[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Huyền Ý Say

2024-11-19 20:57:58

Vương Phúc Lai nghĩ rằng cứ đưa người trở về trước rồi nói sau, tiểu thư nói muốn nam tử mặc quần áo màu tím nhưng cũng không nói không thể mang người khác trở về, hắn tin rằng tiểu thư sẽ không ngại đưa bạn bè của nam tử kia trở về. Nếu động tay động chân ở đây thì sẽ có chút phiền phức, dù sao Vương gia cho dù lớn đến đâu cũng không thể lớn hơn Thành chủ phủ.

"Không cần, chúng ta không quen không thân. Chúng ta sống bên kia đường, tiểu thư nhà các ngươi, ta rất muốn biết nàng là ai! Ngươi bảo nàng ngày mai đến quán trọ tìm ta.” Tiêu Lăng Hàn lạnh lùng nói, đối phương tổng cộng có năm người, hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, ba người còn lại đều là Kim Đan kỳ.

Mặc dù nhìn qua tu vi của đối phương cao hơn bọn họ nhưng Tiêu Lăng Hàn tin tưởng Vương Phúc Lai này sẽ không nghĩ tới việc động thủ ở đây, dù sao đây cũng là đường phố, không phải Vương phủ của Vương gia.

Nghe Tiêu Lăng Hàn nói, sắc mặt Vương Phúc Lai âm trầm, hắn biết chuyện hôm nay, sợ là không làm được.

Tuy nhiên, hắn không có ý định từ bỏ như vậy, hắn liếc nhìn hai tu sĩ Nguyên Anh rồi ra hiệu cho bọn họ tiến lên bắt người. Dù sao đối phương cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ cần tu sĩ Nguyên Anh kỳ ra tay, bọn họ thậm chí còn không có cơ hội phản kháng, cũng sẽ không thu hút được hộ vệ của Thành chủ phủ.

Hai người có chút khó xử, dù sao bọn họ chỉ muốn đối phương biết sợ mà lui. Nhưng nếu đánh nhau mà bị những người trong Thành chủ phủ bắt được thì bọn họ chắc chắn sẽ khó thoát. Mà Vương gia nhất định sẽ vứt bỏ bọn họ, dù sao bọn họ cũng chỉ là khách của Vương gia, không phải người do Vương gia tự bồi dưỡng ra.

Vương Phúc Lai thấy đã ra hiệu cho hai vị khách nhưng hai người này thế mà mặc kệ hắn, trong lòng nghĩ rằng sau khi trở về hắn nhất định phải cáo trạng bọn họ một trận.

Ngay khi hai bên đang bế tắc, một nhóm người mặc pháp y màu trắng và mang theo kiếm bước tới.

Khi nhìn thấy người đi đầu là ai, mấy người Tiêu Lăng Hàn đều có chút kinh ngạc.

"Ân đạo hữu, Mạc đạo hữu, Tiêu đạo hữu, Thượng Quan đạo hữu, không ngờ chúng ta gặp lại nhau sớm như vậy." Khổng Nhạc Phong nhìn thấy mấy người liền bước nhanh về phía trước, nồng nhiệt chào hỏi.

Vương Phúc Lai thấy những người này thế mà quen biết người của Huyền Kiếm Các liền vội vàng rời đi.

Mấy người Tiêu Lăng Hàn hàn huyên vài lời với Khổng Nhạc Phong rồi trở về quán trọ, dù sao Thượng Quan Huyền Ý cũng đang ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn.

Sau khi đến phòng trọ, Tiêu Lăng Hàn trước tiên cởi áo khoác và giày của Thượng Quan Huyền Ý, rồi nhẹ nhàng đặt hắn lên giường. Không ngờ, Thượng Quan Huyền Ý đột nhiên mở mắt ra, tươi cười như hoa nói với Tiêu Lăng Hàn: "A Hàn, huynh đẹp quá a. ”

"Ừ, Ý Ý ngoan, mau nằm xuống ngủ đi." Tiêu Lăng Hàn kéo bàn tay Thượng Quan Huyền Ý đang tóm lấy vạt áo của mình ra, dùng chăn bông đắp lên người hắn.

Bởi vì chuyện bọn họ gặp phải bên ngoài tửu lầu trước đó, Tiêu Lăng Hàn biết rằng bọn họ đang bị theo dõi. Thế mà có người dám đào góc tường của hắn, xem ra là không muốn sống nữa, góc tường của hắn là có thể đào sao?

Để đảm bảo an toàn, Tiêu Lăng Hàn đã bố trí Phòng Ngự Trận trong phòng, ban đầu muốn hắn định bố trí cho cả Mạc Vô Nhai nữa. Ai ngờ thần thức của hắn vừa quét qua thì thấy hai người bọn họ đang lăn giường, Tiêu Lăng Hàn quyết định sau này sẽ không giúp Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ bố trí trận pháp nữa.

Sau khi mọi thứ đã được sắp xếp xong, hắn xoay người đi đến bên giường, ngước lên nhìn đôi mắt hoa đào quyến rũ của Thượng Quan Huyền Ý.

Lúc này, quần áo hắn mặc nửa kín nửa hở, một bên vai lộ ra ngoài, ngồi ở giữa giường. Tiêu Lăng Hàn ngay lập tức bị cảnh tượng này sững sỡ. Hắn cảm thấy có thứ gì đó ở dưới đang ngo ngoe rục rịch, hai mắt trở nên tối tăm, hắn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

"A Hàn, mau đến đây ngủ với ta!"

Yết hầu Tiêu Lăng Hàn khẽ động, ánh mắt như sói nhìn thẳng vào Thượng Quan Huyền Ý, hắn từng bước đi đến bên giường.

Thấy Tiêu Lăng Hàn đã đến bên giường, Thượng Quan Huyền Ý lập tức ngoan ngoãn nằm xuống.

Cởi áo ngoài và giày, Tiêu Lăng Hàn cũng nằm xuống, muốn ôm Thượng Quan Huyền Ý vào lòng. Nhưng hắn do dự, không dám duỗi tay ra, quay đầu lại, ngơ ngác nhìn người đang nằm bên cạnh, người không hề phòng bị với hắn.

"A Hàn, sao huynh không ôm ta ngủ? Ta không ngủ được.” Thượng Quan Huyền Ý mở mắt ra, quay đầu nhìn Tiêu Lăng Hàn, hắn đợi rất lâu cũng không thấy Tiêu Lăng Hàn ôm hắn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"A Hàn, huynh thật là đẹp quá, tú sắc khả xan, ta thật muốn ăn huynh quá đi." Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý xoay người ngồi lên người Tiêu Lăng Hàn, từ trên cao nhìn hắn.

Vươn tay sờ sờ lông mày Tiêu Lăng Hàn rồi chậm rãi di chuyển đến môi hắn, sau đó cúi đầu hôn lên. Thượng Quan Huyền Ý đang say nên chỉ cảm thấy quần áo trên người Tiêu Lăng Hàn rất phiền phức, hắn trực tiếp duỗi tay ra kéo một cái. Âm thanh "xoẹt" vang lên, quần áo trên người Tiêu Lăng Hàn bị Thượng Quan Huyền Ý xé rách.

Vươn tay sờ sờ lần nữa, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy lần này sờ vào thoải mái hơn nhiều, bàn tay chậm rãi di chuyển từ ngực xuống bụng dưới, hắn định tiếp tục đi xuống nhưng đột nhiên bị một bàn tay nắm lấy.

Thượng Quan Huyền Ý vùi đầu mình vào cổ Tiêu Lăng Hàn, nghi hoặc hỏi: "A Hàn, huynh cầm tay làm gì? Ta muốn ăn huynh, huynh mau buông ta ra đi. ”

"Ngoan, em xuóng khỏi người ta đi, hôm nay ta chưa tắm cho nên không ăn được." Tiêu Lăng Hàn nói với giọng khàn khàn, hắn cảm thấy mình sắp bị Thượng Quan Huyền Ý tra tấn tới phát điên rồi, lẽ ra mình không nên đồng ý cho hắn uống rượu.

"A hàn, cơ thể của huynh thơm lắm, không hôi." Vừa nói, Thượng Quan Huyền Ý vừa ngửi ngửi thân thể Tiêu Lăng Hàn.

Cảm thấy dưới mông có thứ gì đó, Thượng Quan Huyền Ý trèo xuống người Tiêu Lăng Hàn.

Tiêu Lăng Hàn nghĩ rằng Thượng Quan Huyền Ý hiểu lời nói của mình và chuẩn bị đi ngủ, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, gia hỏa này thế mà vùi đầu vào bụng và chuẩn bị cởi quần hắn.

Tiêu Lăng Hàn giật mình, đột nhiên ngồi dậy, nâng đầu hắn lên, để hắn nhìn vào mắt mình. Hơi thở có chút dồn dập, thở hổn hển, sau khi ổn định, hắn khàn khàn hỏi: "Vừa rồi em định làm gì?" ”

"Ăn huynh a, ta muốn ăn huynh!"ヾ(≧へ≦)〃

Tiêu Lăng Hàn chỉ cảm thấy sợi dây lý trí trong đầu sắp đứt rồi.

Nhân lúc vẫn còn chút lý trí, Tiêu Lăng Hàn không vô nghĩa với Thượng Quan Huyền Ý nữa, hắn lấy ra một tấm Hôn Mê Phù, trực tiếp dán lên người hắn.

Nhìn thấy người đã ngủ say, Tiêu Lăng Hàn quyết định sau này sẽ không bao giờ cho phép gia hỏa này uống một giọt rượu nào nữa.

Sau đó Tiêu Lăng Hàn tiến vào không gian Long Ngọc, trực tiếp xuất hiện ở một con sông trong khu vực băng tuyết. Trong đầu nghĩ, khi nào rảnh nhất định phải chế một ít nhuận hoạt tề (thuốc bôi trơn đóa). Thượng Quan Huyền Ý quyến rũ mình như vậy, khi hắn tròn mười tám tuổi, nhất định phải trừng phạt hắn một trận.

Sáng sớm hôm sau

Lông mày Thượng Quan Huyền Ý hơi nhíu lại, lông mi khẽ run lên, hắn chậm rãi mở mắt. Đưa tay sờ trán mình, đầu có hơi đau, khiến hắn càng thêm cau mày khó chịu.

"Tỉnh rồi?"

Nghe thấy giọng nói, Thương Quan Huyền Ý quay đầu lại nhìn nguồn phát ra âm thanh, thấy Tiêu Lăng Hàn lúc này đang ngồi ở bàn, trong tay cầm một quyển sách. Ánh nắng chiếu vào người hắn từ ngoài cửa sổ, có chút mông lung lại thanh tao, tư thế của hắn nhìn qua có vẻ khá lười biếng.

Chỉ là hắn đang nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lẽo, hình như mình không có đắc tội hắn đúng không? Hay là tối hôm qua mình đã đánh hắn khi say rượu, điều đó không đúng, mình có phải là đối thủ của hắn đâu.

"A Hàn, tối hôm qua ta không làm gì khác thường đúng không?" Thượng Quan Huyền Ý có thấp thỏm hỏi.

"Không có, tối hôm qua em say nên đi ngủ sớm rồi." Tiêu Lăng Hàn mặt không biểu cảm nói, hắn biết sau khi gia hỏa này tỉnh lại nhất định sẽ không nhớ gì cả.

"Ồ." Mình thực sự không làm gì cả? Sao mình cảm thấy ánh mắt Tiêu Lăng Hàn vô cùng lạnh lùng khi nhìn mình là như thế nào? Ánh mắt ấy giống như nhìn những người khác, sự ôn nhu đã hoàn toàn biến mất.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"A Hàn, ta đau đầu." Thượng Quan Huyền Ý quyết định chơi khổ nhục kế, nhìn Tiêu Lăng Hàn với ánh mắt trông mong, yếu ớt nói.

Tiêu Lăng Hàn hít sâu một hơi, khi nghe hắn nói không thoải mái, lòng mình liền mềm nhũn. Mình khó chịu với hắn cái gì chứ? Hắn cũng không nhớ gì cả! Tiêu Lăng Hàn đi đến bên giường nở nụ cười bất lực, véo mũi Thượng Quan Huyền Ý sau đó lấy quần áo ở bên cạnh mặc vào cho hắn.

"A Hàn, ta có thể tự mặc."

"Em không đau đầu sao? Ta thích giúp em mặc quần áo. ”

Khi nói chuyện quần áo đã mặc xong, Thượng Quan Huyền Ý vội vàng xỏ giày.

Sau đó hai người ngồi xuống bàn, Tiêu Lăng Hàn lấy ra một bát cháo từ nhẫn không gian rồi đặt lên bàn, đưa đến trước mặt Thượng Quan Huyền Ý, "Ta đặc biệt làm cho em đó, ta biết em không thoải mái, ăn đi."

Tiểu ác ma trong lòng Thượng Quan Huyền Ý vô cùng vui vẻ, khổ nhục kế đúng là rất thực dụng. Tiêu Lăng Hàn vẫn yêu hắn như vậy, trong cháo rõ ràng không có đường nhưng hắn ăn lại cảm thấy rất ngọt ngào.

Tiêu Lăng Hàn cầm quyển sách trong tay, cúi đầu tập trung đọc nội dung trên đó. Trước đây, lúc trước bởi vì góc độ nên Thượng Quan Huyền Ý không nhìn thấy cổ Tiêu Lăng Hàn. Nhưng bây giờ khi hắn đứng dậy, tình cờ nhìn thấy nơi quần áo không được che khuất của Tiêu Lăng Hàn, trên cổ hắn có vết đỏ.

Hắn không nhịn được hỏi: "A Hàn, cổ huynh bị làm sao vậy? Có mấy chỗ màu đỏ kia, là bị thương sao? ”

Nghe vậy, Tiêu Lăng Hàn lấy ra một chiếc gương từ nhẫn không gian ra, nhìn một chút sau đó vẫn chuyển công pháp để loại bỏ dấu mấy vết dâu tây trên cổ.

Tiêu Lăng Hàn cất gương đi, bất lực nói: "Không sao, chắc là tối hôm qua ta ngủ thì bị muỗi đốt." Nhưng đó không chỉ là một con muỗi lớn mà nó còn biết đòi ôm rồi cắn hắn nữa.

"Ồ." Thượng Quan Huyền Ý nghĩ thầm, con muỗi kia nhất định là chán sống rồi, ngay cả Tiêu Đại Ma Vương cũng dám cắn. Kết cục của nó không nghĩ cũng biết, nhất định là đã đi đời nhà ma.

Tuy nhiên, điều mà Thượng Quan Huyền Ý không biết chính là con muỗi cắn Tiêu Lăng Hàn đang nói đến chính là mình.

Đúng lúc này, trận pháp trong phòng đột nhiên bị động, hai người đều cho rằng đó là Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ nhưng sau khi thu hồi trận pháp, người xuất hiện trước cửa thế mà là tiểu nhị

"Hai vị khách quan, xin lỗi, có vài người đến quán trọ, họ nói tìm các ngươi, các ngươi xem......." Tiểu nhị có chút ngượng ngùng nhìn hai người bọn họ.

"Được rồi, chúng ta đã biết. Làm phiền người xuống nói với bọn họ một tiếng, chúng ta sẽ xuống sau." Vừa nói, Tiêu Lăng Hàn vừa lấy hai viên linh thạch đưa tiểu nhị.

Thấy tiểu nhị rời đi, Thượng Quan Huyền Ý khó hiểu: "A Hàn, hôm qua chúng ta mới đến thành Cô Nguyệt, không có ai quen biết ở đây, ai sẽ đến tìm chúng ta chứ?" ”

"Hôm qua chúng ta đã gặp Khổng Nhạc Phong nhưng ta nghĩ không phải là hắn." Nói đến đây, Tiêu Lăng Hàn mỉm cười nhìn Thượng Quan Huyền Ý, ghé vào tai Thượng Quan Huyền Ý nói, "Hoa đào của em tới rồi đó, những người này hẳn là đến tìm em." ”

Thượng Quan Huyền Ý chỉ cảm thấy trên lưng nổi lên tầng mồ hôi lạnh, mặc dù Tiêu Lăng Hàn đang mỉm cười khi nói lời này nhưng trong mắt hắn không có ý cười, giống như có địa ngục trong đó vậy.

Đại đường của nhà trọ

Có hơn mười bàn trong đại đường, trong số đó có một cái bàn vuông, bốn người đang ngồi ở đó.

Trong số bốn người này, có ba người là Vương Tân Nhụy, Thái Giang Diễm cùng Vương Tân Nghị, người còn lại là bác cả của Vương Tân Nhụy – Lư thị, tức là mẹ của Vương Tân Nghị.

"Vương biểu muội đừng lo lắng, điều kiện của ngươi rất tốt, ngươi rất xinh đẹp, có bao nhiêu người ở thành Cô Nguyệt này muốn cưới ngươi nhưng cũng đâu có cửa, ngươi coi trọng hắn là phúc đức hắn tu mấy đời mới có được." Thái Giang Diễm nhìn Vương Tân Nhụy đang lo lắng nên mở miệng trấn an nói, nếu bỏ qua tính kế trong mắt nàng, có lẽ người ta sẽ thực sự nghĩ rằng đây là một người chị họ tốt, biết suy nghĩ cho em họ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0