[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Người Tàn Ác Th...
2024-11-19 20:57:58
Lúc này, Mặc Ảnh từ trong trạng thái giả chết ngẩng đầu lên, nhìn thấy quái vật trước mặt, miệng ứa nước miếng.
【Chủ nhân ơi, ngài đúng là một chủ nhân tốt, chủ nhân thông minh tuyệt đỉnh! 】
"Có gì thì nói đi." Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Mặc Ảnh, Tiêu Lăng Hàn tức giận nói.
【Cái kia, à thì, ngài có thể để nó lại cho ta được không. 】 Mặc Ảnh truyền âm cho Tiêu Lăng Hàn, đồng thời còn chép chép miệng, giống như đang rất đói.
"Đây là cái thứ quỷ gì vậy?" Tiêu Lăng Hàn chán ghét nhìn quái vật trước mặt đang nhìn hắn với vẻ mặt không cam lòng.
【Đó không phải là thứ quỷ gì, tên của nó là Khiếu Si. Chắc là nó coi trọng thân thể tiểu bạch kiểm này của ngươi đó】Mặc Ảnh truyền âm ngay lập tức mà không hề suy nghĩ.
"Ngươi vừa mới nói cái gì?" Tiêu Lăng Hàn nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn về phía Mặc Ảnh.
Mặc Ảnh hối hận, tại sao nó lại miệng đen như vậy chứ? Nó lập tức sửa thái độ, dùng giọng nịnh nọt nói: 【Chủ nhân ngài siêu đẹp trai, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng, vừa lúc bị thứ kia coi trong vẻ ngoài anh tuấn của ngài thôi. 】
"Ý của ngươi là nó muốn đoạt xá ta?"
【Chủ nhân anh minh, nó chính là muốn đoạt xá ngài đó, trong Tu chân giới hiếm khi gặp được người có Ám linh căn như ngài. Nói chung, người có Ám linh căn thì chỉ có ở Ma tộc thôi. 】 Nghĩ đến lúc trước chính nó cũng chẳng phải vì tiểu tử này có Ám linh căn mà tìm đến hắn sao? Đúng là một lần lầm lỡ hối tiếc cả đời!
Chỉ có Ma tộc mới có? Nhưng rõ ràng hắn là người mà? Quên đi, chuyện này nghĩ sau, bây giờ tốt nhất nên giải quyết chuyện trước mắt đã.
"Mặc Ảnh, con quái vật này có hữu dụng với ngươi không?"
【Nó không phải quái vật, nó là Khiếu Si. Nếu ta ăn nó, ta sẽ có thể phục hồi được một phần tu vi của ta. 】
Ăn nó à? Tiêu Lăng Hàn nhìn quái vật trước mắt, đột nhiên cảm thấy bụng cồn cào. Mặc Ảnh ăn uống cũng tốt ghê, chay mặn không kỵ , "Nếu nó giúp ích cho ngươi thì ăn đi."
Tiêu Lăng Hàn nói xong, con dao găm cắm vào ngực quái vật được ngưng tụ linh khí nhẹ nhàng biến mất từng chút một.
Lúc này Mặc Ảnh mới nhìn rõ thứ giết chết con quái vật đó thực chất là quang linh khí, nó run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi, ngươi thế mà còn có Quang linh căn."
Trông vẻ mặt nó như bị sét đánh. Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn một cái, nó chưa thấy việc đời hay sao.
"Ta, ta chưa từng thấy qua người nào vừa có Quang linh căn lại có Ám linh căn cả, sao ngươi không bị nổ tan xác mà chết?" Mặc Ảnh nhìn Tiêu Lăng Hàn như nhìn quái vật, chủ nhân mà nó tìm rốt cuộc là cái thứ gì vậy. Không những có Ám linh căn mà Ma tộc mới có được, mà còn có Quang linh căn mà bọn họ rất ghét.
"Cho dù ngươi có chết queo thì ta cũng không nổ tan xác mà chết đâu."
"Ta biết, ta biết, Ngươi tàn ác thường sống thảnh thơi! Một người anh minh thần võ như chủ nhân thì nhất định sẽ sống rất lâu, sống đến hàng tỷ tỷ năm nữa."
Nghe được những lời tâng bốc của Mặc Ảnh, Tiêu Lăng Hàn tức giận đến nổi gân xanh trên trán. Thấy Mặc Ảnh há miệng hút vào, quái vật trên mặt đất chui vào bụng nó.
“Ợ… ợ…” Ăn xong nó ợ hai cái, coi như no rồi. Nhìn thấy bộ dáng này, Tiêu Lăng Hàn cho rằng nếu là nó là một tên béo thì lúc này nhất định sẽ sờ bụng và nói: "Thật thoải mái, ta cuối cùng cũng ăn no rồi!"
"Ta muốn bế quan tiêu hóa thứ này. Ma khí bên ngoài đều là của ngài hết." Mặc Ảnh nói như thể hắn là người chiếm lợi của nó.
Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng ném Mặc Ảnh đưa vào không gian khế ước, thứ chết tiệt này chỉ biết chọc tức hắn, nhưng hắn cũng không buồn tranh cãi bởi vì nó vẫn có chút hữu dụng.
Cảm giác được ma khí nơi này quả thực rất dồi dào, Tiêu Lăng Hàn trước tiên bố trí Phòng Ngự Trận, sau đó khoanh chân ngồi xuống tại chỗ. Vận chuyển Vạn Linh Quyết để chuyển hóa ma khí thành linh khí vào đan điền. Hai phút sau, một vòng xoáy ma khí lại hình thành trên đầu Tiêu Lăng Hàn, toàn bộ ma khí trong hang động đều dồn vào cơ thể hắn, toàn thân hắn bị bao phủ bởi một tầng sương mù đen.
--------------------
Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh đang đứng trong một hang khoáng thạch, vừa rồi bọn họ đều cảm thấy ma khí bên trong hang đang lao tới một nơi nào đó.
Mấy người nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ có Ma tộc mới có thể khiến ma khí biến mất nhanh chóng như vậy. Những ma tu thông thường không thể làm được điều đó bởi vì bọn họ không thể hấp thụ được ma khí thuần khiết như thế. Chẳng lẽ ở đại lục Huyền Thiên vẫn còn có Ma tộc?
"Làm sao bây giờ?" Nhìn về phương hướng mà ma khí biến mất, Ân Thiên Duệ bất an hỏi.
Lúc này, có năm người từ bên ngoài đi vào, bọn họ cũng cảm nhận được ma khí dị thường. Sự hình thành của Ổ Kim không thể tách rời khỏi ma khí. Nếu nơi này không có ma khí thì bí cảnh của Sở gia sẽ sớm trở nên vô giá trị.
Mà những người tiến vào đào Ổ Kim chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, cho dù hung thủ không phải là bọn họ nhưng bọn họ cũng sẽ bị Sở gia lấy tới trút giận.
"Xin chào mấy vị đạo hữu, ta là Đường Niên Hoa, mấy người chúng ta mạo muội tới đây là vì cùng các ngươi thương lượng một chút, ta tin rằng mấy vị cũng đã phát hiện ra điều kỳ quái trong hang khoáng thạch." Một nam tử ôn tồn lễ độ đi đến trước mặt mấy người Thượng Quan Huyền Ý chắp tay, nhẹ giọng nói.
Thượng Quan Huyền Ý nháy mắt với Mạc Vô Nhai, hắn lập tức bước tới, chắp tay chào Đường Niên Hoa.
"Tại hạ họ Mạc, không biết Đường đạo hữu muốn cùng chúng ta thương lượng cái gì?"
"Mạc đạo hữu, chúng ta không vòng vo nữa, cũng nói thẳng luôn, ma khí trong tất cả các hang khoáng thạch đều đang nhanh chóng biến mất. Theo lý thì chỉ cần chúng ta đào đủ Ổ Kim của chính mình là đủ rồi, những chuyện còn lại không liên quan đến chúng ta. Nhưng ma khí biến mất thật sự là kỳ quái. Chúng ta đã thảo luận một chút, quyết định đi tìm nguồn gốc của ma khí biến mất để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.” Đường Niên Hoa chậm rãi nói, nói xong còn hơi hơi mỉm cười với mấy người.
Nhìn bộ dáng nho nhã lễ độ của Đường Niên Hoa như là đang thật sự muốn cùng mấy người thương lượng. Nhưng khi Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy cửa hang, do ánh sáng mặt trời phản chiếu nên bóng của rất nhiều người đều bị chiếu lên vách đá. Hắn lập tức hiểu ra, năm người trước mặt chỉ là tới xung phong đi, nếu không làm như Đường Niên Hoa nói, rất có thể bọn họ sẽ bị một đám người tấn công. Nói cách khác, Đường Niên Hoa tới chỗ bọn họ không có ý tốt gì, mà muốn bọn họ dùng làm bia đỡ đạn!
Cố gắng bình tĩnh lại, Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Mạc Vô Nhai nhìn sang, bình tĩnh gật đầu với hắn.
Mạc Vô Nhai thấy vậy lập tức nói với Đường Niên Hoa: "Đường đạo hữu, ý của ngươi là mời mấy người chúng ta cùng đi sao?"
"Đúng vậy, không biết ý các vị như thế nào?"
"Nếu như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Chúng ta cũng muốn biết trong bí cảnh này rốt cuộc có bí mật gì." Mạc Vô Nhai gật đầu đồng ý, mặc dù hắn không biết tại sao Thượng Quan Huyền Ý lại đồng ý. Lấy giá trị vũ lực của mấy người bọn họ thì căn bẳn không cần phải sợ năm người trước mặt, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của mình với Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai vẫn lựa chọn nghe theo ý kiến của hắn.
Sau đó Mạc Vô Nhai cùng bốn người đi theo năm người Đường Niên Hoa khỏi hang.
Khi đi đến bên ngoài hang, Mạc Vô Nhai âm thầm đổ mồ hôi, bọn họ không sợ năm người nhưng nếu có năm mươi người thì sao? Song quyền khó địch bốn tay, trước mặt có một đám người, tổng cộng có khoảng năm mươi sáu mươi người, khó trách Thượng Quan Huyền Ý sẽ gật đầu.
Đường Niên Hoa không nói nhiều, lập tức triệu tập mọi người đi về một hướng.
Hai giờ sau, mọi người đã đến lối vào của một hang động khác. Ở đây ước tính đã có hơn một trăm người tập hợp, gần như là tất cả những người ở trong bí cảnh đều đã ở đây.
Đường Niên Hoa bước tới cùng ba vị thủ lĩnh chào hỏi, sau đó mỗi người chọn ra năm người, tổng cộng khoảng hai mươi người. Mấy người Thượng Quan Huyền Ý xui xẻo nằm trong số đó, bốn người Đường Niên Hoa cầm đầu cho phép hai mươi người này vào hang trước.
"Đi thôi, mọi người cẩn thận." Thượng Quan Huyền Ý hít sâu một hơi, nói với ba người còn lại, liền đi vào trước.
Mạc Vô Nhai ba người cũng theo sát phía sau hắn, thấy đã có người dẫn đầu, những người khác cũng sôi nổi theo sau.
Ngay khi Thượng Quan Huyền Ý vào hang, hắn đã cảm thấy ma khí trong hang này mạnh hơn bất kỳ hang động nào bọn họ từng thấy. Tuy nhiên, nếu bọn họ ở trong nơi ma khí mạnh mẽ như vậy trong thời gian dài, chắc chắn họ sẽ bị nhiễm ma khí. Nếu lúc đó không có Đuổi Ma Đan, rất có thể họ sẽ bị ma khí đồng hóa hoặc có thể tẩu hỏa nhập ma.
Một trong những loại linh thảo cần thiết cho luyện chế Đuổi Ma Đan sẽ mọc ở những nơi có ma khí, những hang động này chắc chắn không thích hợp để phát triển, nhưng bên ngoài không có ma khí, nên không cần phải suy nghĩ về Đuổi Ma Đan. Những người ở bên ngoài chắc chắn cũng biết chuyện này nên cố tình để bọn họ đến làm bia đỡ đạn.
Hai mươi người vào hang cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên phát hiện ra tình huống này.
"Chúng ta còn đi vào sao?" Mạc Vô Nhai nhìn Thượng Quan Huyền Ý, có chút do dự hỏi.
"Bên ngoài có gần hai trăm người, các ngươi ai có thể đối phó được bọn họ?" Thượng Quan Huyền Ý tức giận hỏi, những người bên ngoài như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm bọn họ.
"Để bọn họ đi phía trước." Ân Thiên Thịnh nhìn người phía sau, ý chỉ nói.
Hắn cũng khôgn kiêng dè ai nên những người khác tất nhiên cũng nghe được lời hắn nói, nhanh chóng lùi lại vài bước.
Ân Thiên Thịnh thấy vậy khinh thường nói: "Một đám tham sống sợ chết."
Mọi người: “…” Nếu không sợ chết thì ngươi đi trước đi!
"Này!" Ân Thiên Duệ đột nhiên nói
Mọi người đều sôi nổi nhìn hắn.
"Các ngươi không chú ý tới ma khí đã không còn mạnh như trước nữa à? Hình như trong nháy mắt đã giảm đi một nửa." Ân Thiên Duệ chỉ tay xung quanh, để mọi người tự mình cảm nhận.
"Ma khí biến mất nhanh như vậy, chẳng lẽ bên trong có ma vật tuyệt thế?"
Một nam tử gầy gò đột nhiên nói ra lời này, mọi người đều sửng sốt và bối rối. Mặc dù bây giờ ma khí đã lụi tàn dần nhưng không ai có đủ can đảm để tiến sâu hơn vào hang động.
"Chuyện gì vậy? Tại sao các ngươi còn ở cửa hang? Còn không nhanh chóng đi vào cho lão tử, nếu còn chần chừ nữa thì ta sẽ phế các ngươi ngay bây giờ!" Một đại hán vẻ mặt thô bạo, tay cầm rìu, giận dữ hét vào mặt hai mươi người trong hang.
"Đi thôi!" Thượng Quan Huyền Ý buông tay, bất đắc dĩ nói.
----------- End chương 201: ---------
【Chủ nhân ơi, ngài đúng là một chủ nhân tốt, chủ nhân thông minh tuyệt đỉnh! 】
"Có gì thì nói đi." Nhìn vẻ mặt nịnh nọt của Mặc Ảnh, Tiêu Lăng Hàn tức giận nói.
【Cái kia, à thì, ngài có thể để nó lại cho ta được không. 】 Mặc Ảnh truyền âm cho Tiêu Lăng Hàn, đồng thời còn chép chép miệng, giống như đang rất đói.
"Đây là cái thứ quỷ gì vậy?" Tiêu Lăng Hàn chán ghét nhìn quái vật trước mặt đang nhìn hắn với vẻ mặt không cam lòng.
【Đó không phải là thứ quỷ gì, tên của nó là Khiếu Si. Chắc là nó coi trọng thân thể tiểu bạch kiểm này của ngươi đó】Mặc Ảnh truyền âm ngay lập tức mà không hề suy nghĩ.
"Ngươi vừa mới nói cái gì?" Tiêu Lăng Hàn nheo mắt lại, nguy hiểm nhìn về phía Mặc Ảnh.
Mặc Ảnh hối hận, tại sao nó lại miệng đen như vậy chứ? Nó lập tức sửa thái độ, dùng giọng nịnh nọt nói: 【Chủ nhân ngài siêu đẹp trai, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phong thần tuấn lãng, vừa lúc bị thứ kia coi trong vẻ ngoài anh tuấn của ngài thôi. 】
"Ý của ngươi là nó muốn đoạt xá ta?"
【Chủ nhân anh minh, nó chính là muốn đoạt xá ngài đó, trong Tu chân giới hiếm khi gặp được người có Ám linh căn như ngài. Nói chung, người có Ám linh căn thì chỉ có ở Ma tộc thôi. 】 Nghĩ đến lúc trước chính nó cũng chẳng phải vì tiểu tử này có Ám linh căn mà tìm đến hắn sao? Đúng là một lần lầm lỡ hối tiếc cả đời!
Chỉ có Ma tộc mới có? Nhưng rõ ràng hắn là người mà? Quên đi, chuyện này nghĩ sau, bây giờ tốt nhất nên giải quyết chuyện trước mắt đã.
"Mặc Ảnh, con quái vật này có hữu dụng với ngươi không?"
【Nó không phải quái vật, nó là Khiếu Si. Nếu ta ăn nó, ta sẽ có thể phục hồi được một phần tu vi của ta. 】
Ăn nó à? Tiêu Lăng Hàn nhìn quái vật trước mắt, đột nhiên cảm thấy bụng cồn cào. Mặc Ảnh ăn uống cũng tốt ghê, chay mặn không kỵ , "Nếu nó giúp ích cho ngươi thì ăn đi."
Tiêu Lăng Hàn nói xong, con dao găm cắm vào ngực quái vật được ngưng tụ linh khí nhẹ nhàng biến mất từng chút một.
Lúc này Mặc Ảnh mới nhìn rõ thứ giết chết con quái vật đó thực chất là quang linh khí, nó run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi, ngươi thế mà còn có Quang linh căn."
Trông vẻ mặt nó như bị sét đánh. Tiêu Lăng Hàn liếc nhìn một cái, nó chưa thấy việc đời hay sao.
"Ta, ta chưa từng thấy qua người nào vừa có Quang linh căn lại có Ám linh căn cả, sao ngươi không bị nổ tan xác mà chết?" Mặc Ảnh nhìn Tiêu Lăng Hàn như nhìn quái vật, chủ nhân mà nó tìm rốt cuộc là cái thứ gì vậy. Không những có Ám linh căn mà Ma tộc mới có được, mà còn có Quang linh căn mà bọn họ rất ghét.
"Cho dù ngươi có chết queo thì ta cũng không nổ tan xác mà chết đâu."
"Ta biết, ta biết, Ngươi tàn ác thường sống thảnh thơi! Một người anh minh thần võ như chủ nhân thì nhất định sẽ sống rất lâu, sống đến hàng tỷ tỷ năm nữa."
Nghe được những lời tâng bốc của Mặc Ảnh, Tiêu Lăng Hàn tức giận đến nổi gân xanh trên trán. Thấy Mặc Ảnh há miệng hút vào, quái vật trên mặt đất chui vào bụng nó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ợ… ợ…” Ăn xong nó ợ hai cái, coi như no rồi. Nhìn thấy bộ dáng này, Tiêu Lăng Hàn cho rằng nếu là nó là một tên béo thì lúc này nhất định sẽ sờ bụng và nói: "Thật thoải mái, ta cuối cùng cũng ăn no rồi!"
"Ta muốn bế quan tiêu hóa thứ này. Ma khí bên ngoài đều là của ngài hết." Mặc Ảnh nói như thể hắn là người chiếm lợi của nó.
Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng ném Mặc Ảnh đưa vào không gian khế ước, thứ chết tiệt này chỉ biết chọc tức hắn, nhưng hắn cũng không buồn tranh cãi bởi vì nó vẫn có chút hữu dụng.
Cảm giác được ma khí nơi này quả thực rất dồi dào, Tiêu Lăng Hàn trước tiên bố trí Phòng Ngự Trận, sau đó khoanh chân ngồi xuống tại chỗ. Vận chuyển Vạn Linh Quyết để chuyển hóa ma khí thành linh khí vào đan điền. Hai phút sau, một vòng xoáy ma khí lại hình thành trên đầu Tiêu Lăng Hàn, toàn bộ ma khí trong hang động đều dồn vào cơ thể hắn, toàn thân hắn bị bao phủ bởi một tầng sương mù đen.
--------------------
Thượng Quan Huyền Ý, Mạc Vô Nhai, Ân Thiên Duệ, Ân Thiên Thịnh đang đứng trong một hang khoáng thạch, vừa rồi bọn họ đều cảm thấy ma khí bên trong hang đang lao tới một nơi nào đó.
Mấy người nhìn nhau với vẻ mặt nghiêm túc, chỉ có Ma tộc mới có thể khiến ma khí biến mất nhanh chóng như vậy. Những ma tu thông thường không thể làm được điều đó bởi vì bọn họ không thể hấp thụ được ma khí thuần khiết như thế. Chẳng lẽ ở đại lục Huyền Thiên vẫn còn có Ma tộc?
"Làm sao bây giờ?" Nhìn về phương hướng mà ma khí biến mất, Ân Thiên Duệ bất an hỏi.
Lúc này, có năm người từ bên ngoài đi vào, bọn họ cũng cảm nhận được ma khí dị thường. Sự hình thành của Ổ Kim không thể tách rời khỏi ma khí. Nếu nơi này không có ma khí thì bí cảnh của Sở gia sẽ sớm trở nên vô giá trị.
Mà những người tiến vào đào Ổ Kim chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, cho dù hung thủ không phải là bọn họ nhưng bọn họ cũng sẽ bị Sở gia lấy tới trút giận.
"Xin chào mấy vị đạo hữu, ta là Đường Niên Hoa, mấy người chúng ta mạo muội tới đây là vì cùng các ngươi thương lượng một chút, ta tin rằng mấy vị cũng đã phát hiện ra điều kỳ quái trong hang khoáng thạch." Một nam tử ôn tồn lễ độ đi đến trước mặt mấy người Thượng Quan Huyền Ý chắp tay, nhẹ giọng nói.
Thượng Quan Huyền Ý nháy mắt với Mạc Vô Nhai, hắn lập tức bước tới, chắp tay chào Đường Niên Hoa.
"Tại hạ họ Mạc, không biết Đường đạo hữu muốn cùng chúng ta thương lượng cái gì?"
"Mạc đạo hữu, chúng ta không vòng vo nữa, cũng nói thẳng luôn, ma khí trong tất cả các hang khoáng thạch đều đang nhanh chóng biến mất. Theo lý thì chỉ cần chúng ta đào đủ Ổ Kim của chính mình là đủ rồi, những chuyện còn lại không liên quan đến chúng ta. Nhưng ma khí biến mất thật sự là kỳ quái. Chúng ta đã thảo luận một chút, quyết định đi tìm nguồn gốc của ma khí biến mất để tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra.” Đường Niên Hoa chậm rãi nói, nói xong còn hơi hơi mỉm cười với mấy người.
Nhìn bộ dáng nho nhã lễ độ của Đường Niên Hoa như là đang thật sự muốn cùng mấy người thương lượng. Nhưng khi Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy cửa hang, do ánh sáng mặt trời phản chiếu nên bóng của rất nhiều người đều bị chiếu lên vách đá. Hắn lập tức hiểu ra, năm người trước mặt chỉ là tới xung phong đi, nếu không làm như Đường Niên Hoa nói, rất có thể bọn họ sẽ bị một đám người tấn công. Nói cách khác, Đường Niên Hoa tới chỗ bọn họ không có ý tốt gì, mà muốn bọn họ dùng làm bia đỡ đạn!
Cố gắng bình tĩnh lại, Thượng Quan Huyền Ý nhìn thấy Mạc Vô Nhai nhìn sang, bình tĩnh gật đầu với hắn.
Mạc Vô Nhai thấy vậy lập tức nói với Đường Niên Hoa: "Đường đạo hữu, ý của ngươi là mời mấy người chúng ta cùng đi sao?"
"Đúng vậy, không biết ý các vị như thế nào?"
"Nếu như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh. Chúng ta cũng muốn biết trong bí cảnh này rốt cuộc có bí mật gì." Mạc Vô Nhai gật đầu đồng ý, mặc dù hắn không biết tại sao Thượng Quan Huyền Ý lại đồng ý. Lấy giá trị vũ lực của mấy người bọn họ thì căn bẳn không cần phải sợ năm người trước mặt, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của mình với Tiêu Lăng Hàn, Mạc Vô Nhai vẫn lựa chọn nghe theo ý kiến của hắn.
Sau đó Mạc Vô Nhai cùng bốn người đi theo năm người Đường Niên Hoa khỏi hang.
Khi đi đến bên ngoài hang, Mạc Vô Nhai âm thầm đổ mồ hôi, bọn họ không sợ năm người nhưng nếu có năm mươi người thì sao? Song quyền khó địch bốn tay, trước mặt có một đám người, tổng cộng có khoảng năm mươi sáu mươi người, khó trách Thượng Quan Huyền Ý sẽ gật đầu.
Đường Niên Hoa không nói nhiều, lập tức triệu tập mọi người đi về một hướng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai giờ sau, mọi người đã đến lối vào của một hang động khác. Ở đây ước tính đã có hơn một trăm người tập hợp, gần như là tất cả những người ở trong bí cảnh đều đã ở đây.
Đường Niên Hoa bước tới cùng ba vị thủ lĩnh chào hỏi, sau đó mỗi người chọn ra năm người, tổng cộng khoảng hai mươi người. Mấy người Thượng Quan Huyền Ý xui xẻo nằm trong số đó, bốn người Đường Niên Hoa cầm đầu cho phép hai mươi người này vào hang trước.
"Đi thôi, mọi người cẩn thận." Thượng Quan Huyền Ý hít sâu một hơi, nói với ba người còn lại, liền đi vào trước.
Mạc Vô Nhai ba người cũng theo sát phía sau hắn, thấy đã có người dẫn đầu, những người khác cũng sôi nổi theo sau.
Ngay khi Thượng Quan Huyền Ý vào hang, hắn đã cảm thấy ma khí trong hang này mạnh hơn bất kỳ hang động nào bọn họ từng thấy. Tuy nhiên, nếu bọn họ ở trong nơi ma khí mạnh mẽ như vậy trong thời gian dài, chắc chắn họ sẽ bị nhiễm ma khí. Nếu lúc đó không có Đuổi Ma Đan, rất có thể họ sẽ bị ma khí đồng hóa hoặc có thể tẩu hỏa nhập ma.
Một trong những loại linh thảo cần thiết cho luyện chế Đuổi Ma Đan sẽ mọc ở những nơi có ma khí, những hang động này chắc chắn không thích hợp để phát triển, nhưng bên ngoài không có ma khí, nên không cần phải suy nghĩ về Đuổi Ma Đan. Những người ở bên ngoài chắc chắn cũng biết chuyện này nên cố tình để bọn họ đến làm bia đỡ đạn.
Hai mươi người vào hang cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên phát hiện ra tình huống này.
"Chúng ta còn đi vào sao?" Mạc Vô Nhai nhìn Thượng Quan Huyền Ý, có chút do dự hỏi.
"Bên ngoài có gần hai trăm người, các ngươi ai có thể đối phó được bọn họ?" Thượng Quan Huyền Ý tức giận hỏi, những người bên ngoài như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm bọn họ.
"Để bọn họ đi phía trước." Ân Thiên Thịnh nhìn người phía sau, ý chỉ nói.
Hắn cũng khôgn kiêng dè ai nên những người khác tất nhiên cũng nghe được lời hắn nói, nhanh chóng lùi lại vài bước.
Ân Thiên Thịnh thấy vậy khinh thường nói: "Một đám tham sống sợ chết."
Mọi người: “…” Nếu không sợ chết thì ngươi đi trước đi!
"Này!" Ân Thiên Duệ đột nhiên nói
Mọi người đều sôi nổi nhìn hắn.
"Các ngươi không chú ý tới ma khí đã không còn mạnh như trước nữa à? Hình như trong nháy mắt đã giảm đi một nửa." Ân Thiên Duệ chỉ tay xung quanh, để mọi người tự mình cảm nhận.
"Ma khí biến mất nhanh như vậy, chẳng lẽ bên trong có ma vật tuyệt thế?"
Một nam tử gầy gò đột nhiên nói ra lời này, mọi người đều sửng sốt và bối rối. Mặc dù bây giờ ma khí đã lụi tàn dần nhưng không ai có đủ can đảm để tiến sâu hơn vào hang động.
"Chuyện gì vậy? Tại sao các ngươi còn ở cửa hang? Còn không nhanh chóng đi vào cho lão tử, nếu còn chần chừ nữa thì ta sẽ phế các ngươi ngay bây giờ!" Một đại hán vẻ mặt thô bạo, tay cầm rìu, giận dữ hét vào mặt hai mươi người trong hang.
"Đi thôi!" Thượng Quan Huyền Ý buông tay, bất đắc dĩ nói.
----------- End chương 201: ---------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro