[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên
Tâm Tàn Nhẫn Củ...
2024-11-19 20:57:58
Editor: Linh Khánh
Vừa mới bắt đầu vẽ bùa linh khí là từ thân rút ra, vẽ lên còn rất thuận tay, linh khí trong đan điền chậm rãi liền không đủ để chống đỡ vẽ bùa phát ra linh khí. Tiêu Lăng Hàn bắt đầu lấy linh thạch đặt ở một bên hấp thu, cứ gian nan như vậy nhưng vẫn không thành công vẽ ra được một tấm phù triện nào, linh khí trong thân thể đã tiêu hao không còn, nếu không bổ sung về thì khả năng sẽ dẫn tới đan điền khô kiệt, ảnh hưởng đến căn cơ.
Hắn không thể không dừng lại bắt đầu khôi phục linh lực, làm như vậy chẳng những tu vi có thể tăng lên, còn làm cảnh giới của mình cũng càng thêm củng cố.
Tiêu Lăng Hàn vẫn luôn luyện tập mười ngày như vậy, lãng phí một trăm lá bùa cấp ba mới thành công vẽ ra một lá phù triện cấp ba hạ phẩm. Vì đối phó với Vũ Thông, hắn vẽ đều là Thiên Lôi Phù, sau khi thành công vẽ ra một tờ, kế tiếp vẽ cũng thuận lợi hơn nhiều.
Thời gian hai tháng trong không gian thoảng qua, Tiêu Lăng Hàn đã vẽ một trăm lá Thiên Lôi Phù, cùng với 30 lá Phòng Ngự Phù. Nhưng hắn không nghĩ ở thời điểm tấn công người khác lại đem mình làm cho bị thương.
Phù triện cấp ba đối phó Nguyên Anh kỳ vẫn có chút không đủ xem, huống chi hắn vẽ đều là phù cấp ba hạ phẩm. Cho nên Tiêu Lăng Hàn chuẩn bị ở trên phù triện có khắc họa khắc văn, như vậy hiệu quả có thể tăng gấp bội.
Hắn lấy ra một lá Thiên Lôi Phù, còn lại đều thu lên.
Ở trên người dán một lá Phòng Ngự Phù, hơn nữa lấy hắn làm trung tâm trong phạm vi 5 mét bố trí một cái trận pháp phòng ngự. Hắn không hy vọng ở thời điểm mình vẽ bùa, phù triện nổ mạnh đem toàn bộ linh điền đều bị phá hỏng.
Quả nhiên hắn đã đoán trước không sai, liên tục khắc hoạ năm lá phù triện đều bị nổ mạnh, tóc đen mượt mà của Tiêu Lăng Hàn bị nổ thành đầu ổ gà, khuôn mặt đẹp trai có một không hai đã trở nên đen xì, cả người đầu bù tóc rối, dơ bẩn lẫn lộn, hoàn toàn thay đổi.
May mắn nơi này chỉ có một người là hắn, không ai có thể nhìn thấy hắn chật vật như thế, bằng không hình tượng đẹp trai xuất trần của Tiêu Lăng Hàn sẽ bị huỷ hoại.
Hắn trước tiên chuẩn bị cho mình một chút, chờ sau khi linh khí trên người khôi phục, hắn sẽ lần nữa tiến vào trạng thái không thể tự kiềm chế khắc hoạ khắc văn phù triện, không đạt được mục đích, thề sẽ không bỏ qua!
Mười ngày thời gian, Tiêu Lăng Hàn tổng cộng lãng phí hơn ba mươi lá phù triện cấp ba, thành công hai lá. Hắn vì cái này xác suất thành công này của mình rất sầu lo, hắn bắt đầu hoài nghi chính mình, có phải mình đã làm cái quyết định sai lầm hay không?
Hắn lâm vào suy nghĩ tự phủ định chính mình, ánh mắt càng ngày càng hoang mang, nhưng vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên cảm giác được suy nghĩ sáng tỏ. Tỉnh táo lại, hắn thế mới biết thế nhưng mình vừa rồi có chút điên cuồng, tu sĩ tu tâm, chớ kiêu căng nóng nảy!
Tâm trí của Tiêu Lăng Hàn chìm vào thạch hải, mới phát hiện, hóa ra là lúc trước ở bên trong Hồ Quang Cốc, viên hạt châu màu trắng của cái lão già muốn thu hắn làm đồ đệ kia đã trợ giúp mình.
Lúc ấy hắn cho rằng hạt châu là vào Long Ngọc không gian, không nghĩ tới vậy mà là tiến vào thạch hải của mình.
Vừa rồi rõ ràng là hắn để tâm vào chuyện vụn vặt, thiếu chút nữa làm đạo tâm của mình hỏng mất, may mắn là viên hạt châu kia kịp thời đánh thức chính mình.
Linh khí xung quanh bắt đầu hướng hắn vọt tới, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng lấy ra linh thạch trong giới tử hấp thu vào, hắn không muốn hấp thu hết linh khí của linh điền.
Tiêu Lăng Hàn lần này là trong họa có phúc, tu vi thành công lên được Trúc Cơ hậu kỳ, tốc độ hấp thu linh khí mới dần dần chậm lại. Lại tốn thời gian ba ngày để củng cố tu vi. Lúc này hắn mới tính thời gian một chút, trong không gian còn dư lại khoảng hai mươi ngày thì bên ngoài sẽ đến đêm trăng tròn.
Hắn vội vàng nắm chặt thời gian tiếp tục khắc hoạ khắc văn, tu vi tăng lên một cảnh giới nhỏ nên khắc hoạ thuận lợi hơn nhiều, nếu khắc mười lá thì bốn lá có thể thành công.
Chờ một tấm phù triện cuối cùng khắc hoạ khắc văn xong, hắn còn có thời gian một ngày nghỉ ngơi, Tiêu Lăng Hàn đếm một chút, tổng cộng khắc hoạ thành công 46 lá. Phù triện cấp ba hạ phẩm sau khi khắc hoạ khắc văn lên thì hiệu quả tương đương với phù triện cấp ba trung phẩm. Không tồi, ít nhất tỉ lệ thành công của mình lại lớn thêm môt chút.
Thoải mái dễ chịu nghỉ ngơi một ngày, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu xem xét tình huống bên ngoài, không xem không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng lên.
Xung quanh tế đàn tổng cộng tụ tập mười tu sĩ Kim Đan kỳ, trận pháp linh thạch so với hắn lần đầu tiên nhìn thấy nhiều gấp năm lần, thực sự có tiền a!
Tiêu Lăng Hàn tưởng tượng đem linh thạch trên mặt đất đều thu vào nhẫn không gian của mình, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể ngẫm lại.
"Đại trưởng lão, tất cả đều đã chuẩn bị tốt."
"Được, các ngươi làm không tồi, lần này vất vả các ngươi rồi."
Đây là âm thanh của Vũ Thông, Tiêu Lăng Hàn nhớ rõ ràng, xem ra là muốn bắt đầu rồi, hắn lập tức nổi lên tinh thần.
"Không vất vả, tất cả việc này đều là chúng ta nên làm."
Tiêu Lăng Hàn chỉ là ngẫu nhiên liếc mắt một cái, không dám nhìn chằm chằm vào vì sợ thần thức tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhạy bén, bị phát hiện rút dây động rừng*.
Rút dây động rừng*: Muốn làm việc gì nhưng còn e sợ như vậy sẽ đụng chạm, ảnh hưởng đến nhiều việc, nhiều người có liên quan.
"Các ngươi ở bên ngoài vì ta hộ pháp, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không cho phép tiến vào."
Vũ Thông vừa dứt lời, Tiêu Lăng Hàn liền thấy những người khác đều rời đi dưới nền đất.
"Tổ gia gia, ta cũng đi ra bên ngoài chờ ngài."
Trong lòng Vũ Tân Dân không ngọn nguồn cảm thấy bất an, miễn cưỡng cười vui đối với Vũ Thông.
"Tân Dân, cháu muốn đi nơi nào? Cháu có thể đi nơi nào nữa? Cháu ở lại cùng tổ gia gia đi!"
"Tổ gia gia, cháu sợ mình ở lại nơi này sẽ quấy rầy đến ngài." Vũ Tân Dân vừa nói vừa lui, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Vũ Thông lạnh lùng "Hừ" một tiếng, vươn tay phải ra, bàn tay mở ra linh lực sử dụng đem Vũ Tân Dân hút tới trước mặt.
Cười lạnh một tiếng, đối với Vũ Tân Dân nói: "cái trận pháp này của tổ gia gia bị hỏng một bộ phận, cho nên còn thiếu một cái máu tươi của một người, ngươi hy vọng tổ gia gia thăng cấp thành công như vậy, nhất định ngươi sẽ lý giải được dụng tâm lương khổ* của tổ gia gia."
Dụng tâm lương khổ*: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
"Không, tổ gia gia, không cần, cầu xin ngài buông tha ta, ta có thể giúp ngài tìm tới người cùng tộc khác, ngài muốn ai ta sẽ vì ngài tìm người đó. Tổ gia gia, cầu ngài thả ta đi!" Vũ Tân Dân nhanh chóng nói, hy vọng mình có thể tránh thoát một kiếp.
"Tân Dân, tổ gia gia cảm thấy cháu rất thích hợp, không phải cháu một lòng muốn trở thành Đơn linh căn sao? Tổ gia gia hiện tại liền hoàn thành cho cháu."
Vũ Thông nói xong, trực tiếp đem Vũ Tân Dân ném vào bên trong ao máu.
"Không, không, không cần, không cần, a... A......"
Máu bên trong ao như là chảo dầu gặp nước, "Ùng ục ừng ực" vang lên.
Một lát sau, trận pháp phía dưới tế đàn liền sáng lên màu đỏ của máu, Vũ Thông khoanh chân ngồi ở trên tế đàn. Nơi đó vừa lúc là trung tâm trận pháp, tất cả năng lượng đều tụ tập về phía trung tâm trận pháp.
Tiêu Lăng Hàn nhìn Vũ Thông đã tiến vào trạng thái tu luyện, chờ đến thời điểm linh khí tụ tập một nửa, hắn trước tiên dán mấy lá Phòng Ngự Phù cho mình rồi mới ra khỏi không gian.
Vị trí không gian hắn vào vừa lúc là ở trên tế đàn nên thời điểm ra liền đứng trước mặt Vũ Thông. Hắn lập tức lấy ra năm lá phù triện cấp ba kích hoạt, sau đó hướng tới Vũ Thông ném, sau một trận tiếng vang bùm bùm, Vũ Thông phun ra một ngụm máu tươi, người cũng từ trong tu luyện thanh tỉnh lại.
"Nhãi ranh, ngươi dám!" Vũ Thông tức giận quát lớn.
Tiêu Lăng Hàn mới không cùng hắn vô nghĩa, đều nói vai ác chết vì nói nhiều!
Hắn cảm thấy mình tuy rằng không phải cái chính nhân quân tử gì nhưng khẳng định không phải là vai ác.
Hắn tay trái cầm linh thạch khôi phục linh lực, tay phải lại lấy ra năm lá phù triện cấp ba kích hoạt xong lại hướng Vũ Thông ném đi.
Vũ Thông một hơi còn chưa kịp hoãn lại mà đã bị Thiên Lôi Phù của Tiêu Lăng Hàn nổ đến da tróc thịt bong, nhưng mệnh của tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không phải dễ dàng chết như vậy, hắn ném chút Thiên Lôi Phù này chỉ là tạo thành một chút thương tổn ngoài da cho Vũ Thông mà thôi.
Vũ Thông không dám dễ dàng rời khỏi trung tâm trận pháp, bằng không tất cả những gì làm lúc trước đều thất bại trong gang tấc. Hắn thấy công kích của Tiêu Lăng Hàn căn bản không đủ để uy hiếp đến tánh mạng của hắn nên hắn lại bắt đầu không coi ai ra gì tiếp tục tu luyện.
Trong lòng Tiêu Lăng Hàn suốt ruột một cái!
Chút vết thương này không ảnh hưởng đến người khác, hắn làm nhiều cũng vô dụng.
Bỗng nhiên một ý tưởng chợt lóe, Tiêu Lăng Hàn lại lấy phù triện ra, chuyên môn hướng trên người Vũ Thông cùng cái khu vực đó ném phù xuống ba đường yếu ớt nhất, hắn kích hoạt một phù triện lại hướng nơi đó ném.
------------- End chương 36: --------------
Vừa mới bắt đầu vẽ bùa linh khí là từ thân rút ra, vẽ lên còn rất thuận tay, linh khí trong đan điền chậm rãi liền không đủ để chống đỡ vẽ bùa phát ra linh khí. Tiêu Lăng Hàn bắt đầu lấy linh thạch đặt ở một bên hấp thu, cứ gian nan như vậy nhưng vẫn không thành công vẽ ra được một tấm phù triện nào, linh khí trong thân thể đã tiêu hao không còn, nếu không bổ sung về thì khả năng sẽ dẫn tới đan điền khô kiệt, ảnh hưởng đến căn cơ.
Hắn không thể không dừng lại bắt đầu khôi phục linh lực, làm như vậy chẳng những tu vi có thể tăng lên, còn làm cảnh giới của mình cũng càng thêm củng cố.
Tiêu Lăng Hàn vẫn luôn luyện tập mười ngày như vậy, lãng phí một trăm lá bùa cấp ba mới thành công vẽ ra một lá phù triện cấp ba hạ phẩm. Vì đối phó với Vũ Thông, hắn vẽ đều là Thiên Lôi Phù, sau khi thành công vẽ ra một tờ, kế tiếp vẽ cũng thuận lợi hơn nhiều.
Thời gian hai tháng trong không gian thoảng qua, Tiêu Lăng Hàn đã vẽ một trăm lá Thiên Lôi Phù, cùng với 30 lá Phòng Ngự Phù. Nhưng hắn không nghĩ ở thời điểm tấn công người khác lại đem mình làm cho bị thương.
Phù triện cấp ba đối phó Nguyên Anh kỳ vẫn có chút không đủ xem, huống chi hắn vẽ đều là phù cấp ba hạ phẩm. Cho nên Tiêu Lăng Hàn chuẩn bị ở trên phù triện có khắc họa khắc văn, như vậy hiệu quả có thể tăng gấp bội.
Hắn lấy ra một lá Thiên Lôi Phù, còn lại đều thu lên.
Ở trên người dán một lá Phòng Ngự Phù, hơn nữa lấy hắn làm trung tâm trong phạm vi 5 mét bố trí một cái trận pháp phòng ngự. Hắn không hy vọng ở thời điểm mình vẽ bùa, phù triện nổ mạnh đem toàn bộ linh điền đều bị phá hỏng.
Quả nhiên hắn đã đoán trước không sai, liên tục khắc hoạ năm lá phù triện đều bị nổ mạnh, tóc đen mượt mà của Tiêu Lăng Hàn bị nổ thành đầu ổ gà, khuôn mặt đẹp trai có một không hai đã trở nên đen xì, cả người đầu bù tóc rối, dơ bẩn lẫn lộn, hoàn toàn thay đổi.
May mắn nơi này chỉ có một người là hắn, không ai có thể nhìn thấy hắn chật vật như thế, bằng không hình tượng đẹp trai xuất trần của Tiêu Lăng Hàn sẽ bị huỷ hoại.
Hắn trước tiên chuẩn bị cho mình một chút, chờ sau khi linh khí trên người khôi phục, hắn sẽ lần nữa tiến vào trạng thái không thể tự kiềm chế khắc hoạ khắc văn phù triện, không đạt được mục đích, thề sẽ không bỏ qua!
Mười ngày thời gian, Tiêu Lăng Hàn tổng cộng lãng phí hơn ba mươi lá phù triện cấp ba, thành công hai lá. Hắn vì cái này xác suất thành công này của mình rất sầu lo, hắn bắt đầu hoài nghi chính mình, có phải mình đã làm cái quyết định sai lầm hay không?
Hắn lâm vào suy nghĩ tự phủ định chính mình, ánh mắt càng ngày càng hoang mang, nhưng vào lúc này, trong đầu hắn đột nhiên cảm giác được suy nghĩ sáng tỏ. Tỉnh táo lại, hắn thế mới biết thế nhưng mình vừa rồi có chút điên cuồng, tu sĩ tu tâm, chớ kiêu căng nóng nảy!
Tâm trí của Tiêu Lăng Hàn chìm vào thạch hải, mới phát hiện, hóa ra là lúc trước ở bên trong Hồ Quang Cốc, viên hạt châu màu trắng của cái lão già muốn thu hắn làm đồ đệ kia đã trợ giúp mình.
Lúc ấy hắn cho rằng hạt châu là vào Long Ngọc không gian, không nghĩ tới vậy mà là tiến vào thạch hải của mình.
Vừa rồi rõ ràng là hắn để tâm vào chuyện vụn vặt, thiếu chút nữa làm đạo tâm của mình hỏng mất, may mắn là viên hạt châu kia kịp thời đánh thức chính mình.
Linh khí xung quanh bắt đầu hướng hắn vọt tới, Tiêu Lăng Hàn nhanh chóng lấy ra linh thạch trong giới tử hấp thu vào, hắn không muốn hấp thu hết linh khí của linh điền.
Tiêu Lăng Hàn lần này là trong họa có phúc, tu vi thành công lên được Trúc Cơ hậu kỳ, tốc độ hấp thu linh khí mới dần dần chậm lại. Lại tốn thời gian ba ngày để củng cố tu vi. Lúc này hắn mới tính thời gian một chút, trong không gian còn dư lại khoảng hai mươi ngày thì bên ngoài sẽ đến đêm trăng tròn.
Hắn vội vàng nắm chặt thời gian tiếp tục khắc hoạ khắc văn, tu vi tăng lên một cảnh giới nhỏ nên khắc hoạ thuận lợi hơn nhiều, nếu khắc mười lá thì bốn lá có thể thành công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chờ một tấm phù triện cuối cùng khắc hoạ khắc văn xong, hắn còn có thời gian một ngày nghỉ ngơi, Tiêu Lăng Hàn đếm một chút, tổng cộng khắc hoạ thành công 46 lá. Phù triện cấp ba hạ phẩm sau khi khắc hoạ khắc văn lên thì hiệu quả tương đương với phù triện cấp ba trung phẩm. Không tồi, ít nhất tỉ lệ thành công của mình lại lớn thêm môt chút.
Thoải mái dễ chịu nghỉ ngơi một ngày, Tiêu Lăng Hàn bắt đầu xem xét tình huống bên ngoài, không xem không biết, vừa thấy đã bị dọa nhảy dựng lên.
Xung quanh tế đàn tổng cộng tụ tập mười tu sĩ Kim Đan kỳ, trận pháp linh thạch so với hắn lần đầu tiên nhìn thấy nhiều gấp năm lần, thực sự có tiền a!
Tiêu Lăng Hàn tưởng tượng đem linh thạch trên mặt đất đều thu vào nhẫn không gian của mình, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể ngẫm lại.
"Đại trưởng lão, tất cả đều đã chuẩn bị tốt."
"Được, các ngươi làm không tồi, lần này vất vả các ngươi rồi."
Đây là âm thanh của Vũ Thông, Tiêu Lăng Hàn nhớ rõ ràng, xem ra là muốn bắt đầu rồi, hắn lập tức nổi lên tinh thần.
"Không vất vả, tất cả việc này đều là chúng ta nên làm."
Tiêu Lăng Hàn chỉ là ngẫu nhiên liếc mắt một cái, không dám nhìn chằm chằm vào vì sợ thần thức tu sĩ Nguyên Anh kỳ nhạy bén, bị phát hiện rút dây động rừng*.
Rút dây động rừng*: Muốn làm việc gì nhưng còn e sợ như vậy sẽ đụng chạm, ảnh hưởng đến nhiều việc, nhiều người có liên quan.
"Các ngươi ở bên ngoài vì ta hộ pháp, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không cho phép tiến vào."
Vũ Thông vừa dứt lời, Tiêu Lăng Hàn liền thấy những người khác đều rời đi dưới nền đất.
"Tổ gia gia, ta cũng đi ra bên ngoài chờ ngài."
Trong lòng Vũ Tân Dân không ngọn nguồn cảm thấy bất an, miễn cưỡng cười vui đối với Vũ Thông.
"Tân Dân, cháu muốn đi nơi nào? Cháu có thể đi nơi nào nữa? Cháu ở lại cùng tổ gia gia đi!"
"Tổ gia gia, cháu sợ mình ở lại nơi này sẽ quấy rầy đến ngài." Vũ Tân Dân vừa nói vừa lui, bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Vũ Thông lạnh lùng "Hừ" một tiếng, vươn tay phải ra, bàn tay mở ra linh lực sử dụng đem Vũ Tân Dân hút tới trước mặt.
Cười lạnh một tiếng, đối với Vũ Tân Dân nói: "cái trận pháp này của tổ gia gia bị hỏng một bộ phận, cho nên còn thiếu một cái máu tươi của một người, ngươi hy vọng tổ gia gia thăng cấp thành công như vậy, nhất định ngươi sẽ lý giải được dụng tâm lương khổ* của tổ gia gia."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dụng tâm lương khổ*: phải dùng nhiều tâm tư trí lực để suy đi tính lại
"Không, tổ gia gia, không cần, cầu xin ngài buông tha ta, ta có thể giúp ngài tìm tới người cùng tộc khác, ngài muốn ai ta sẽ vì ngài tìm người đó. Tổ gia gia, cầu ngài thả ta đi!" Vũ Tân Dân nhanh chóng nói, hy vọng mình có thể tránh thoát một kiếp.
"Tân Dân, tổ gia gia cảm thấy cháu rất thích hợp, không phải cháu một lòng muốn trở thành Đơn linh căn sao? Tổ gia gia hiện tại liền hoàn thành cho cháu."
Vũ Thông nói xong, trực tiếp đem Vũ Tân Dân ném vào bên trong ao máu.
"Không, không, không cần, không cần, a... A......"
Máu bên trong ao như là chảo dầu gặp nước, "Ùng ục ừng ực" vang lên.
Một lát sau, trận pháp phía dưới tế đàn liền sáng lên màu đỏ của máu, Vũ Thông khoanh chân ngồi ở trên tế đàn. Nơi đó vừa lúc là trung tâm trận pháp, tất cả năng lượng đều tụ tập về phía trung tâm trận pháp.
Tiêu Lăng Hàn nhìn Vũ Thông đã tiến vào trạng thái tu luyện, chờ đến thời điểm linh khí tụ tập một nửa, hắn trước tiên dán mấy lá Phòng Ngự Phù cho mình rồi mới ra khỏi không gian.
Vị trí không gian hắn vào vừa lúc là ở trên tế đàn nên thời điểm ra liền đứng trước mặt Vũ Thông. Hắn lập tức lấy ra năm lá phù triện cấp ba kích hoạt, sau đó hướng tới Vũ Thông ném, sau một trận tiếng vang bùm bùm, Vũ Thông phun ra một ngụm máu tươi, người cũng từ trong tu luyện thanh tỉnh lại.
"Nhãi ranh, ngươi dám!" Vũ Thông tức giận quát lớn.
Tiêu Lăng Hàn mới không cùng hắn vô nghĩa, đều nói vai ác chết vì nói nhiều!
Hắn cảm thấy mình tuy rằng không phải cái chính nhân quân tử gì nhưng khẳng định không phải là vai ác.
Hắn tay trái cầm linh thạch khôi phục linh lực, tay phải lại lấy ra năm lá phù triện cấp ba kích hoạt xong lại hướng Vũ Thông ném đi.
Vũ Thông một hơi còn chưa kịp hoãn lại mà đã bị Thiên Lôi Phù của Tiêu Lăng Hàn nổ đến da tróc thịt bong, nhưng mệnh của tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng không phải dễ dàng chết như vậy, hắn ném chút Thiên Lôi Phù này chỉ là tạo thành một chút thương tổn ngoài da cho Vũ Thông mà thôi.
Vũ Thông không dám dễ dàng rời khỏi trung tâm trận pháp, bằng không tất cả những gì làm lúc trước đều thất bại trong gang tấc. Hắn thấy công kích của Tiêu Lăng Hàn căn bản không đủ để uy hiếp đến tánh mạng của hắn nên hắn lại bắt đầu không coi ai ra gì tiếp tục tu luyện.
Trong lòng Tiêu Lăng Hàn suốt ruột một cái!
Chút vết thương này không ảnh hưởng đến người khác, hắn làm nhiều cũng vô dụng.
Bỗng nhiên một ý tưởng chợt lóe, Tiêu Lăng Hàn lại lấy phù triện ra, chuyên môn hướng trên người Vũ Thông cùng cái khu vực đó ném phù xuống ba đường yếu ớt nhất, hắn kích hoạt một phù triện lại hướng nơi đó ném.
------------- End chương 36: --------------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro