[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Kiếm Lại Điểm
2024-11-19 20:57:58
Tiêu Lăng Hàn và Thượng Quan Huyền Ý bàn bạc xong, liền tấn công mục tiêu đã chọn.
"Tên khốn! Ngươi là ai? Ngươi không sợ đắc tội Thẩm gia của ta sao?" Thẩm Thu Hoằng gầm lên, vội vàng tiếp nhận đòn tấn công của Thượng Quan Huyền Ý .
Thượng Quan Huyền Ý không nói nhảm với hắn, trực tiếp thi triển kiếm pháp "Giọt nước trong biển", vừa tấn công vừa phòng thủ. Vừa ra tay, Thẩm Thu Hoằng liền bị đánh lui, lá bùa do Thẩm Thu Hoằng ném không hề trúng Thượng Quan Huyền Ý một chút nào, dù sao Thượng Quan Huyền Ý cũng đang mặc pháp y cấp ba, có thể chịu được tấn công của Kim Đan kỳ.
Bên kia Tiêu Lăng Hàn trực tiếp sử dụng pháp thuật hệ kim, dựa theo nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc, đương nhiên là đối phó với Thi Nhược Hải mang Mộc linh căn thì tất nhiên là dùng thuộc tính tương khắc. Tiêu Lăng Hàn biến một khối kim loại lớn thành vô số phi châm lao về phía Thi Nhược Hải.
Thi Nhược Hải ném hạt giống của cây nho vàng xuống, truyền linh lực vào cây khiến hạt giống nhanh chóng lớn lên, chắn trước mặt hắn, đáng tiếc có quá nhiều phi châm, hắn vẫn bị mấy cái đâm vào cơ thể. Không có thời gian để nhìn kỹ hơn bởi vì đợt tấn công thứ hai theo sau mà đến, hắn chỉ có thể để cây nho vàng chắn trước mặt lần nữa.
"Ngươi là ai? Ở bí cảnh này chỉ có mấy Trúc Cơ kỳ mà thôi. Tại sao ta chưa từng gặp qua ngươi? Mục đích của ngươi là gì?" Thi Nhược Hải rõ ràng cảm giác được đối phương căn bản không có dùng hết sức lực, mà là đang đùa giỡn mình cho nên làm hắn không khỏi tức giận.
Tiêu Lăng Hàn: “…”Mục đích ư? Lấy điểm của ngươi chứ sao nữa!
Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn vẫn giữ im lặng, để tránh xấu hổ nếu sau này gặp lại bị đối phương nhận ra.
Sau khi chơi với Thi Nhược Hải được năm phút thì Thi Nhược Hải cảm thấy yếu ớt, ngay sau đó liền ngã xuống đất.
"Ngươi... kim kim của ngươi có độc... đồ hèn hạ!" Thi Nhược Hải nói xong, cả người nhẹ nhàng ngã xuống.
Nhìn người mềm nhũn ngã xuống đất, Tiêu Lăng Hàn tự nhủ: “Không có độc nhưng có độc thật! Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, ngươi sẽ quay về lúc mới tiến vào bí cảnh, cùng với không có gì và không có điểm."
Bước tới, rút chiếc nhẫn không gian từ ngón trỏ của Thi Nhược Hải ra, Tiêu Lăng Hàn cưỡng ép phá vỡ khế ước giữa chiếc nhẫn và Thi Nhược Hải, sau đó đổ hết thứ bên trong ra. Những thứ vô dụng đều được hắn gói lại, Tiêu Lăng Hàn tự mình giữ lại những thứ có giá trị, hắn nhặt một tấm ngọc bài thân phận trên mặt có viết chữ "Thi Nhược Hải". Người này giàu có hơn nhiều so với những người ở thành Thiên Huệ, chỉ riêng hắn mà đã có 60 vạn viên linh thạch hạ phẩm và hơn 300 điểm.
Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn đeo lại chiếc nhẫn vào tay Thi Nhược Hải, nhìn thấy khóe miệng hắn có một vệt máu. Khóe miệng hắn không khỏi co giật, lúc cắt đứt khế ước vừa rồi, hắn tựa hồ đã dùng quá nhiều sức lực.
Còn Ân Thiên Duệ đã đi thu thập toàn bộ túi trữ vật của những người bị ngất, sau đó chạy đến đứng cùng Tiêu Lăng Hàn để xem trận chiến qua lại giữa Thượng Quan Huyền Ý và Thẩm Thu Hoằng.
Thẩm Thu Hoằng biết rõ trận pháp nên hắn tự mình bố trí trận pháp, muốn gài bẫy giết chết Thượng Quan Huyền Ý nhưng không ngờ Thượng Quan Huyền Ý cũng biết trận pháp, vô tình phá hủy toàn bộ trận pháp do hắn sắp xếp, làm hắn tức giận đến suýt ói máu. Hắn quay đầu lại và nhìn thấy hai người xem kịch ở đây, Thẩm Thu Hoằng biết hôm nay mình gặp rắc rối lớn rồi.
"Đạo hữu, mời nói cho chúng ta biết mục đích của ngươi?" Thẩm Thu Hoằng thở hổn hển, bước sang một bên, nhìn ba người phòng thủ, hắn thậm chí không thể đánh bại một người trong số họ, huống chi bên cạnh còn có hai người đang háo hức theo dõi mình như hổ rình mồi.
“Ta muốn chiếc nhẫn không gian trên tay ngươi!” Thượng Quan Huyền Ý nhéo cổ họng, phát ra một giọng nói không phải nam cũng không phải nữ.
Thẩm Thu Hoằng biết điểm của mình không thể cứu vãn được, sau khi cân nhắc tình thế, hắn lấy ra ngọc giản thân phận của mình, đành phải chấm dứt khế ước giữa mình và nhẫn không gian, sau đó ném nhẫn không gian cho Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý lấy hết những thứ có giá trị trong chiếc nhẫn không gian của Thẩm Thu Hoằng, bỏ vào chiếc nhẫn không gian của chính mình. Thậm chí có một ít linh thảo cấp một cũng không tha, theo lý thuyết, Thượng Quan Huyền Ý đã là Trúc Cơ kỳ, linh thảo cấp một đối với hắn không có tác dụng, tuy đối với hắn mà nói cũng vô dụng nhưng hắn có thể bán đi. Dù con muỗi có nhỏ đến đâu cũng là Thịt!
Hành vi như vậy khiến Thẩm Thu Hoằng ở một bên trợn mắt suy nghĩ, tên ăn xin này từ đâu đến? Hắn không buông ra linh thảo cấp một, sở dĩ hắn có nó trong nhẫn là vì cướp của người khác, kỳ thực hắn không thích linh thảo cấp một, nhưng những người khác trong gia tộc có thể dùng nó.
"Rất tốt. Ngươi đã thông minh như vậy, ta sẽ cho ngươi một tin tức. Ngoại trừ trận pháp bảo vệ bên ngoài, bên trong rừng tử trúc còn có Sát Trận cấp ba." Thượng Quan Huyền Ý chỉ tay về khu rừng trúc phía sau, hắn ném lại chiếc nhẫn không gian cho Thẩm Thu Hoằng.
Nhìn ba người bọn họ nghênh ngang tiến vào Sát Trận thứ cấp (cấp hai) do mình sắp xếp, mà bọn họ vân rời khỏi nơi này bình an vô sự. Điều này đã giáng cho Thẩm Thu Hồng một đòn lớn, hắn từng tự hào mình là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ, nhưng so với ba người này thì hắn vẫn thua kém rất nhiều, đúng là núi cao còn có núi cao hơn!
" Tiêu ca ca, trúc tím ở đó nhìn rất ngon, ăn cũng ngon. Chúng ta thật sự đi ăn sao?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía rừng trúc với ánh mắt thèm muốn, có nhiều trúc tím như vậy, lấy một ít về ăn đi. Khi trở lại, trình độ tu luyện của mình chắc chắn sẽ tăng lên.
"Đùa à? Bên ngoài có trận pháp phòng hộ cấp 3, bên trong có Sát Trận cấp 3. Rõ ràng cây trúc tím ở đó là do người nào đó đặc biệt trồng ra. Người có thể vào đây nhất định phải là cao nhân trong học viện." Sao dám cướp thức ăn trong miệng hổ?” Tiêu Lăng Hàm tức giận khen thưởng hắn một cái đá. Kỳ thật, bản thân Tiêu Lăng Hàn cũng muốn nếm thử mùi vị của Tử Trúc, nhưng lý trí của hắn vẫn còn đó, hắn biết mình như thế nào cho nên nhất định sẽ không bộc lộ sức mạnh một cách hấp tấp.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý không khỏi rụt cổ lại, suýt nữa đắc tội đại lão trong trường học.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn rời khỏi rừng trúc, đi tới một cái sơn động. Nơi đó từng có một con báo đỏ cấp hai sơ kỳ sinh sống, sau khi Thượng Quan Huyền Ý một mình đem nó giải quyết mất ba tiếng đồng hồ, ba người liền định cư ở đây.
"Huyền Ý, Thiên Duệ, bí cảnh hai ngày nữa sẽ mở ra, xem ngươi có đủ điểm tiến vào năm vị trí đầu không?"
Sau khi nghe Tiêu Lăng Hàn nói, hai người bắt đầu tính toán điểm của mình.
"Tiêu ca ca, ta có 892 điểm." Thượng Quan Huyền Ý đếm cờ nói.
“Ta có tám trăm sáu mươi ba.”
“Thiên Duệ xếp hạng thứ ba.” Tiêu Lăng Hàn trong tay cầm ngọc giản thể hiện thân phận của Ân Thiên Duệ, liếc nhìn một cái rồi nói với hai người. Biết ngọc giản thân phận là ánh sáng dẫn đường, Tiêu Lăng Hàn giúp Ân Thiên Duệ giữ lại ngọc giản thân phận, trực tiếp ném vào long ngọc không gian để ngăn cách cảm ứng, nếu không đã sớm có người tới cửa.
“Tiêu huynh, huynh được bao nhiêu điểm?” Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, bởi vì Tiêu Lăng Hàn ngày hôm kia rời đi một mình, lúc trở về liền có mùi máu tanh. Không cần phải nói, hắn nhất định là đi giết người, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý đã đoán được cụ thể là giết ai, bọn họ chính là hai người họ Hoắc ở cùng phòng vào đêm đầu tiên họ vào học viện Hoàng Cực.
"Đoán xem!" Tiêu Lăng Hàn nhếch lên khóe miệng, cười như không cười nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Nhìn thấy Tiêu Linh Hàn như vậy, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy nhịp tim đập nhanh. Nhìn khuôn mặt này, Thượng Quan Huyền Ý thầm nghĩ, sau này ai mời Tiêu Đại Ma Vương làm đạo lữ chắc chắn sẽ không cảm thấy an toàn, hắn lớn lên trông thu hút ong bướm như vậy! Thế nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại không bao giờ nghĩ tới, cái người lo lắng đề phòng kia lại là chính mình.
" Tiêu ca ca hẳn là có một ngàn điểm phải không?" Thượng Quan Huyền Ý không chắc chắn nói.
"Hehe~~ Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu!"
"Ngươi... ngươi" Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Đại Ma Vương vẫn là xấu tính như cũ, hắn chỉ biết giở trò đồi bại với người khác!
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý tức giận mặt đỏ bừng, hai má lại phồng lên, vô thức đưa tay ra nhéo hai cái.
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Đây là ý gì? Nhéo mặt mình chơi?
Đưa tay hất bàn tay tinh nghịch của Tiêu Lăng Hàn ra khỏi mặt mình, trừng mắt nhìn hắn, Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói: “Tiêu Lăng Hàn, khuôn mặt tuấn mỹ của ta đã bị ngươi bóp méo, nếu về sau ta không tìm được đạo lữ thì ta tìm người tính sổ!”
Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, nhìn Thượng Quan Huyền Ý, lạnh lùng nói: "Ngươi thật can đảm! Lại dám gọi tên ta."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Huyền Ý lùi về phía sau hai bước, Tiêu Lăng Hàn sắc mặt lạnh lùng quá đáng sợ.
"Thiên Duệ, cứu ta!" Nhìn An Thiên Duệ vừa mới luyện chế đan xong, Thượng Quan Huyền Ý lập tức cầu cứu.
Ân Thiên Duệ vừa mới cho đan dược vào bình sứ, nghe được Thượng Quan Huyền Ý nói, khóe miệng không khỏi co giật. Nghĩ thầm, Huyền Ý, ngươi cầu cứu ta, ngươi có chắc là ta có thể cứu được ngươi không? Hai chúng ta kết hợp lại chỉ có thể bị đánh bại hoàn toàn trước Tiêu đại ca!
Tiêu Lăng Hàn cũng lười để ý tới tên đang khoe bảo bối này, đi tới trước mặt Ân Thiên Duệ, đưa tay cầm lấy bình sứ trong tay hắn. Mở ra xem xong, không khỏi nhướng mày. Không tệ, đan dược hiện tại do Ân Thiên Duệ luyện chế bao gồm sáu viên thượng phẩm và ba viên trung phẩm, so với trước kia tốt hơn rất nhiều. .
Tuy đan dược do Ân Thiên Duệ luyện chế rất tốt nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn đánh hắn như thường lệ: “Ngươi quá ngu ngốc, đan dược trong người cũng không đầy đủ, một trong những đan dược tốt nhất cũng không có. Tiếp tục luyện tập đi.”
"Tiêu huynh, ừm, ta không có linh thảo cấp một." An Thiên Duệ có chút xấu hổ nói.
Tiêu Linh Hàn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, trong tay hắn không có linh thảo cấp một mà chỉ có linh thảo cấp hai. Kể từ khi hắn phát hiện ra rằng nhiều loại linh thảo mà hắn có được trong không gian Long Ngọc hiện đã tuyệt chủng, hắn biết rằng đan phương mà hắn có được có lẽ đã có từ rất lâu rồi và đã thất lạc từ lâu. Bây giờ muốn chế tạo đan dược, hắn phải tìm một công thức duy nhất, một số công thức đan dược thông thường cấp một và cấp hai rất dễ tìm, nhưng đối với cấp ba trở lên, hắn phải tự mình tìm ra phương pháp. .
" Huyền Ý, ngươi thu thập được linh thảo cấp một thì đưa cho Ân Thiên Duệ luyện tập, đan dược luyện chế xong sẽ cho ngươi."
“Được!” Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy ra toàn bộ linh dược cấp một trong nhẫn không gian của mình. Nghĩ thầm, đây là một ý tưởng hay! Linh thảo đổi lấy đan dược, nếu yêu cầu bên ngoài luyện đan dược thì phải chuẩn bị ba phầnlinh thảo. Nếu quá trình luyện chế thành công, luyện đan sư có thể cho bao nhiêu viên tùy thích. Nhưng gặp phải loại luyện đan sư này không dễ gặp như vậy, có lẽ sẽ chỉ nói linh thảo hỏng nên không luyện đan thành công mà thôi.
Ân Thiên Duệ chán nản nghĩ rằng Tiêu đại ca rất yêu thích Huyền Ý và thậm chí đan do mình cực khổ luyện ra còn không được giữ lại một viên! Tuy nhiên, mặc dù không có đan dược nhưng nếu có thể nâng cao trình độ luyện đan, vậy đã có thể coi như mình đã kiếm được lời. Quả nhiên, khi tưởng tượng như vậy tâm tình liền thoải mái hơn nhiều.
--------------- End chương 75: ----------------
"Tên khốn! Ngươi là ai? Ngươi không sợ đắc tội Thẩm gia của ta sao?" Thẩm Thu Hoằng gầm lên, vội vàng tiếp nhận đòn tấn công của Thượng Quan Huyền Ý .
Thượng Quan Huyền Ý không nói nhảm với hắn, trực tiếp thi triển kiếm pháp "Giọt nước trong biển", vừa tấn công vừa phòng thủ. Vừa ra tay, Thẩm Thu Hoằng liền bị đánh lui, lá bùa do Thẩm Thu Hoằng ném không hề trúng Thượng Quan Huyền Ý một chút nào, dù sao Thượng Quan Huyền Ý cũng đang mặc pháp y cấp ba, có thể chịu được tấn công của Kim Đan kỳ.
Bên kia Tiêu Lăng Hàn trực tiếp sử dụng pháp thuật hệ kim, dựa theo nguyên lý ngũ hành tương sinh tương khắc, đương nhiên là đối phó với Thi Nhược Hải mang Mộc linh căn thì tất nhiên là dùng thuộc tính tương khắc. Tiêu Lăng Hàn biến một khối kim loại lớn thành vô số phi châm lao về phía Thi Nhược Hải.
Thi Nhược Hải ném hạt giống của cây nho vàng xuống, truyền linh lực vào cây khiến hạt giống nhanh chóng lớn lên, chắn trước mặt hắn, đáng tiếc có quá nhiều phi châm, hắn vẫn bị mấy cái đâm vào cơ thể. Không có thời gian để nhìn kỹ hơn bởi vì đợt tấn công thứ hai theo sau mà đến, hắn chỉ có thể để cây nho vàng chắn trước mặt lần nữa.
"Ngươi là ai? Ở bí cảnh này chỉ có mấy Trúc Cơ kỳ mà thôi. Tại sao ta chưa từng gặp qua ngươi? Mục đích của ngươi là gì?" Thi Nhược Hải rõ ràng cảm giác được đối phương căn bản không có dùng hết sức lực, mà là đang đùa giỡn mình cho nên làm hắn không khỏi tức giận.
Tiêu Lăng Hàn: “…”Mục đích ư? Lấy điểm của ngươi chứ sao nữa!
Tuy nhiên, Tiêu Lăng Hàn vẫn giữ im lặng, để tránh xấu hổ nếu sau này gặp lại bị đối phương nhận ra.
Sau khi chơi với Thi Nhược Hải được năm phút thì Thi Nhược Hải cảm thấy yếu ớt, ngay sau đó liền ngã xuống đất.
"Ngươi... kim kim của ngươi có độc... đồ hèn hạ!" Thi Nhược Hải nói xong, cả người nhẹ nhàng ngã xuống.
Nhìn người mềm nhũn ngã xuống đất, Tiêu Lăng Hàn tự nhủ: “Không có độc nhưng có độc thật! Khi tỉnh dậy sau giấc ngủ, ngươi sẽ quay về lúc mới tiến vào bí cảnh, cùng với không có gì và không có điểm."
Bước tới, rút chiếc nhẫn không gian từ ngón trỏ của Thi Nhược Hải ra, Tiêu Lăng Hàn cưỡng ép phá vỡ khế ước giữa chiếc nhẫn và Thi Nhược Hải, sau đó đổ hết thứ bên trong ra. Những thứ vô dụng đều được hắn gói lại, Tiêu Lăng Hàn tự mình giữ lại những thứ có giá trị, hắn nhặt một tấm ngọc bài thân phận trên mặt có viết chữ "Thi Nhược Hải". Người này giàu có hơn nhiều so với những người ở thành Thiên Huệ, chỉ riêng hắn mà đã có 60 vạn viên linh thạch hạ phẩm và hơn 300 điểm.
Cuối cùng, Tiêu Lăng Hàn đeo lại chiếc nhẫn vào tay Thi Nhược Hải, nhìn thấy khóe miệng hắn có một vệt máu. Khóe miệng hắn không khỏi co giật, lúc cắt đứt khế ước vừa rồi, hắn tựa hồ đã dùng quá nhiều sức lực.
Còn Ân Thiên Duệ đã đi thu thập toàn bộ túi trữ vật của những người bị ngất, sau đó chạy đến đứng cùng Tiêu Lăng Hàn để xem trận chiến qua lại giữa Thượng Quan Huyền Ý và Thẩm Thu Hoằng.
Thẩm Thu Hoằng biết rõ trận pháp nên hắn tự mình bố trí trận pháp, muốn gài bẫy giết chết Thượng Quan Huyền Ý nhưng không ngờ Thượng Quan Huyền Ý cũng biết trận pháp, vô tình phá hủy toàn bộ trận pháp do hắn sắp xếp, làm hắn tức giận đến suýt ói máu. Hắn quay đầu lại và nhìn thấy hai người xem kịch ở đây, Thẩm Thu Hoằng biết hôm nay mình gặp rắc rối lớn rồi.
"Đạo hữu, mời nói cho chúng ta biết mục đích của ngươi?" Thẩm Thu Hoằng thở hổn hển, bước sang một bên, nhìn ba người phòng thủ, hắn thậm chí không thể đánh bại một người trong số họ, huống chi bên cạnh còn có hai người đang háo hức theo dõi mình như hổ rình mồi.
“Ta muốn chiếc nhẫn không gian trên tay ngươi!” Thượng Quan Huyền Ý nhéo cổ họng, phát ra một giọng nói không phải nam cũng không phải nữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Thu Hoằng biết điểm của mình không thể cứu vãn được, sau khi cân nhắc tình thế, hắn lấy ra ngọc giản thân phận của mình, đành phải chấm dứt khế ước giữa mình và nhẫn không gian, sau đó ném nhẫn không gian cho Thượng Quan Huyền Ý.
Thượng Quan Huyền Ý lấy hết những thứ có giá trị trong chiếc nhẫn không gian của Thẩm Thu Hoằng, bỏ vào chiếc nhẫn không gian của chính mình. Thậm chí có một ít linh thảo cấp một cũng không tha, theo lý thuyết, Thượng Quan Huyền Ý đã là Trúc Cơ kỳ, linh thảo cấp một đối với hắn không có tác dụng, tuy đối với hắn mà nói cũng vô dụng nhưng hắn có thể bán đi. Dù con muỗi có nhỏ đến đâu cũng là Thịt!
Hành vi như vậy khiến Thẩm Thu Hoằng ở một bên trợn mắt suy nghĩ, tên ăn xin này từ đâu đến? Hắn không buông ra linh thảo cấp một, sở dĩ hắn có nó trong nhẫn là vì cướp của người khác, kỳ thực hắn không thích linh thảo cấp một, nhưng những người khác trong gia tộc có thể dùng nó.
"Rất tốt. Ngươi đã thông minh như vậy, ta sẽ cho ngươi một tin tức. Ngoại trừ trận pháp bảo vệ bên ngoài, bên trong rừng tử trúc còn có Sát Trận cấp ba." Thượng Quan Huyền Ý chỉ tay về khu rừng trúc phía sau, hắn ném lại chiếc nhẫn không gian cho Thẩm Thu Hoằng.
Nhìn ba người bọn họ nghênh ngang tiến vào Sát Trận thứ cấp (cấp hai) do mình sắp xếp, mà bọn họ vân rời khỏi nơi này bình an vô sự. Điều này đã giáng cho Thẩm Thu Hồng một đòn lớn, hắn từng tự hào mình là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ, nhưng so với ba người này thì hắn vẫn thua kém rất nhiều, đúng là núi cao còn có núi cao hơn!
" Tiêu ca ca, trúc tím ở đó nhìn rất ngon, ăn cũng ngon. Chúng ta thật sự đi ăn sao?" Thượng Quan Huyền Ý nhìn về phía rừng trúc với ánh mắt thèm muốn, có nhiều trúc tím như vậy, lấy một ít về ăn đi. Khi trở lại, trình độ tu luyện của mình chắc chắn sẽ tăng lên.
"Đùa à? Bên ngoài có trận pháp phòng hộ cấp 3, bên trong có Sát Trận cấp 3. Rõ ràng cây trúc tím ở đó là do người nào đó đặc biệt trồng ra. Người có thể vào đây nhất định phải là cao nhân trong học viện." Sao dám cướp thức ăn trong miệng hổ?” Tiêu Lăng Hàm tức giận khen thưởng hắn một cái đá. Kỳ thật, bản thân Tiêu Lăng Hàn cũng muốn nếm thử mùi vị của Tử Trúc, nhưng lý trí của hắn vẫn còn đó, hắn biết mình như thế nào cho nên nhất định sẽ không bộc lộ sức mạnh một cách hấp tấp.
Nghe Tiêu Lăng Hàn nói như vậy, Thượng Quan Huyền Ý không khỏi rụt cổ lại, suýt nữa đắc tội đại lão trong trường học.
Mấy người Tiêu Lăng Hàn rời khỏi rừng trúc, đi tới một cái sơn động. Nơi đó từng có một con báo đỏ cấp hai sơ kỳ sinh sống, sau khi Thượng Quan Huyền Ý một mình đem nó giải quyết mất ba tiếng đồng hồ, ba người liền định cư ở đây.
"Huyền Ý, Thiên Duệ, bí cảnh hai ngày nữa sẽ mở ra, xem ngươi có đủ điểm tiến vào năm vị trí đầu không?"
Sau khi nghe Tiêu Lăng Hàn nói, hai người bắt đầu tính toán điểm của mình.
"Tiêu ca ca, ta có 892 điểm." Thượng Quan Huyền Ý đếm cờ nói.
“Ta có tám trăm sáu mươi ba.”
“Thiên Duệ xếp hạng thứ ba.” Tiêu Lăng Hàn trong tay cầm ngọc giản thể hiện thân phận của Ân Thiên Duệ, liếc nhìn một cái rồi nói với hai người. Biết ngọc giản thân phận là ánh sáng dẫn đường, Tiêu Lăng Hàn giúp Ân Thiên Duệ giữ lại ngọc giản thân phận, trực tiếp ném vào long ngọc không gian để ngăn cách cảm ứng, nếu không đã sớm có người tới cửa.
“Tiêu huynh, huynh được bao nhiêu điểm?” Thượng Quan Huyền Ý tò mò hỏi, bởi vì Tiêu Lăng Hàn ngày hôm kia rời đi một mình, lúc trở về liền có mùi máu tanh. Không cần phải nói, hắn nhất định là đi giết người, trong lòng Thượng Quan Huyền Ý đã đoán được cụ thể là giết ai, bọn họ chính là hai người họ Hoắc ở cùng phòng vào đêm đầu tiên họ vào học viện Hoàng Cực.
"Đoán xem!" Tiêu Lăng Hàn nhếch lên khóe miệng, cười như không cười nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý.
Nhìn thấy Tiêu Linh Hàn như vậy, Thượng Quan Huyền Ý cảm thấy nhịp tim đập nhanh. Nhìn khuôn mặt này, Thượng Quan Huyền Ý thầm nghĩ, sau này ai mời Tiêu Đại Ma Vương làm đạo lữ chắc chắn sẽ không cảm thấy an toàn, hắn lớn lên trông thu hút ong bướm như vậy! Thế nhưng Thượng Quan Huyền Ý lại không bao giờ nghĩ tới, cái người lo lắng đề phòng kia lại là chính mình.
" Tiêu ca ca hẳn là có một ngàn điểm phải không?" Thượng Quan Huyền Ý không chắc chắn nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Hehe~~ Ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu!"
"Ngươi... ngươi" Thượng Quan Huyền Ý bị Tiêu Lăng Hàn không nói nên lời, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Đại Ma Vương vẫn là xấu tính như cũ, hắn chỉ biết giở trò đồi bại với người khác!
Tiêu Lăng Hàn nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý tức giận mặt đỏ bừng, hai má lại phồng lên, vô thức đưa tay ra nhéo hai cái.
Thượng Quan Huyền Ý: "..." Đây là ý gì? Nhéo mặt mình chơi?
Đưa tay hất bàn tay tinh nghịch của Tiêu Lăng Hàn ra khỏi mặt mình, trừng mắt nhìn hắn, Thượng Quan Huyền Ý tức giận nói: “Tiêu Lăng Hàn, khuôn mặt tuấn mỹ của ta đã bị ngươi bóp méo, nếu về sau ta không tìm được đạo lữ thì ta tìm người tính sổ!”
Tiêu Lăng Hàn hơi nheo mắt lại, nhìn Thượng Quan Huyền Ý, lạnh lùng nói: "Ngươi thật can đảm! Lại dám gọi tên ta."
"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Thượng Quan Huyền Ý lùi về phía sau hai bước, Tiêu Lăng Hàn sắc mặt lạnh lùng quá đáng sợ.
"Thiên Duệ, cứu ta!" Nhìn An Thiên Duệ vừa mới luyện chế đan xong, Thượng Quan Huyền Ý lập tức cầu cứu.
Ân Thiên Duệ vừa mới cho đan dược vào bình sứ, nghe được Thượng Quan Huyền Ý nói, khóe miệng không khỏi co giật. Nghĩ thầm, Huyền Ý, ngươi cầu cứu ta, ngươi có chắc là ta có thể cứu được ngươi không? Hai chúng ta kết hợp lại chỉ có thể bị đánh bại hoàn toàn trước Tiêu đại ca!
Tiêu Lăng Hàn cũng lười để ý tới tên đang khoe bảo bối này, đi tới trước mặt Ân Thiên Duệ, đưa tay cầm lấy bình sứ trong tay hắn. Mở ra xem xong, không khỏi nhướng mày. Không tệ, đan dược hiện tại do Ân Thiên Duệ luyện chế bao gồm sáu viên thượng phẩm và ba viên trung phẩm, so với trước kia tốt hơn rất nhiều. .
Tuy đan dược do Ân Thiên Duệ luyện chế rất tốt nhưng Tiêu Lăng Hàn vẫn đánh hắn như thường lệ: “Ngươi quá ngu ngốc, đan dược trong người cũng không đầy đủ, một trong những đan dược tốt nhất cũng không có. Tiếp tục luyện tập đi.”
"Tiêu huynh, ừm, ta không có linh thảo cấp một." An Thiên Duệ có chút xấu hổ nói.
Tiêu Linh Hàn quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Huyền Ý, trong tay hắn không có linh thảo cấp một mà chỉ có linh thảo cấp hai. Kể từ khi hắn phát hiện ra rằng nhiều loại linh thảo mà hắn có được trong không gian Long Ngọc hiện đã tuyệt chủng, hắn biết rằng đan phương mà hắn có được có lẽ đã có từ rất lâu rồi và đã thất lạc từ lâu. Bây giờ muốn chế tạo đan dược, hắn phải tìm một công thức duy nhất, một số công thức đan dược thông thường cấp một và cấp hai rất dễ tìm, nhưng đối với cấp ba trở lên, hắn phải tự mình tìm ra phương pháp. .
" Huyền Ý, ngươi thu thập được linh thảo cấp một thì đưa cho Ân Thiên Duệ luyện tập, đan dược luyện chế xong sẽ cho ngươi."
“Được!” Thượng Quan Huyền Ý lập tức lấy ra toàn bộ linh dược cấp một trong nhẫn không gian của mình. Nghĩ thầm, đây là một ý tưởng hay! Linh thảo đổi lấy đan dược, nếu yêu cầu bên ngoài luyện đan dược thì phải chuẩn bị ba phầnlinh thảo. Nếu quá trình luyện chế thành công, luyện đan sư có thể cho bao nhiêu viên tùy thích. Nhưng gặp phải loại luyện đan sư này không dễ gặp như vậy, có lẽ sẽ chỉ nói linh thảo hỏng nên không luyện đan thành công mà thôi.
Ân Thiên Duệ chán nản nghĩ rằng Tiêu đại ca rất yêu thích Huyền Ý và thậm chí đan do mình cực khổ luyện ra còn không được giữ lại một viên! Tuy nhiên, mặc dù không có đan dược nhưng nếu có thể nâng cao trình độ luyện đan, vậy đã có thể coi như mình đã kiếm được lời. Quả nhiên, khi tưởng tượng như vậy tâm tình liền thoải mái hơn nhiều.
--------------- End chương 75: ----------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro