[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Lý Tưởng Rất Đẹ...

2024-11-19 20:57:58

Hai mươi người tiếp tục di chuyển vào bên trong. Trước mắt họ tối đen như mực vì không ai có thể sử dụng linh lực hay thần thức nên sau một thời gian, nhóm hai mươi người trở nên hỗn loạn.

"Con mẹ nó, ai dẫm lên chân ông thế hả?"

"Mẹ kiếp, ai vừa sờ vào mông ta."

"Sao ngươi lại đánh ta? Người sờ vào mông ngươi không phải ta mà."

"Này, các ngươi đang làm gì đấy? Đừng chen lấn xô đẩy nữa!"

"Ai vừa sờ vào ngực bà đấy hả?"

"..."

Bởi vì thần thức của Thượng Quan Huyền Ý đã là Hóa Thần đỉnh nên hắn có thể nhìn xa 1 mét ở trong bí cảnh này, như thế bốn người mới không đụng phải người khác.

Hắn dẫn đầu đội, tiếp tục đi về phía trước. Hắn nhận thấy rằng đoàn người dường như đang đi xuống dưới.

Tiêu Lăng Hàn cảm giác xung quanh mình đã không còn ma khí nữa, lập tức dừng hấp thu, chậm rãi thở ra một hơi khí đục. Bởi vì lần này hắn hấp thu một lượng lớn ma khí thuần khiết nên tu vi của hắn cuối cùng cũng đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ.

Sau khi đứng dậy, Tiêu Lăng Hàn trước tiên giải trừ trận pháp, sau đó mới có thời gian nhìn xung quanh, lúc này ma khí đã không còn, tầm nhìn cũng trở nên xa hơn. Hắn đi đến đài cao nơi quái vật bị nhốt, trên đài cao chỉ có một sợi xích sắt dài. Dây xích sắt được làm từ Ổ Kim và các vật liệu luyện khí khác.

Mặc dù chất liệu của sợi xích sắt khá tốt, tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất để đối phó với Ma tộc nhưng hiện tại Tu chân giới không có Ma tộc nên nó chẳng có giá trị gì. Nhưng điều đó không ngăn cản nó vẫn có thể bán được linh thạch, muỗi dù nhỏ nhưng vẫn là thịt, Tiêu Lăng Hàn tùy tay ném xích sắt vào trong không gian.

Hang động này hình như được xây dựng để chuyên môn cầm tù Khiếu Si, Tiêu Lăng Hàn không nhìn thấy gì khác ngoài dây xích sắt. Bây giờ hắn không cần phải ở lại đây nữa, đã ba ngày trôi qua kể từ khi hắn vào bí cảnh, hai ngày nữa sẽ phải rời đi. Nhưng hắn vẫn chưa gặp được người nào khác, cũng không biết Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai cùng Ân huynh đệ đã xảy ra chuyện gì.

Vợ nhỏ nếu không nhìn thấy hắn nhất định sẽ rất lo lắng. Tiêu Lăng Hàn không nán lại nữa, nhìn quanh thì tìm một đường hầm có thể chứa được một người, liền đi thẳng vào.

Nhưng đoàn người Thượng Quan Huyền Ý cứ đi mãi, cho đến khi hết đường, trước mặt họ là một bức tường đá dày đặc có Ổ Kim ở hai bên. Hắn cảm thấy thất vọng khó tả. Vốn hắn còn nghi ngờ Tiêu Lăng Hàn ở trong này, nhưng bây giờ...!

"Dừng, mọi người dừng lại, phía trước không có đường." Hắn hét lớn một tiếng, những người phía sau cũng dừng lại.

" Nếu không có đường thì chúng ta làm gì bây giờ?"

"Đúng vậy, chả lẽ chúng ta quay lại sao?"

"Này, các ngươi có nhận thấy rằng bây giờ đã có thể nhìn rõ hơn một chút không?"

"Tch, ta đã phát hiện ra nó từ lâu rồi."

"Ta đã đi bộ tận 4 tiếng rồi, bây giờ đói quá."

"Ngươi không nói thì không sao, ngươi vừa nói ta cũng cảm thấy đói bụng rồi."

"Đừng nói nữa, ta bây giờ vừa mệt vừa đói vừa khát lại buồn ngủ!"

Thượng Quan Huyền Ý thấy vậy lên tiếng nói: "Ở đây ta có Tích Cốc Đan, mỗi viên giá một ngàn linh thạch trung phẩm, có ai muốn mua không?"

"Một ngàn linh thạch trung phẩm, sao ngươi không đi cướp luôn đi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không sai, một ngàn linh thạch trung phẩm, ta mua được tận mấy chục bình.”

"..."

“Thích thì mua, ta cũng không bắt buộc!”

Thượng Quan Huyền Ý hứng thú nhìn mười sáu người tụ tập phía sau, bắt đầu bàn bạc cách cướp Tích Cốc đan của hắn. Bởi vì ở đây có rất nhiều người, trái lại phía Thượng Quan Huyền Ý chỉ có bốn người, bốn đấu với mười sáu, có nghĩa là bốn người đấu với một người, dù nhìn thế nào thì bọn họ cũng thắng.

Tuy nhiên, lý tưởng thì đẹp nhưng mà hiện thực lại rất tàn khốc!

Mười phút sau, mười sáu người toàn bộ đều ngã xuống đất, mặt khác, bốn người bên Thượng Quan Huyền Ý vẫn rất sinh long hoạt hổ, hoàn toàn không có vẫn đề gì.

Khi mười sáu người nằm trên mặt đất nhìn mấy người Thượng Quan Huyền Ý, trong mắt bọn họ hiển nhiên đều hiện lên một tia sợ hãi.

Vốn tưởng rằng đây là chuyện dễ như trở bàn tay nhưng không ngờ lại khó như lên trời.

Nếu có người bên ngoài nói với họ rằng: “Có người bị đánh vì một viên Tích Cốc Đan .” Cho dù có bị đánh chết thì họ cũng sẽ không tin, nhưng đây là sự thật. Bây giờ nhìn lại, chẳng phải chỉ là một ngàn linh thạch thôi sao? Không phải là không lấy ra được, tự dưng lại còn keo kịt bủn xỉn làm gì, ngược lại còn bị đánh một trận.

"Không phải chỉ là một ngàn linh thạch trung phẩm thôi sao? Ta có."

"Con mẹ nó, ta muốn hai viên! Ta muốn ăn một viên và giữ lại một viên."

"Ta cũng muốn hai viên!"

"Này, ngươi nói một câu đi, rốt cuộc có bán hay không?"

"Ta đổi ý rồi, hiện tại ta không muốn linh thạch, muốn các ngươi năm người một tổ, tiếp tục đào ở thông đạo nơi này.” Thượng Quan Huyền Ý có cảm giác Tiêu Lăng Hàn ở bên trong nhưng là không có cách nào đi vào. Nếu không có đường vậy thì hắn sẽ đào ra một cái.

"Mẹ kiếp, ngươi có lầm hay không? Tự dưng lại muốn chúng ta đào một cái động."

"Đúng vậy, ta mới không đào đâu, ta lúc trước đào Ổ Kim cả nửa ngày mệt chết, hai tay còn phồng rộp đây này."

"Muốn đào thì tự mình đào, ta không đào, ta chịu đói còn hơn."

Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý rút ra một con dao găm từ chân của Ân Thiên Duệ, khiến tim mọi người đều thắt lại. Mọi người đang suy nghĩ, người này đột nhiên cầm dao găm ra, hắn muốn làm gì? Mọi người đều có dự cảm không tốt, liếc nhìn nhau, nhìn thấy trong mắt nhau hiện rõ vẻ bất an.

Khi nhìn thấy Thượng Quan Huyền Ý lại chậm rãi đi về phía mình, bọn họ đều vô thức lùi lại.

"Các ngươi nói xem, nếu bây giờ ta dùng con dao này đâm thủng đan điền của các ngươi, vậy các ngươi sau khi ra ngoài sẽ như thế nào?" Thượng Quan Huyền Ý lắc lắc con dao găm, trong mắt có chút hưng phấn.

Vẻ mặt của hắn khiến mọi người trên mặt đất run lên vì sợ hãi, hoàn toàn không thể tưởng tượng được, bề ngoài nhìn người này hiền lành vô hại nhưng không ngờ bên lại có thể tàn nhẫn như vậy.

Một người trong đó nuốt nước miếng, khó nhọc nói: “Ừm, đạo hữu, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói. Không phải chỉ là đào một cái động thôi sao? Việc này ta giỏi lắm, ta sẽ đào ngay bây giờ đây.”

Người khác: "..." Vừa rồi là ai nói thà chết đói cũng không đào?

Sau khi người đầu tiên đến, những người khác cũng lần lượt đứng dậy, nhận một viên Tích Cốc Đan từ Thượng Quan Huyền Ý và bắt đầu công việc đào động vất vả.

Khi Tiêu Lăng Hàn đi được một lúc thì bị chặn đường, điều này làm cho hắn rất buồn bực. Nhưng khi quay trở lại đáy hồ, nơi đây là một sa mạc vô tận, lối ra hiển nhiên là không thể ở nơi đó.

Mà trong hơn một trăm người đợi ở bên ngoài, hồi lâu không thấy hai mươi người đi ra, cuối cùng có người không nhịn được, đi vào trong hang, phát hiện bên trong không có ma khí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó mọi người không thể chịu đựng được nữa và chen chúc vào trong hang. Tuy nhiên, người quá đông nên tốc độ tiến vào cũng chậm lại. Cuối cùng, ba người dẫn đầu Đường Niên Hoa không thể không ra mặt, chọn ra bốn mươi người đi vào trước, còn lại hơn một trăm người vẫn đang chờ ở bên ngoài.

Ngay lúc Tiêu Lăng Hàn đang buồn rầu, hắn đột nhiên vỗ đầu mình. Hiển nhiên ở đây có thể sử dụng ma khí, cho nên hắn có thể trực tiếp lợi dụng ma khí để tạo ra một con đường.

Khi chuẩn bị sử dụng ma khí, hắn nhận ra rằng mặc dù ma khí có ích nhưng nó không thích hợp để đào thành động. Ổ Kim hoàn toàn không thể bị ảnh hưởng bởi ma khí.

Mất công vui sướng một hồi, thần thức của hắn lại không thể đi tới tận cùng, cũng không biết hắn cách bên ngoài bao xa. Nếu cách xa hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn mét, chẳng phải hắn sẽ bị mắc kẹt ở đây sao?

Nhưng nếu không đào động, có lẽ hắn sẽ không bao giờ còn cách thoát ra nào khác.

Rơi vào đường cùng, Tiêu Lăng Hàn đành phải lấy xẻng ra tiếp tục đào.

Một ngày nữa lại trôi qua, chỉ còn một ngày nữa là phải rời đi.

Mọi người còn lại trong bí cảnh hiện tại đều có chút lo lắng, bởi vì không có thu hoạch gì nên rất nhiều người không cam lòng.

Hiện tại bên phía Thượng Quan Huyền Ý có hơn mười sáu người đang đào hố, bởi vì không có đi ra ngoài, những người đi vào sau đó cũng nhìn thấy hành động của bọn họ cũng liền gia nhập đội đào hố, hy vọng có thể đào được thứ gì đó như thiên tài địa bảo.

Thấy vậy, Thượng Quan Huyền Ý đã cung cấp miễn phí Tích Cốc Đan trong tay cho những người đào động.

Tiêu Lăng Hàn đang đào, chợt nghe thấy phía bên kia tường có tiếng động, hắn đoán bên ngoài có người đang đào Ổ Kim, xem ra hắn sẽ sớm có thể thoát ra ngoài.

Nhưng nếu có người từ bên ngoài đào thông cái động này, họ sẽ thấy bên trong chẳng có gì ngoại trừ chính họ. Rõ ràng trước đây có ma khí trong đó nhưng bây giờ không còn nữa, vậy chắc chắn hắn sẽ bị nghi ngờ là Ma tộc. Nghĩ như vậy, Tiêu Lăng Hàn cảm thấy tình huống hiện tại của mình rất không ổn.

Tiếng “Leng keng leng keng” không ngừng vang lên, sau đó là tiếng “Ầm ầm”.

"Thông, thông, ta đã đào thông rồi." Một giọng nói vui vẻ vang lên.

"Thực sự đã đào thông kìa."

"Nhanh đi vào trong nhìn xem."

Sau đó một nhóm người phấn chấn xông vào trong. Vì mấy ngày nay không có ai tắm rửa gì nên trên mặt ai cũng ít nhiều lấm lem. Không thể biết ai là ai, chỉ có thể đoán được một cách mơ hồ qua màu sắc quần áo của họ.

Thượng Quan Huyền Ý cũng đi theo những người khác bước vào, hắn cảm thấy tim mình đột nhiên đập rất nhanh. Hắn hy vọng Tiêu Lăng Hàn ở bên trong nhưng lại lo lắng hắn ở bên trong, nội tâm rối loạn, cảm giác bất an vô cùng.

Ngay lúc hắn đang vô cùng căng thẳng, một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo hắn. Ngay lúc hắn chuẩn bị tấn công, toàn bộ cơ thể hắn đã bị ôm vào trong một cái ôm quen thuộc.

Hắn ngước lên và nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, nhưng khuôn mặt này lại lấm lem như một con mèo mướp. Đây chính là người mà hắn đã ngày đêm nghĩ đến, cuối cùng hắn cũng tìm được rồi.

“Suỵt, đừng nói chuyện.” Tiêu Lăng Hàn nhỏ giọng nói vào tai Thượng Quan Huyền Ý.

Hắn vùi vào cổ Thượng Quan Huyền Ý hít một hơi thật sau, mặc dù đã bốn ngày không tắm nhưng trên người vợ nhỏ của hắn vẫn thoang thoảng mùi thơm, khiến hắn vô thức trầm mê. Tiêu Lăng Hàn ôm lấy Thượng Quan Huyền Ý, đi theo mọi người vào trong. Khi phát hiện đối diện có người đang đào giống mình, hắn bắt đầu nghi ngờ đối phương không đào Ổ Kim, cho nên hắn tìm một chỗ trốn, lặng lẽ chờ đợi.

Một nhóm người bước vào hang với niềm vui tột độ. Kết quả là họ đến nơi giam giữ Khiếu Si và phát hiện ở đó chẳng có gì cả. Trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thất vọng khó tả, có người không cam lòng bỏ cuộc, tìm lung tung khắp nơi.

Khi Tiêu Lăng Hàn quyết định rời khỏi đây, hắn đã phong tỏa cái hố mà hắn đào lúc xuống đây, khiến cho đám người không nhận ra rằng trong hang động còn có một con đường khác.

--------- End chương 202: --------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0