[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Đến Thành Cô Ng...
2024-11-19 20:57:58
Khoảnh khắc nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý, ngọn lửa ghen ghét trong lòng nữ tử dâng lên, hai nam nhân này sao có thể đẹp như vậy. Người này còn như hồ ly tinh vậy, cây roi trong tay nàng quất thẳng về mặt Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý ngửa ra sau, né tránh công kích của nữ tu, thanh kiếm trong tay chống trên mặt đất, vẽ ra một đường còn đẹp mắt, sau đó cũng xoay người, lập tức công kích nữ tu trước mặt, đồng thời cầm lấy thanh kiếm trong tay chém qua.
Nữ tu không ngờ rằng nam tu rõ ràng nhìn qua là tu vi Kim Đan kỳ, thế mà tốc độ còn nhanh hơn so với một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ như nàng, khi nàng nhìn thấy thanh kiếm chém về phía mình nhưng không thể né tránh, vì vậy nàng chỉ có thể di chuyển một chút.
Kiếm của Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp chém đứt một cánh tay của nữ tu.
"Aa......” Nữ tu hét lên, chẳng mấy chốc giọng nói của nàng bị át đi trong cuộc chiến của những người xung quanh.
Mấy người cũng tìm được đối thủ của mình, cha Ân mẹ Ân đều là tu vi Nguyên Anh kỳ đỉnh. Cha Ân trực tiếp đối chiến với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, mẹ Ân thì chiến đấu với một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ khác.
Tô Vĩnh Phong thì đánh nhau với một tu sĩ a Nguyên Anh sơ kỳ, Tần Chấn Điền và Tạ Hoằng đối chiến với tu sĩ Kim Đan kỳ đỉnh. Còn tu sĩ Kim Đan kỳ đỉnh còn lại thì Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ hợp lực đối chiến.
Tiêu Lăng Hàn giết chết song nhi trong vòng chưa đầy một phút, vừa quay lại đã đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Với tu vi của hắn thì đồng cấp đã mạnh hơn những người khác nên hai phút sau, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đã ngã xuống đất.
Thượng Quan Huyền Ý cũng đã giải quyết đối thủ của mình, lúc hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, hai người nhìn nhau cười cười.
Mười phút sau, hai người bọn họ giúp những người khác nhanh chóng loại bỏ tất cả tu sĩ đang nằm mai phục, sau đó mọi người rời khỏi nơi này.
Mười lăm ngày sau......
Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đang đứng trước cổng thành Cô Nguyệt, lúc này bọn họ đang xếp hàng để trả phí vào thành.
Ngày hôm đó, sau khi nhóm người bọn họ giải quyết bọn cướp thi bọn họ đã tìm một nơi để nghỉ ngơi qua đêm. Ngày hôm sau, mười người đứng dậy và đi đến vùng ngoại ô của khu rừng. Trong khoảng thời gian này, tất nhiên gặp rất nhiều yêu thú nên mọi người cùng nhau giải quyết, cũng không có gặp người hay yêu thú nào không thể đối phó được.
Sau khi đến vùng ngoại ô của khu rừng, bốn thành viên của đội Thần Phong đã rời đi.
Cha Ân và mẹ Ân vẫn nhận Ân Thiên Duệ trước khi rời đi, mà ông nội Ân đã gặp một cố nhân nên đã được đưa đến đại lục Thiên Lăng. Mục đích lần này của cha Ân và mẹ Ân cũng là đến bí cảnh Hằng Phong nhưng bọn họ nói rằng bọn họ có cách riêng để vào, vì vậy Ân Thiên Duệ không phải lo lắng, sau đó hai người cũng rời đi.
Cho nên, lúc này chỉ có bốn người bọn họ xuất hiện ở thành Cô Nguyệt, thành Cô Nguyệt thuộc về thế lực của Huyền Kiếm Các, là thành trì hạng ba.
Phí vào thành cũng là mười viên linh thạch trung phẩm, ngay khi bốn người bọn họ tiến vào thành, bốn, năm đứa trẻ nhiệt tình vây quanh bọn họ.
"Tiền bối, các vị có cần dẫn đường không?" Giọng nói trong trẻo và du dương của một cô bé vang lên.
Bọn trẻ đều dùng ánh mắt mong đợi khi nhìn mấy người Tiêu Lăng Hàn, hy vọng đối phương có thể lựa chọn chính mình, để bọn họ dẫn đường.
Bây giờ mấy người bọn họ không phải là lần đầu tiên tới đại lục Huyền Thiên nên bọn họ không cần người dẫn đường nữa.
"Chúng ta khá quen thuộc với nơi này nên không cần người dẫn đường." Tiêu Lăng Hàn mấy đứa trẻ, mặt không biểu cảm nói.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, mấy đứa trẻ đều không cam lòng rời đi.
"A Hàn, chúng ta tìm quán trọ trước hay là chỗ ăn trước?" Thượng Quan Huyền Ý thấy trước mặt có một tửu lầu tên là "Làm một chén", hắn phát hiện mình đã lâu không uống linh tửu, hắn ngẩng đầu nhìn lên tửu lầu mấy lần, cuối cùng không nhịn được hỏi.
P/s: tên gốc là cái này “来一碗” -> Lai Nhất Uyển nhưng mình thấy để sát nghĩa cũng được, nếu m.n thích để tiếng hán việt hơn thì bình luận bên dưới để mình sửa nha.
Tiêu Lăng Hàn vừa thấy biểu cảm liền biết hắn đang nghĩ gì, vừa lúc có một quán trọ đối diện tửu lầu. Cho nên hắn bảo Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đến quán trọ đặt phòng, còn hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý đến tửu lầu gọi đồ ăn trước.
Bốn người bọn họ không vào phòng riêng mà ngồi xuống bên cửa sổ đại sảnh lầu hai, vừa đúng lúc nghe một số việc về thành Cô Nguyệt.
Thấy tiểu nhị đem bát rượu và linh tửu đặt lên bàn, ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào linh tửu.
"Mắt của ngươi sắp dính vào đó luôn rồi đấy." Ân Thiên Duệ nhìn thấy biểu cảm của Thương Huyền Ý, trêu ghẹo nói.
"Nói như ngươi cũng không muốn uống ấy." Thượng Quan Huyền Ý trừng mắt nhìn Ân Thiên Duệ.
"Nhưng ta không giống như một số người, một ly là say, cho dù có người bán hắn, hắn cũng không biết." Ân Thiên Duệ mỉm cười nói, ánh mắt tràn đầy trêu chọc.
"Ai dám bán ta, ta chém chết hắn!" Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói, nhìn ánh mắt của Ân Thiên Duệ đặc biệt không tốt. Nghĩ thầm, hẳn là gần đây Ân Thiên Duệ không lăn giường với Mạc Vô Nhai nên hắn mới tinh lực dư thừa như vậy.
Điều mà không ai chú ý là cánh cửa của một trong những phòng riêng trên tầng hai đã được mở ra, một nữ tử 17 – 18 tuổi bước ra từ đó. Nàng mặc một chiếc váy lụa màu hồng, khuôn mặt được trang điểm rất đậm, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu của nàng. Người này là con gái duy nhất của gia chủ Vương gia ở thành Cô Nguyệt, tên là Vương Tân Nhụy, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Ngoài ra còn có một nam một nữ đi ra phía sau nàng, địa vị của hai người này hiển nhiên không cao bằng nàng, từ trang phục cũng có thể nhìn ra, hơn nữa hai người này cố đang hết sức lấy lòng Vương Tân Nhụy.
Nam tử tên là Vương Tân Nhị, hắn là anh họ của Vương Tân Nhụy, tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh. Dáng vẻ bình thường, không đẹp cũng không xấu, khi hắn nhìn Vương Tân Nhụy, mặc dù vẻ mặt nịnh nọt nhưng ánh mắt lại tràn đầy khinh thường.
Nữ tử tên là Thái Giang Diễm, nangg là chị họ của Vương Tân Nhụy, tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Lớn lên tiểu gia bích ngọc, với một đôi mắt hạnh to tròn nhưng hay liếc ngang liếc dọc, vừa nhìn đã biết là một người rất có tâm nhãn.
Đi theo sau Vương Tân Nhụy còn có hai tiểu nha hoàn 14-15 tuổi.
Ngay khi Vương Tân Nhụy đi ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý ngồi đối diện mình, nàng chỉ cảm thấy người đó thật sự rất đẹp. Nàng nhìn chằm chằm vào người đó không chớp mắt, đôi mắt tràn đầy kinh diễm, lộ vẻ si mê.
Cuộc trò chuyện giữa Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ mấy người bên phía Vương Tân Nhụy cũng nghe thấy.
Thái Giang Diễm và Vương Tân Nhị nhìn thấy biểu tỉnh của Vương Tân Nhụy vào lúc này, ánh mắt của họ lộ ra một chút tính toán, bọn họ liếc nhìn nhau và ngay lập tức đạt được sự đồng thuận.
"Tiểu thư, đã đến lúc chúng ta trở về rồi." Một cái nha hoàn nhắc nhở nói.
Khi Vương Tân Nhụy nghe thấy điều này, nàng miễn cưỡng rời khỏi tửu lầu.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn cũng không biết chuyện này, dù sao bề ngoài bọn họ cũng rất xuất chúng, bị người ta chú ý cũng là chuyện bình thường, cũng không thể cấm người khác không được nhìn mình đâu.
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ nói vài câu lại khiến Huyền Ý tức giận, hắn lạnh lùng liếc nhìn Mạc Vô Nhai.
Nhận được ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Mạc Vô Nhai than thở, vợ cãi thắng nhưng trong lòng hắn không vui, vì chính bản thân hắn mới là người chịu khổ.
Mạc Vô Nhai nghĩ, bọn họ đã ở cùng mọi người trong rừng Minh Nguyệt một tháng nên không có thời gian song tu. Tối nay sau khi trở về, nhất đingj phải thu thập Ân Thiên Duệ một chút, nếu không chính hắn sẽ là người bị Tiêu Lăng Hàn thu thập.
Ân Thiên Duệ không biết hôm nay hắn và Thượng Quan Huyền Ý có một cuộc khẩu chiến và hắn đã thắng, nhưng sau khi trở về quán trọ, hắn mười ngày không thể xuống giường.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cầm bát rượu liền nhấp một ngụm, gia hỏa này nhất định sẽ lại say cho xem.
"Ý Ý, ăn chút đồ ăn lót bụng trước rồi mới uống." Vừa nói, Tiêu Lăng Hàn vừa gắp vài món ăn cho Thượng Quan Huyền Ý rồi bỏ vào bát của hắn.
"Được rồi, huynh cũng ăn đi." Thượng Quan Huyền Ý cũng vui vẻ gắp thức ăn cho Tiêu Lăng Hàn.
Ân Thiên Duệ ngồi đối diện Thượng Quan Huyền Ý thấy vậy, liền trực tiếp đẩy bát của mình đến trước mặt Mạc Vô Nhai, ý tứ rất rõ ràng. Hắn không muốn ăn thức ăn cơm chó của hai người đối diện, hắn có cơm chó của mình là đủ rồi.
"Các ngươi có nghe nói không, đại tiểu thư của Thành chủ phủ mắc bệnh lạ, tiền thưởng là hai triệu linh thạch trung phẩm, chỉ cần có thể chữa khỏi là có thể lấy được hai triệu linh thạch rồi đó."
"Thật sự có hai triệu linh thạch?" Người hỏi mặc pháp y với biểu tượng độc đáo của phái Huyền Âm Tông.
"Đương nhiên, thông báo vừa dán ở cổng thành kia kìa."
"Không người nào trong Công hội luyện đan sư làm được, ngươi nghĩ rằng hai triệu dễ kiếm như sao?"
Nghe thấy điều này, người hỏi không quan tâm, nghĩ thầm, nói không chừng hắn có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của đại tiểu thư thì sao? Vậy hai triệu đó không phải sẽ vào tay hắn sao.
"Này, ngươi có để ý thấy gần đây ở thành Cô Nguyệt có rất nhiều người lạ tới không?"
"Ta phát hiện từ lâu rồi, ta còn biết đó là bởi vì bí cảnh Hằng Phong sắp mở nữa, hiện tại những người này đều tới vì bí cảnh."
"Giá như ta cũng có thể bước vào bí cảnh nhỉ."
"Ngươi á, tu vi Kim Đan kỳ, đi vào chỉ làm bia đỡ đạn thôi, người tiến vào bí cảnh Hằng Phong phần lớn người tu sĩ Nguyên Anh kỳ."
“……”
Một tiếng sau......
Bốn người bọn họ đã ăn no, sau khi tính tiền, bọn họ định quay lại quán trọ đối diện, nhưng ở cửa tửu lầu lại gặp một nhóm người thích tìm phiền phức.
Bởi vì Thượng Quan Huyền Ý đã say nên Tiêu Lăng Hàn ôm hắn vào lòng, hai người đi phía sau Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ.
Một nhóm người đi tới, chắn trước mặt Mạc Vô Nhai, bọn họ chỉ muốn ngăn cản Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhưng bốn người bọn họ đi quá gần, cho nên đành phải ngăn cản cùng nhau.
"Đạo hữu có việc gì sao?" Mạc Vô Nhai nhìn người trước mặt, lạnh giọng hỏi, hắn đang vội về nhà song tu!
"Cô gia, chúng ta đến đây để đón về Vương phủ." Một ông lão trông có vẻ ngoài năm mươi tuổi nhìn Thượng Quan Huyền Ý phía sau Mạc Vô Nhai nói, người này vi Kim Đan hậu kỳ.
"Hả? Ngươi nói cái gì?” Ân Thiên Duệ cho rằng tai mình nghe nhầm, kinh ngạc hỏi.
Ông lão liếc nhìn Ân Thiên Duệ, thấy có tu vi giống mình nên nói: "Ta là Vương Phúc Lai, quản gia trong Vương phủ, chúng ta đặc biệt tới đây là để đón cô gia về Vương phủ."
"Không phải, cô gia mà ngươi đang nói là ai?" Ân Thiên Duệ thấy hắn thường xuyên nhìn phía sau, hắn cũng nhìn một cái. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt đen láy và u ám của Tiêu Lăng Hàn, hắn lại sợ hãi. Người Vương phủ này hiển nhiên là đang tìm chết, dám đắc tội cả Tiêu Lăng Hàn.
"À, cô gia của chúng ta là hắn, cô gia thích uống rượu nhưng một ly đã say. Tiểu thư đang ở trong phủ đợi hắn, phiền các người giao cô gia cho chúng ta, để ta còn quay về báo cáo.” Vừa nói, Vương Phúc Lai vừa chỉ vào Thượng Quan Huyền Ý, vẻ mặt cung kính.
Ngay khi lời nói của Vương Phúc Lai rơi xuống, hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bước lên phía trước, chuẩn bị cưỡng ép đưa người đi.
Tiêu Lăng Hàn sao có thể để bọn họ như ý, chưa kể Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ vẫn đang chắn trước mặt hắn, hắn không lên tiếng, hai người đó cũng không dám để đối phương qua. Hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi là nói cái Vương phủ nào? Trong phủ có ai? Tiểu thư trong miệng ngươi là ai? ”
Vương Phúc Lai có chút ngượng ngùng nói: "Cái này, nếu không, nếu không yên tâm, các ngươi có thể cùng ta trở về xem sẽ biết."
Thượng Quan Huyền Ý ngửa ra sau, né tránh công kích của nữ tu, thanh kiếm trong tay chống trên mặt đất, vẽ ra một đường còn đẹp mắt, sau đó cũng xoay người, lập tức công kích nữ tu trước mặt, đồng thời cầm lấy thanh kiếm trong tay chém qua.
Nữ tu không ngờ rằng nam tu rõ ràng nhìn qua là tu vi Kim Đan kỳ, thế mà tốc độ còn nhanh hơn so với một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ như nàng, khi nàng nhìn thấy thanh kiếm chém về phía mình nhưng không thể né tránh, vì vậy nàng chỉ có thể di chuyển một chút.
Kiếm của Thượng Quan Huyền Ý trực tiếp chém đứt một cánh tay của nữ tu.
"Aa......” Nữ tu hét lên, chẳng mấy chốc giọng nói của nàng bị át đi trong cuộc chiến của những người xung quanh.
Mấy người cũng tìm được đối thủ của mình, cha Ân mẹ Ân đều là tu vi Nguyên Anh kỳ đỉnh. Cha Ân trực tiếp đối chiến với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, mẹ Ân thì chiến đấu với một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ khác.
Tô Vĩnh Phong thì đánh nhau với một tu sĩ a Nguyên Anh sơ kỳ, Tần Chấn Điền và Tạ Hoằng đối chiến với tu sĩ Kim Đan kỳ đỉnh. Còn tu sĩ Kim Đan kỳ đỉnh còn lại thì Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ hợp lực đối chiến.
Tiêu Lăng Hàn giết chết song nhi trong vòng chưa đầy một phút, vừa quay lại đã đối mặt với một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ. Với tu vi của hắn thì đồng cấp đã mạnh hơn những người khác nên hai phút sau, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ đã ngã xuống đất.
Thượng Quan Huyền Ý cũng đã giải quyết đối thủ của mình, lúc hắn quay đầu lại thì nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, hai người nhìn nhau cười cười.
Mười phút sau, hai người bọn họ giúp những người khác nhanh chóng loại bỏ tất cả tu sĩ đang nằm mai phục, sau đó mọi người rời khỏi nơi này.
Mười lăm ngày sau......
Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đang đứng trước cổng thành Cô Nguyệt, lúc này bọn họ đang xếp hàng để trả phí vào thành.
Ngày hôm đó, sau khi nhóm người bọn họ giải quyết bọn cướp thi bọn họ đã tìm một nơi để nghỉ ngơi qua đêm. Ngày hôm sau, mười người đứng dậy và đi đến vùng ngoại ô của khu rừng. Trong khoảng thời gian này, tất nhiên gặp rất nhiều yêu thú nên mọi người cùng nhau giải quyết, cũng không có gặp người hay yêu thú nào không thể đối phó được.
Sau khi đến vùng ngoại ô của khu rừng, bốn thành viên của đội Thần Phong đã rời đi.
Cha Ân và mẹ Ân vẫn nhận Ân Thiên Duệ trước khi rời đi, mà ông nội Ân đã gặp một cố nhân nên đã được đưa đến đại lục Thiên Lăng. Mục đích lần này của cha Ân và mẹ Ân cũng là đến bí cảnh Hằng Phong nhưng bọn họ nói rằng bọn họ có cách riêng để vào, vì vậy Ân Thiên Duệ không phải lo lắng, sau đó hai người cũng rời đi.
Cho nên, lúc này chỉ có bốn người bọn họ xuất hiện ở thành Cô Nguyệt, thành Cô Nguyệt thuộc về thế lực của Huyền Kiếm Các, là thành trì hạng ba.
Phí vào thành cũng là mười viên linh thạch trung phẩm, ngay khi bốn người bọn họ tiến vào thành, bốn, năm đứa trẻ nhiệt tình vây quanh bọn họ.
"Tiền bối, các vị có cần dẫn đường không?" Giọng nói trong trẻo và du dương của một cô bé vang lên.
Bọn trẻ đều dùng ánh mắt mong đợi khi nhìn mấy người Tiêu Lăng Hàn, hy vọng đối phương có thể lựa chọn chính mình, để bọn họ dẫn đường.
Bây giờ mấy người bọn họ không phải là lần đầu tiên tới đại lục Huyền Thiên nên bọn họ không cần người dẫn đường nữa.
"Chúng ta khá quen thuộc với nơi này nên không cần người dẫn đường." Tiêu Lăng Hàn mấy đứa trẻ, mặt không biểu cảm nói.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, mấy đứa trẻ đều không cam lòng rời đi.
"A Hàn, chúng ta tìm quán trọ trước hay là chỗ ăn trước?" Thượng Quan Huyền Ý thấy trước mặt có một tửu lầu tên là "Làm một chén", hắn phát hiện mình đã lâu không uống linh tửu, hắn ngẩng đầu nhìn lên tửu lầu mấy lần, cuối cùng không nhịn được hỏi.
P/s: tên gốc là cái này “来一碗” -> Lai Nhất Uyển nhưng mình thấy để sát nghĩa cũng được, nếu m.n thích để tiếng hán việt hơn thì bình luận bên dưới để mình sửa nha.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Lăng Hàn vừa thấy biểu cảm liền biết hắn đang nghĩ gì, vừa lúc có một quán trọ đối diện tửu lầu. Cho nên hắn bảo Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đến quán trọ đặt phòng, còn hắn cùng Thượng Quan Huyền Ý đến tửu lầu gọi đồ ăn trước.
Bốn người bọn họ không vào phòng riêng mà ngồi xuống bên cửa sổ đại sảnh lầu hai, vừa đúng lúc nghe một số việc về thành Cô Nguyệt.
Thấy tiểu nhị đem bát rượu và linh tửu đặt lên bàn, ánh mắt Thượng Quan Huyền Ý sáng lên, hắn nhìn chằm chằm vào linh tửu.
"Mắt của ngươi sắp dính vào đó luôn rồi đấy." Ân Thiên Duệ nhìn thấy biểu cảm của Thương Huyền Ý, trêu ghẹo nói.
"Nói như ngươi cũng không muốn uống ấy." Thượng Quan Huyền Ý trừng mắt nhìn Ân Thiên Duệ.
"Nhưng ta không giống như một số người, một ly là say, cho dù có người bán hắn, hắn cũng không biết." Ân Thiên Duệ mỉm cười nói, ánh mắt tràn đầy trêu chọc.
"Ai dám bán ta, ta chém chết hắn!" Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói, nhìn ánh mắt của Ân Thiên Duệ đặc biệt không tốt. Nghĩ thầm, hẳn là gần đây Ân Thiên Duệ không lăn giường với Mạc Vô Nhai nên hắn mới tinh lực dư thừa như vậy.
Điều mà không ai chú ý là cánh cửa của một trong những phòng riêng trên tầng hai đã được mở ra, một nữ tử 17 – 18 tuổi bước ra từ đó. Nàng mặc một chiếc váy lụa màu hồng, khuôn mặt được trang điểm rất đậm, hoàn toàn không nhìn ra dáng vẻ ban đầu của nàng. Người này là con gái duy nhất của gia chủ Vương gia ở thành Cô Nguyệt, tên là Vương Tân Nhụy, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Ngoài ra còn có một nam một nữ đi ra phía sau nàng, địa vị của hai người này hiển nhiên không cao bằng nàng, từ trang phục cũng có thể nhìn ra, hơn nữa hai người này cố đang hết sức lấy lòng Vương Tân Nhụy.
Nam tử tên là Vương Tân Nhị, hắn là anh họ của Vương Tân Nhụy, tu vi Trúc Cơ kỳ đỉnh. Dáng vẻ bình thường, không đẹp cũng không xấu, khi hắn nhìn Vương Tân Nhụy, mặc dù vẻ mặt nịnh nọt nhưng ánh mắt lại tràn đầy khinh thường.
Nữ tử tên là Thái Giang Diễm, nangg là chị họ của Vương Tân Nhụy, tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Lớn lên tiểu gia bích ngọc, với một đôi mắt hạnh to tròn nhưng hay liếc ngang liếc dọc, vừa nhìn đã biết là một người rất có tâm nhãn.
Đi theo sau Vương Tân Nhụy còn có hai tiểu nha hoàn 14-15 tuổi.
Ngay khi Vương Tân Nhụy đi ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý ngồi đối diện mình, nàng chỉ cảm thấy người đó thật sự rất đẹp. Nàng nhìn chằm chằm vào người đó không chớp mắt, đôi mắt tràn đầy kinh diễm, lộ vẻ si mê.
Cuộc trò chuyện giữa Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ mấy người bên phía Vương Tân Nhụy cũng nghe thấy.
Thái Giang Diễm và Vương Tân Nhị nhìn thấy biểu tỉnh của Vương Tân Nhụy vào lúc này, ánh mắt của họ lộ ra một chút tính toán, bọn họ liếc nhìn nhau và ngay lập tức đạt được sự đồng thuận.
"Tiểu thư, đã đến lúc chúng ta trở về rồi." Một cái nha hoàn nhắc nhở nói.
Khi Vương Tân Nhụy nghe thấy điều này, nàng miễn cưỡng rời khỏi tửu lầu.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn cũng không biết chuyện này, dù sao bề ngoài bọn họ cũng rất xuất chúng, bị người ta chú ý cũng là chuyện bình thường, cũng không thể cấm người khác không được nhìn mình đâu.
Khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Ân Thiên Duệ nói vài câu lại khiến Huyền Ý tức giận, hắn lạnh lùng liếc nhìn Mạc Vô Nhai.
Nhận được ánh mắt của Tiêu Lăng Hàn, trong lòng Mạc Vô Nhai than thở, vợ cãi thắng nhưng trong lòng hắn không vui, vì chính bản thân hắn mới là người chịu khổ.
Mạc Vô Nhai nghĩ, bọn họ đã ở cùng mọi người trong rừng Minh Nguyệt một tháng nên không có thời gian song tu. Tối nay sau khi trở về, nhất đingj phải thu thập Ân Thiên Duệ một chút, nếu không chính hắn sẽ là người bị Tiêu Lăng Hàn thu thập.
Ân Thiên Duệ không biết hôm nay hắn và Thượng Quan Huyền Ý có một cuộc khẩu chiến và hắn đã thắng, nhưng sau khi trở về quán trọ, hắn mười ngày không thể xuống giường.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý cầm bát rượu liền nhấp một ngụm, gia hỏa này nhất định sẽ lại say cho xem.
"Ý Ý, ăn chút đồ ăn lót bụng trước rồi mới uống." Vừa nói, Tiêu Lăng Hàn vừa gắp vài món ăn cho Thượng Quan Huyền Ý rồi bỏ vào bát của hắn.
"Được rồi, huynh cũng ăn đi." Thượng Quan Huyền Ý cũng vui vẻ gắp thức ăn cho Tiêu Lăng Hàn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ân Thiên Duệ ngồi đối diện Thượng Quan Huyền Ý thấy vậy, liền trực tiếp đẩy bát của mình đến trước mặt Mạc Vô Nhai, ý tứ rất rõ ràng. Hắn không muốn ăn thức ăn cơm chó của hai người đối diện, hắn có cơm chó của mình là đủ rồi.
"Các ngươi có nghe nói không, đại tiểu thư của Thành chủ phủ mắc bệnh lạ, tiền thưởng là hai triệu linh thạch trung phẩm, chỉ cần có thể chữa khỏi là có thể lấy được hai triệu linh thạch rồi đó."
"Thật sự có hai triệu linh thạch?" Người hỏi mặc pháp y với biểu tượng độc đáo của phái Huyền Âm Tông.
"Đương nhiên, thông báo vừa dán ở cổng thành kia kìa."
"Không người nào trong Công hội luyện đan sư làm được, ngươi nghĩ rằng hai triệu dễ kiếm như sao?"
Nghe thấy điều này, người hỏi không quan tâm, nghĩ thầm, nói không chừng hắn có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ lạ của đại tiểu thư thì sao? Vậy hai triệu đó không phải sẽ vào tay hắn sao.
"Này, ngươi có để ý thấy gần đây ở thành Cô Nguyệt có rất nhiều người lạ tới không?"
"Ta phát hiện từ lâu rồi, ta còn biết đó là bởi vì bí cảnh Hằng Phong sắp mở nữa, hiện tại những người này đều tới vì bí cảnh."
"Giá như ta cũng có thể bước vào bí cảnh nhỉ."
"Ngươi á, tu vi Kim Đan kỳ, đi vào chỉ làm bia đỡ đạn thôi, người tiến vào bí cảnh Hằng Phong phần lớn người tu sĩ Nguyên Anh kỳ."
“……”
Một tiếng sau......
Bốn người bọn họ đã ăn no, sau khi tính tiền, bọn họ định quay lại quán trọ đối diện, nhưng ở cửa tửu lầu lại gặp một nhóm người thích tìm phiền phức.
Bởi vì Thượng Quan Huyền Ý đã say nên Tiêu Lăng Hàn ôm hắn vào lòng, hai người đi phía sau Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ.
Một nhóm người đi tới, chắn trước mặt Mạc Vô Nhai, bọn họ chỉ muốn ngăn cản Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý nhưng bốn người bọn họ đi quá gần, cho nên đành phải ngăn cản cùng nhau.
"Đạo hữu có việc gì sao?" Mạc Vô Nhai nhìn người trước mặt, lạnh giọng hỏi, hắn đang vội về nhà song tu!
"Cô gia, chúng ta đến đây để đón về Vương phủ." Một ông lão trông có vẻ ngoài năm mươi tuổi nhìn Thượng Quan Huyền Ý phía sau Mạc Vô Nhai nói, người này vi Kim Đan hậu kỳ.
"Hả? Ngươi nói cái gì?” Ân Thiên Duệ cho rằng tai mình nghe nhầm, kinh ngạc hỏi.
Ông lão liếc nhìn Ân Thiên Duệ, thấy có tu vi giống mình nên nói: "Ta là Vương Phúc Lai, quản gia trong Vương phủ, chúng ta đặc biệt tới đây là để đón cô gia về Vương phủ."
"Không phải, cô gia mà ngươi đang nói là ai?" Ân Thiên Duệ thấy hắn thường xuyên nhìn phía sau, hắn cũng nhìn một cái. Nhưng khi bắt gặp đôi mắt đen láy và u ám của Tiêu Lăng Hàn, hắn lại sợ hãi. Người Vương phủ này hiển nhiên là đang tìm chết, dám đắc tội cả Tiêu Lăng Hàn.
"À, cô gia của chúng ta là hắn, cô gia thích uống rượu nhưng một ly đã say. Tiểu thư đang ở trong phủ đợi hắn, phiền các người giao cô gia cho chúng ta, để ta còn quay về báo cáo.” Vừa nói, Vương Phúc Lai vừa chỉ vào Thượng Quan Huyền Ý, vẻ mặt cung kính.
Ngay khi lời nói của Vương Phúc Lai rơi xuống, hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bước lên phía trước, chuẩn bị cưỡng ép đưa người đi.
Tiêu Lăng Hàn sao có thể để bọn họ như ý, chưa kể Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ vẫn đang chắn trước mặt hắn, hắn không lên tiếng, hai người đó cũng không dám để đối phương qua. Hắn lạnh giọng hỏi: "Ngươi là nói cái Vương phủ nào? Trong phủ có ai? Tiểu thư trong miệng ngươi là ai? ”
Vương Phúc Lai có chút ngượng ngùng nói: "Cái này, nếu không, nếu không yên tâm, các ngươi có thể cùng ta trở về xem sẽ biết."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro