[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Huyền Ý Đào Hoa
2024-11-19 20:57:58
Lư thị đang ngồi ở phía bên kia trong lòng trợn trắng mắt khi nhìn thấy dáng vẻ trẻ con của Vương Tân Nhụy. Nếu không phải vì muốn phá cuộc liên hôn giữa Vương Tân Nhụy và Lư Chấn Hàm thì nàng cũng không muốn đến đây.
Lư Chấn Hàm bây giờ không chỉ là đệ tử nội môn của Huyền Kiếm Các mà còn là đệ tử của một tu sĩ Hóa Thần kỳ. Vương Tân Nhụy vô dụng này làm sao có thể xứng chứ! Lư Chấn Hàm với con gái nàng mới là xứng đôi, vừa lúc năm sau là Huyền Kiếm Các sẽ tuyển đệ tử, nếu con gái nàng có quan hệ với Lư Chấn Hàm, sau khi đến Huyền Kiếm Các cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Lư Chấn Hàm là con trai của gia chủ Lư gia, cũng là nhà mẹ đẻ của Lư thị.
Mà Vương Tân Nghị, người ngồi đối diện Vương Tân Nhụy lại nghĩ rằng chỉ cần Vương Tân Nhụy yêu người khác, sau đó nhanh chóng thành thân, khi gia chủ trở lại thì mọi chuyện đã đâu vào đấy. Bằng cách này, em gái của hắn sẽ có thể thay thế, hắn tin rằng mình sẽ sớm có thể bước vào cửa nội môn của Huyền Kiếm Các.
Thái Giang Diễm nghĩ rằng chỉ cần nàng thúc đẩy chuyện này, Vương Tân Nghị sẽ kết hôn với chính mình, Thái gia làm sao có thể có quyền có thế như Vương gia chứ.
Vương Tân Nhụy không biết ba người này nghĩ gì, sau khi nghe xong lời nói của Thái Giang Diễm, ánh mắt nàng sáng lên một chút. Sờ sờ mặt mình, có chút bất an hỏi: "Thật sao? Biểu tỷ, ngươi mau nhìn xem ta trang điểm có đẹp không? Trang phục ta mặc hôm nay có thế nào? ”
"Hoàn hảo, bây giờ trông ngươi rất đẹp, nếu hắn không thích ngươi thì có nghĩa là hắn bị mù."
Ngay khi lời nói của Thái Giang Diễm rơi xuống, có thêm hai người thanh niên trong đại đường của quán trọ, hai người họ đều có diện mạo xuất sắc.
Một người mặc bạch y, không dính bụi trần, hắn giống như trích tiên trên trời, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất phi phàm, không ai có thể khinh nhờn.
Còn người kia mặc pháp y màu tím ngay ngắn sạch sẽ khiến hắn trông phong tư tú dật, nhìn có chút phóng đãng không kiềm chế được, khuôn mặt đẹp như ngọc, khiến cho người ta một loại cảm giác đẹp tuyệt vời.
Đại đường quán trọ im lặng một lát, chẳng mấy chốc tiếng nói lại vang lên. Dù sao trong Tu chân giới, chỉ cần gien không bị biến dị thì ngoại hình cũng sẽ không quá tệ.
Vương Tân Nhụy ngước mắt lên, nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, mặt đột nhiên đỏ lên, tim đập không kiểm soát được. Mà Tiêu Lăng Hàn đang đứng bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý nàng căn bản không thừa mắt để xem .
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, Vương Tân Nghị gật đầu với Lư thị.
Lư thị nhanh chóng hiểu ra đây là người mà con trai mình đã chọn, một gương mặt xa lạ, chắc không pahir người có gia thế.
Khi tiểu nhị nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đến đại đường, hắn lập tức dẫn họ đến chỗ Lư thị.
Tiêu Lăng Hàn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, trực tiếp đến bàn của Vương Tân Nhụy, Vương Tân Nhụy nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đi về phía mình, nàng đã sớm cúi đầu xấu hổ nên không nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nắm tay nhau.
Lư thị nhìn thấy hai tay hai người họ nắm tay chặt, đồng tử co rút lại, hai người này như thế nào lại là một cặp. Vậy những tính toán kia của bọn họ có thể thành không?
"Ai trong số các ngươi tìm chúng ta?" Thượng Quan Huyền Ý không kiên nhẫn hỏi.
Thấy vậy, Lư thị cho con trai một ánh mắt, Vương Tân Nghị lập tức đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thái Giang Diễm.
"Hai vị đạo hữu, mời ngồi." Lư thị lập tức cười nói.
"Nếu có chuyện thì nói đi, nếu không có việc gì thì chúng ta đi đây." Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Lư thị, Kim Đan sơ kỳ, cảnh giới không ổn định, hẳn là vừa mới đột phá.
Thấy hai người bọn họ không cho nàng mặt mũi như vậy, sắc mặt Lư thị cũng có chút khó coi. Nhưng khi nghĩ đến con gái, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười. Cũng không định vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Chúng ta là người của Vương gia, một trong ba gia tộc lớn ở thành Cô Nguyệt, đây là Vương Tân Nhụy, con gái của gia chủ Vương gia, ta là bác cả của nàng, đây là con trai ta, Vương- ......"
Không đợi nàng nói xong, Tiêu Lăng Hàn đã trực tiếp cắt ngang lời giới thiệu của nàng, "Ta không quan tâm các ngươi là ai, có chuyện thì mau nói đi."
Lư thị hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, sau đó nói: "Cháu gái Tân Nhụy của ta là con gái duy nhất của gia chủ Vương gia, nàng ngây thơ tốt bụng, có trái tim nhân hậu, thiên phú cũng tốt. Bây giờ Tân Nhụy đã thích vị đạo hữu, muốn đạo hữu làm con rể của Vương gia chúng ta. Nếu hắn trở thành người Vương gia chúng ta, nhất định sẽ được Vương gia chúng ta mạnh mẽ bồi dưỡng. ”
Thượng Quan Huyền Ý lén lút liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, lúc nãy hắn đã nói đào hoa của hắn mình tới, thê mà thật sự đúng là đào hoa của mình nhưng đây là loại đào hoa quỷ gì? Hắn chỉ cần một mình Tiêu Lăng Hàn, những người khác tốt hơn hết là biến xa ra, nhìn chướng mắt.
"Có người nói thích em kìa, mau nói gì đi chứ." Tiêu Lăng Hàn hài hước nhìn Thượng Quan Huyền Ý nhưng lực nắm tay hắn tăng lên rất nhiều.
Thượng Quan Huyền Ý xấu hổ kéo khóe miệng, tay mình nhất định là đã đỏ rồi. Nữ nhân này là ai? Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng chứ đừng nói đến việc là biết, hắn oan uổng quá mà!!
"Nếu nàng tốt như vậy sao vẫn còn chưa thành thân, chẳng lẽ nàng bị mắc bệnh nan y khó chữa sao, các ngươi cũng không nên sợ thầy giấu bệnh chứ." Thượng Quan Huyền Ý nói với vẻ mặt ghét bỏ, thấy Vương Tân Nhụy ngước lên nhìn mình, khuôn mặt đầy son phấn. Trong lòng hắn có chút không tiếp nhận nổi, nói tiếp: "Bổn thiếu đã ký khế ước đạo lữ với người khác rồi. ”
Nghe được lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, bốn người bọn họ có biểu cảm khác nhau.
Lư thị thấy phỏng đoán của mình đã trở thành sự thật, hai người trước mặt quả nhiên là một cặp. Nàng chỉ cảm thấy mình vất vả mãi mới có cơ hội, thế mà lại bỏ lỡ nó, trong lòng tràn đầy không cam lòng. Những tháng gần đây, thừa dịp gia chủ không ở thành Cô Nguyệt, nàng cố tình nhờ con trai đưa Vương Tân Nhụy đi dạo quanh thành, chỉ mong Vương Tân Nhụy có thể thích ai đó.
Lư thị căng da đầu nói: "Ra là như vậy, xin lỗi đã quấy rầy hai vị đạo hữu." Nói xong, nàng lập tức đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài quán trọ, ba người liền chạy theo sau.
Mà Vương Tân Nhụy còn luyến tiếc vừa đi vừa quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý.
Hai mắt Tiêu Lăng Hàn hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia sát khí, trước mặt hắn mà nữ nhân này còn dám nhìn người của hắn bằng ánh mắt như vậy. Nữ nhân này ngu ngốc như vậy, chẳng trách bị người ta tính kế, những người xung quanh đều có lòng dạ riêng không ai thật lòng với nàng, không biết hắn có nên đi lê bổ một đao không?
Tục ngữ có câu, "người đáng thương tất có chỗ đáng trách!" ”
Ánh mắt Vương Tân Nhụy nhìn Thượng Quan Huyền Ý khiến cho Tiêu Lăng Hàn rất không vui. Nếu nàng cứ từ bỏ như thế này không sao, còn nếu nàng dám dây dưa thì đừng trách hắn tàn nhẫn. Tiêu Lăng Hàn sẽ không thương hoa tiếc ngọc, ai dám lăm le vợ của hắn thì sẽ phải trả giá.
Thấy đám người đáng ghét đã đi rồi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi dạo quanh thành Cô Nguyệt.
"A Hàn, huynh xem, đây là cái gì?" Thượng Quan Huyền Ý đi đến một quầy hàng nặn tượng đất, chỉ vào các nhân vật lằm bằng đất sét khác nhau trên đó.
"Hai vị tiểu hữu cũng muốn nặn tượng sao?" Một nam tử trung niên mặc áo vải bố nhiệt tình hỏi khi thấy khách đến cửa.
"Vậy ngươi có nặn tượng trông giống như hai chúng ta được không?" Thượng Quan Huyền Ý chỉ vào chính mình và Tiêu Lăng Hàn.
"Giống y như đúc thì có thể không được, chỉ có thể nặn ra giống năm sáu phần thôi. Các ngươi thấy hai bức tượng đất sét ở đây là ta và con trai ta.” Trong khi nói, đại thúc chỉ vào một vài bức tượng đất trên kệ.
"Tượng đất này nhìn rất giống đại thúc." Thượng Quan Huyền Ý nhìn tượng đất, sau đó lại nhìn đại thúc, quả nhiên rất giống.
Tiêu Lăng Hàn thấy hắn rất hứng thú, ánh mắt sáng long lanh, hiển nhiên là rất muốn, Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía đại thúc nói: "Vậy thì phiền ngươi nặn cho chúng ta một người một cái”
Đừng nhìn đại thúc trung niên này ăn mặc nghèo nàn, dáng vẻ bình thường, còn dựng sạp ở đây mà nghĩ ông ấy rất nghèo hoặc dễ bắt nạt, vậy thì ngươi sai rồi. Đại thúc nặn tượng này chính là tu sĩ Hóa Thần kỳ đỉnh.
Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn nhớ đến ba vị Hóa Thần kỳ của học viện Hoàng Cực: lão nông, hoa hoa công tử và khỉ ốm, bọn họ chắc cũng muốn trải nghiệm nhân sinh, tăng tâm cảnh giống vị đại thúc này.
Sau một lát, một tượng đất giống với Thượng Quan Huyền Ý sáu phần đã thành hình.
Thượng Quan Huyền Ý cầm lấy tượng đất đưa cho Tiêu Lăng Hàn, "A Hàn, tượng đất của ta sẽ đưa cho huynh còn tượng đất của huynh sẽ được cho ta được không? ”
"Ta với em tâm linh tương thông quá." Tiêu Lăng Hàn cầm lấy tượng đất, không xem mà trực tiếp đưa tượng đất vào nhẫn không gian.
"A Hàn, sao huynh không nhìn mà đã cất nó đi rồi?" Thượng Quan Huyền Ý cau mày, Tiêu Lăng Hàn cũng không thèm nhìn một cái, chẳng lẽ là hắn không thích.
"Em ở ngay trước mặt ta rồi, ta không nhìn em mà đi nhìn tượng làm gì, đầu óc ta cũng bình thường mà." Tiêu Lăng Hàn nói búng lên trán Thượng Quan Huyền Ý một cái, tượng đất chỉ có tác dụng khi không có người ấy bên cạnh, lúc đó hắn mới xem để giải tỏa tương tư. Bây giờ người thật đang ở trước mặt mình, xem tượng đất cái gì chứ! Người thật hắn nhìn cả ngày còn chưa đủ nữa là .
"Ý huynh là ta ngốc chứ gì?" Thượng Quan Huyền Ý sờ sờ trán, bất mãn nói, Tiêu Lăng Hàn đáng ghét đây là đang ẩn ý mà mắng mình.
"Ta không nói như vậy, em đừng nghĩ thế."
Tiêu Lăng Hàn chắp tay trước ngực, dáng vẻ như không phải là hắn nó câu vừa rồi, hắn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình.
"Tiểu hữu, tượng đất này năn xong rồi."
Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng cầm lấy tượng đất trong tay đại thúc, giơ lên cao, không đưa cho Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý tức giận, hắn chậm hơn một bước, vươn tay ra bắt lấy không khí.
"Đại thúc, hết bao nhiêu linh thạch?"
"Hai tiểu hữu có thể trả bao nhiều thì trả." Đại thúc không quan tâm nói.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra 520 viên linh thạch trung phẩm đưa cho đại thúc, bảo Thượng Quan Huyền Ý cũng lấy ra số lượng linh thạch tương tự.
Thượng Quan Huyền Ý muốn nói "Huynh đưa tượng đất cho ta, mới sẽ đưa linh thạch." Tuy nhiên, nghĩ đến trình độ mặt dày của Tiêu Lăng Hàn, hắn quyết định không nói.
Thấy vậy, đại thúc nhíu mày, "Tiểu hữu trả hơi nhiều quá."
"Con số này có ý nghĩa, ngàn vàng khó mua được niềm vui, đại thúc cứ nhận đi." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn đem tượng đất bỏ vào nhẫn không gian, kéo Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi nơi này.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý mệt mỏi vì đi dạo, họ đã đến một tửu lầu gần đó để ăn.
Một ngày nhàn nhã và thoải mái như vậy, cả hai đều rất trân trọng nó.
Đêm
Tòa nhà cao nhất ở thành Cô Nguyệt không phải là Thành chủ phủ mà là Quan Nguyệt Lâu ( tháp ngắm trăng). Đúng như tên gọi, Quan Nguyệt Lâu là nơi dành riêng cho mọi người để ngắm trăng, Quan Nguyệt Lâu có tổng cộng chín tầng, nó thuộc về sản nghiệp của Thành chủ phủ.
Quan Nguyệt Lâu đêm nay đặc biệt náo nhiệt, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cũng đến đây.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn trả một ngàn linh thạch trung phẩm, hắn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đi lên đỉnh Quan Nguyệt Lâu.
Lúc đầu hai người còn tưởng rằng một ngàn linh thạch là có thể lên tới đỉnh tòa tháp nhưng khi hai người đi lên lầu hai, lại phát hiện ở đây còn có một trạm kiểm soát khác, lần này là hai ngàn linh thạch trung phẩm.
Hai người bọn họ tiếp tục đi lên lầu ba, nơi này là bốn ngàn linh thạch trung phẩm.
Tốt lắm, mỗi tầng đều phải ra linh thạch, giá mỗi lần đều cao gấp đôi so với tầng trước, khi hai người bọn họ đi lên tầng cao nhất, bọn họ tiêu hết mấy chục vạn linh thạch trung phẩm.
Càng lên đến cao thì càng ít người, giá cả ở tầng chín chát như vậy tất nhiên không phải ai cũng có thể đi lên. Cho nên bên này tương đối yên tĩnh, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, đây chính là điều hai người bọn họ muốn. Họ không muốn túm tụm với một nhóm người để ngắm cảnh, không phải để thưởng thức cảnh đẹp mà là để ngắm người trong lòng.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi đến lan can, vai kề vai, nhìn vầng trăng cô đơn trên bầu trời.
Lư Chấn Hàm bây giờ không chỉ là đệ tử nội môn của Huyền Kiếm Các mà còn là đệ tử của một tu sĩ Hóa Thần kỳ. Vương Tân Nhụy vô dụng này làm sao có thể xứng chứ! Lư Chấn Hàm với con gái nàng mới là xứng đôi, vừa lúc năm sau là Huyền Kiếm Các sẽ tuyển đệ tử, nếu con gái nàng có quan hệ với Lư Chấn Hàm, sau khi đến Huyền Kiếm Các cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Lư Chấn Hàm là con trai của gia chủ Lư gia, cũng là nhà mẹ đẻ của Lư thị.
Mà Vương Tân Nghị, người ngồi đối diện Vương Tân Nhụy lại nghĩ rằng chỉ cần Vương Tân Nhụy yêu người khác, sau đó nhanh chóng thành thân, khi gia chủ trở lại thì mọi chuyện đã đâu vào đấy. Bằng cách này, em gái của hắn sẽ có thể thay thế, hắn tin rằng mình sẽ sớm có thể bước vào cửa nội môn của Huyền Kiếm Các.
Thái Giang Diễm nghĩ rằng chỉ cần nàng thúc đẩy chuyện này, Vương Tân Nghị sẽ kết hôn với chính mình, Thái gia làm sao có thể có quyền có thế như Vương gia chứ.
Vương Tân Nhụy không biết ba người này nghĩ gì, sau khi nghe xong lời nói của Thái Giang Diễm, ánh mắt nàng sáng lên một chút. Sờ sờ mặt mình, có chút bất an hỏi: "Thật sao? Biểu tỷ, ngươi mau nhìn xem ta trang điểm có đẹp không? Trang phục ta mặc hôm nay có thế nào? ”
"Hoàn hảo, bây giờ trông ngươi rất đẹp, nếu hắn không thích ngươi thì có nghĩa là hắn bị mù."
Ngay khi lời nói của Thái Giang Diễm rơi xuống, có thêm hai người thanh niên trong đại đường của quán trọ, hai người họ đều có diện mạo xuất sắc.
Một người mặc bạch y, không dính bụi trần, hắn giống như trích tiên trên trời, khuôn mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành, khí chất phi phàm, không ai có thể khinh nhờn.
Còn người kia mặc pháp y màu tím ngay ngắn sạch sẽ khiến hắn trông phong tư tú dật, nhìn có chút phóng đãng không kiềm chế được, khuôn mặt đẹp như ngọc, khiến cho người ta một loại cảm giác đẹp tuyệt vời.
Đại đường quán trọ im lặng một lát, chẳng mấy chốc tiếng nói lại vang lên. Dù sao trong Tu chân giới, chỉ cần gien không bị biến dị thì ngoại hình cũng sẽ không quá tệ.
Vương Tân Nhụy ngước mắt lên, nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, mặt đột nhiên đỏ lên, tim đập không kiểm soát được. Mà Tiêu Lăng Hàn đang đứng bên cạnh Thượng Quan Huyền Ý nàng căn bản không thừa mắt để xem .
Nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, Vương Tân Nghị gật đầu với Lư thị.
Lư thị nhanh chóng hiểu ra đây là người mà con trai mình đã chọn, một gương mặt xa lạ, chắc không pahir người có gia thế.
Khi tiểu nhị nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đến đại đường, hắn lập tức dẫn họ đến chỗ Lư thị.
Tiêu Lăng Hàn nắm lấy tay Thượng Quan Huyền Ý, trực tiếp đến bàn của Vương Tân Nhụy, Vương Tân Nhụy nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý đi về phía mình, nàng đã sớm cúi đầu xấu hổ nên không nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn nắm tay nhau.
Lư thị nhìn thấy hai tay hai người họ nắm tay chặt, đồng tử co rút lại, hai người này như thế nào lại là một cặp. Vậy những tính toán kia của bọn họ có thể thành không?
"Ai trong số các ngươi tìm chúng ta?" Thượng Quan Huyền Ý không kiên nhẫn hỏi.
Thấy vậy, Lư thị cho con trai một ánh mắt, Vương Tân Nghị lập tức đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Thái Giang Diễm.
"Hai vị đạo hữu, mời ngồi." Lư thị lập tức cười nói.
"Nếu có chuyện thì nói đi, nếu không có việc gì thì chúng ta đi đây." Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn Lư thị, Kim Đan sơ kỳ, cảnh giới không ổn định, hẳn là vừa mới đột phá.
Thấy hai người bọn họ không cho nàng mặt mũi như vậy, sắc mặt Lư thị cũng có chút khó coi. Nhưng khi nghĩ đến con gái, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười. Cũng không định vòng vo nữa, nói thẳng vào vấn đề: "Chúng ta là người của Vương gia, một trong ba gia tộc lớn ở thành Cô Nguyệt, đây là Vương Tân Nhụy, con gái của gia chủ Vương gia, ta là bác cả của nàng, đây là con trai ta, Vương- ......"
Không đợi nàng nói xong, Tiêu Lăng Hàn đã trực tiếp cắt ngang lời giới thiệu của nàng, "Ta không quan tâm các ngươi là ai, có chuyện thì mau nói đi."
Lư thị hít sâu một hơi, đè nén cơn giận trong lòng, sau đó nói: "Cháu gái Tân Nhụy của ta là con gái duy nhất của gia chủ Vương gia, nàng ngây thơ tốt bụng, có trái tim nhân hậu, thiên phú cũng tốt. Bây giờ Tân Nhụy đã thích vị đạo hữu, muốn đạo hữu làm con rể của Vương gia chúng ta. Nếu hắn trở thành người Vương gia chúng ta, nhất định sẽ được Vương gia chúng ta mạnh mẽ bồi dưỡng. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thượng Quan Huyền Ý lén lút liếc nhìn Tiêu Lăng Hàn, lúc nãy hắn đã nói đào hoa của hắn mình tới, thê mà thật sự đúng là đào hoa của mình nhưng đây là loại đào hoa quỷ gì? Hắn chỉ cần một mình Tiêu Lăng Hàn, những người khác tốt hơn hết là biến xa ra, nhìn chướng mắt.
"Có người nói thích em kìa, mau nói gì đi chứ." Tiêu Lăng Hàn hài hước nhìn Thượng Quan Huyền Ý nhưng lực nắm tay hắn tăng lên rất nhiều.
Thượng Quan Huyền Ý xấu hổ kéo khóe miệng, tay mình nhất định là đã đỏ rồi. Nữ nhân này là ai? Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nàng chứ đừng nói đến việc là biết, hắn oan uổng quá mà!!
"Nếu nàng tốt như vậy sao vẫn còn chưa thành thân, chẳng lẽ nàng bị mắc bệnh nan y khó chữa sao, các ngươi cũng không nên sợ thầy giấu bệnh chứ." Thượng Quan Huyền Ý nói với vẻ mặt ghét bỏ, thấy Vương Tân Nhụy ngước lên nhìn mình, khuôn mặt đầy son phấn. Trong lòng hắn có chút không tiếp nhận nổi, nói tiếp: "Bổn thiếu đã ký khế ước đạo lữ với người khác rồi. ”
Nghe được lời nói của Thượng Quan Huyền Ý, bốn người bọn họ có biểu cảm khác nhau.
Lư thị thấy phỏng đoán của mình đã trở thành sự thật, hai người trước mặt quả nhiên là một cặp. Nàng chỉ cảm thấy mình vất vả mãi mới có cơ hội, thế mà lại bỏ lỡ nó, trong lòng tràn đầy không cam lòng. Những tháng gần đây, thừa dịp gia chủ không ở thành Cô Nguyệt, nàng cố tình nhờ con trai đưa Vương Tân Nhụy đi dạo quanh thành, chỉ mong Vương Tân Nhụy có thể thích ai đó.
Lư thị căng da đầu nói: "Ra là như vậy, xin lỗi đã quấy rầy hai vị đạo hữu." Nói xong, nàng lập tức đứng dậy dẫn đầu đi ra ngoài quán trọ, ba người liền chạy theo sau.
Mà Vương Tân Nhụy còn luyến tiếc vừa đi vừa quay đầu nhìn Thượng Quan Huyền Ý.
Hai mắt Tiêu Lăng Hàn hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia sát khí, trước mặt hắn mà nữ nhân này còn dám nhìn người của hắn bằng ánh mắt như vậy. Nữ nhân này ngu ngốc như vậy, chẳng trách bị người ta tính kế, những người xung quanh đều có lòng dạ riêng không ai thật lòng với nàng, không biết hắn có nên đi lê bổ một đao không?
Tục ngữ có câu, "người đáng thương tất có chỗ đáng trách!" ”
Ánh mắt Vương Tân Nhụy nhìn Thượng Quan Huyền Ý khiến cho Tiêu Lăng Hàn rất không vui. Nếu nàng cứ từ bỏ như thế này không sao, còn nếu nàng dám dây dưa thì đừng trách hắn tàn nhẫn. Tiêu Lăng Hàn sẽ không thương hoa tiếc ngọc, ai dám lăm le vợ của hắn thì sẽ phải trả giá.
Thấy đám người đáng ghét đã đi rồi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi dạo quanh thành Cô Nguyệt.
"A Hàn, huynh xem, đây là cái gì?" Thượng Quan Huyền Ý đi đến một quầy hàng nặn tượng đất, chỉ vào các nhân vật lằm bằng đất sét khác nhau trên đó.
"Hai vị tiểu hữu cũng muốn nặn tượng sao?" Một nam tử trung niên mặc áo vải bố nhiệt tình hỏi khi thấy khách đến cửa.
"Vậy ngươi có nặn tượng trông giống như hai chúng ta được không?" Thượng Quan Huyền Ý chỉ vào chính mình và Tiêu Lăng Hàn.
"Giống y như đúc thì có thể không được, chỉ có thể nặn ra giống năm sáu phần thôi. Các ngươi thấy hai bức tượng đất sét ở đây là ta và con trai ta.” Trong khi nói, đại thúc chỉ vào một vài bức tượng đất trên kệ.
"Tượng đất này nhìn rất giống đại thúc." Thượng Quan Huyền Ý nhìn tượng đất, sau đó lại nhìn đại thúc, quả nhiên rất giống.
Tiêu Lăng Hàn thấy hắn rất hứng thú, ánh mắt sáng long lanh, hiển nhiên là rất muốn, Tiêu Lăng Hàn quay đầu nhìn về phía đại thúc nói: "Vậy thì phiền ngươi nặn cho chúng ta một người một cái”
Đừng nhìn đại thúc trung niên này ăn mặc nghèo nàn, dáng vẻ bình thường, còn dựng sạp ở đây mà nghĩ ông ấy rất nghèo hoặc dễ bắt nạt, vậy thì ngươi sai rồi. Đại thúc nặn tượng này chính là tu sĩ Hóa Thần kỳ đỉnh.
Điều này khiến Tiêu Lăng Hàn nhớ đến ba vị Hóa Thần kỳ của học viện Hoàng Cực: lão nông, hoa hoa công tử và khỉ ốm, bọn họ chắc cũng muốn trải nghiệm nhân sinh, tăng tâm cảnh giống vị đại thúc này.
Sau một lát, một tượng đất giống với Thượng Quan Huyền Ý sáu phần đã thành hình.
Thượng Quan Huyền Ý cầm lấy tượng đất đưa cho Tiêu Lăng Hàn, "A Hàn, tượng đất của ta sẽ đưa cho huynh còn tượng đất của huynh sẽ được cho ta được không? ”
"Ta với em tâm linh tương thông quá." Tiêu Lăng Hàn cầm lấy tượng đất, không xem mà trực tiếp đưa tượng đất vào nhẫn không gian.
"A Hàn, sao huynh không nhìn mà đã cất nó đi rồi?" Thượng Quan Huyền Ý cau mày, Tiêu Lăng Hàn cũng không thèm nhìn một cái, chẳng lẽ là hắn không thích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em ở ngay trước mặt ta rồi, ta không nhìn em mà đi nhìn tượng làm gì, đầu óc ta cũng bình thường mà." Tiêu Lăng Hàn nói búng lên trán Thượng Quan Huyền Ý một cái, tượng đất chỉ có tác dụng khi không có người ấy bên cạnh, lúc đó hắn mới xem để giải tỏa tương tư. Bây giờ người thật đang ở trước mặt mình, xem tượng đất cái gì chứ! Người thật hắn nhìn cả ngày còn chưa đủ nữa là .
"Ý huynh là ta ngốc chứ gì?" Thượng Quan Huyền Ý sờ sờ trán, bất mãn nói, Tiêu Lăng Hàn đáng ghét đây là đang ẩn ý mà mắng mình.
"Ta không nói như vậy, em đừng nghĩ thế."
Tiêu Lăng Hàn chắp tay trước ngực, dáng vẻ như không phải là hắn nó câu vừa rồi, hắn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý ở bên cạnh đang nhìn chằm chằm mình.
"Tiểu hữu, tượng đất này năn xong rồi."
Ánh mắt Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng cầm lấy tượng đất trong tay đại thúc, giơ lên cao, không đưa cho Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý tức giận, hắn chậm hơn một bước, vươn tay ra bắt lấy không khí.
"Đại thúc, hết bao nhiêu linh thạch?"
"Hai tiểu hữu có thể trả bao nhiều thì trả." Đại thúc không quan tâm nói.
Tiêu Lăng Hàn lấy ra 520 viên linh thạch trung phẩm đưa cho đại thúc, bảo Thượng Quan Huyền Ý cũng lấy ra số lượng linh thạch tương tự.
Thượng Quan Huyền Ý muốn nói "Huynh đưa tượng đất cho ta, mới sẽ đưa linh thạch." Tuy nhiên, nghĩ đến trình độ mặt dày của Tiêu Lăng Hàn, hắn quyết định không nói.
Thấy vậy, đại thúc nhíu mày, "Tiểu hữu trả hơi nhiều quá."
"Con số này có ý nghĩa, ngàn vàng khó mua được niềm vui, đại thúc cứ nhận đi." Nói xong, Tiêu Lăng Hàn đem tượng đất bỏ vào nhẫn không gian, kéo Thượng Quan Huyền Ý rời khỏi nơi này.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý mệt mỏi vì đi dạo, họ đã đến một tửu lầu gần đó để ăn.
Một ngày nhàn nhã và thoải mái như vậy, cả hai đều rất trân trọng nó.
Đêm
Tòa nhà cao nhất ở thành Cô Nguyệt không phải là Thành chủ phủ mà là Quan Nguyệt Lâu ( tháp ngắm trăng). Đúng như tên gọi, Quan Nguyệt Lâu là nơi dành riêng cho mọi người để ngắm trăng, Quan Nguyệt Lâu có tổng cộng chín tầng, nó thuộc về sản nghiệp của Thành chủ phủ.
Quan Nguyệt Lâu đêm nay đặc biệt náo nhiệt, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý cũng đến đây.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn trả một ngàn linh thạch trung phẩm, hắn dẫn Thượng Quan Huyền Ý đi lên đỉnh Quan Nguyệt Lâu.
Lúc đầu hai người còn tưởng rằng một ngàn linh thạch là có thể lên tới đỉnh tòa tháp nhưng khi hai người đi lên lầu hai, lại phát hiện ở đây còn có một trạm kiểm soát khác, lần này là hai ngàn linh thạch trung phẩm.
Hai người bọn họ tiếp tục đi lên lầu ba, nơi này là bốn ngàn linh thạch trung phẩm.
Tốt lắm, mỗi tầng đều phải ra linh thạch, giá mỗi lần đều cao gấp đôi so với tầng trước, khi hai người bọn họ đi lên tầng cao nhất, bọn họ tiêu hết mấy chục vạn linh thạch trung phẩm.
Càng lên đến cao thì càng ít người, giá cả ở tầng chín chát như vậy tất nhiên không phải ai cũng có thể đi lên. Cho nên bên này tương đối yên tĩnh, hiện tại chỉ có hai người bọn họ, đây chính là điều hai người bọn họ muốn. Họ không muốn túm tụm với một nhóm người để ngắm cảnh, không phải để thưởng thức cảnh đẹp mà là để ngắm người trong lòng.
Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đi đến lan can, vai kề vai, nhìn vầng trăng cô đơn trên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro