[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Thưởng Trăng Tạ...
2024-11-19 20:57:58
Trăng trên bầu trời tròn vành vạnh, ánh sáng nhàn nhạt, dịu dàng, tựa như có Hằng Nga và thỏ ngọc đang ở Quảng Hàn Cung. Tiêu Lăng Hàn cứ ngắm mãi, lại nhớ đến Trung Thu ở trái đất, ngày rằm tháng Tám, ăn bánh trung thu...
Bất ngờ, tay của hắn bị ai đó nắm lấy. Tiêu Lăng Hàn quay đầu lại, thấy ánh mắt bất an của Thượng Quan Huyền Ý, sắc mặt có chút tái nhợt, lo lắng nắm chặt lấy tay hắn, tay còn hơi run rẩy.
Tiêu Lăng Hàn vươn tay chạm nhẹ lên đầu hắn, rồi nhéo nhéo tai hắn, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
"Vừa rồi ta đột nhiên cảm giác như huynh ở rất xa ta, như thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào, ta có chút sợ." Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý càng siết chặt tay của Tiêu Lăng Hàn.
"Ngốc quá!" Tiêu Lăng Hàn dang tay ôm lấy hắn.
Ngay tại nơi Tiêu Lăng Hàn đứng, hắn nhìn thấy một cô gái đứng cách Thượng Quan Huyền Ý không xa, vẻ mặt hào hứng định bước tới chào hỏi. Nhưng không ngờ rằng hai người họ lại bất ngờ ôm nhau như vậy. Đó chính là Vương Tân Nhụy, nàng đứng đờ người, đôi tay đan chặt vào nhau.
Tiêu Lăng Hàn không để ý đến Vương Tân Nhụy, chỉ ghé sát vào tai Thượng Quan Huyền Ý, khẽ nói: "Ta đã nói rồi, cho dù em đi đâu, ta cũng sẽ đi theo đó. Vì vậy, ta sẽ không bao giờ rời xa em, mãi mãi không bao giờ. Đương nhiên, em cũng không được rời khỏi ta." Nói rồi, Tiêu Lăng Hàn nâng mặt Thượng Quan Huyền Ý đối diện với hắn.
"Ta sẽ không rời khỏi huynh, mãi mãi không!"
"Ta tin em."
Ánh trăng chiếu xuống làm làn da của Thượng Quan Huyền Ý trở nên trắng nõn và sáng trong.
Vương Tân Nhụy sau khi bị Thượng Quan Huyền Ý từ chối, chịu cú sốc lớn nhưng nhờ sự an ủi của chị họ, nàng lại lấy hết can đảm để tiếp cận. Thấy Thượng Quan Huyền Ý lên Quan Nguyệt Lâu, nàng cũng đi theo, hi vọng có thể tình cờ gặp gỡ. Không ngờ, khi vừa bước lên lầu, nàng đã thấy hắn đang được một nam nhân ôm vào lòng.
Cuối cùng, khi thấy hai người tách nhau ra, Vương Tân Nhụy lấy hết can đảm chuẩn bị tiến đến chào hỏi. Tuy nhiên, vừa bước chân phải ra thì chân trái lại chùn lại. Bởi nàng nhìn thấy hai người đang hôn nhau say đắm. Người nam tử tuấn mỹ kia còn ném về phía nàng một ánh mắt đầy khiêu khích.
Vương Tân Nhụy cảm thấy lạnh toát cả người, chưa kịp suy nghĩ gì thêm đầu óc đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo đến tột cùng: "Nếu còn dám xuất hiện trước mặt ta lần nữa thì ta sẽ lấy mạng ngươi. Người của ta, không phải kẻ khác có thể dòm ngó. Cút!"
Chữ "cút" cuối cùng như mang theo sức mạnh cực lớn, khiến màng nhĩ của Vương Tân Nhụy như muốn vỡ tung, đầu nàng ong ong. Nàng chật vật chạy xuống Quan Nguyệt Lâu.
Nhìn kẻ thứ ba cuối cùng cũng bỏ đi, Tiêu Lăng Hàn mới lưu luyến buông Thượng Quan Huyền Ý ra.
"A Hàn, ta... cảm thấy khó chịu!" Nói rồi, Thượng Quan Huyền Ý kéo tay Tiêu Lăng Hàn đặt xuống phần dưới thân mình, hắn cảm giác nơi ấy rất khó chịu, muốn tìm cách nào đó để giải tỏa.
Tiêu Lăng Hàn khó khăn nuốt nước bọt, thấy gương mặt hắn đỏ bừng, khóe mắt hơi phiếm hồng, vội vàng đưa tay khác ra ngăn lại động tác của hắn.
" Huyền Ý, ngoan, đi tắm một chút sẽ đỡ hơn, chúng ta về đi." Tiêu Lăng Hàn không dám nấn ná thêm, kéo Thượng Quan Huyền Ý về phía quán trọ.
Khi trở về quán trọ, Tiêu Lăng Hàn lập tức bày trận pháp, sau đó đưa Thượng Quan Huyền Ý vào trong không gian, cả hai cùng tiến đến trước dòng sông băng. Hắn trực tiếp ôm Thượng Quan Huyền Ý nhảy xuống nước.
Thượng Quan Huyền Ý rùng mình vì lạnh, "A Hàn, lạnh quá!"
"Một lát là đỡ thôi, em cứ ở dưới nước một chút, đến khi thấy cơ thể dễ chịu hơn thì lên bờ." Nói rồi, Tiêu Lăng Hàn tránh xa khỏi vị trí của Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn sợ nếu ở gần sẽ càng làm hắn khó chịu hơn.
Không biết kiếp trước Thượng Quan Huyền Ý đã làm gì, sao lại ngây thơ đến vậy? Cả phản ứng sinh lý cơ bản cũng không hiểu! Kiếp này không ai dạy thì còn hiểu nhưng kiếp trước thì sao? Tiêu Lăng Hàn tự nhiên cảm thấy tò mò về quá khứ của hắn, tự hỏi không biết Thượng Quan Huyền Ý đã trải qua những gì. Nhưng cũng sợ nếu gợi lại sẽ chạm vào vết thương lòng của hắn.
Nghĩ đến việc Thượng Quan Huyền Ý Huyền Ý sắp bước sang tuổi mười tám, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy không cần phải vội, bản thân cũng có những bí mật chưa nói với hắn. Đợi đến khi họ song tu, tình cảm càng sâu đậm hơn, có thể nhân cơ hội này giao hòa linh hồn với hắn, khi đó giữa họ sẽ không còn bất kỳ bí mật nào nữa.
---
Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Huyền Ý tỉnh dậy trong vòng tay Tiêu Lăng Hàn, bỗng nhớ đến tượng đất họ mua hôm qua, Tiêu Lăng Hàn vẫn chưa đưa cho mình.
Ngước lên nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, Thượng Quan Huyền Ý bỗng nổi hứng nghịch ngợm, lấy ra một chiếc bút trong nhẫn không gian, chấm chút mực và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên mặt Tiêu Lăng Hàn, vừa vẽ vừa tự lẩm bẩm: "Dám bảo bắt nạt mình, còn dám không đưa tượng đất cho mình hứ!"
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy có gì đó ngưa ngứa trên mặt, giống như có chiếc lông vũ phớt qua, đưa tay định gạt ra nhưng vừa giơ tay lên đã bị ai đó nắm lấy.
“Ý Ý?" Tiêu Lăng Hàn mơ màng mở mắt, nghi hoặc nhìn Thượng Quan Huyền Ý. Nhìn vẻ mặt chột dạ của hắn, chắc chắn là lại giở trò gì đây.
"A Hàn, ta muốn ngủ thêm chút nữa, huynh ôm ta nhé." Thượng Quan Huyền Ý cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, nhịn không để bật cười, nằm vào lòng Tiêu Lăng Hàn như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Lăng Hàn ôm lấy hắn, lòng thầm nghĩ, không biết hắn lại làm chuyện xấu gì đây!
Hai người dần chìm vào giấc ngủ.
Một canh giờ sau, Tiêu Lăng Hàn thức dậy, theo thói quen rửa mặt bằng một chậu nước để đầu óc tỉnh táo hơn. Nhưng khi nhìn thấy bóng mình trong nước, mặt hắn bỗng tối sầm lại. Thì ra vẻ mặt chột dạ của Thượng Quan Huyền Ý là vì đã vẽ ba con rùa lên mặt mình, hai con ở hai bên má, một con trên trán.
Thượng Quan Huyền Ý đang ngủ say thì bất ngờ bị đánh hai cái vào mông, che lại hai mông đang đau, nhìn đầu sỏ gây tội với vẻ lên án. Mình đang ngủ yên lành, tại sao Tiêu Lăng Hàn lại đánh mình chứ?
"Có đau lắm không? Để ta xoa cho nhé?" Thấy hắn nhìn mình vẻ ấm ức, Tiêu Lăng Hàn nghĩ mình vừa rồi chỉ vỗ nhẹ, không hề dùng sức. Nhưng cảm giác tay chạm vào rất mềm mại, khiến hắn muốn vỗ thêm vài cái nữa nhưng không ngờ người đã tỉnh.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn lại vươn tay đến gần, Thượng Quan Huyền Ý lập tức lùi lại, "Không, không cần đâu, A Hàn, ta cảm thấy không đau lắm."
Nghe vậy, Tiêu Lăng Hàn đành tiếc nuối thu tay lại.
"A Hàn, huynh vừa rồi đánh ta làm gì vậy?" Thượng Quan Huyền Ý vừa mặc y phục vừa hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Lăng Hàn không khỏi tức giận. Vợ nhỏ càng lúc càng không vô pháp vô thiện, dám vẽ rùa lên mặt mình.
"Em nói xem? Vừa rồi lúc rửa mặt, em gươi có biết ta thấy gì trong chậu không?"
"Chậu nước thì có thể thấy gì chứ? Chỉ là nước và khăn rửa mặt thôi mà. Còn gì nữa..?" Hai từ cuối, Thượng Quan Huyền Ý nuốt lại, chợt nhớ ra sáng nay mình trong lúc vui vẻ đắc ý đã quên mình mà vẽ ba con rùa lên mặt Tiêu Lăng Hàn.
"Khụ khụ, A Hàn, tượng đất hôm qua ta vẫn chưa lấy được, huynh có đưa cho ta không?" Thượng Quan Huyền Ý giả vờ ho nhẹ mấy tiếng, vội vàng chuyển chủ đề.
Tiêu Lăng Hàn lấy từ nhẫn không gian ra một tượng đất có năm phần giống mình, hỏi: "Em muốn không?"
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu.
“Muốn cũng được thôi, nhưng…” Tiêu Lăng Hàn cố ý kéo dài giọng, đôi mắt lóe lên chút ý cười tinh quái.
“Nhưng gì cơ?” Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nếu muốn lấy tượng đất này, em phải đáp ứng ta một điều kiện.” Tiêu Lăng Hàn nở một nụ cười hiếm thấy.
“Điều kiện gì vậy, ta có thể làm được không?” Thượng Quan Huyền Ý vừa nghi hoặc vừa tò mò, mắt vẫn dán chặt vào tượng đất, không biết Tiêu Đại Ma Vương có đưa ra yêu cầu gì quá mức không.
"Đối với em mà nói, đó là việc rất đơn giản."
Có phải đây là một cái bẫy không? Mình có nên đồng ý không? Nếu không, tạm thời cứ không đồng ý đã, hay hôm nay mình sẽ lén đi gặp đại thúc xin hắn nặn thêm một cái khác? Thượng Quan Huyền Ý nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ, liền quyết định ngay.
"A Hàn, để ta suy nghĩ một ngày có được không?"
Nghe vậy, Tiêu Lăng Hàn lập tức hiểu ngay ý đồ của Thượng Quan Huyền Ý. Tuy nhiên, hắn không nói cho Huyền Ý biết rằng đại thúc chỉ làm một tượng đất duy nhất cho một người.
Nhớ lại hôm qua, nhân lúc cả hai đang ăn cơm ở tửu lầu, Tiêu Lăng Hàn đã tranh thủ thời gian để đi gặp đại thúc một mình.
"Đại thúc, ta muốn nhờ ngươi làm thêm vài bức tượng đất được không?"
"Tiểu hữu cứ về đi, mỗi người ta chỉ làm một tượng đất thôi."
Nghe đại thúc nói vậy, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nhìn về phía những bức tượng đất trên kệ, ở đó có tượng của đại thúc và cả con trai đại thúc, mỗi bức đều với biểu cảm và động tác khác nhau.
"Nhóc con, ngươi nhìn cái gì, đó là gia đình ta, gia đình đấy, ngươi hiểu không? Đương nhiên là khác xa ngươi, một kẻ bào nước gặp nhau rồi. Có một bức thôi là ngươi đã nên hài lòng rồi, tham lam quá là không tốt!"
Tiêu Lăng Hàn đã thử xin thêm một lần nhưng không những không được gì mà còn bị đại thúc mắng cho một trận. Hắn nghĩ, nếu Thượng Quan Huyền Ý mà đến lần nữa, chắc chắn cũng sẽ bị mắng y như vậy. Tiêu Lăng Hàn nghĩ đến đó liền thấy vui trong lòng, dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, chờ Thượng Quan Huyền Ý phải “đụng tường” rồi mới quay lại.
Kết thúc hồi tưởng, Tiêu Lăng Hàn nói “ Tùy em”với Thượng Quan Huyền Ý sau đó cất tượng đất của mình đi
Sau đó, cả hai tiếp tục vui chơi thêm vài ngày ở thành Cô Nguyệt. Trong thời gian đó, Thượng Quan Huyền Ý đã lén đi tìm đại thúc nặn tượng đất để thử vận may lần nữa, nhưng đáng tiếc là vẫn không được. Cuối cùng, vì muốn có tượng đất của Tiêu Lăng Hàn, hắn đã phải hứa rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Ngày thứ tư, thấy Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ vẫn còn ở trong phòng không ra Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu cảm thấy khó chịu, liền lên tiếng than phiền: “Mạc sư huynh và Thiên Duệ ở trong phòng đã bốn ngày rồi, họ đang làm gì mà mãi chưa ra ngoài vậy?”
Tiêu Lăng Hàn nhướn mày một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Còn làm gì nữa chứ? Tất nhiên là lăn giường rồi."
Chuyển chủ đề, Tiêu Lăng Hàn chợt nhớ đến lần trước khi họ gặp nhóm người định cướp họ ở rừng Minh Nguyệt. Khi ấy, với sự giúp đỡ của Phệ Linh Thử, cả hai đã đánh bại bọn chúng và lấy được một số của cải nhưng chưa kịp kiểm kê.
“Ý Ý, em còn nhớ số đồ chiến lợi phẩm mà chúng ta thu được từ nhóm cướp không? Chúng ta chưa xem kỹ xem bên trong có những gì.” Tiêu Lăng Hàn nói xong, ánh mắt sáng lên với vẻ hào hứng.
“À, đúng rồi còn chưa có thời gian xem, ta đã cất tất cả trong phòng tu luyện của mình. Chúng ta có thể vào đó để kiểm kê.” Thượng Quan Huyền Ý đáp lại với vẻ phấn khích, nếu thu hoạch không tồi thì hắn có thể bế quan rồi.
Vậy là cả hai lập tức tiến vào không gian. Họ bắt đầu chuyển tất cả các vật phẩm từ mấy chiếc nhẫn không gian của bọn cướp ra và sắp xếp chúng trên một khoảng đất trống.
Khi nhìn thấy một đống lớn linh thạch chất cao, cả hai đều không giấu được vẻ kinh ngạc. Thượng Quan Huyền Ý nuốt nước bọt, lòng thầm nghĩ nhóm người kia chắc chắn đã cướp bóc rất nhiều mới có được số của cải khổng lồ như vậy.
Sau khi kiểm kê sơ bộ, họ phát hiện có đến bảy mươi triệu linh thạch trung phẩm, mười vạn linh thạch thượng phẩm và đặc biệt là một tấm lệnh bài để vào bí cảnh Hằng Phong– một bảo vật vô cùng quý giá mà nhiều người mơ ước có được.
Bất ngờ, tay của hắn bị ai đó nắm lấy. Tiêu Lăng Hàn quay đầu lại, thấy ánh mắt bất an của Thượng Quan Huyền Ý, sắc mặt có chút tái nhợt, lo lắng nắm chặt lấy tay hắn, tay còn hơi run rẩy.
Tiêu Lăng Hàn vươn tay chạm nhẹ lên đầu hắn, rồi nhéo nhéo tai hắn, mỉm cười nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
"Vừa rồi ta đột nhiên cảm giác như huynh ở rất xa ta, như thể sẽ rời đi bất cứ lúc nào, ta có chút sợ." Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý càng siết chặt tay của Tiêu Lăng Hàn.
"Ngốc quá!" Tiêu Lăng Hàn dang tay ôm lấy hắn.
Ngay tại nơi Tiêu Lăng Hàn đứng, hắn nhìn thấy một cô gái đứng cách Thượng Quan Huyền Ý không xa, vẻ mặt hào hứng định bước tới chào hỏi. Nhưng không ngờ rằng hai người họ lại bất ngờ ôm nhau như vậy. Đó chính là Vương Tân Nhụy, nàng đứng đờ người, đôi tay đan chặt vào nhau.
Tiêu Lăng Hàn không để ý đến Vương Tân Nhụy, chỉ ghé sát vào tai Thượng Quan Huyền Ý, khẽ nói: "Ta đã nói rồi, cho dù em đi đâu, ta cũng sẽ đi theo đó. Vì vậy, ta sẽ không bao giờ rời xa em, mãi mãi không bao giờ. Đương nhiên, em cũng không được rời khỏi ta." Nói rồi, Tiêu Lăng Hàn nâng mặt Thượng Quan Huyền Ý đối diện với hắn.
"Ta sẽ không rời khỏi huynh, mãi mãi không!"
"Ta tin em."
Ánh trăng chiếu xuống làm làn da của Thượng Quan Huyền Ý trở nên trắng nõn và sáng trong.
Vương Tân Nhụy sau khi bị Thượng Quan Huyền Ý từ chối, chịu cú sốc lớn nhưng nhờ sự an ủi của chị họ, nàng lại lấy hết can đảm để tiếp cận. Thấy Thượng Quan Huyền Ý lên Quan Nguyệt Lâu, nàng cũng đi theo, hi vọng có thể tình cờ gặp gỡ. Không ngờ, khi vừa bước lên lầu, nàng đã thấy hắn đang được một nam nhân ôm vào lòng.
Cuối cùng, khi thấy hai người tách nhau ra, Vương Tân Nhụy lấy hết can đảm chuẩn bị tiến đến chào hỏi. Tuy nhiên, vừa bước chân phải ra thì chân trái lại chùn lại. Bởi nàng nhìn thấy hai người đang hôn nhau say đắm. Người nam tử tuấn mỹ kia còn ném về phía nàng một ánh mắt đầy khiêu khích.
Vương Tân Nhụy cảm thấy lạnh toát cả người, chưa kịp suy nghĩ gì thêm đầu óc đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lẽo đến tột cùng: "Nếu còn dám xuất hiện trước mặt ta lần nữa thì ta sẽ lấy mạng ngươi. Người của ta, không phải kẻ khác có thể dòm ngó. Cút!"
Chữ "cút" cuối cùng như mang theo sức mạnh cực lớn, khiến màng nhĩ của Vương Tân Nhụy như muốn vỡ tung, đầu nàng ong ong. Nàng chật vật chạy xuống Quan Nguyệt Lâu.
Nhìn kẻ thứ ba cuối cùng cũng bỏ đi, Tiêu Lăng Hàn mới lưu luyến buông Thượng Quan Huyền Ý ra.
"A Hàn, ta... cảm thấy khó chịu!" Nói rồi, Thượng Quan Huyền Ý kéo tay Tiêu Lăng Hàn đặt xuống phần dưới thân mình, hắn cảm giác nơi ấy rất khó chịu, muốn tìm cách nào đó để giải tỏa.
Tiêu Lăng Hàn khó khăn nuốt nước bọt, thấy gương mặt hắn đỏ bừng, khóe mắt hơi phiếm hồng, vội vàng đưa tay khác ra ngăn lại động tác của hắn.
" Huyền Ý, ngoan, đi tắm một chút sẽ đỡ hơn, chúng ta về đi." Tiêu Lăng Hàn không dám nấn ná thêm, kéo Thượng Quan Huyền Ý về phía quán trọ.
Khi trở về quán trọ, Tiêu Lăng Hàn lập tức bày trận pháp, sau đó đưa Thượng Quan Huyền Ý vào trong không gian, cả hai cùng tiến đến trước dòng sông băng. Hắn trực tiếp ôm Thượng Quan Huyền Ý nhảy xuống nước.
Thượng Quan Huyền Ý rùng mình vì lạnh, "A Hàn, lạnh quá!"
"Một lát là đỡ thôi, em cứ ở dưới nước một chút, đến khi thấy cơ thể dễ chịu hơn thì lên bờ." Nói rồi, Tiêu Lăng Hàn tránh xa khỏi vị trí của Thượng Quan Huyền Ý.
Tiêu Lăng Hàn sợ nếu ở gần sẽ càng làm hắn khó chịu hơn.
Không biết kiếp trước Thượng Quan Huyền Ý đã làm gì, sao lại ngây thơ đến vậy? Cả phản ứng sinh lý cơ bản cũng không hiểu! Kiếp này không ai dạy thì còn hiểu nhưng kiếp trước thì sao? Tiêu Lăng Hàn tự nhiên cảm thấy tò mò về quá khứ của hắn, tự hỏi không biết Thượng Quan Huyền Ý đã trải qua những gì. Nhưng cũng sợ nếu gợi lại sẽ chạm vào vết thương lòng của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến việc Thượng Quan Huyền Ý Huyền Ý sắp bước sang tuổi mười tám, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy không cần phải vội, bản thân cũng có những bí mật chưa nói với hắn. Đợi đến khi họ song tu, tình cảm càng sâu đậm hơn, có thể nhân cơ hội này giao hòa linh hồn với hắn, khi đó giữa họ sẽ không còn bất kỳ bí mật nào nữa.
---
Sáng sớm hôm sau, Thượng Quan Huyền Ý tỉnh dậy trong vòng tay Tiêu Lăng Hàn, bỗng nhớ đến tượng đất họ mua hôm qua, Tiêu Lăng Hàn vẫn chưa đưa cho mình.
Ngước lên nhìn gương mặt tuấn tú của hắn, Thượng Quan Huyền Ý bỗng nổi hứng nghịch ngợm, lấy ra một chiếc bút trong nhẫn không gian, chấm chút mực và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc lên mặt Tiêu Lăng Hàn, vừa vẽ vừa tự lẩm bẩm: "Dám bảo bắt nạt mình, còn dám không đưa tượng đất cho mình hứ!"
Tiêu Lăng Hàn cảm thấy có gì đó ngưa ngứa trên mặt, giống như có chiếc lông vũ phớt qua, đưa tay định gạt ra nhưng vừa giơ tay lên đã bị ai đó nắm lấy.
“Ý Ý?" Tiêu Lăng Hàn mơ màng mở mắt, nghi hoặc nhìn Thượng Quan Huyền Ý. Nhìn vẻ mặt chột dạ của hắn, chắc chắn là lại giở trò gì đây.
"A Hàn, ta muốn ngủ thêm chút nữa, huynh ôm ta nhé." Thượng Quan Huyền Ý cố gắng giữ vẻ mặt bình thường, nhịn không để bật cười, nằm vào lòng Tiêu Lăng Hàn như thể không có chuyện gì xảy ra.
Tiêu Lăng Hàn ôm lấy hắn, lòng thầm nghĩ, không biết hắn lại làm chuyện xấu gì đây!
Hai người dần chìm vào giấc ngủ.
Một canh giờ sau, Tiêu Lăng Hàn thức dậy, theo thói quen rửa mặt bằng một chậu nước để đầu óc tỉnh táo hơn. Nhưng khi nhìn thấy bóng mình trong nước, mặt hắn bỗng tối sầm lại. Thì ra vẻ mặt chột dạ của Thượng Quan Huyền Ý là vì đã vẽ ba con rùa lên mặt mình, hai con ở hai bên má, một con trên trán.
Thượng Quan Huyền Ý đang ngủ say thì bất ngờ bị đánh hai cái vào mông, che lại hai mông đang đau, nhìn đầu sỏ gây tội với vẻ lên án. Mình đang ngủ yên lành, tại sao Tiêu Lăng Hàn lại đánh mình chứ?
"Có đau lắm không? Để ta xoa cho nhé?" Thấy hắn nhìn mình vẻ ấm ức, Tiêu Lăng Hàn nghĩ mình vừa rồi chỉ vỗ nhẹ, không hề dùng sức. Nhưng cảm giác tay chạm vào rất mềm mại, khiến hắn muốn vỗ thêm vài cái nữa nhưng không ngờ người đã tỉnh.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn lại vươn tay đến gần, Thượng Quan Huyền Ý lập tức lùi lại, "Không, không cần đâu, A Hàn, ta cảm thấy không đau lắm."
Nghe vậy, Tiêu Lăng Hàn đành tiếc nuối thu tay lại.
"A Hàn, huynh vừa rồi đánh ta làm gì vậy?" Thượng Quan Huyền Ý vừa mặc y phục vừa hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Lăng Hàn không khỏi tức giận. Vợ nhỏ càng lúc càng không vô pháp vô thiện, dám vẽ rùa lên mặt mình.
"Em nói xem? Vừa rồi lúc rửa mặt, em gươi có biết ta thấy gì trong chậu không?"
"Chậu nước thì có thể thấy gì chứ? Chỉ là nước và khăn rửa mặt thôi mà. Còn gì nữa..?" Hai từ cuối, Thượng Quan Huyền Ý nuốt lại, chợt nhớ ra sáng nay mình trong lúc vui vẻ đắc ý đã quên mình mà vẽ ba con rùa lên mặt Tiêu Lăng Hàn.
"Khụ khụ, A Hàn, tượng đất hôm qua ta vẫn chưa lấy được, huynh có đưa cho ta không?" Thượng Quan Huyền Ý giả vờ ho nhẹ mấy tiếng, vội vàng chuyển chủ đề.
Tiêu Lăng Hàn lấy từ nhẫn không gian ra một tượng đất có năm phần giống mình, hỏi: "Em muốn không?"
Thượng Quan Huyền Ý gật đầu.
“Muốn cũng được thôi, nhưng…” Tiêu Lăng Hàn cố ý kéo dài giọng, đôi mắt lóe lên chút ý cười tinh quái.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhưng gì cơ?” Thượng Quan Huyền Ý nghi ngờ nhìn hắn, trong lòng bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn.
“Nếu muốn lấy tượng đất này, em phải đáp ứng ta một điều kiện.” Tiêu Lăng Hàn nở một nụ cười hiếm thấy.
“Điều kiện gì vậy, ta có thể làm được không?” Thượng Quan Huyền Ý vừa nghi hoặc vừa tò mò, mắt vẫn dán chặt vào tượng đất, không biết Tiêu Đại Ma Vương có đưa ra yêu cầu gì quá mức không.
"Đối với em mà nói, đó là việc rất đơn giản."
Có phải đây là một cái bẫy không? Mình có nên đồng ý không? Nếu không, tạm thời cứ không đồng ý đã, hay hôm nay mình sẽ lén đi gặp đại thúc xin hắn nặn thêm một cái khác? Thượng Quan Huyền Ý nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy ý tưởng này cũng không tệ, liền quyết định ngay.
"A Hàn, để ta suy nghĩ một ngày có được không?"
Nghe vậy, Tiêu Lăng Hàn lập tức hiểu ngay ý đồ của Thượng Quan Huyền Ý. Tuy nhiên, hắn không nói cho Huyền Ý biết rằng đại thúc chỉ làm một tượng đất duy nhất cho một người.
Nhớ lại hôm qua, nhân lúc cả hai đang ăn cơm ở tửu lầu, Tiêu Lăng Hàn đã tranh thủ thời gian để đi gặp đại thúc một mình.
"Đại thúc, ta muốn nhờ ngươi làm thêm vài bức tượng đất được không?"
"Tiểu hữu cứ về đi, mỗi người ta chỉ làm một tượng đất thôi."
Nghe đại thúc nói vậy, Tiêu Lăng Hàn không khỏi nhìn về phía những bức tượng đất trên kệ, ở đó có tượng của đại thúc và cả con trai đại thúc, mỗi bức đều với biểu cảm và động tác khác nhau.
"Nhóc con, ngươi nhìn cái gì, đó là gia đình ta, gia đình đấy, ngươi hiểu không? Đương nhiên là khác xa ngươi, một kẻ bào nước gặp nhau rồi. Có một bức thôi là ngươi đã nên hài lòng rồi, tham lam quá là không tốt!"
Tiêu Lăng Hàn đã thử xin thêm một lần nhưng không những không được gì mà còn bị đại thúc mắng cho một trận. Hắn nghĩ, nếu Thượng Quan Huyền Ý mà đến lần nữa, chắc chắn cũng sẽ bị mắng y như vậy. Tiêu Lăng Hàn nghĩ đến đó liền thấy vui trong lòng, dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình thản, chờ Thượng Quan Huyền Ý phải “đụng tường” rồi mới quay lại.
Kết thúc hồi tưởng, Tiêu Lăng Hàn nói “ Tùy em”với Thượng Quan Huyền Ý sau đó cất tượng đất của mình đi
Sau đó, cả hai tiếp tục vui chơi thêm vài ngày ở thành Cô Nguyệt. Trong thời gian đó, Thượng Quan Huyền Ý đã lén đi tìm đại thúc nặn tượng đất để thử vận may lần nữa, nhưng đáng tiếc là vẫn không được. Cuối cùng, vì muốn có tượng đất của Tiêu Lăng Hàn, hắn đã phải hứa rằng từ nay về sau sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Ngày thứ tư, thấy Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ vẫn còn ở trong phòng không ra Thượng Quan Huyền Ý bắt đầu cảm thấy khó chịu, liền lên tiếng than phiền: “Mạc sư huynh và Thiên Duệ ở trong phòng đã bốn ngày rồi, họ đang làm gì mà mãi chưa ra ngoài vậy?”
Tiêu Lăng Hàn nhướn mày một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Còn làm gì nữa chứ? Tất nhiên là lăn giường rồi."
Chuyển chủ đề, Tiêu Lăng Hàn chợt nhớ đến lần trước khi họ gặp nhóm người định cướp họ ở rừng Minh Nguyệt. Khi ấy, với sự giúp đỡ của Phệ Linh Thử, cả hai đã đánh bại bọn chúng và lấy được một số của cải nhưng chưa kịp kiểm kê.
“Ý Ý, em còn nhớ số đồ chiến lợi phẩm mà chúng ta thu được từ nhóm cướp không? Chúng ta chưa xem kỹ xem bên trong có những gì.” Tiêu Lăng Hàn nói xong, ánh mắt sáng lên với vẻ hào hứng.
“À, đúng rồi còn chưa có thời gian xem, ta đã cất tất cả trong phòng tu luyện của mình. Chúng ta có thể vào đó để kiểm kê.” Thượng Quan Huyền Ý đáp lại với vẻ phấn khích, nếu thu hoạch không tồi thì hắn có thể bế quan rồi.
Vậy là cả hai lập tức tiến vào không gian. Họ bắt đầu chuyển tất cả các vật phẩm từ mấy chiếc nhẫn không gian của bọn cướp ra và sắp xếp chúng trên một khoảng đất trống.
Khi nhìn thấy một đống lớn linh thạch chất cao, cả hai đều không giấu được vẻ kinh ngạc. Thượng Quan Huyền Ý nuốt nước bọt, lòng thầm nghĩ nhóm người kia chắc chắn đã cướp bóc rất nhiều mới có được số của cải khổng lồ như vậy.
Sau khi kiểm kê sơ bộ, họ phát hiện có đến bảy mươi triệu linh thạch trung phẩm, mười vạn linh thạch thượng phẩm và đặc biệt là một tấm lệnh bài để vào bí cảnh Hằng Phong– một bảo vật vô cùng quý giá mà nhiều người mơ ước có được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro