[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Hẻm Núi Thông T...

2024-11-19 20:57:58

Năm người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều có chút kinh ngạc.

Một nam tử trung niên trong đó nhìn một lão già mặt tái nhợt khác hỏi: "Chu Vũ Long, ngươi nói thật với chúng ta đi, có phải ngươi làm cho những người này ngủ đúng không?" ”

"Cao Thâm, ngươi đừng có ngậm máu phun người, muốn vu tội cho ta cũng phải nói có sách mách chứng đã." Chu Vũ Long buồn bực, không phải mấy ngày trước hắn chỉ là hạ thuốc sổ cho Cao Thâm thôi sao? Tên này còn thù dai như vậy, bây giờ còn ngậm máu phun người, cố ý vu khống hắn.

"Chứng cứ, ngươi còn cần chứng cứ sao? Ngươi đã trộm cổ độc của sư tôn, phản bội sư môn, chúng ta ở đây sẽ không để ngươi làm mấy cái trò đó đâu.” Cao Thần khinh thường nói, ánh mắt tràn đầy coi thường, trong đáy mắt còn hiện lên một tia khoái ý.

Nghe Cao Thâm nói như vậy, ba người kia đều hoài nghi nhìn Chu Vũ Long, ánh mắt lập lòe.

Nhìn thấy điều này, Chu Vũ Long biết rằng nếu hắn không thoát phủi sạch chuyện này thì sẽ bị những người này bao vây.

Hắn lập tức giơ tay lên thề: "Ta, Chu Vũ Long, xin thề, nếu chuyện mấy người ngủ trên mặt đất có liên quan đến ta thì ta thiên lôi sẽ đánh, từ nay về sau ta sẽ không thể tu vi không tiến triển." ”

Thấy hắn đã hạ lười thề, mấy người mới thu hồi ánh mắt, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Cao Thâm đột nhiên ngất xỉu trên mặt đất.

"Cao Thâm, Cao Thâm."

Người vừa kêu lên hai Cao Thâm cũng theo sau ngã xuống đất.

Khi ba người kia nhìn thấy điều này, họ cảm thấy được mức độ nghiêm trọng của sự việc liền bỏ chạy, muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Biến cố lại đột nhiên phát sinh, ba người họ cùng nhau ngã xuống đất.

Phệ Linh Thử, sờ sờ mồ hôi trên trán, thật sự là mệt chết chuột, dùng chiêu Mộng Yểm Thuật trên người nhiều người như vậy cũng tiêu hao rất nhiều linh khí.

Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý không lập tức đi qua mà truyền âm cho Phệ Linh Thử, bảo nó đừng hành động hấp tấp, lập tức quay lại.

Mặc dù Phệ Linh Thử không biết tại sao, nhưng nó bị uy áp của Tiêu Lăng Hàn ép buộc, nó không dám không nghe lời.

Sau khi Phệ Linh Thử trở lại, Tiêu Lăng Hàn dán một tấm Ẩn Thân Phù lên người rồi lặng lẽ tiếp cận đám người.

Trước khi hắn kịp tới gần, nam tu tên Cao Thâm vừa rồi ngất xỉu trên mặt đất đột nhiên mở mắt ra, đứng dậy. Hắn vỗ vỗ bụi trên người, khịt mũi nhìn Chu Vũ Long trên mặt đất.

Khoảnh khắc tiếp theo, một đòn tấn công của Hóa Thần hậu kỳ đánh thẳng vào đan điền của hắn, sau đó một kiếm khác đâm xuyên qua ngực hắn, khiến nụ cười tự mãn của hắn còn chưa cười hết đã ngã xuống đất.

Ngay lúc Cao Thâm và Chu Vũ Long cãi nhau, hắn vô tình để lộ ra hơi thở của chính mình nên Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn mới biết Cao Thâm đã che giấu tu vi, nguyên bản hắn là tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ. Bây giờ không thích hợp để chiến đấu cho nên Tiêu Lăng Hàn mới lãng phí một ngọc bài công kích chỉ vì muốn một kích trí mạng, tốc chiến tốc thắng.

Thấy tất cả mọi người ngã xuống đất, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp đem tất cả vào trong không gian Long Ngọc, sau đó để Thượng Quan Huyền Ý cũng tiến vào không gian. Hắn chịu trách nhiệm thu thập nhẫn không gian trên người những người đó, nhân tiện, để Lôi Văn Hổ mukbang hết những người đó, đề phòng trong số những người này có tu nhị đại, tu tam đại gì đó.

Tiêu Lăng Hàn trở lại động phủ của Từ thiếu, xóa đi dấu vết tồn tại của ba người bọn họ, kéo Tô Vĩnh Phong trên mặt đất, dán một tấm Ẩn Thân Phù lên người hắn, biến mất tại chỗ.

Sau một lúc liền vài đợt người đã đến nơi này, mọi người nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy gì.

Khi Tô Vĩnh Phong tỉnh lại lần nữa, hắn phát hiện mình ở bên một con sông, Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn cách hắn không xa. Hắn hơi choáng váng lắc đầu, không hiểu làm sao mình có thể có những giấc mơ kỳ lạ như vậy, bây giờ không phải là lúc nằm mơ. Sau khi phát hiện xung quanh không có nguy hiểm, hắn đứng dậy, đầu tiên là đến bên cạnh Tiêu Lăng Hàn, duỗi tay ra lắc lắc hắn vài lần, "Tiêu đạo hữu, tỉnh tỉnh tỉnh." ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Lăng Hàn mở đôi mắt có phần mờ mịt, ngơ ngác nhìn Tô Vĩnh Phong, "Tô đạo hữu?”.

"Ngươi tỉnh là tốt rồi."

Tiêu Lăng Hàn gật đầu, sau đó nhìn xung quanh rất nhiều, khi nhìn thấy Thượng Quan Tiêu Lăng Hàn cách đó không xa, hắn lập tức đứng dậy chạy tới.

"Ý Ý, Ý Ý, tỉnh tỉnh!" Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Thượng Quan Huyền Ý.

Thượng Quan Huyền Ý mếu máo, vươn tay nắm tay Tiêu Lăng Hàn, "A Hàn, đừng làm ầm nữa, để ta ngủ một lát." Vừa nói, hắn vừa kéo tay Tiêu Lăng Hàn vào trong ngực ôm lấy tiếp tục ngủ.

Tiêu Linh Hàn đầu đầy hắc tuyến, gia hỏa này diễn đến nghiện rồi.

Hắn ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Vĩnh Phong, nói xin lỗi: "Xin lỗi, để Tô đạo hữu chê cười rồi." ”

Tô Vĩnh Phong lúng túng xua tay, "Không sao." ”

"Đúng rồi, Tô đạo hữu có biết đây là nơi nào không? Làm thế nào mà chúng ta lại xuất hiện ở đây?” Tiêu Lăng Hàn bối rối hỏi, nhìn môi trường xa lạ xung quanh, ánh mắt tràn đầy khó hiểu.

"Ta cũng vừa mới tỉnh dậy, cũng không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra nhưng ta có một chút ấn tượng về nơi này, trước kia ta đã tới đây, vùng quanh đây cũng không có gì nguy hiểm, đi bộ theo ven con sông này thêm hai giờ nữa để đến hẻm núi Thông Thiên.” Vừa nói, Tô Vĩnh Phong vừa nhìn xung quanh, ánh mắt tràn đầy hoài niệm.

Năm năm trước, lúc nhóm lính đánh thuê Phong Thần của bọn họ còn là bảy người, họ đã đến đây để làm nhiệm vụ, đó là lúc hắn gặp Dư Thu. Nhìn lại, mọi thứ trước đây dường như chỉ là một giấc mộng, xa xôi không thể với tới.

Sau khi Tiêu Lăng Hàn thấy Tô Vĩnh Phong nói xong liền ở đó xuất thần, suy đoán hắn đang nghĩ điều gì đó.

Nhưng mà điều mà Tiêu Lăng Hàn không ngờ tới là hắn chỉ tùy ý tìm thấy một phương ngẫu nhiên mà đi nhưng không ngờ lại đi đúng hướng.

【Ý Ý, nếu em không đứng dậy thì ta sẽ hôn em trước mặt Tô Vĩnh Phong đấy. 】 Tiêu Lăng Hàn muốn rút tay ra nhưng kết quả là Thượng Quan Huyền Ý sống chết không buông tay nên mới phải truyền âm uy hiếp.

Thượng Quan Huyền Ý trước tiên mở một con mắt, lén lút nhìn Tiêu Lăng Hàn, thấy hắn đang cúi xuống hôn mình. Thượng Quan Huyền Ý sợ tới mức nhanh chóng đưa tay ra trước ngực hắn, quay đầu nhìn Tô Vĩnh Phong đang ngồi trên mặt đất, phát hiện đối phương không chú ý tới hai người bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.

"A Hàn!" Giọng nói của Thượng Quan Huyền Ý trong sáng, hắn nhẹ giọng gọi một tiếng nghe có chút mềm mại.

Tiêu Lăng Hàn đưa tay véo mũi hắn, cười nói: "Vừa rồi ta trêu em thôi!" Nói xong, hắn lập tức đứng dậy vỗ vỗ bụi trên người.

Thượng Quan Huyền Ý: "......" Còn ta là thật.

Bởi vì bọn họ ở nơi này tương đối gần hẻm núi Đồng Thiên, Tiêu Lăng Hàn lập tức truyền âm cho Ân Thiên Duệ, nói cho bọn họ biết mọi người sẽ gặp nhau ở hẻm núi Thông Thiên.

Không lâu sau, Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý và Tô Vĩnh Phong đã đến hẻm núi Thông Thiên.

Lý do nó được gọi là hẻm núi Thông Thiên là vì có hai đỉnh núi cao chót vót chọc tới tận trời và có một hẻm núi ở giữa đỉnh núi này.

Ba người bọn họ đợi 2 tiếng, bảy người Ân Thiên Duệ mới khoan thai đến muộn, nhưng thấy bọn họ một thân dính đầy máu, hẳn là vừa đánh nhau với người hoặc yêu thú.

"Ai da, mệt chết ta rồi!" Ngay khi Ân Thiên Duệ nhìn thấy ba người Tiêu Lăng Hàn và, hắn lập tức ngồi bệt xuống đất, hoàn toàn không để ý đến hình tượng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Chậc chậc, Thiên Duệ, nhìn lại chính mình xem giờ mình như thế nào đi, ngươi là song nhi sao? Không sợ một ngày nào đó Mạc sư huynh không chịu nổi ngươi, chán ghét ngươi rồi bỏ ngươi sao?” Thượng Quan Huyền Ý thấy Ân Thiên Duệ không có hình tượng, không khỏi nói móc.

"Ta cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ha." Ân Thiên Duệ tức giận đáp, quay đầu nhìn Mạc Vô Nhai ở bên cạnh, "Vô Nhai, huynh sẽ không thích ta sao?" ”

"Đương nhiên không phải, ta bất luận đệ như thế nào ta cũng thích." Mạc Vô Nhai giúp Ân Thiên Duệ vén mái tóc tán loạn của hắn lên, không chút nghĩ ngợi nói.

"Eo ôi, ta nổi hết da gà rồi đây này." Thượng Quan Huyền Ý chọc chọc cánh tay, nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn kiêu ngạo của Ân Thiên Duệ có chút ngứa tay. Hắn đã biết Mạc Vô Nhai là một người ăn cơm mềm còn bị vợ quản nghiêm, tại sao hắn lại tự mình đi kiếm chuyện làm gì cơ chứ? Mỗi lần nhìn thấy gia hảo Ân Thiên Duệ, hình như không nói móc mấy không là không chịu được, nhất định là do gia hỏa đó thiếu đánh.

Tiêu Lăng Hàn bàn bạc với cha Ân và Tô Vĩnh Phong, quyết định tu chỉnh 2 tiếng rồi mới rời đi, bởi vì bảy người bọn họ vừa gặp phải một đám thằn lằn gai đất trên đường tới đây nên đều có chút mệt mỏi.

Hai tiếng sau, một nhóm mười người, tất cả đều tràn đầy năng lượng và sẵn sàng lên đường, mỗi người trong số họ đều cầm vũ khí trong tay, bởi vì sau khi tiến vào hẻm núi Thông Thiên trong hai mươi mét, họ không thể sử dụng linh khí.

Tiêu Lăng Hàn, Thượng Quan Huyền Ý và Tô Vĩnh Phong dẫn đầu, cha mẹ Ân đi cuối.

Sau khi đi được khoảng cách hai mươi mét, Tiêu Linh Hàn cảm thấy linh khí trong cơ thể mình hoàn toàn không thể sử dụng được, hắn và Thượng Quan Huyền Ý đi bên cạnh nhau. Cũng may bọn họ tạm thời chưa gặp phải yêu thú trên đường đi, một số yêu thú cấp thấp thích ở đây, dù sao ở đây cũng không có yêu thú cấp cao, con người cũng không phải là đối thủ của bọn nó ở đây.

Nửa giờ sau, mười người đến một cái đàicao, trên đó có một vòng tròn trong đó tổng cộng mười vị trí đứng, mỗi người phải đứng ở một vị trí, nếu có nhiều người hơn thì có thể đứng ở giữa vòng tròn, tất nhiên, không thể quá 15 người.

Nhìn thấy nơi này, mấy người Tiêu Lăng Hàn đều biết tại sao phải có mười người. Bởi vì ở đây linh khí không thể sử dụng được, chỉ có một cơ quan ở vị trí mười người đang đứng, mười người cần nhấn cơ quan cùng một lúc để Truyền Tống Trận trong vòng tròn được kích hoạt.

Có đúng mười người trong số họ, và sau khi mỗi người đứng ở một vị trí, Cha Ân ra hiệu một tiếng, tất cả họ đều nhấn vào cơ quan, sau đó một hàng rào phòng ngự chắn trong toàn bộ vòng tròn. Sau khi trải qua cảm giác trời đất quay cuồng, bọn họ đã biến mất tại chỗ.

Họ đã đến đầu kia của hẻm núi Thông Thiên, bên này cũng giống như hẻm núi Thông Thiên trước đó, họ chỉ phải đi bộ trong 20 mét nữa mới sử dụng được linh khí.

Chỉ là không lâu sau khi vài người xuống khỏi đài cao, có thứ gì đó từ dưới chân Mã Bằng Tài bò tới, hắn lập tức phát ra tiếng quỷ khóc sói gào: "Á...... A, đi đi, tránh ra, cái quỷ gì vậy! ”

Những người còn lại nghe thấy tiếng kêu của Mã Bằng Tài lần lượt nhìn hắn, thứ đập vào mắt họ là một con nhện to bằng lòng bàn tay, lúc này đang bò trên đùi Mã Bằng Tài.

"Đó là Thị Huyết Nhện, mọi người hãy cẩn thận." Sau khi Tô Vĩnh Phong nhìn thấy đó là loại nhện gì, hắn lớn tiếng nhắc nhở mọi người.

Bởi vì nhện là một yêu thú quần cư, bây giờ mọi người chỉ nhìn thấy một con nhưng có thể có một nhóm cách đó không xa.

Cha Ân chém chết con Thị Huyết Nhện trên chân Mã Bằng Tài, may mắn là yêu thú này không có độc tố, nếu không Mã Bằng Tài đã là đã trúng độc. Mặc dù không bị trúng độc nhưng hắn đã mất rất nhiều máu, bởi vì Thị Huyết Nhện chuyên hút máu.

"Hãy tăng tốc và cố gắng đến nơi có linh khí càng sớm càng tốt, nếu không chúng ta sẽ gặp nguy hiểm nếu gặp phải một bầy Thị Huyết Nhện đó."

Sau đó, cả nhóm tăng tốc độ, mười phút sau, một âm thanh xào xạc vang lên bên tai, mọi người đột nhiên cảm thấy rùng rợn, da đầu tê dại.

Mười người liếc nhìn nhau, bọn họ đều tăng nhanh tốc độ, điều quan trọng là phải trốn thoát, âm thanh phía sau giống như một bùa đòi mạng, vừa nghe thấy âm thanh này mọi người đều đoán rằng đó hẳn là một bầy Thị Huyết Nhện.

Thật đáng tiếc khi người chỉ có hai chân, nhện lại có tám chân, ngay cả khi mười người chạy nhanh, chúng vẫn bị Thị Huyết Nhện bắt kịp.

Quay đầu nhìn lại, những con Thị Huyết Nhện dày đặc đang tràn về phía họ, khiến mọi người không khỏi cảm thấy ớn lạnh sởn tóc gáy.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0