Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Cảm xúc không t...
2024-10-31 21:33:24
"Có vẻ, Tỷ và Dao Tỷ thân nhau lắm nhỉ."
Hạ Nguyệt, cô hỏi vậy, là vì cô hiểu rõ Dao Quang sẽ không chủ động nói lịch trình của cô cho Vương Ngữ Yên biết.
Vương Ngữ Yên lại như không rõ ý thâm dò của Hạ Nguyệt, chị mỉm cười, tỏ vẻ vô tội đáp: "Cũng không thân lắm, chỉ là ban nãy giúp cô ấy giải quyết vài chuyện trên hot search, với điều một kiện mà thôi."
Khóe môi Hạ Nguyệt giật giật, có chút nghiền răng nghiễn lợi nói: "Ha ha, không ngờ Yên Tỷ lại giỏi đến vậy đó. Giúp Dao Tỷ giải quyết chuyện hot search cơ à."
Vương Ngữ Yên mỉm cười, giả vờ ngây thơ, giống như là thật sự không nhìn thấy Hạ Nguyệt đang nghiến răng nói. Chị tự hào nói: "Quá khen rồi, chỉ là chút chuyện vật thôi."
Hạ Nguyệt, cô cắn răng, kìm chế không bùng phát, cố nặng ra nụ cười hỏi lại lần nữa: "Hóa ra chuyện trên hot search là Tỷ bài ra à."
Vương Ngữ Yên mỉm cười, gật đầu liền đáp: "Đúng vậy nha~"
Hạ Nguyệt, đồ mặt dày, nếu không phải cô ngủ quên thì nào có cơ hội cho chị. Vương Ngữ Yên rõ ràng biết cô có thể giải quyết, nhưng vẫn cố tình nói ra trước để ra điều kiện với Dao Quang
Tuy suy nghĩ là thế, nhưng cô cũng không thể trách chị. Vì nếu không có chị, Dao Quang cũng không thể lên kế thoạch, nhanh chóng đáp lễ Hoa hạ. Nhưng điều làm cô khó chịu ở đây là vẻ mặt đắt ý, còn tự hào của chị.
Thật muốn cắn chị muốn phát cho bỏ tức.
Hạ Nguyệt, nhìn Vương Ngữ Yên, nhớ đến chuyện hot search hiện tại. Tuy cô không có xem, nhưng vẫn biết nó như nào. Hạ Nguyệt, đột nhiên mỉm cười, lên tiếng: "Vậy Tỷ nói, hiện tại chúng ta nên làm sao a."
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt cười, chị cũng đáp lại nụ cười ấy bằng cười rất là giảo hoạt của mình:
"Nếu em muốn biết thì phải có điều kiện nga~"
Hạ Nguyệt nhướng mày, trên môi vẫn là nụ cười. Nhưng ánh mắt lại lành lạnh nhìn chị, chờ đợi lời tiếp theo từ chị.
Vương Ngữ Yên xem như không thấy. Cô dơ ngón trỏ lên môi mình, mỉm cười yêu min nói: "Em hôn tôi, tôi sẽ nói."
Anh mắt Hạ Nguyệt liền trầm xuống, hơi lạnh tỏ ra.
"Tôi sẽ không hôn người mà tôi không yêu.
Vương Ngữ Yên dường như đã dự đoán được, không chút tức giận ngược lại còn cười càn sáng chói.
Nói ra lời tỏ tình: "Vậy sao? Nhưng mà tôi yêu em!"
"Nhưng tôi không yêu chị."
Hạ Nguyệt hoàn toàn không chút do dự đáp lời ngây lập tức.
Vương Ngữ Yên giũ mắt, trên môi vẫn là nụ cười. Nhưng khiến Hạ Nguyệt ngồi đối diện nhìn không rõ biểu tình trong mắt chị.
Cô không khỏi rơi tự hỏi. Liệu bản thân có phải trả lời quá nhanh, khiến chị ấy tổn thương rồi không.
Vương Ngữ Yên ngẩn đầu, trong mắt hiện lên sự thất vọng, môi vẫn dương nụ cười nói: "Thật là, ít nhất em cũng phải trả lời chậm một chút chứ."
Nhìn đôi mắt Vương Ngữ Yên hiện lên thất vọng, nhưng vì sao vẫn dương lên nụ cười.
Hạ Nguyệt không rõ vì sao chị lại luôn cười. Cô không có đáp lời, cũng sẽ không đồng ý với lời chị nói.
"Được rồi, nếu chị đến đây chỉ nói bao nhiêu đó thì có thể về được rồi."
Ngồi được một lúc, Hạ Nguyệt liền đứng lên, lên tiếng đuổi người.
Vương Ngữ Yên đáng thương: "Đâu có, Tỷ đến vì nhớ em mờ~"
Hạ Nguyệt cứng người, cô nhìn xuống Vương Ngữ Yên.
Bộ dáng chị đáng thương, giống như chú cún nhỏ, nhớ chủ nhân mà ánh mắt long lanh.
Hạ Nguyệt nhìn đến ngây ngẩn, cô có chút ấy nấy. Không đúng, mình sao phải ấy nấy, mấy lời chị ta nói căng bản chẳng đáng tin.
Nghĩ vậy, Hạ Nguyệt liền lên nhẫn tâm quay đầu nói: "Nếu đã nhìn xong rồi thì về đi."
Vương Ngữ Yên nghe xong, chị cúi đầu, bộ dáng cún con như bị chủ nhân bỏ rơi mà đau khổ.
Hạ Nguyệt, nhìn chị ấy cứ như cún con đáng thương.
Hạ Nguyệt! Cô bừng tỉnh, lắc đầu ngầy ngậy, thầm nói với bản thân mình. Không đúng, mà ghét cún, vậy nên chị là cún, mình cũng ghét chị.
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến phải ghét chị, tim cô lại có chút nhói. Nó không phải đau đến khó thở, chỉ là nhói lên cái nhẹ, rồî biến mất. Làm cô khó chịu không vui.
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt một bên rối loạn. Cô không khỏi vui vẻ. Nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng ủ rũ đứng lên.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên ủ rũ, cứ vậy rời đi.
Trong lòng cô lại trở nên ngũ vị tạp trần.
Vương Ngữ Yên vừa đóng cửa.
Hạ Nguyệt cũng ngã người xuống ghế. Cô đỡ trán mình, thở ra một hơi.
"Mình... Điên mất thôi."
Nhớ đến bộ dáng rõ ràng đang thất vọng không vui, nhưng lại cố dương lên nụ cười. Làm trái tim cô đau nhói. Lòng ngực như bị ai đó đè nặng. Khó thở đến không được.
Vương Ngữ Yên vừa bước ra khỏi phòng. Sự ủ rũ trước đó liền không còn, còn lại trên mặt lại là sự đắc ý vì kế hoạch theo đuổi đang tiến triển rất tốt.
Nhưng rồi cô lại ôm ngực mình trầm ngâm.
Ánh mắt cô hiện lên tia đau đớn rồi qua.
Sau khi Vương Ngữ Yên rời đi.
Hạ Nguyệt liền nhìn lại đồng hồ đã gần 6 giờ. Nhìn lên bàn thì thấy phần cơm do Vương Ngữ Yên đem đến.
Dù chỉ là một hộp cơm, nhưng không hiểu vì sao lòng cô lại thấy nó tốt hơn bất kì món quà nào mà mình từng được nhận.
Hạ Nguyệt không chút do dự cầm lên hộp cơm. Mở ra, cô không khỏi ngây ngẩn khi nhìn thấy đồ bên trong.
Hộp cơm bên ngoài không có gì xa xỉ, nhưng đồ bên trong hộp toàn bộ điều là những món ăn cao cấp.
Hai chú mèo ăn no, cả hai nằm trên tủ sách bắt đầu ngủ.
Vương Ngữ Yên vừa đi sự yên tĩnh lại bao quanh căn phòng. Nhưng lúc này đây cô không còn thấy trống trải nữa.
Vừa ăn, cô vừa thi thoảng nghe tiếng gầm gừ của hai chú mèo.
Hạ Nguyệt ăn hết phần ăn trong hộp, cô có chút kinh ngạc vì đồ ăn Vương Ngữ Yên đưa cho cô lần nào cũng đúng với sức ăn của mình.
Nhưng rất nhanh cô liền không nghĩ đến chuyện này nữa. Mở lên điện thoại, cô bắt đầu nhìn vào hot search.
Trên hot search lúc này chính là tin tức mới nhất mà Hoa hạ đưa ra. Không ngoài suy đoán của cô ban nãy.
Hoa hạ đã thừa nhận việc đăng sai thời gian. Họ lấy lý do là vì chủ công ty chỉ mới biết đến chuyện
Hạ Dương bảo lực.
Những lời nói hoa mĩ chỉ tốt cho công ty Hoa hạ điều được đăng lên.
Trên tin tức chính như sao...
Công ty Hoa hạ của chúng tôi, sẽ không chấp nhận, bất kì nghệ sĩ dưới chướng nào có thành vi bạo lực nào! Cũng vì không phát hiện kịp thời hành vi nên chúng tôi đã không thông báo. Hôm nay đăng lên chỉ là muốn xin cho Lưu tiểu thư, người bị hại một cái công đạo!!
Chỉ muốn Hạ tiểu thư một lời xin lỗi!!
Bên dưới thông báo chính là một tờ giấy kiểm định video đánh người trên hot search.
Hạ Nguyệt nhìn giấy kiếm định video mà rất muốn cười. Nhìn lại trên máy tính đặt trên đùi, không khỏi nụ cười càn sâu, cũng càn thêm lạnh lẽo.
"Ha, tôi không muốn tìm các người tính sổ thì thôi, không ngờ các người lại tìm đến tôi a."
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn vào hình ảnh đang có trong máy tính.
Trong máy tính. Là hình ảnh một nữ nhân cùng Châu tổng, chủ của Hoa hạ ngồi trên bàn tiệc ở một khách sạn, cả hai như đang nói gì đó rất vui vẻ, còn cùng nhau cụng ly.
"Chương Nhã Tịnh, tôi thật muốn xem cô có thể làm đến đâu."
Ánh mắt Hạ Nguyệt lạnh xuống, nhìn và hình ảnh của nữ nhân trong máy tính.
Không khí trong phòng lạnh lẽo. Hai chú mèo giống như cũng cảm nhận được mà cuộn người lại, tiếp tục giấc ngủ của mình
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Trực tiếp phá tan không khí lạnh lẽo. Hạ Nguyệt giật mình, cô khó chịu nhìn sang cánh 1 cửa bên ngoài. Đóng lại máy tính, đứng lên.
Hạ Nguyệt, cô hỏi vậy, là vì cô hiểu rõ Dao Quang sẽ không chủ động nói lịch trình của cô cho Vương Ngữ Yên biết.
Vương Ngữ Yên lại như không rõ ý thâm dò của Hạ Nguyệt, chị mỉm cười, tỏ vẻ vô tội đáp: "Cũng không thân lắm, chỉ là ban nãy giúp cô ấy giải quyết vài chuyện trên hot search, với điều một kiện mà thôi."
Khóe môi Hạ Nguyệt giật giật, có chút nghiền răng nghiễn lợi nói: "Ha ha, không ngờ Yên Tỷ lại giỏi đến vậy đó. Giúp Dao Tỷ giải quyết chuyện hot search cơ à."
Vương Ngữ Yên mỉm cười, giả vờ ngây thơ, giống như là thật sự không nhìn thấy Hạ Nguyệt đang nghiến răng nói. Chị tự hào nói: "Quá khen rồi, chỉ là chút chuyện vật thôi."
Hạ Nguyệt, cô cắn răng, kìm chế không bùng phát, cố nặng ra nụ cười hỏi lại lần nữa: "Hóa ra chuyện trên hot search là Tỷ bài ra à."
Vương Ngữ Yên mỉm cười, gật đầu liền đáp: "Đúng vậy nha~"
Hạ Nguyệt, đồ mặt dày, nếu không phải cô ngủ quên thì nào có cơ hội cho chị. Vương Ngữ Yên rõ ràng biết cô có thể giải quyết, nhưng vẫn cố tình nói ra trước để ra điều kiện với Dao Quang
Tuy suy nghĩ là thế, nhưng cô cũng không thể trách chị. Vì nếu không có chị, Dao Quang cũng không thể lên kế thoạch, nhanh chóng đáp lễ Hoa hạ. Nhưng điều làm cô khó chịu ở đây là vẻ mặt đắt ý, còn tự hào của chị.
Thật muốn cắn chị muốn phát cho bỏ tức.
Hạ Nguyệt, nhìn Vương Ngữ Yên, nhớ đến chuyện hot search hiện tại. Tuy cô không có xem, nhưng vẫn biết nó như nào. Hạ Nguyệt, đột nhiên mỉm cười, lên tiếng: "Vậy Tỷ nói, hiện tại chúng ta nên làm sao a."
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt cười, chị cũng đáp lại nụ cười ấy bằng cười rất là giảo hoạt của mình:
"Nếu em muốn biết thì phải có điều kiện nga~"
Hạ Nguyệt nhướng mày, trên môi vẫn là nụ cười. Nhưng ánh mắt lại lành lạnh nhìn chị, chờ đợi lời tiếp theo từ chị.
Vương Ngữ Yên xem như không thấy. Cô dơ ngón trỏ lên môi mình, mỉm cười yêu min nói: "Em hôn tôi, tôi sẽ nói."
Anh mắt Hạ Nguyệt liền trầm xuống, hơi lạnh tỏ ra.
"Tôi sẽ không hôn người mà tôi không yêu.
Vương Ngữ Yên dường như đã dự đoán được, không chút tức giận ngược lại còn cười càn sáng chói.
Nói ra lời tỏ tình: "Vậy sao? Nhưng mà tôi yêu em!"
"Nhưng tôi không yêu chị."
Hạ Nguyệt hoàn toàn không chút do dự đáp lời ngây lập tức.
Vương Ngữ Yên giũ mắt, trên môi vẫn là nụ cười. Nhưng khiến Hạ Nguyệt ngồi đối diện nhìn không rõ biểu tình trong mắt chị.
Cô không khỏi rơi tự hỏi. Liệu bản thân có phải trả lời quá nhanh, khiến chị ấy tổn thương rồi không.
Vương Ngữ Yên ngẩn đầu, trong mắt hiện lên sự thất vọng, môi vẫn dương nụ cười nói: "Thật là, ít nhất em cũng phải trả lời chậm một chút chứ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhìn đôi mắt Vương Ngữ Yên hiện lên thất vọng, nhưng vì sao vẫn dương lên nụ cười.
Hạ Nguyệt không rõ vì sao chị lại luôn cười. Cô không có đáp lời, cũng sẽ không đồng ý với lời chị nói.
"Được rồi, nếu chị đến đây chỉ nói bao nhiêu đó thì có thể về được rồi."
Ngồi được một lúc, Hạ Nguyệt liền đứng lên, lên tiếng đuổi người.
Vương Ngữ Yên đáng thương: "Đâu có, Tỷ đến vì nhớ em mờ~"
Hạ Nguyệt cứng người, cô nhìn xuống Vương Ngữ Yên.
Bộ dáng chị đáng thương, giống như chú cún nhỏ, nhớ chủ nhân mà ánh mắt long lanh.
Hạ Nguyệt nhìn đến ngây ngẩn, cô có chút ấy nấy. Không đúng, mình sao phải ấy nấy, mấy lời chị ta nói căng bản chẳng đáng tin.
Nghĩ vậy, Hạ Nguyệt liền lên nhẫn tâm quay đầu nói: "Nếu đã nhìn xong rồi thì về đi."
Vương Ngữ Yên nghe xong, chị cúi đầu, bộ dáng cún con như bị chủ nhân bỏ rơi mà đau khổ.
Hạ Nguyệt, nhìn chị ấy cứ như cún con đáng thương.
Hạ Nguyệt! Cô bừng tỉnh, lắc đầu ngầy ngậy, thầm nói với bản thân mình. Không đúng, mà ghét cún, vậy nên chị là cún, mình cũng ghét chị.
Nhưng chỉ vừa nghĩ đến phải ghét chị, tim cô lại có chút nhói. Nó không phải đau đến khó thở, chỉ là nhói lên cái nhẹ, rồî biến mất. Làm cô khó chịu không vui.
Vương Ngữ Yên nhìn Hạ Nguyệt một bên rối loạn. Cô không khỏi vui vẻ. Nhưng trên mặt vẫn là bộ dáng ủ rũ đứng lên.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên ủ rũ, cứ vậy rời đi.
Trong lòng cô lại trở nên ngũ vị tạp trần.
Vương Ngữ Yên vừa đóng cửa.
Hạ Nguyệt cũng ngã người xuống ghế. Cô đỡ trán mình, thở ra một hơi.
"Mình... Điên mất thôi."
Nhớ đến bộ dáng rõ ràng đang thất vọng không vui, nhưng lại cố dương lên nụ cười. Làm trái tim cô đau nhói. Lòng ngực như bị ai đó đè nặng. Khó thở đến không được.
Vương Ngữ Yên vừa bước ra khỏi phòng. Sự ủ rũ trước đó liền không còn, còn lại trên mặt lại là sự đắc ý vì kế hoạch theo đuổi đang tiến triển rất tốt.
Nhưng rồi cô lại ôm ngực mình trầm ngâm.
Ánh mắt cô hiện lên tia đau đớn rồi qua.
Sau khi Vương Ngữ Yên rời đi.
Hạ Nguyệt liền nhìn lại đồng hồ đã gần 6 giờ. Nhìn lên bàn thì thấy phần cơm do Vương Ngữ Yên đem đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù chỉ là một hộp cơm, nhưng không hiểu vì sao lòng cô lại thấy nó tốt hơn bất kì món quà nào mà mình từng được nhận.
Hạ Nguyệt không chút do dự cầm lên hộp cơm. Mở ra, cô không khỏi ngây ngẩn khi nhìn thấy đồ bên trong.
Hộp cơm bên ngoài không có gì xa xỉ, nhưng đồ bên trong hộp toàn bộ điều là những món ăn cao cấp.
Hai chú mèo ăn no, cả hai nằm trên tủ sách bắt đầu ngủ.
Vương Ngữ Yên vừa đi sự yên tĩnh lại bao quanh căn phòng. Nhưng lúc này đây cô không còn thấy trống trải nữa.
Vừa ăn, cô vừa thi thoảng nghe tiếng gầm gừ của hai chú mèo.
Hạ Nguyệt ăn hết phần ăn trong hộp, cô có chút kinh ngạc vì đồ ăn Vương Ngữ Yên đưa cho cô lần nào cũng đúng với sức ăn của mình.
Nhưng rất nhanh cô liền không nghĩ đến chuyện này nữa. Mở lên điện thoại, cô bắt đầu nhìn vào hot search.
Trên hot search lúc này chính là tin tức mới nhất mà Hoa hạ đưa ra. Không ngoài suy đoán của cô ban nãy.
Hoa hạ đã thừa nhận việc đăng sai thời gian. Họ lấy lý do là vì chủ công ty chỉ mới biết đến chuyện
Hạ Dương bảo lực.
Những lời nói hoa mĩ chỉ tốt cho công ty Hoa hạ điều được đăng lên.
Trên tin tức chính như sao...
Công ty Hoa hạ của chúng tôi, sẽ không chấp nhận, bất kì nghệ sĩ dưới chướng nào có thành vi bạo lực nào! Cũng vì không phát hiện kịp thời hành vi nên chúng tôi đã không thông báo. Hôm nay đăng lên chỉ là muốn xin cho Lưu tiểu thư, người bị hại một cái công đạo!!
Chỉ muốn Hạ tiểu thư một lời xin lỗi!!
Bên dưới thông báo chính là một tờ giấy kiểm định video đánh người trên hot search.
Hạ Nguyệt nhìn giấy kiếm định video mà rất muốn cười. Nhìn lại trên máy tính đặt trên đùi, không khỏi nụ cười càn sâu, cũng càn thêm lạnh lẽo.
"Ha, tôi không muốn tìm các người tính sổ thì thôi, không ngờ các người lại tìm đến tôi a."
Ánh mắt cô lạnh lẽo nhìn vào hình ảnh đang có trong máy tính.
Trong máy tính. Là hình ảnh một nữ nhân cùng Châu tổng, chủ của Hoa hạ ngồi trên bàn tiệc ở một khách sạn, cả hai như đang nói gì đó rất vui vẻ, còn cùng nhau cụng ly.
"Chương Nhã Tịnh, tôi thật muốn xem cô có thể làm đến đâu."
Ánh mắt Hạ Nguyệt lạnh xuống, nhìn và hình ảnh của nữ nhân trong máy tính.
Không khí trong phòng lạnh lẽo. Hai chú mèo giống như cũng cảm nhận được mà cuộn người lại, tiếp tục giấc ngủ của mình
Cùng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên. Trực tiếp phá tan không khí lạnh lẽo. Hạ Nguyệt giật mình, cô khó chịu nhìn sang cánh 1 cửa bên ngoài. Đóng lại máy tính, đứng lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro