[ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Trận Pháp Nghịc...

2024-11-19 20:57:58

Editor: Linh Khánh

Hắn lại giương mắt nhìn lại, liền thấy ba người dư lại cũng bày ra một bộ nhậm quân ngắt lấy*, làm tư thế mặc người ta thích làm gì thì làm, Tiêu Lăng Hàn bị một màn này ghê tởm thật sâu rồi, thực sự quá cay mắt.

Nhậm quân ngắt lấy*: để mặc cho người con trai làm gì mình cũng được

Hắn vung ống tay áo lên, mấy người lại lần nữa bị đánh bay lên trên tường rồi trượt xuống mặt đất, lần này không có may mắn như lần trước, động tác mấy người đều nhất trí phun ra một búng máu.

Tiêu Lăng Hàn không nhanh không chậm lấy ra một cái trận bàn vòng lên vị trí cái giường.

"Giường là của ta, trên mặt đất là của các ngươi, nếu ai lại động tâm tư nhỏ ta liền tiễn hắn đi tây thiên trước."

Ném xuống những lời này, Tiêu Lăng Hàn liền mở ra trận pháp, hắn thật sự là không muốn xem bốn người trước mắt này. Mới đầu, hắn còn nghĩ nếu tiện thì sẽ cứu mấy người này nhưng mấy người này biểu hiện quá kém. Tâm tư ác độc, thủ đoạn bỉ ổi, làm hắn vô cùng không vui, cho nên Tiêu Lăng Hàn quyết định buông tay mặc kệ.

Nếu mà bốn người biết, chính bọn họ đã đem cơ hội sống duy nhất của mình vứt đi không biết có vì thế mà hối hận hay không.

Có vết xe đổ của bốn người này, Tiêu Lăng Hàn quyết định tiến vào không gian xem xét một chút, người thiếu niên bị hắn thu vào trong không gian không biết phẩm chất như thế nào? Sau hắn biết sẽ quyết định cứu hoặc không cứu.

Nhìn thiếu niên hôn mê ở trước mặt, Tiêu Lăng Hàn trực tiếp lật xem của ký ức thiếu niên.

Từng màn hình ảnh ghê tởm bày ra ở trước mắt hắn, thiếu niên là con của một đôi vợ chồng tán tu. Trước hắn có một người chị, sau đó hắn còn có một người em gái. Bởi vì hắn là đứa con trai duy nhất của đôi vợ chồng kia nên hai người vợ chồng đều thiên vị hắn, tài nguyên tu luyện đều là cho hắn dùng trước. Rõ ràng tư chất của người chị tốt hơn so với đứa con trai nhưng lại không chiếm được nửa phần yêu thương của hai vợ chồng.

Thậm chí vì được càng nhiều tài nguyên tu luyện, thiếu niên đề nghị đem chị mình như lô đỉnh* tu luyện bán vào thanh lâu, cái này đôi vợ chồng bất công vui vẻ đồng ý đề nghị của thiếu niên.

Lô đỉnh*: lô đỉnh là nữ tu bị bắt để quan hệ nhằm tăng tu vi. Kiểu bổ dương thải âm

Nhưng thiếu niên vẫn không hài lòng, còn đem em gái lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu đưa cho một lão già tu vi ở Kim Đan kỳ để đổi lấy không ít tài nguyên tu luyện.

Những gì thiếu niên trải qua thật là làm hắn mở rộng tầm mắt, không thể tưởng tượng được thiếu niên nho nhỏ này thế mà không có một chút tình người nào, ích kỷ, loại người này tồn tại chính là lãng phí không khí.

Tiêu Lăng Hàn nháy mắt cảm thấy không gian của mình cũng bị thiếu niên này ô nhiễm, cho nên, hắn quyết định về sau có thể không tiến vào không gian thì không vào luôn.

Hắn đem thiếu niên ném ra khỏi không gian, thiếu niên tựa như lợn chết ghé vào trên giường đá.

Một đêm rất mau liền qua đi, Tiêu Lăng Hàn dán cho mình một lá Ẩn Thân Phù, thu hồi trận bàn, đem thiếu niên trên giường đánh thức, hắn liền khoanh chân ngồi ở góc giường đá.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trên mặt đất bốn người đều ngủ, có lẽ là biết giãy giụa như thế nào cũng vô dụng.

Chờ mấy người đều tỉnh lại, nhìn thấy người ở trên giường đá đã đổi thành thiếu niên bọn họ quen thuộc, liền phỏng đoán khả năng mình đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để đi ra ngoài nên mấy người ảo não một trận.

"Chúng ta cứ chờ chết sao như vậy?"

"Bằng không còn có thể như thế nào?"

"Ta không cam lòng, ta còn có cuộc sống rất tốt." Thiếu niên trên giường đá rít gào nói, hắn đã hiểu biết tình cảnh hiện nay của mình.

Hắn nói xong còn chọc mấy người phía dưới đều cười nhạo không thôi.

"Các ngươi có ý tứ gì? Cười cái gì mà cười?" Thiếu niên trừng mắt nhìn mấy người trên mặt đất.

"Còn có thể cười cái gì chứ? Đương nhiên là cười nhạo ngươi, ngươi có cuộc sống rất tốt? Mệt ngươi mở miệng nói."

"Đúng vậy, không biết là ai, đem em gái của mình cầm đi thay đổi tài nguyên tu luyện."

"Còn đem chị của mình mang đi bán vào thanh lâu làm lô đỉnh."

"Vậy thì thế nào? Có thể vì ta đổi lấy tài nguyên tu luyện là vinh hạnh của các nàng! Các ngươi không biết xấu hổ còn nói ta? Các ngươi ai không trải qua tương tự? Bán đứng bạn bè, bán đứng người nhà?"

"Hừ" mấy người đồng thời hừ lạnh một tiếng, ngậm miệng không hề nói gì.

Tiêu Lăng Hàn không nghĩ tới thế mà còn có thể nhìn thấy mấy người này nói xấu lẫn nhau, quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!

Không bao lâu, Vũ Tân Dân liền mở ra cửa phòng đá, đi vào theo hắn còn có ba thiếu niên mười hai, mười ba tuổi.

Năm cái thiếu niên trong phòng đá chờ thời cơ, khi cửa đá vừa di chuyển thì nháy mắt đã tới gần nó. Muốn thừa dịp người ta tiến vào còn chưa kịp phản ứng lại liền lao ra ngoài. Chỉ là cửa đá vừa mới mở ra một cái, Vũ Tân Dân liền lấy ra lục lạc mọi người hôm qua vừa thấy, lay động lên, không bao lâu biểu tình mấy người lại trở nên dại ra.

Tiêu Lăng Hàn ở trong nháy mắt Vũ Tân Dân vừa vào cửa liền đi ngang qua hắn, ra khỏi phòng đá, hắn quay đầu lại, cửa phòng đá ở trước mắt hắn chậm rãi khép lại.

Đi vào tế đàn, Tiêu Lăng Hàn thấy trên mặt đất khắc hoạ một cái trận pháp phức tạp lại cổ xưa, nhìn một lúc thấy hắn còn suy nghĩ không rõ, nhìn không ra đến tột cùng là cái trận pháp gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiêu Lăng Hàn lấy ra tờ giấy, nhanh chóng ngay tại chỗ đem trận pháp nơi này vẽ trên giấy, sau khi vẽ xong, hắn tính toán đi mặt sau của tế đàn nhìn xem.

Chỉ là hắn mới vừa đi qua tế đàn, phòng đá liền truyền đến tiếng bước chân, hắn nhanh chóng trở lại mặt trên của tế đàn.

Mắt thấy người tới càng ngày càng gần, nếu mấy người đó muốn vòng qua tế đàn, Tiêu Lăng Hàn lập tức sẽ bị phát hiện nên hắn đành phải vào không gian.

Tiêu Lăng Hàn ở trong không gian quan sát, người đến là hai gã tu sĩ Kim Đan kỳ, từ túi trữ vật của bọn họ lấy ra một số lượng lớn linh thạch cấp thấp cùng chút ít linh thạch trung cấp đặt ở trận pháp phía dưới của tế đàn, sau khi làm xong lại lặng yên không một tiếng động rời đi.

Tiêu Lăng Hàn thấy trong một khoảng thời gian Vũ Tân Dân cũng sẽ không đi ra ngoài, hắn lập tức liền ở trong không gian nghiên cứu trận pháp.

Hắn tra xét rất nhiều ngọc giản nhưng cũng chưa từng gặp qua trận pháp cùng loại. Hắn cũng không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn thích nghiên cứu nhất là những cái đồ vật chưa từng gặp. Đối với cái trận pháp hắn chưa từng thấy này, tất nhiên cũng là vô cùng cảm thấy hứng thú.

Không ngủ nghỉ ở trong không gian một tháng, hắn rốt cuộc cũng rõ ràng tác dụng của trận pháp này, cái này dùng cho tu sĩ muốn mạnh tu vi mẽ tăng lên, tương đương với quán đỉnh*.

Quán đỉnh*: nghĩa đen là rưới nước lên đầu, là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng

Cái trận pháp này hẳn là người tâm thuật bất chính* sáng tạo ra, bởi vì trận pháp này mở ra cần yêu cầu chín chín tám mươi mốt máu tươi lấy ra từ thiếu nam, oan hồn bị oan ức, hơn nữa cần số lượng lớn linh thạch để vào trong trận pháp, không muốn thăng cấp thì vẫn sẽ bị bắt thăng cấp.

Tâm thuật bất chính*: Cơ mưu thâm sâu, đầu cơ trục lợi

Sau khi hiểu biết đến cái trận pháp nghịch thiên này, Tiêu Lăng Hàn thật là lo lắng, ( kỳ thật hắn chính là buồn lo vô cớ! ) nếu là mỗi người đều làm như vậy, vậy mọi người còn tu tiên đến nơi đến chốn làm cái gì, còn không bằng đi lối tắt này. Vậy đến cuối cùng chẳng phải là người thế giới này sẽ càng ngày càng ít?

Bất cứ như thế nào thì cái trận pháp này tốt nhất nên hủy diệt, quá ác độc, làm người sống sờ sờ chảy cạn máu mà chết, linh hồn còn không được an giấc ngàn thu, còn phải làm chất dinh dưỡng cho tu vi người khác tăng lên, ai bị lựa chọn thì đúng là xui xẻo ba đời.

Tiêu Lăng Hàn quyết định ở thời khắc mấu chốt Vũ Thông thăng cấp đánh lén hắn, có được hay không thì đều phải thử một lần, dã tâm hắn quá lớn, tuyệt đối không thể để hắn thăng cấp thành công.

Đêm mai chính là đêm trăng tròn, hắn còn có thời gian một ngày làm chuẩn bị.

Lăng Hàn bắt đầu vẽ bùa, trước mắt hắn có thể vẽ nhiều nhất là phù triện cấp hai, phù triện cấp hai đối với tu sĩ Nguyên Anh kỳ chính là càng kiến lay cổ thụ, không hề có tác dụng.

Hắn chuẩn bị vẽ phù triện cấp ba nhưng tu vi của hắn chỉ có Trúc Cơ trung kỳ, muốn vẽ ra phù triện cấp ba, linh khí trong cơ thể khẳng định là không đủ để chống đỡ hắn vẽ xong một cái lá phù hoàn chỉnh. Linh khí trong cơ thể không đủ, vậy mượn dùng linh khí bên ngoài thân thể, may mắn trong tay hắn còn có không ít linh thạch.

Trong không gian chỉ có linh điền là linh khí nồng đậm nhất, Tiêu Lăng Hàn lấy ra một cái bàn, một cái ghế dựa, chuẩn bị liền ở bên trong linh điền vẽ bùa. Hắn trước tiên từ không gian giới tử lấy ra một vạn viên linh thạch cấp thấp, đặt xung quanh thân mình, chỉ cần tay trái là có thể đụng tới, vì thế hắn bắt đầu vẽ phù triện cấp ba đầu tiên.

------------- End chương 35: --------------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [ Edit - Đm] Dị Thế Trọng Sinh Chi Nghịch Tập Tu Tiên

Số ký tự: 0