[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Gặp Phải Thị Hu...
2024-11-19 20:57:58
Chẳng mấy chốc, mười người đã bị bao vây bởi bầy Thị Huyết Nhện, Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai và Ân Thiên Duệ đều không sao, bọn họ có thể dễ dàng xử lý.
Bốn người Tô Vĩnh Phong đều có chút luống cuống tay chân, đặc biệt là Mã Bằng Tài bởi vì trước đó hắn đã bị một con Thị Huyết Nhện hỏi thăm cho nên khi nhìn thấy nhiều Thị Huyết Nhện lao về phía mình, hắn sợ hãi tới mức tay chân luống cuống, không biết nên giết bọn nó như thế nào.
Cha mẹ Ân cũng gặp một số khó khăn trong việc đối phó với những con Thị Huyết Nhện, cha Ân không sao đại đao trong tay được phát huy triệt để, một đao vung ra đã khiến rất nhiều Thị Huyết Nhện đi chầu diêm vương. Mẹ Ân có chút bối rối, chủ yếu là vì nàng thường tấn công bằng pháp thuật, trong trường hợp này nàng rõ ràng không thể ứng phó được. Nhưng may mắn thay, Mạc Vô Nhai đã mang theo Ân Thiên Duệ đến chỗ bọn họ, giúp bọn họ chia sẻ rất nhiều áp lực.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tựa lưng vào nhau, hai người vừa giết vừa di chuyển đến chỗ khác, nếu không đi thì bọn họ có thể bị xác chết của Thị Huyết Nhện nhấn chìm.
"Nhìn thật ghê tởm, giết mãi cũng không xong, phỏng chừng mấy người Tô đão hữu cũng sẽ không kéo dài được bao lâu. A Hàn, có cách nào tốt hơn không?” Thanh kiếm trong tay Thượng Quan Huyền Ý đã bị hắn vung ra tàn ảnh, chỉ trong chốc lát, xác chết của Thị Huyết Nhện đã chất đống trước mặt hắn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn xung quanh, bọn họ lúc này đang ở trong hẻm núi, có rất nhiều cây cối, nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn lập tức nảy ra ý tưởng.
"Ý Ý, chúng ta đi rừng cây đằng kia đi."
Thượng Quan Huyền Ý không hề nghi ngờ hắn, lập tức cùng hắn lui vào trong rừng.
Đi tới dưới gốc cây, Tiêu Lăng Hàn vung kiếm ra, trực tiếp chặt một cái cây, dùng một chút ma khí rút hết nước trên cây.
Tiêu Lăng Hàn ngay từ đầu đã phát hiện ra mình không thể sử dụng linh khí ở đây nhưng hắn có thể sử dụng ma khí. Hắn đoán rằng những nơi không thể sử dụng linh khí này hẳn là những địa điểm trước đây của Ma tộc. Tuy nhiên, việc hắn có thể sử dụng ma khí không thể để người khác biết đến. Hơn nữa, ở đây vẫn còn có một ít người ngoài cho nên hắn chỉ có thể dùng kiếm giết chết Thị Huyết Nhện.
Tiêu Lăng Hàn đang bổ củi, Thượng Quan Huyền Ý đứng bên cạnh hộ pháp, tất cả Thị Huyết Nhện cách bọn họ một mét đều bị giết chết dưới thanh kiếm của Thượng Quan Huyền Ý.
Ngay sau đó, một đống củi khô được sinh ra, Tiêu Lăng Hàn lấy ra gậy đánh lửa. Gậy đánh lửa này là một trong số ít vật phẩm trên người hắn khi lần đầu tiên đến đại lục Hoàng Cực. Hắn giữ thứ này là vì để làm kỷ niệm nhưng không ngờ nó sẽ có ích bây giờ.
Ngay lúc Tiêu Lăng Hàn đốt củi, những Thị Huyết Nhện bên cạnh hai người bọn họ đều rút lui.
Thấy vậy, hai người bọn họ biết phương pháp này có tác dụng, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném một chùm lửa lên xác chết của những con Thị Huyết Nhện trên mặt đất, ngay sau đó tiếng "lách tách" vang lên. Bởi vì những con Thị Huyết Nhện có một lớp lông trên cơ thể cho nên chúng cháy rất nhanh chóng.
Bởi vì hai người bọn họ một đường giết Thị Huyết Nhện đến tận bìa rừng nên xác chết của Thị Huyết Nhện trên mặt đất lần lượt bị thiêu rụi và nhanh chóng lan ra chiến trường.
Cha Ân và Mạc Vô Nhai là những người đầu tiên phản ứng, hai người bọn họ cùng mang theo đạo lữ mình rời khỏi nơi này. Nếu họ vẫn đứng tại chỗ, phỏng chừng bọn họ không phải bị Thị Huyết Nhện hút máu chết mà bị lửa thiêu sống.
Bốn người Tô Vĩnh Phong ở bên kia tự nhiên nhìn thấy lửa, lúc này mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên là do mất máu quá nhiều.
Đặc biệt là Mã Bằng Tài, hắn bị Thị Huyết Nhện hút hơn nửa máu trong người, lúc này cả người hắn có chút run rẩy. Thấy ngọn lửa đang lan rộng, hắn lo lắng đến mức chân không nghe theo hắn nữa. May mắn thay, Tô Vĩnh Phong nhìn thấy tình huống của hắn nên đến kéo hắn một phen. Mặc dù vậy, có hai chỗ trên cơ thể hắn cũng vẫn bị đốt cháy, Tô Vĩnh Phong đập vài lần mới dập tắt được ngọn lửa trên cơ thể hắn.
Tiếng "lách tách" khiến đám Thị Huyết Nhện còn sống sợ hãi không tiếp đống lửa.
Thấy vậy, tất cả mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khi tám người trên chiến trường nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, bọn họ đều có chút kinh ngạc.
Không có lý do nào khác, hai người họ sạch sẽ, điều này hoàn toàn trái ngược hoàn toàn với mấy người trong số họ.
Mã Bằng Tài nhìn xuống chính mình, quần áo của hắn còn bị thiêu rụi với vài lỗ thủng.
Vừa rồi hắn vừa mới uống một viên Bổ Huyết Đan, bây giờ sắc mặt đã đỡ tái nhợt hơn rất nhiều nhưng bước đi vẫn có chút run rẩy. Hắn liếc mắt nhìn Tần Chấn Điền, Tần Trấn Điền đỡ hắn, đi về phía mấy người Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Mã Bằng Tài đi về phía hai người họ, cũng không nói gì còn động tay động chân với mình, cho nên không khỏi tránh xa hắn.
"Mã đạo hữu, ngươi có chuyện thì nói đi, đừng duỗi móng vuốt về phía ta." Tiêu Lăng Hàn nói với vẻ mặt ghét bỏ, bởi vì không thể sử dụng linh khí cho nên tay Mã Bằng Tài cũng đen kịt.
"Ta chỉ muốn xem pháp y của ngươi có chức năng ngăn cách hay không thôi." Mã Bằng Tài xòe tay ra và tỏ vẻ không muốn chạm vào hắn.
Tiêu Lăng Hàn nghi ngờ nhìn hắn, ngăn cách cái gì? Ngăn cách thần thức hả?
Thấy vậy, Mã Bằng Tài không còn cách nào khác đành phải nói: "Ta chỉ muốn xem quần áo của ngươi có bụi bặm hay dính máu hay không." Vừa nói, hắn cũng chỉ vào quần áo của Tiêu Lăng Hàn sau đó chỉ vào cái mà hắn đang mặc.
Mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khó tả, hắn là người bẩn thỉu và rách nát nhất trong mười người, còn Tiêu Lăng Hàn lại là người có quần áo trắng và sạch sẽ nhất trong số mười người, hai người đứng chung một chỗ như trời với đất.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều, kiếm pháp của ta cũng không tệ lắm, tất cả Thị Huyết Nhện đến gần ta đều đã trở thành linh hồn dưới kiếm của ta rồi." Vừa nói, Tiêu Lăng Hàn vừa vung kiếm, ba con Thị Huyết Nhện vừa bò qua đã bị kiếm của hắn chém đứt. Tuy nhiên, động tác của hắn rất nhanh nên mấy thứ dơ bẩn đó tất nhiên không thể văng lên quần áo của hắn.
Mọi người: "......" Kiếm pháp quả thực rất tốt!
Thấy xác Thị Huyết Nhện trên mặt đất sắp bị thiêu rụi, Thị Huyết Nhện đi trước đó giờ đã chuẩn bị quay trở lại.
"Cứ như thế này không phải là cách, chúng ta phải nhanh đến nơi có linh khí." Cha Ân ra tiếng nói.
"Mỗi người lấy một ít củi, đốt một ngọn đuốc rồi đi, nếu củi cháy xong thì chúng ta sẽ đi đốn một ít ở khu rừng bên cạnh, mọi người nghĩ sao?" Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn đống gỗ mình đã đốn hạ lúc nãy, hỏi mọi người.
Mọi người nhìn theo hắn và thấy một đống gỗ nên gật đầu đồng ý.
Loại gỗ mà Tiêu Lăng Hàn đốn tất nhiên là loại có thể cháy mạnh như tre, để hắn không phải lo lắng ngọn lửa bị dập tắt khi gió thổi, cũng không phải lo lắng nó không dễ cháy.
Mười người cứ như vậy, sáu người ở bên ngoài tạo thành một vòng tròn, bốn người nghỉ ngơi bên trong, như vậy bọn họ có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Cuối cùng, một giờ sau, mọi người nhìn thấy lối vào sơn cốc.
Thấy hắn sắp đi tới cửa ra vào, Tiêu Lăng Hàn dừng lại. Bởi vì hắn hiện tại đang đi ở phía trước cho nên khi hắn dừng lại, những người phía sau hắn tất nhiên cũng sẽ dừng lại.
"Tiêu đạo hữu, sao ngươi không đi?" Mã Bằng Tài thấy ánh sáng của đảng sắp chiếu đến rồi, mà lúc này lại ngừng tiến về phía trước.
"Ngươi chắc chắn muốn ra ngoài?" Tiêu Lăng Hàn mỉm cười liếc nhìn Mã Bằng Tài.
"Hình như ta thấy bụi cỏ bên kia đang chuyển động?" Tạ Hoằng có chút không chắc chắn nói, vẫn còn rất nhiều Thị Huyết Nhện đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn nên hắn không dám thả lỏng cảnh giác, mà hắn đang đứng ở bên tay phải Tiêu Lăng Hàn.
"Hình như có một nam tử mặc áo xanh đằng sau cái cây lớn đằng kia." Cha Ân cũng không chắc chắn nói, vị trí mà họ đang đứng bây giờ chỉ cách nơi có linh khí mười mét, vì vậy thần thức và linh khí hiện tại không thể sử dụng được, họ chỉ có thể nhìn bằng mắt thường.
Ngay cả cha Ân cũng đã nhìn thấy, cho dù người có ngu ngốc đến đâu bây giờ cũng biết rằng chỉ cần họ ra ngoài bây giờ, họ sẽ ngay lập tức bị những người trốn bên ngoài hạ gục, những người đó đang chờ mọi người chui đầu vào lưới.
Tất cả mọi người không khỏi nghĩ, chẳng lẽ những con Thị Huyết Nhện kia là bị những người bên ngoài cố ý đuổi vào sao?
Mục đích đương nhiên là để cướp những người đến từ phía bên kia của hẻm núi Thông Thiên.
"Không biết những người bên ngoài kia tu vi như nào, có bao nhiêu người." Tô Vĩnh Phong cau mày, bọn họ không thể lúc nào cũng ở đây đúng không?
Những người khác: "......" Bọn họ cũng muốn biết.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không thể không đi, phải không?” Ân Thiên Duệ nhìn củi trong tay sắp bị cháy hết.
Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, dưới mắt lóe lên ánh sáng lạnh, siết chặt thanh kiếm trong tay, từng bước đi về phía trước.
Thượng Quan Huyền Ý đi theo, khi những người còn lại nhìn thấy cảnh này cũng theo tốc độ của hai người. Tất cả mọi người đều cảnh giác, dù sao chuyện gì đang chờ đợi trước mặt bọn họ cũng không biết.
Khi Tiêu Lăng Hàn vừa đi tới khu vực có linh khí, âm thanh xào xạc truyền đến từ bên tai hắn. Mặc dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng, sau đó có một dây leo tấn công hắn, muốn trói hắn lại.
Người đánh lén Tiêu Lăng Hàn chỉ có tu vi Kim Đan kỳ đỉnh, chút tu vi này mà cũng bày đặt học người khác đánh lén, cũng không nhìn ra đối thủ của mình mạnh bao nhiêu mà đã dám tùy ý ra tay.
Những người khác không thể nhìn thấy tu vi của những người này ở bên ngoài khu vực cấm linh nhưng Tiêu Linh Hàn có thể sử dụng khí ma khí nên có thể nhìn thấy tu vi của những người này. Tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, hai Nguyên Anh trung kỳ, hai Nguyên Anh sơ kỳ, bốn người Kim Đan đỉnh, tổng cộng là có chín người.
Nhìn theo hướng dây leo tấn công Tiêu Lăng Hàn, Thiên Ti Đằng trên cổ tay Thượng Quan Huyền Ý không bình tĩnh. Nó có chút vênh váo, muốn thể hiện bản lĩnh của mình, đang định rời khỏi cổ tay Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn cảm nhận được ý đồ của nó, lạnh lùng ra lệnh【 Thành thật đợi đi, đừng vội động thủ! 】
Ở đây có nhiều người như vậy, Thiên Ti Đằng này cũng có thể coi là một loại bản lĩnh, nó có thể trở thành át chủ bài của Thượng Quan Huyền Ý, mà nếu đã là át chủ bài làm sao có thể tùy ý lộ ra.
Tiêu Lăng Hàn nắm lấy dây leo đang quấn quanh mình, đi theo dây leo đến chỗ song nhi đang tấn công hắn trong nháy mắt.
Dây leo trong tay song nhi chỉ là cấp ba, chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp lấy đi yêu hạch của dây leo, dây leo lập tức khô héo.
Song nhi cũng trực tiếp phun ra một ngụm máu, "Ngươi, ngươi, ngươi không phải là tu sĩ Kim Đan kỳ.” Hắn kinh hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, liên tục lùi về phía sau.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tiêu Lăng Hàn, song nhi bị uy áp không thể nhúc nhích, một kiếm chém xuống tiễn song nhi đi đời nhà ma.
Bên kia, Thiên Ti Đằng còn chưa được đi ra, nó đã được chủ nhân ra lệnh không được xuất hiện, nó lập tức nằm yên ỉu xìu.
Thượng Quan Huyền Ý vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lá của Thiên Ti Đằng, trấn an nó. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn lập tức đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, roi dài của đối phương đánh thẳng vào mặt hắn.
Đm, đối phương rõ ràng là muốn hủy dung của hắn!
Thượng Quan Huyền Ý lập tức nổi giận, mặc dù dung mạo của hắn không đẹp bằng Tiêu Lăng Hàn nhưng Tiêu Lăng Hàn lại thích nhìn nó nha! Hắn sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai phá hỏng dung mạo của hắn nữa, hắn đã từng để Hoắc Mai phá hỏng nó một lần, nhờ lần đó hắn đã giành được sự đồng cảm và sủng ái của Tiêu Lăng Hàn. Bây giờ Tiêu Đại Ma Vương và hắn đã xác định quan hệ, không cần dùng thủ đoạn nào nữa, hắn phải bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Người tấn công Thượng Quan Huyền Ý là một nữ tu có vết sẹo trên mặt, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, nàng đã rất kinh diễm trước vẻ bề ngoài của đối phương. Tuy nhiên, khi tỉnh lại, Tiêu Lăng Hàn đã đánh nhau với một người tu vi Kim Đan kỳ khác, để lộ Thượng Quan Huyền Ý sau lưng hắn.
Bốn người Tô Vĩnh Phong đều có chút luống cuống tay chân, đặc biệt là Mã Bằng Tài bởi vì trước đó hắn đã bị một con Thị Huyết Nhện hỏi thăm cho nên khi nhìn thấy nhiều Thị Huyết Nhện lao về phía mình, hắn sợ hãi tới mức tay chân luống cuống, không biết nên giết bọn nó như thế nào.
Cha mẹ Ân cũng gặp một số khó khăn trong việc đối phó với những con Thị Huyết Nhện, cha Ân không sao đại đao trong tay được phát huy triệt để, một đao vung ra đã khiến rất nhiều Thị Huyết Nhện đi chầu diêm vương. Mẹ Ân có chút bối rối, chủ yếu là vì nàng thường tấn công bằng pháp thuật, trong trường hợp này nàng rõ ràng không thể ứng phó được. Nhưng may mắn thay, Mạc Vô Nhai đã mang theo Ân Thiên Duệ đến chỗ bọn họ, giúp bọn họ chia sẻ rất nhiều áp lực.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tựa lưng vào nhau, hai người vừa giết vừa di chuyển đến chỗ khác, nếu không đi thì bọn họ có thể bị xác chết của Thị Huyết Nhện nhấn chìm.
"Nhìn thật ghê tởm, giết mãi cũng không xong, phỏng chừng mấy người Tô đão hữu cũng sẽ không kéo dài được bao lâu. A Hàn, có cách nào tốt hơn không?” Thanh kiếm trong tay Thượng Quan Huyền Ý đã bị hắn vung ra tàn ảnh, chỉ trong chốc lát, xác chết của Thị Huyết Nhện đã chất đống trước mặt hắn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn xung quanh, bọn họ lúc này đang ở trong hẻm núi, có rất nhiều cây cối, nghĩ đến đây, Tiêu Lăng Hàn lập tức nảy ra ý tưởng.
"Ý Ý, chúng ta đi rừng cây đằng kia đi."
Thượng Quan Huyền Ý không hề nghi ngờ hắn, lập tức cùng hắn lui vào trong rừng.
Đi tới dưới gốc cây, Tiêu Lăng Hàn vung kiếm ra, trực tiếp chặt một cái cây, dùng một chút ma khí rút hết nước trên cây.
Tiêu Lăng Hàn ngay từ đầu đã phát hiện ra mình không thể sử dụng linh khí ở đây nhưng hắn có thể sử dụng ma khí. Hắn đoán rằng những nơi không thể sử dụng linh khí này hẳn là những địa điểm trước đây của Ma tộc. Tuy nhiên, việc hắn có thể sử dụng ma khí không thể để người khác biết đến. Hơn nữa, ở đây vẫn còn có một ít người ngoài cho nên hắn chỉ có thể dùng kiếm giết chết Thị Huyết Nhện.
Tiêu Lăng Hàn đang bổ củi, Thượng Quan Huyền Ý đứng bên cạnh hộ pháp, tất cả Thị Huyết Nhện cách bọn họ một mét đều bị giết chết dưới thanh kiếm của Thượng Quan Huyền Ý.
Ngay sau đó, một đống củi khô được sinh ra, Tiêu Lăng Hàn lấy ra gậy đánh lửa. Gậy đánh lửa này là một trong số ít vật phẩm trên người hắn khi lần đầu tiên đến đại lục Hoàng Cực. Hắn giữ thứ này là vì để làm kỷ niệm nhưng không ngờ nó sẽ có ích bây giờ.
Ngay lúc Tiêu Lăng Hàn đốt củi, những Thị Huyết Nhện bên cạnh hai người bọn họ đều rút lui.
Thấy vậy, hai người bọn họ biết phương pháp này có tác dụng, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném một chùm lửa lên xác chết của những con Thị Huyết Nhện trên mặt đất, ngay sau đó tiếng "lách tách" vang lên. Bởi vì những con Thị Huyết Nhện có một lớp lông trên cơ thể cho nên chúng cháy rất nhanh chóng.
Bởi vì hai người bọn họ một đường giết Thị Huyết Nhện đến tận bìa rừng nên xác chết của Thị Huyết Nhện trên mặt đất lần lượt bị thiêu rụi và nhanh chóng lan ra chiến trường.
Cha Ân và Mạc Vô Nhai là những người đầu tiên phản ứng, hai người bọn họ cùng mang theo đạo lữ mình rời khỏi nơi này. Nếu họ vẫn đứng tại chỗ, phỏng chừng bọn họ không phải bị Thị Huyết Nhện hút máu chết mà bị lửa thiêu sống.
Bốn người Tô Vĩnh Phong ở bên kia tự nhiên nhìn thấy lửa, lúc này mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên là do mất máu quá nhiều.
Đặc biệt là Mã Bằng Tài, hắn bị Thị Huyết Nhện hút hơn nửa máu trong người, lúc này cả người hắn có chút run rẩy. Thấy ngọn lửa đang lan rộng, hắn lo lắng đến mức chân không nghe theo hắn nữa. May mắn thay, Tô Vĩnh Phong nhìn thấy tình huống của hắn nên đến kéo hắn một phen. Mặc dù vậy, có hai chỗ trên cơ thể hắn cũng vẫn bị đốt cháy, Tô Vĩnh Phong đập vài lần mới dập tắt được ngọn lửa trên cơ thể hắn.
Tiếng "lách tách" khiến đám Thị Huyết Nhện còn sống sợ hãi không tiếp đống lửa.
Thấy vậy, tất cả mọi người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, khi tám người trên chiến trường nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý, bọn họ đều có chút kinh ngạc.
Không có lý do nào khác, hai người họ sạch sẽ, điều này hoàn toàn trái ngược hoàn toàn với mấy người trong số họ.
Mã Bằng Tài nhìn xuống chính mình, quần áo của hắn còn bị thiêu rụi với vài lỗ thủng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa rồi hắn vừa mới uống một viên Bổ Huyết Đan, bây giờ sắc mặt đã đỡ tái nhợt hơn rất nhiều nhưng bước đi vẫn có chút run rẩy. Hắn liếc mắt nhìn Tần Chấn Điền, Tần Trấn Điền đỡ hắn, đi về phía mấy người Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Mã Bằng Tài đi về phía hai người họ, cũng không nói gì còn động tay động chân với mình, cho nên không khỏi tránh xa hắn.
"Mã đạo hữu, ngươi có chuyện thì nói đi, đừng duỗi móng vuốt về phía ta." Tiêu Lăng Hàn nói với vẻ mặt ghét bỏ, bởi vì không thể sử dụng linh khí cho nên tay Mã Bằng Tài cũng đen kịt.
"Ta chỉ muốn xem pháp y của ngươi có chức năng ngăn cách hay không thôi." Mã Bằng Tài xòe tay ra và tỏ vẻ không muốn chạm vào hắn.
Tiêu Lăng Hàn nghi ngờ nhìn hắn, ngăn cách cái gì? Ngăn cách thần thức hả?
Thấy vậy, Mã Bằng Tài không còn cách nào khác đành phải nói: "Ta chỉ muốn xem quần áo của ngươi có bụi bặm hay dính máu hay không." Vừa nói, hắn cũng chỉ vào quần áo của Tiêu Lăng Hàn sau đó chỉ vào cái mà hắn đang mặc.
Mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt khó tả, hắn là người bẩn thỉu và rách nát nhất trong mười người, còn Tiêu Lăng Hàn lại là người có quần áo trắng và sạch sẽ nhất trong số mười người, hai người đứng chung một chỗ như trời với đất.
"Ngươi suy nghĩ quá nhiều, kiếm pháp của ta cũng không tệ lắm, tất cả Thị Huyết Nhện đến gần ta đều đã trở thành linh hồn dưới kiếm của ta rồi." Vừa nói, Tiêu Lăng Hàn vừa vung kiếm, ba con Thị Huyết Nhện vừa bò qua đã bị kiếm của hắn chém đứt. Tuy nhiên, động tác của hắn rất nhanh nên mấy thứ dơ bẩn đó tất nhiên không thể văng lên quần áo của hắn.
Mọi người: "......" Kiếm pháp quả thực rất tốt!
Thấy xác Thị Huyết Nhện trên mặt đất sắp bị thiêu rụi, Thị Huyết Nhện đi trước đó giờ đã chuẩn bị quay trở lại.
"Cứ như thế này không phải là cách, chúng ta phải nhanh đến nơi có linh khí." Cha Ân ra tiếng nói.
"Mỗi người lấy một ít củi, đốt một ngọn đuốc rồi đi, nếu củi cháy xong thì chúng ta sẽ đi đốn một ít ở khu rừng bên cạnh, mọi người nghĩ sao?" Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn đống gỗ mình đã đốn hạ lúc nãy, hỏi mọi người.
Mọi người nhìn theo hắn và thấy một đống gỗ nên gật đầu đồng ý.
Loại gỗ mà Tiêu Lăng Hàn đốn tất nhiên là loại có thể cháy mạnh như tre, để hắn không phải lo lắng ngọn lửa bị dập tắt khi gió thổi, cũng không phải lo lắng nó không dễ cháy.
Mười người cứ như vậy, sáu người ở bên ngoài tạo thành một vòng tròn, bốn người nghỉ ngơi bên trong, như vậy bọn họ có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi.
Cuối cùng, một giờ sau, mọi người nhìn thấy lối vào sơn cốc.
Thấy hắn sắp đi tới cửa ra vào, Tiêu Lăng Hàn dừng lại. Bởi vì hắn hiện tại đang đi ở phía trước cho nên khi hắn dừng lại, những người phía sau hắn tất nhiên cũng sẽ dừng lại.
"Tiêu đạo hữu, sao ngươi không đi?" Mã Bằng Tài thấy ánh sáng của đảng sắp chiếu đến rồi, mà lúc này lại ngừng tiến về phía trước.
"Ngươi chắc chắn muốn ra ngoài?" Tiêu Lăng Hàn mỉm cười liếc nhìn Mã Bằng Tài.
"Hình như ta thấy bụi cỏ bên kia đang chuyển động?" Tạ Hoằng có chút không chắc chắn nói, vẫn còn rất nhiều Thị Huyết Nhện đang gắt gao nhìn chằm chằm hắn nên hắn không dám thả lỏng cảnh giác, mà hắn đang đứng ở bên tay phải Tiêu Lăng Hàn.
"Hình như có một nam tử mặc áo xanh đằng sau cái cây lớn đằng kia." Cha Ân cũng không chắc chắn nói, vị trí mà họ đang đứng bây giờ chỉ cách nơi có linh khí mười mét, vì vậy thần thức và linh khí hiện tại không thể sử dụng được, họ chỉ có thể nhìn bằng mắt thường.
Ngay cả cha Ân cũng đã nhìn thấy, cho dù người có ngu ngốc đến đâu bây giờ cũng biết rằng chỉ cần họ ra ngoài bây giờ, họ sẽ ngay lập tức bị những người trốn bên ngoài hạ gục, những người đó đang chờ mọi người chui đầu vào lưới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả mọi người không khỏi nghĩ, chẳng lẽ những con Thị Huyết Nhện kia là bị những người bên ngoài cố ý đuổi vào sao?
Mục đích đương nhiên là để cướp những người đến từ phía bên kia của hẻm núi Thông Thiên.
"Không biết những người bên ngoài kia tu vi như nào, có bao nhiêu người." Tô Vĩnh Phong cau mày, bọn họ không thể lúc nào cũng ở đây đúng không?
Những người khác: "......" Bọn họ cũng muốn biết.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không thể không đi, phải không?” Ân Thiên Duệ nhìn củi trong tay sắp bị cháy hết.
Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, dưới mắt lóe lên ánh sáng lạnh, siết chặt thanh kiếm trong tay, từng bước đi về phía trước.
Thượng Quan Huyền Ý đi theo, khi những người còn lại nhìn thấy cảnh này cũng theo tốc độ của hai người. Tất cả mọi người đều cảnh giác, dù sao chuyện gì đang chờ đợi trước mặt bọn họ cũng không biết.
Khi Tiêu Lăng Hàn vừa đi tới khu vực có linh khí, âm thanh xào xạc truyền đến từ bên tai hắn. Mặc dù rất nhỏ nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng, sau đó có một dây leo tấn công hắn, muốn trói hắn lại.
Người đánh lén Tiêu Lăng Hàn chỉ có tu vi Kim Đan kỳ đỉnh, chút tu vi này mà cũng bày đặt học người khác đánh lén, cũng không nhìn ra đối thủ của mình mạnh bao nhiêu mà đã dám tùy ý ra tay.
Những người khác không thể nhìn thấy tu vi của những người này ở bên ngoài khu vực cấm linh nhưng Tiêu Linh Hàn có thể sử dụng khí ma khí nên có thể nhìn thấy tu vi của những người này. Tu vi cao nhất chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, hai Nguyên Anh trung kỳ, hai Nguyên Anh sơ kỳ, bốn người Kim Đan đỉnh, tổng cộng là có chín người.
Nhìn theo hướng dây leo tấn công Tiêu Lăng Hàn, Thiên Ti Đằng trên cổ tay Thượng Quan Huyền Ý không bình tĩnh. Nó có chút vênh váo, muốn thể hiện bản lĩnh của mình, đang định rời khỏi cổ tay Thượng Quan Huyền Ý, Tiêu Lăng Hàn cảm nhận được ý đồ của nó, lạnh lùng ra lệnh【 Thành thật đợi đi, đừng vội động thủ! 】
Ở đây có nhiều người như vậy, Thiên Ti Đằng này cũng có thể coi là một loại bản lĩnh, nó có thể trở thành át chủ bài của Thượng Quan Huyền Ý, mà nếu đã là át chủ bài làm sao có thể tùy ý lộ ra.
Tiêu Lăng Hàn nắm lấy dây leo đang quấn quanh mình, đi theo dây leo đến chỗ song nhi đang tấn công hắn trong nháy mắt.
Dây leo trong tay song nhi chỉ là cấp ba, chúng hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn trực tiếp lấy đi yêu hạch của dây leo, dây leo lập tức khô héo.
Song nhi cũng trực tiếp phun ra một ngụm máu, "Ngươi, ngươi, ngươi không phải là tu sĩ Kim Đan kỳ.” Hắn kinh hãi nhìn Tiêu Lăng Hàn, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, liên tục lùi về phía sau.
Một tia sáng lạnh lóe lên trong mắt Tiêu Lăng Hàn, song nhi bị uy áp không thể nhúc nhích, một kiếm chém xuống tiễn song nhi đi đời nhà ma.
Bên kia, Thiên Ti Đằng còn chưa được đi ra, nó đã được chủ nhân ra lệnh không được xuất hiện, nó lập tức nằm yên ỉu xìu.
Thượng Quan Huyền Ý vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm vào lá của Thiên Ti Đằng, trấn an nó. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn lập tức đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, roi dài của đối phương đánh thẳng vào mặt hắn.
Đm, đối phương rõ ràng là muốn hủy dung của hắn!
Thượng Quan Huyền Ý lập tức nổi giận, mặc dù dung mạo của hắn không đẹp bằng Tiêu Lăng Hàn nhưng Tiêu Lăng Hàn lại thích nhìn nó nha! Hắn sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai phá hỏng dung mạo của hắn nữa, hắn đã từng để Hoắc Mai phá hỏng nó một lần, nhờ lần đó hắn đã giành được sự đồng cảm và sủng ái của Tiêu Lăng Hàn. Bây giờ Tiêu Đại Ma Vương và hắn đã xác định quan hệ, không cần dùng thủ đoạn nào nữa, hắn phải bảo vệ khuôn mặt xinh đẹp của mình.
Người tấn công Thượng Quan Huyền Ý là một nữ tu có vết sẹo trên mặt, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn, nàng đã rất kinh diễm trước vẻ bề ngoài của đối phương. Tuy nhiên, khi tỉnh lại, Tiêu Lăng Hàn đã đánh nhau với một người tu vi Kim Đan kỳ khác, để lộ Thượng Quan Huyền Ý sau lưng hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro