Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Không biết đau.
2024-10-31 21:33:24
Ở một khách sạn cao cấp nào đó ở thành phố Z.
Trong một căn phòng khách sạn nào đó. Một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc uốn lượn, đang quay lưng về cửa kính, bên dưới là những ánh đèn đường láp lánh, dòng xe cộn chạy qua lại tấp nập.
Cô mặc trên người một bộ áo ngủ từ khách sạn, cầm trên tay là điện thoại. Và đang cùng ai đó nói chuyện thông qua điện thoại.
"Vậy sao, làm tốt lắm."
Trên môi cô ta nở ra nụ cười, đôi môi đỏ rực như hoa hồng đầy yêu diễm.
"Đương nhiên, nếu chuyện thành tôi sẽ nói với ba tôi cho ngài cơ hội."
Một lúc sau, khi cuộc gọi kết thúc. Cô liền nở ra nụ cười nham hiểm. Đưa điện thoại lên cầm, nghiên đầu một cách u nhã. Ánh mắt nham hiểm nhìn xuống bên dưới thành phố.
Ánh đèn neon rực rỡ, chiếu sáng khắp thành phố. Những ánh đèn từ các tòa nhà cao, đến những ánh đèn đường rực rỡ, tiếng xe cộn qua lại tấp nập về đêm.
Cô gái nhìn xuống bên dưới những ánh đèn, trong đầu liên tưởng đến khuông mặt Hạ Dương. Trong ánh mắt cô hiện lên sự hưng phấn, khi nghĩ đến bản thân sắp tới có thể nhìn thấy, đứng dưới những ánh đèn chói sáng đó, là bộ dáng Hạ Dương bị đám Fan của cô dẫm đạp dưới chân.
Và rồi... Cô có thể nhìn thấy vẻ mặt cúi đầu của Hạ Dương.
Khi những ánh đèn tắt, cũng là lúc hào quang của cô ta bị chính bàn chân cô dẫm đạp đến mức không dậy nổi. Chỉ có thể phục tùng và nghe theo lời cô nói.
Tấm kính phản chiếu ra khuông mặt của cô. Đó là khuông mặt xinh, yêu diễm như hoa hồng, nhưng trên môi cô lại nở ra nụ cười nham hiểm.
Giống như những gây ngọn trên thân cây chuẩn bị nếm được mùi máu mà phấn kích. Khuông mặt cô vì nụ cười ấy mà trở nên vận vẹo, méo mó.
Nếu Hạ Nguyệt ở đây nhìn thấy người phụ nữ điên này, sẽ nhận ra, cô ta là Chương Nhã Tịnh. Là cô chị gái cùng cha khác mẹ của mình. Cũng là một kẻ vừa ngu ngốc, vừa điên khùng.
Chỉ là... Lúc này đây Hạ Nguyệt lại không rảnh nghĩ đến Chương Nhã Tịnh. Vì cô đang phải đối mặt với một người khiến cô luôn không thể bình tĩnh nổi.
Hạ Nguyệt bị người bắt ngồi trên ghế. Dù cô có chút khó chịu, nhìn người nọ với ánh mắt căm tức thế nào. Thì người nọ cũng xem như không thấy, mà tiếp tục công việc trên tay mình.
10 phút trước đó..
Hạ Nguyệt thậm hực ra mở cửa ra. Vừa nhìn thấy người trước của là ai. Cô không khỏi kinh ngạc lẫn tức giận lên tiếng: "Tôi nói, Yên Tỷ! Tỷ là cảm thấy một mình lộ chỗ ở rất buồn sao? Nhất thiết phải tìm thêm người bẩu bạn!"
Y ám chỉ chuyện Vương Ngữ Yên bị Fan phát hiện chỗ ở trước đó.
Vương Ngữ Yên hở dốc một lúc mới lấy lại được hơi thở của mình. Nghe Hạ Nguyệt dùng giọng điệu âm dương quái khí nói mình.
Âm dương quái khí: nghĩa đen tà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Vương Ngữ Yên cuối đầu, đợi Hạ Nguyệt nói xong. Lúc này mới dơ lên băng gạc trên tay. Nhỏ giọng đáng thương: "Tỷ-Tỷ chỉ là thấy em bị thương."
Hạ Nguyệt sửng sờ, đôi mắt xanh nhạt hơi mở to. Lời mắng ra miệng chuẩn bị phát ra, cũng không được nữa. Cô câu mày, giọng điệu cũng dịu xuống hỏi: "Vậy nãy giờ là Tỷ đi mua băng gạc sao?"
Vương Ngữ Yên mím môi, bộ dáng đáng thương, gật đầu.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên cả người là mồ hôi. Cô không nói gì thêm mà liền quay người vào trong.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt quay đi, biết em là cho mình vào mà không khỏi vui vẻ.
Trong lòng thầm nghĩ. Đúng là Hạ Nguyệt sẽ mềm lòng khi nhìn thấy mình yếu ớt.
Bên ngoài vẫn giữ vững bộ dáng yếu ớt, nhưng bên trong đã là vui vẻ đến mức có thể vẫy đuôi rồi.
Hạ Nguyệt đi vào bếp, cô đi ra với một ly nước trên tay. Cô đặt xuông ly nước xuống bàn, rồi bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Vương Ngữ Yên nhìn một loạt động tác của Hạ Nguyệt. Thấy Hạ Nguyệt không có vẻ gì là chân đau không đi được.
Mày cô nhăn chặt, nghĩ.
Nếu không phải nhìn thấy vết máu ở đầu gối, ướt đẫm quần em, thì cô quả thật đã tin em không việc
Hạ Nguyệt vừa ngồi xuống, còn đang suy tính nói thế nào để lừa gạt cho qua chuyện vết thương.
Vương Ngữ Yên cũng đi lại. Chỉ là không giống như mọi lần chị sẽ ngồi đối diện cô, mà trực tiếp đi đến ngồi xuống bên cạnh chân cô. Khônh một d dộng tác thừa, vạch lên ống quần cô.
Hạ Nguyệt giật mình: "Làm gì!"
Vương Ngữ Yên không nói, chị trực tiếp kéo lên ống quần. Khi nhìn đến vết thương đang rỉ máu, đôi mắt chị liền tối lại.
Hạ Nguyệt giật mình, khi ý thức được Vương Ngữ Yên muốn là gì mà hoảng hốt, theo bản năng muốn tránh đi.
Nhưng khi Vương Ngữ Yên nhìn thấy vết thương bên dưới đầu gối cô rồi, sắc mặt liền trần xuống.
Giọng nói cũng lạnh đi: "Ngồi yên."
Hạ Nguyệt kinh ngạc không còn động nữa, nhìn xuống Vương Ngữ Yên. Thấy chị lạnh mặt.
Làm cô hơi hoảng hốt mà vô thức nghe theo.
Hạ Nguyệt bây giờ...
Cô hoàn toàn bất lực, không biết Vương Ngữ Yên nơi nào biết đến chân cô bị thương. Còn vì cô mà chạy đi mua thuốc.
Nghĩ đến Vương Ngữ Yên vừa chuyển đến đây, nên chắc chị không biết nhà thuốc gần đây nhất cũng ở cách đây tận 3 cây số. Nếu chị đi bộ thì...
Hạ Nguyệt không nghĩ tiếp nữa, cô lúc này tập trung nhìn Vương Ngữ Yên đang cẩn thận từng chút, như sợ cô sẽ bị đau.
Hạ Nguyệt rất muốn nói cho chị, rằng cô không sợ đau. Nhưng cô có linh cảm, nếu mình dám nói,
Vương Ngữ Yên dám giận. Và.. Lần trước Vương Ngữ Yên cũng tức giận chỉ vì thấy tay cô bị thương.
Hạ Nguyệt nghĩ một lúc, vẫn là không nói mới tốt.
Vương Ngữ Yên vừa bôi thuốc, vừa nhìn sắc mặt Hạ Nguyệt. Nhìn lông mày em đột nhiên nhíu lại.
Vương Ngữ Yên liền ân cần hỏi: "Đau không."
Hạ Nguyệt thoát khỏi suy nghĩ, lắc đầu: "Không đau."
Vương Ngữ Yên nhíu mày, cô nhìn xuống vết thương Hạ Nguyệt. Vết thương vì không được xử lý mà đã nhiễm trùng. Hạ Nguyệt khi đó còn đi tắm, và vết thương bị đụng nước, khiến nó càn thêm trầm trọng.
Vết máu chảy ra ướt cả quần, lúc khô lại thì dính vào quần. Vương Ngữ Yên chỉ có thế cấn thận lau vết máu, rồi bôi thuốc lên vết thương.
Lúc nãy, khi nhìn thấy bộ dáng vừa tắm ra của em, nên cô đã không chú ý đến vết thương của em.
Đến khi em đứng lên, em vào phòng thay đồ, cô mới nhìn thấy lờ mờ nhìn thấy vết xước trên chân em, vốn khí đó không nghĩ nhiều.
Cho đến khi cô chuẩn bị rời đi, cô lại nhìn thấy vết máu trên đầu gối em, vết thương đã chảy máu, và thắm qua quần em. Vương Ngữ Yên cắn rắng, tràn đầy đau lòng.
Lại nhìn qua sắc mặt Hạ Nguyệt. Nhìn Hạ Nguyệt vẫn là một bộ không sao cả.
Khiến cô khó chịu câu mày nghĩ.
Bộ em ấy không biết đau à!
Vương Ngữ Yên sau khi băng bó xong, tầm mắt chị vẫn dán chặt vào vết thương trên chân Hạ Nguyệt, ánh mắt hơi âm trầm lên tiếng: "Hạ, em có thể yêu thương mình một chút được không."
Hạ Nguyệt nhìn xuống, cô không nói gì.
Vương Ngữ Yên nghĩ đến lần ở tổ tiết mục, Hạ Nguyệt trên tay là vết thương, nhưng bộ dáng em vẫn luôn bình tĩnh, giống như hiện tại. Như không quan tâm mạng của mình vậy.
Vương Ngữ Yên không nghe Hạ Nguyệt đáp lời. Chị ngẩn đầu nhìn lên. Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nhạt của Hạ Nguyệt.
"Tôi Yêu em."
Vương Ngữ Yên không hiểu nguyên nhân tỏ tình.
Trong một căn phòng khách sạn nào đó. Một nữ nhân xinh đẹp với mái tóc uốn lượn, đang quay lưng về cửa kính, bên dưới là những ánh đèn đường láp lánh, dòng xe cộn chạy qua lại tấp nập.
Cô mặc trên người một bộ áo ngủ từ khách sạn, cầm trên tay là điện thoại. Và đang cùng ai đó nói chuyện thông qua điện thoại.
"Vậy sao, làm tốt lắm."
Trên môi cô ta nở ra nụ cười, đôi môi đỏ rực như hoa hồng đầy yêu diễm.
"Đương nhiên, nếu chuyện thành tôi sẽ nói với ba tôi cho ngài cơ hội."
Một lúc sau, khi cuộc gọi kết thúc. Cô liền nở ra nụ cười nham hiểm. Đưa điện thoại lên cầm, nghiên đầu một cách u nhã. Ánh mắt nham hiểm nhìn xuống bên dưới thành phố.
Ánh đèn neon rực rỡ, chiếu sáng khắp thành phố. Những ánh đèn từ các tòa nhà cao, đến những ánh đèn đường rực rỡ, tiếng xe cộn qua lại tấp nập về đêm.
Cô gái nhìn xuống bên dưới những ánh đèn, trong đầu liên tưởng đến khuông mặt Hạ Dương. Trong ánh mắt cô hiện lên sự hưng phấn, khi nghĩ đến bản thân sắp tới có thể nhìn thấy, đứng dưới những ánh đèn chói sáng đó, là bộ dáng Hạ Dương bị đám Fan của cô dẫm đạp dưới chân.
Và rồi... Cô có thể nhìn thấy vẻ mặt cúi đầu của Hạ Dương.
Khi những ánh đèn tắt, cũng là lúc hào quang của cô ta bị chính bàn chân cô dẫm đạp đến mức không dậy nổi. Chỉ có thể phục tùng và nghe theo lời cô nói.
Tấm kính phản chiếu ra khuông mặt của cô. Đó là khuông mặt xinh, yêu diễm như hoa hồng, nhưng trên môi cô lại nở ra nụ cười nham hiểm.
Giống như những gây ngọn trên thân cây chuẩn bị nếm được mùi máu mà phấn kích. Khuông mặt cô vì nụ cười ấy mà trở nên vận vẹo, méo mó.
Nếu Hạ Nguyệt ở đây nhìn thấy người phụ nữ điên này, sẽ nhận ra, cô ta là Chương Nhã Tịnh. Là cô chị gái cùng cha khác mẹ của mình. Cũng là một kẻ vừa ngu ngốc, vừa điên khùng.
Chỉ là... Lúc này đây Hạ Nguyệt lại không rảnh nghĩ đến Chương Nhã Tịnh. Vì cô đang phải đối mặt với một người khiến cô luôn không thể bình tĩnh nổi.
Hạ Nguyệt bị người bắt ngồi trên ghế. Dù cô có chút khó chịu, nhìn người nọ với ánh mắt căm tức thế nào. Thì người nọ cũng xem như không thấy, mà tiếp tục công việc trên tay mình.
10 phút trước đó..
Hạ Nguyệt thậm hực ra mở cửa ra. Vừa nhìn thấy người trước của là ai. Cô không khỏi kinh ngạc lẫn tức giận lên tiếng: "Tôi nói, Yên Tỷ! Tỷ là cảm thấy một mình lộ chỗ ở rất buồn sao? Nhất thiết phải tìm thêm người bẩu bạn!"
Y ám chỉ chuyện Vương Ngữ Yên bị Fan phát hiện chỗ ở trước đó.
Vương Ngữ Yên hở dốc một lúc mới lấy lại được hơi thở của mình. Nghe Hạ Nguyệt dùng giọng điệu âm dương quái khí nói mình.
Âm dương quái khí: nghĩa đen tà khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.
Vương Ngữ Yên cuối đầu, đợi Hạ Nguyệt nói xong. Lúc này mới dơ lên băng gạc trên tay. Nhỏ giọng đáng thương: "Tỷ-Tỷ chỉ là thấy em bị thương."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hạ Nguyệt sửng sờ, đôi mắt xanh nhạt hơi mở to. Lời mắng ra miệng chuẩn bị phát ra, cũng không được nữa. Cô câu mày, giọng điệu cũng dịu xuống hỏi: "Vậy nãy giờ là Tỷ đi mua băng gạc sao?"
Vương Ngữ Yên mím môi, bộ dáng đáng thương, gật đầu.
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên cả người là mồ hôi. Cô không nói gì thêm mà liền quay người vào trong.
Vương Ngữ Yên nhìn thấy Hạ Nguyệt quay đi, biết em là cho mình vào mà không khỏi vui vẻ.
Trong lòng thầm nghĩ. Đúng là Hạ Nguyệt sẽ mềm lòng khi nhìn thấy mình yếu ớt.
Bên ngoài vẫn giữ vững bộ dáng yếu ớt, nhưng bên trong đã là vui vẻ đến mức có thể vẫy đuôi rồi.
Hạ Nguyệt đi vào bếp, cô đi ra với một ly nước trên tay. Cô đặt xuông ly nước xuống bàn, rồi bình tĩnh ngồi xuống ghế.
Vương Ngữ Yên nhìn một loạt động tác của Hạ Nguyệt. Thấy Hạ Nguyệt không có vẻ gì là chân đau không đi được.
Mày cô nhăn chặt, nghĩ.
Nếu không phải nhìn thấy vết máu ở đầu gối, ướt đẫm quần em, thì cô quả thật đã tin em không việc
Hạ Nguyệt vừa ngồi xuống, còn đang suy tính nói thế nào để lừa gạt cho qua chuyện vết thương.
Vương Ngữ Yên cũng đi lại. Chỉ là không giống như mọi lần chị sẽ ngồi đối diện cô, mà trực tiếp đi đến ngồi xuống bên cạnh chân cô. Khônh một d dộng tác thừa, vạch lên ống quần cô.
Hạ Nguyệt giật mình: "Làm gì!"
Vương Ngữ Yên không nói, chị trực tiếp kéo lên ống quần. Khi nhìn đến vết thương đang rỉ máu, đôi mắt chị liền tối lại.
Hạ Nguyệt giật mình, khi ý thức được Vương Ngữ Yên muốn là gì mà hoảng hốt, theo bản năng muốn tránh đi.
Nhưng khi Vương Ngữ Yên nhìn thấy vết thương bên dưới đầu gối cô rồi, sắc mặt liền trần xuống.
Giọng nói cũng lạnh đi: "Ngồi yên."
Hạ Nguyệt kinh ngạc không còn động nữa, nhìn xuống Vương Ngữ Yên. Thấy chị lạnh mặt.
Làm cô hơi hoảng hốt mà vô thức nghe theo.
Hạ Nguyệt bây giờ...
Cô hoàn toàn bất lực, không biết Vương Ngữ Yên nơi nào biết đến chân cô bị thương. Còn vì cô mà chạy đi mua thuốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến Vương Ngữ Yên vừa chuyển đến đây, nên chắc chị không biết nhà thuốc gần đây nhất cũng ở cách đây tận 3 cây số. Nếu chị đi bộ thì...
Hạ Nguyệt không nghĩ tiếp nữa, cô lúc này tập trung nhìn Vương Ngữ Yên đang cẩn thận từng chút, như sợ cô sẽ bị đau.
Hạ Nguyệt rất muốn nói cho chị, rằng cô không sợ đau. Nhưng cô có linh cảm, nếu mình dám nói,
Vương Ngữ Yên dám giận. Và.. Lần trước Vương Ngữ Yên cũng tức giận chỉ vì thấy tay cô bị thương.
Hạ Nguyệt nghĩ một lúc, vẫn là không nói mới tốt.
Vương Ngữ Yên vừa bôi thuốc, vừa nhìn sắc mặt Hạ Nguyệt. Nhìn lông mày em đột nhiên nhíu lại.
Vương Ngữ Yên liền ân cần hỏi: "Đau không."
Hạ Nguyệt thoát khỏi suy nghĩ, lắc đầu: "Không đau."
Vương Ngữ Yên nhíu mày, cô nhìn xuống vết thương Hạ Nguyệt. Vết thương vì không được xử lý mà đã nhiễm trùng. Hạ Nguyệt khi đó còn đi tắm, và vết thương bị đụng nước, khiến nó càn thêm trầm trọng.
Vết máu chảy ra ướt cả quần, lúc khô lại thì dính vào quần. Vương Ngữ Yên chỉ có thế cấn thận lau vết máu, rồi bôi thuốc lên vết thương.
Lúc nãy, khi nhìn thấy bộ dáng vừa tắm ra của em, nên cô đã không chú ý đến vết thương của em.
Đến khi em đứng lên, em vào phòng thay đồ, cô mới nhìn thấy lờ mờ nhìn thấy vết xước trên chân em, vốn khí đó không nghĩ nhiều.
Cho đến khi cô chuẩn bị rời đi, cô lại nhìn thấy vết máu trên đầu gối em, vết thương đã chảy máu, và thắm qua quần em. Vương Ngữ Yên cắn rắng, tràn đầy đau lòng.
Lại nhìn qua sắc mặt Hạ Nguyệt. Nhìn Hạ Nguyệt vẫn là một bộ không sao cả.
Khiến cô khó chịu câu mày nghĩ.
Bộ em ấy không biết đau à!
Vương Ngữ Yên sau khi băng bó xong, tầm mắt chị vẫn dán chặt vào vết thương trên chân Hạ Nguyệt, ánh mắt hơi âm trầm lên tiếng: "Hạ, em có thể yêu thương mình một chút được không."
Hạ Nguyệt nhìn xuống, cô không nói gì.
Vương Ngữ Yên nghĩ đến lần ở tổ tiết mục, Hạ Nguyệt trên tay là vết thương, nhưng bộ dáng em vẫn luôn bình tĩnh, giống như hiện tại. Như không quan tâm mạng của mình vậy.
Vương Ngữ Yên không nghe Hạ Nguyệt đáp lời. Chị ngẩn đầu nhìn lên. Đôi mắt màu hổ phách nhìn thẳng vào đôi mắt xanh nhạt của Hạ Nguyệt.
"Tôi Yêu em."
Vương Ngữ Yên không hiểu nguyên nhân tỏ tình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro