[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Mộng Yểm Thuật...
2024-11-19 20:57:58
Khi hai người bọn họ đuổi kịp mấy người Ân Thiên Duệ, bọn họ đang ăn thịt nướng, trong số những người này, tay nghề tốt nhất đương nhiên là mẹ Ân, mọi người đều trông mong mà nhìn thịt nướng trong tay nàng.
Thấy hai người bọn họ tới, bọn họ lần lượt chào hỏi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tìm một chỗ ngồi xuống cùng nhau.
Sau khi thấy hai người bọn họ đã ổn định, Ân Thiên Duệ tung ta tung tăng lấy ra hai miếng thịt yêu thú cẩn thận đưa cho Tiêu Lăng Hàn, hiển nhiên là nhờ Tiêu Lăng Hàn giúp hắn nướng thịt. Sở dĩ hắn lấy hai miếng, miếng còn lại tất nhiên là phần thù lao cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn không muốn giúp gia hỏa mặt dày như Ân Thiên Duệ nướng thịt, nghĩ đến Thượng Quan Huyền Ý tối qua mơ thấy muốn ăn đùi gà cho nên mới nhận lấy thịt Ân Thiên Duệ đưa cho.
Cả đoàn được ăn uống đầy đủ và tiếp tục lên đường, sau sự cố mà họ gặp phải tối qua, mọi người đều nhất trí quyết định đẩy nhanh tiến độ. Gặp được con yêu thú cấp năm trên đường mọi người đều đi vòng qua, cố gắng không đi qua lãnh thổ của nó.
Yêu thú cấp bốn cũng có thể tránh được thì tránh, nếu không tránh được thì chỉ có thể chiến đấu, dù sao chiến đấu không chỉ lãng phí thời gian mà còn là hiểm họa không lường.
Ví dụ như bây giờ, bọn họ vừa mới giết chết một con Bích Nhãn Hỏa Sư cấp bốn, sẽ có người không biết xấu hổ tới cướp.
"Giao Bích Nhãn Hỏa Sư ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Một lão già tóc bạc với bộ râu dê nhìn nhóm người Tiêu Lăng Hàn và nói với giọng điệu giống như bố thí.
Bích Nhãn Hỏa Sư mà Tiêu Lăng Hàn giết là yêu thú cấp bốn đỉnh, bởi vì bộ lông của nó mềm và dai nên có thể dùng để luyện chế bút phù văn. Đôi mắt của nó có thể được sử dụng để chiếu sáng vào ban đêm, còn sáng hơn so với dạ minh châu. Yêu đan thích hợp cho tu sĩ thuộc tính hỏa luyện hóa và cũng có thể luyện đan. Xương của nó cũng là tài liêu luyện khí tuyệt vời. Thịt của nó tất nhiên có thể ăn. Có thể nói, giá trị Bích Nhãn Hỏa Sư này khoảng một triệu linh thạch trung cấp, giá trị gấp mấy lần so với những con yêu thú cấp bốn khác.
Bên đối phương có mười hai người, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhiều hơn so với bọn họ tám người, hơn nữa bề ngoài bọn họ chỉ có ba người là Nguyên Anh kỳ, thật sự không đủ nhìn, chẳng trách đối phương lại kiêu ngạo như vậy.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn nhau, quyết định buông Bích Nhãn Hỏa Sư ra, dù sao bây giờ cũng là lấy trứng chọi đá, muốn thu thập đám người này, cơ hội còn có rất nhiều cho nên tạm thời không nên cứng đối cứng.
Có hơn mười người ở bên cạnh lão già áo xám khi thấy mấy người đối diện ngoan ngoãn giao Bích Nhãn Hỏa Sư liền muốn được voi đòi tiên.
"Những người muốn rời đi cần phải để nhãn không gian lại."
Vài người liếc mắt nhìn nhau, mọi người nhất trí quyết định giao lại nhẫn không gian, dù sao tiền cũng là thứ bên ngoài cơ thể, tính mạng mới là quan trọng nhất.
Cha mẹ Ân đưa nhẫn không gian đầu tiên nhưng khi đến lượt Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn, một nam tử trông dâm dê bước ra từ phía sau người thu nhẫn không gian, hắn cao một mét chín, mặc bộ pháp y tốt nhất, dưới mắt có quầng thâm, vừa nhìn là biết túng dục quá độ.
"Từ thiếu." Nam tu thu nhẫn không gian cung kính kêu lên.
"Ừ!" Từ thiếu khẽ gật đầu.
Sau đó hắn nhìn mấy người Tiêu Lăng Hàn bằng ánh mắt sáng ngời, hết xem cái này rồi nhìn cái kia, dường như hắn không biết nên nhìn ai thì tốt.
"Ngươi, ngươi, ngươi ở lại, những người còn lại có thể đi." Hắn chỉ tay về phía Tiêu Lăng Hàn, sau đó là Thượng Quan Huyền Ý, cuối cùng là Tô Vĩnh Phong.
Tiêu Lăng Hàn biết hôm nay mình sẽ không thể thuận lợi rời đi, cho nên lập tức truyền âm cho Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai bảo bọn họ đi trước, tìm một nơi an toàn để ẩn nấp, miễn cho kéo chân sau.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đứng sang một bên, không có ý định rời đi, chỉ vô cảm nhìn những người đó. Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ xem nên giết ai trước. Cái tên gọi là Từ thiếu kia chắc chắn là tu nhị đại, trong tay hắn nhất định phải có ngọc bài công kích do trưởng lão gia tộc đưa cho, cho nên phải lấy nhẫn không gian trước. Những người còn lại thì cũng không biết có ai có ngọc bài công kích trên người không.
Mặc dù Tô Vĩnh Phong không muốn ở lại nhưng hắn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã ở lại, mặc dù hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng bên kia có mười hai người, tu vi của mọi người đều cao hơn hắn, hắn cũng mang vẻ mặt lạnh lùng đứng đó.
Thượng Quan Huyền Ý biết gương mặt của Tiêu Lăng Hàn rất dễ trêu ong bướm, đương nhiên, Tô Vĩnh Phong sẽ không thừa nhận mình thật sự cũng có một khuôn mặt đẹp trêu chọc ong bướm.
Thấy bên kia có tổng cộng mười hai người, tất cả bọn họ đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, trong đó có năm người là tu vi Nguyên Anh đỉnh, cho nên xem ra bọn họ đều là dê béo. Nghĩ đến đây, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý không khỏi ng ngoe rục rịch bởi vì mới tối hôm qua, Phệ Linh Thử nói với hắn rằng vết thương của nó đã lành. Mà thần thức của nó đã tăng lên rất nhiều, nó đã đạt đến Hóa Thần hậu kỳ, đuổi kịp Thượng Quan Huyền Ý. Bây giờ nó có thể đánh cắp đồ vật trong nhẫn không gian mà thần không biết quỷ không hay, miễn là nó chạm vào chiếc nhẫn.
【A Hàn, đợi lát nữa chúng ta hãy cướp hết những người này đi, Phệ Linh Thử có thể sử dụng Mộng Yểm Thuật người những người này. 】 Thượng Quan Huyền Ý vốn đã có chút ngo ngoe rục rịch, lập tức truyền âm cho Tiêu Lăng Hàn.
【Phệ Linh Thử có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, nó có thể sử dụng Mộng Yểm Thuật trên mấy người có tu vi Nguyên Anh đỉnh này sao? Lần trước ở Cao gia, nó đã sử dụng Nhập Mộng Thuật trên tu sĩ Hóa Thần kỳ, không phải là nó đang bị thương sao? 】 Tiêu Linh Hàn nghi ngờ hỏi, mới qua bao lâu rồi? Không đúng, khi hai người bọn họ ở thành Minh Huyền, bọn họ đã tiến vào không gian Long Ngọc ba ngày, tức là ba trăm ngày.
【Nó nói rằng bây giờ nó có thần thức Hóa Thần hậu kỳ, vết thương của nó đã khỏi rồi. 】Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục truyền âm nhắn cho Tiêu Lăng Hàn.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn nghe xong lời này, hắn không khỏi vui mừng khôn xiết, xem ra quỷ tham ăn này vẫn còn có chút hữu dụng, sau này Thượng Quan Huyền Ý có nó bên cạnh giống như hổ thêm cánh. Nghĩ đến đây, lần trước Phệ Linh Thử hẳn là có được thứ tốt gì đó trong Tàng Bảo Các của Cao gia, nếu không nó sẽ không thể nào khỏi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thực lực còn được cải thiện.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi theo nam tử gọi là Từ thiếu kia vào một hang động.
Có hai nam tử mi thanh mục tú trong hang, ngay khi họ bước vào, hai người này đã ngay lập tức chào đón họ.
"Thiếu gia, ngài trở về sớm như vậy sao? Những người này là ai? ”
"Họ là những mỹ nhân mà ta vừa gặp, về sau bọn họ sẽ phục vụ ta giống hư các ngươi vậy." Trong lòng Từ thiếu rất vui vẻ, vươn tay ôm hai nam tử kia nhân tiện hôn lên mặt mỗi người một cái.
【A Hàn, bây giờ động thủ hay đợi đến tối mới làm? 】Thấy người tên Từ thiếu này thật sự sắp muốn đưa bọn họ lên giường, Thượng Quan Huyền Ý lập tức truyền âm hỏi.
Tiêu Lăng Hàn cũng mặt đầy hắc tuyến, nam tử gọi là Từ thiếu này còn thật sự mang theo một chiếc giường bên mình khi ra ngoài, rốt cuộc là hắn tràn đầy tinh lực thế nào a!
【Bây giờ động thủ đi, ta thấy tên này có vẻ thiếu kiên nhẫn. Ngươi là của ta, ta sẽ không cho phép ai nhìn trộm em, huống chi là kẻ muốn động vào em chứ. Em là của ta, chỗ nào cũng là của ta hết. Đừng quên đánh Tô Vĩnh Phong bất tỉnh, miễn cho tên này hoài nghi. 】
Nghe Tiêu Lăng Hàn truyền âm, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, Tiêu Lăng Hàn đúng là bá đạo nhưng nghe lời nói bá đạo này của hắn, trong lòng mình cũng rất vui vẻ.
Ngay sau đó, hắn thả Phệ Linh Thử ra, đúng lúc Từ thiếu yêu cầu Tô Vĩnh Phong cởi quần áo, Tô Vĩnh Phong có tai như điếc, đang lúc hai người rơi vào bế tắc, ngoại trừ mình và hai người Tiêu Linh Hàn trong động, bốn người còn lại đều rơi vào mông đẹp mà ngã thẳng xuống đất.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy nhẫn không gian của mấy người ra. Tiêu Lăng Hàn đi đầu kiểm tra nhẫn không gian của tên Từ thiếu xem trong đó có bất kỳ thông tin nào về thân phận của hắn hay không cùng với ngọc bài công kích.
Giả hỏa này được, có năm triệu linh thạch trung phẩm; Có 60.000 linh thạch thượng phẩm; Một ngọc bài công kích của Hợp Thể kỳ; Ngoài ra còn có nhiều loại đan dược. Đặc biệt, là đan dược về phương diện kia. Không biết tên này đã hại bao nhiêu người, thật đúng là một cái tai họa, hai người bọn họ đúng là đang vì dân trừ hại.
Người gọi là Từ thiếu này thoạt nhìn rất có bối cảnh, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném tên này cho Lôi Văn Hổ. Hắn không có kế ước với Lôi Văn Hổ, cho dù ấn ký thần thức có ở trên Lôi Văn Hổ cũng không thành vấn đề, dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy, không gian Long Ngọc cũng là thể giới riêng.
Hai người kia cũng bị Thượng Quan Huyền Ý tiễn đi chầu ông bà, nhân tiện dùng dị hỏa để hủy thi diệt tích.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý giải quyết xong ba người trong động phủ của Từ thiếu, bọn họ đã sẵn sàng cùng nhau giải quyết những người bên ngoài, miễn cho đem dài lắm mộng. Hai người bọn họ trước tiên dùng thần thức quan sát những người đó đang làm gì bên ngoài, phát hiện lúc này bọn họ đang phân chia chiến lợi phẩm. Hơn nữa, những người này đã cướp không chỉ một vài người trong số họ, mà còn nhiều người khác, bởi vì có tận bảy mươi, tám mươi chiếc nhẫn không gian.
Nhìn thấy nhiều nhẫn không gian như vậy, Thượng Quan Huyền Ý lúc này chỉ có ba chữ trong đầu: "Phát tài." ”
Tuy nhiên, hiện tại nhẫn chưa về tay nên vẫn chưa phát tài được.
Tiêu Lăng Hàn dán một tấm Ẩn Thân Phù lên Phệ Linh Thử, yêu cầu nó sử dụng Mộng Yểm Thuật để làm những người bên ngoài mê man, sau đó họ ra tay. Dù sao những người này đã cướp rất nhiều người, nếu những người đó nghe thấy tiếng đánh nhau ở đây, có người chạy qua để phân chia một ít, hoặc là ngư ông đắc lợi thì không phải là họ đang làm váy cưới cho người khác sao?
Rất hiếm khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn yêu cầu nó làm gì đó nên lập tức vỗ vỗ ngực đảm bảo, biểu thị nó nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Với sức mạnh này, cuối cùng nó cũng cảm thấy nở mày nở mặt về bản thân. Hãy nhìn xem, không phải nhân loại đáng ghét này đang cầu xin nó giúp đỡ sao?
Mặc dù Tiêu Lăng Hàn không nghe thấy lời nói trong lòng Phệ Linh Thử nhưng nhìn vẻ mặt tự mãn của nó, hắn có thể đoán được tên này bây giờ có sức mạnh nên đang rất tự tin, nó chắc mình đang nhờ nó làm việc nên sẽ khong kho tàu nó nữa, nhìn cái đuôi sau mông nó sắp chọc thủng trời rồi kìa.
Phệ Linh Thử đã quyết định phải biểu hiện tốt, bước ra một bước dài với bốn chân ngắn. Trong chốc lát, nó đã đến nơi mười một người chia chiến lợi phẩm. Lúc này, hai người đã cãi nhau vì cùng coi trọng một đồ vật. Không ai để ý rằng người có tu vi thấp nhất trong số họ đã ngã xuống đất.
Mãi cho đến khi ba người ngã xuống đất, những người khác mới phát hiện, lập tức có người tiến lên kiểm tra, kết quả là phát hiện ba người bọn họ vừa mới ngủ. Cảm thấy có chút khó tin, dù sao mọi người đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể cảm thấy buồn ngủ như phàm nhân? Thậm chí dù có hét hay làm như nào cũng không tỉnh.
Chuyện khác thường chắc chắn có quỷ, những người còn lại lập tức cảnh giác, giải phóng thần thức để kiểm tra nhưng đã định sẵn là vô ích.
"Các ngươi có phát hiện gì không?"
"Không tìm thấy gì."
"Ta cũng không tìm thấy gì cả."
"Kỳ quái, tại sao Tằng Tam, Vương Lục và Lý Tứ đột nhiên ngủ thiếp đi?"
"Có phải có thực vật nào phát ra khí độc gì đó hay không?"
"Gần đây không có khí độc, hơn nữa vừa rồi ta đã cho bọn họ uống thuốc giải rồi."
"Đm, lại có hai người nữa ngủ rồi."
"Các ngươi có để ý người ngủ đầu tiên là người có tu vi thấp nhất trong số chúng ta không?"
Chỉ là ngay khi lời nói của hắn rơi xuống, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, năm người còn chưa ngủ bây giờ đều có tu vi Nguyên Anh đỉnh.
Thấy hai người bọn họ tới, bọn họ lần lượt chào hỏi, Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý tìm một chỗ ngồi xuống cùng nhau.
Sau khi thấy hai người bọn họ đã ổn định, Ân Thiên Duệ tung ta tung tăng lấy ra hai miếng thịt yêu thú cẩn thận đưa cho Tiêu Lăng Hàn, hiển nhiên là nhờ Tiêu Lăng Hàn giúp hắn nướng thịt. Sở dĩ hắn lấy hai miếng, miếng còn lại tất nhiên là phần thù lao cho Tiêu Lăng Hàn.
Tiêu Lăng Hàn không muốn giúp gia hỏa mặt dày như Ân Thiên Duệ nướng thịt, nghĩ đến Thượng Quan Huyền Ý tối qua mơ thấy muốn ăn đùi gà cho nên mới nhận lấy thịt Ân Thiên Duệ đưa cho.
Cả đoàn được ăn uống đầy đủ và tiếp tục lên đường, sau sự cố mà họ gặp phải tối qua, mọi người đều nhất trí quyết định đẩy nhanh tiến độ. Gặp được con yêu thú cấp năm trên đường mọi người đều đi vòng qua, cố gắng không đi qua lãnh thổ của nó.
Yêu thú cấp bốn cũng có thể tránh được thì tránh, nếu không tránh được thì chỉ có thể chiến đấu, dù sao chiến đấu không chỉ lãng phí thời gian mà còn là hiểm họa không lường.
Ví dụ như bây giờ, bọn họ vừa mới giết chết một con Bích Nhãn Hỏa Sư cấp bốn, sẽ có người không biết xấu hổ tới cướp.
"Giao Bích Nhãn Hỏa Sư ra đây, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng." Một lão già tóc bạc với bộ râu dê nhìn nhóm người Tiêu Lăng Hàn và nói với giọng điệu giống như bố thí.
Bích Nhãn Hỏa Sư mà Tiêu Lăng Hàn giết là yêu thú cấp bốn đỉnh, bởi vì bộ lông của nó mềm và dai nên có thể dùng để luyện chế bút phù văn. Đôi mắt của nó có thể được sử dụng để chiếu sáng vào ban đêm, còn sáng hơn so với dạ minh châu. Yêu đan thích hợp cho tu sĩ thuộc tính hỏa luyện hóa và cũng có thể luyện đan. Xương của nó cũng là tài liêu luyện khí tuyệt vời. Thịt của nó tất nhiên có thể ăn. Có thể nói, giá trị Bích Nhãn Hỏa Sư này khoảng một triệu linh thạch trung cấp, giá trị gấp mấy lần so với những con yêu thú cấp bốn khác.
Bên đối phương có mười hai người, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, nhiều hơn so với bọn họ tám người, hơn nữa bề ngoài bọn họ chỉ có ba người là Nguyên Anh kỳ, thật sự không đủ nhìn, chẳng trách đối phương lại kiêu ngạo như vậy.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn liếc mắt nhìn nhau, quyết định buông Bích Nhãn Hỏa Sư ra, dù sao bây giờ cũng là lấy trứng chọi đá, muốn thu thập đám người này, cơ hội còn có rất nhiều cho nên tạm thời không nên cứng đối cứng.
Có hơn mười người ở bên cạnh lão già áo xám khi thấy mấy người đối diện ngoan ngoãn giao Bích Nhãn Hỏa Sư liền muốn được voi đòi tiên.
"Những người muốn rời đi cần phải để nhãn không gian lại."
Vài người liếc mắt nhìn nhau, mọi người nhất trí quyết định giao lại nhẫn không gian, dù sao tiền cũng là thứ bên ngoài cơ thể, tính mạng mới là quan trọng nhất.
Cha mẹ Ân đưa nhẫn không gian đầu tiên nhưng khi đến lượt Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn, một nam tử trông dâm dê bước ra từ phía sau người thu nhẫn không gian, hắn cao một mét chín, mặc bộ pháp y tốt nhất, dưới mắt có quầng thâm, vừa nhìn là biết túng dục quá độ.
"Từ thiếu." Nam tu thu nhẫn không gian cung kính kêu lên.
"Ừ!" Từ thiếu khẽ gật đầu.
Sau đó hắn nhìn mấy người Tiêu Lăng Hàn bằng ánh mắt sáng ngời, hết xem cái này rồi nhìn cái kia, dường như hắn không biết nên nhìn ai thì tốt.
"Ngươi, ngươi, ngươi ở lại, những người còn lại có thể đi." Hắn chỉ tay về phía Tiêu Lăng Hàn, sau đó là Thượng Quan Huyền Ý, cuối cùng là Tô Vĩnh Phong.
Tiêu Lăng Hàn biết hôm nay mình sẽ không thể thuận lợi rời đi, cho nên lập tức truyền âm cho Ân Thiên Duệ và Mạc Vô Nhai bảo bọn họ đi trước, tìm một nơi an toàn để ẩn nấp, miễn cho kéo chân sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đứng sang một bên, không có ý định rời đi, chỉ vô cảm nhìn những người đó. Trong lòng bọn họ đang suy nghĩ xem nên giết ai trước. Cái tên gọi là Từ thiếu kia chắc chắn là tu nhị đại, trong tay hắn nhất định phải có ngọc bài công kích do trưởng lão gia tộc đưa cho, cho nên phải lấy nhẫn không gian trước. Những người còn lại thì cũng không biết có ai có ngọc bài công kích trên người không.
Mặc dù Tô Vĩnh Phong không muốn ở lại nhưng hắn thấy Thượng Quan Huyền Ý và Tiêu Lăng Hàn đã ở lại, mặc dù hắn là tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhưng bên kia có mười hai người, tu vi của mọi người đều cao hơn hắn, hắn cũng mang vẻ mặt lạnh lùng đứng đó.
Thượng Quan Huyền Ý biết gương mặt của Tiêu Lăng Hàn rất dễ trêu ong bướm, đương nhiên, Tô Vĩnh Phong sẽ không thừa nhận mình thật sự cũng có một khuôn mặt đẹp trêu chọc ong bướm.
Thấy bên kia có tổng cộng mười hai người, tất cả bọn họ đều có tu vi Nguyên Anh kỳ, trong đó có năm người là tu vi Nguyên Anh đỉnh, cho nên xem ra bọn họ đều là dê béo. Nghĩ đến đây, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý không khỏi ng ngoe rục rịch bởi vì mới tối hôm qua, Phệ Linh Thử nói với hắn rằng vết thương của nó đã lành. Mà thần thức của nó đã tăng lên rất nhiều, nó đã đạt đến Hóa Thần hậu kỳ, đuổi kịp Thượng Quan Huyền Ý. Bây giờ nó có thể đánh cắp đồ vật trong nhẫn không gian mà thần không biết quỷ không hay, miễn là nó chạm vào chiếc nhẫn.
【A Hàn, đợi lát nữa chúng ta hãy cướp hết những người này đi, Phệ Linh Thử có thể sử dụng Mộng Yểm Thuật người những người này. 】 Thượng Quan Huyền Ý vốn đã có chút ngo ngoe rục rịch, lập tức truyền âm cho Tiêu Lăng Hàn.
【Phệ Linh Thử có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, nó có thể sử dụng Mộng Yểm Thuật trên mấy người có tu vi Nguyên Anh đỉnh này sao? Lần trước ở Cao gia, nó đã sử dụng Nhập Mộng Thuật trên tu sĩ Hóa Thần kỳ, không phải là nó đang bị thương sao? 】 Tiêu Linh Hàn nghi ngờ hỏi, mới qua bao lâu rồi? Không đúng, khi hai người bọn họ ở thành Minh Huyền, bọn họ đã tiến vào không gian Long Ngọc ba ngày, tức là ba trăm ngày.
【Nó nói rằng bây giờ nó có thần thức Hóa Thần hậu kỳ, vết thương của nó đã khỏi rồi. 】Thượng Quan Huyền Ý tiếp tục truyền âm nhắn cho Tiêu Lăng Hàn.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn nghe xong lời này, hắn không khỏi vui mừng khôn xiết, xem ra quỷ tham ăn này vẫn còn có chút hữu dụng, sau này Thượng Quan Huyền Ý có nó bên cạnh giống như hổ thêm cánh. Nghĩ đến đây, lần trước Phệ Linh Thử hẳn là có được thứ tốt gì đó trong Tàng Bảo Các của Cao gia, nếu không nó sẽ không thể nào khỏi trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, thực lực còn được cải thiện.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý đi theo nam tử gọi là Từ thiếu kia vào một hang động.
Có hai nam tử mi thanh mục tú trong hang, ngay khi họ bước vào, hai người này đã ngay lập tức chào đón họ.
"Thiếu gia, ngài trở về sớm như vậy sao? Những người này là ai? ”
"Họ là những mỹ nhân mà ta vừa gặp, về sau bọn họ sẽ phục vụ ta giống hư các ngươi vậy." Trong lòng Từ thiếu rất vui vẻ, vươn tay ôm hai nam tử kia nhân tiện hôn lên mặt mỗi người một cái.
【A Hàn, bây giờ động thủ hay đợi đến tối mới làm? 】Thấy người tên Từ thiếu này thật sự sắp muốn đưa bọn họ lên giường, Thượng Quan Huyền Ý lập tức truyền âm hỏi.
Tiêu Lăng Hàn cũng mặt đầy hắc tuyến, nam tử gọi là Từ thiếu này còn thật sự mang theo một chiếc giường bên mình khi ra ngoài, rốt cuộc là hắn tràn đầy tinh lực thế nào a!
【Bây giờ động thủ đi, ta thấy tên này có vẻ thiếu kiên nhẫn. Ngươi là của ta, ta sẽ không cho phép ai nhìn trộm em, huống chi là kẻ muốn động vào em chứ. Em là của ta, chỗ nào cũng là của ta hết. Đừng quên đánh Tô Vĩnh Phong bất tỉnh, miễn cho tên này hoài nghi. 】
Nghe Tiêu Lăng Hàn truyền âm, Thượng Quan Huyền Ý quay đầu trừng mắt nhìn hắn, nghĩ thầm, Tiêu Lăng Hàn đúng là bá đạo nhưng nghe lời nói bá đạo này của hắn, trong lòng mình cũng rất vui vẻ.
Ngay sau đó, hắn thả Phệ Linh Thử ra, đúng lúc Từ thiếu yêu cầu Tô Vĩnh Phong cởi quần áo, Tô Vĩnh Phong có tai như điếc, đang lúc hai người rơi vào bế tắc, ngoại trừ mình và hai người Tiêu Linh Hàn trong động, bốn người còn lại đều rơi vào mông đẹp mà ngã thẳng xuống đất.
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy nhẫn không gian của mấy người ra. Tiêu Lăng Hàn đi đầu kiểm tra nhẫn không gian của tên Từ thiếu xem trong đó có bất kỳ thông tin nào về thân phận của hắn hay không cùng với ngọc bài công kích.
Giả hỏa này được, có năm triệu linh thạch trung phẩm; Có 60.000 linh thạch thượng phẩm; Một ngọc bài công kích của Hợp Thể kỳ; Ngoài ra còn có nhiều loại đan dược. Đặc biệt, là đan dược về phương diện kia. Không biết tên này đã hại bao nhiêu người, thật đúng là một cái tai họa, hai người bọn họ đúng là đang vì dân trừ hại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người gọi là Từ thiếu này thoạt nhìn rất có bối cảnh, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp ném tên này cho Lôi Văn Hổ. Hắn không có kế ước với Lôi Văn Hổ, cho dù ấn ký thần thức có ở trên Lôi Văn Hổ cũng không thành vấn đề, dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy, không gian Long Ngọc cũng là thể giới riêng.
Hai người kia cũng bị Thượng Quan Huyền Ý tiễn đi chầu ông bà, nhân tiện dùng dị hỏa để hủy thi diệt tích.
Sau khi Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý giải quyết xong ba người trong động phủ của Từ thiếu, bọn họ đã sẵn sàng cùng nhau giải quyết những người bên ngoài, miễn cho đem dài lắm mộng. Hai người bọn họ trước tiên dùng thần thức quan sát những người đó đang làm gì bên ngoài, phát hiện lúc này bọn họ đang phân chia chiến lợi phẩm. Hơn nữa, những người này đã cướp không chỉ một vài người trong số họ, mà còn nhiều người khác, bởi vì có tận bảy mươi, tám mươi chiếc nhẫn không gian.
Nhìn thấy nhiều nhẫn không gian như vậy, Thượng Quan Huyền Ý lúc này chỉ có ba chữ trong đầu: "Phát tài." ”
Tuy nhiên, hiện tại nhẫn chưa về tay nên vẫn chưa phát tài được.
Tiêu Lăng Hàn dán một tấm Ẩn Thân Phù lên Phệ Linh Thử, yêu cầu nó sử dụng Mộng Yểm Thuật để làm những người bên ngoài mê man, sau đó họ ra tay. Dù sao những người này đã cướp rất nhiều người, nếu những người đó nghe thấy tiếng đánh nhau ở đây, có người chạy qua để phân chia một ít, hoặc là ngư ông đắc lợi thì không phải là họ đang làm váy cưới cho người khác sao?
Rất hiếm khi Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Tiêu Lăng Hàn yêu cầu nó làm gì đó nên lập tức vỗ vỗ ngực đảm bảo, biểu thị nó nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Với sức mạnh này, cuối cùng nó cũng cảm thấy nở mày nở mặt về bản thân. Hãy nhìn xem, không phải nhân loại đáng ghét này đang cầu xin nó giúp đỡ sao?
Mặc dù Tiêu Lăng Hàn không nghe thấy lời nói trong lòng Phệ Linh Thử nhưng nhìn vẻ mặt tự mãn của nó, hắn có thể đoán được tên này bây giờ có sức mạnh nên đang rất tự tin, nó chắc mình đang nhờ nó làm việc nên sẽ khong kho tàu nó nữa, nhìn cái đuôi sau mông nó sắp chọc thủng trời rồi kìa.
Phệ Linh Thử đã quyết định phải biểu hiện tốt, bước ra một bước dài với bốn chân ngắn. Trong chốc lát, nó đã đến nơi mười một người chia chiến lợi phẩm. Lúc này, hai người đã cãi nhau vì cùng coi trọng một đồ vật. Không ai để ý rằng người có tu vi thấp nhất trong số họ đã ngã xuống đất.
Mãi cho đến khi ba người ngã xuống đất, những người khác mới phát hiện, lập tức có người tiến lên kiểm tra, kết quả là phát hiện ba người bọn họ vừa mới ngủ. Cảm thấy có chút khó tin, dù sao mọi người đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, làm sao có thể cảm thấy buồn ngủ như phàm nhân? Thậm chí dù có hét hay làm như nào cũng không tỉnh.
Chuyện khác thường chắc chắn có quỷ, những người còn lại lập tức cảnh giác, giải phóng thần thức để kiểm tra nhưng đã định sẵn là vô ích.
"Các ngươi có phát hiện gì không?"
"Không tìm thấy gì."
"Ta cũng không tìm thấy gì cả."
"Kỳ quái, tại sao Tằng Tam, Vương Lục và Lý Tứ đột nhiên ngủ thiếp đi?"
"Có phải có thực vật nào phát ra khí độc gì đó hay không?"
"Gần đây không có khí độc, hơn nữa vừa rồi ta đã cho bọn họ uống thuốc giải rồi."
"Đm, lại có hai người nữa ngủ rồi."
"Các ngươi có để ý người ngủ đầu tiên là người có tu vi thấp nhất trong số chúng ta không?"
Chỉ là ngay khi lời nói của hắn rơi xuống, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cuối cùng cũng ngủ thiếp đi, năm người còn chưa ngủ bây giờ đều có tu vi Nguyên Anh đỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro