Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Mộng.
2024-10-31 21:33:24
"Tôi Yêu em."
Vương Ngữ Yên không hiểu nguyên nhân tỏ tình.
Hạ Nguyệt cũng đột nhiên ngốc, nhưng rất nhanh cô cũng đáp: "Nhưng tôi không yêu Tỷ."
Vương Ngữ Yên có chút thất vọng, nhưng chị vẫn cười, lên tiếng: "Tôi biết, nên em có thể vì tôi yêu em, mà có thể yêu thương mình một chút được không."
Hạ Nguyệt hơi cứng lại. Trong mắt cô hiện lên chần chừ, nhưng rất nhanh cô lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, khiến quyết từ chối: "Đây là cơ thể của tôi..."
Vương Ngữ Yên không để Hạ Nguyệt nói hết câu, cô trầm mặc, lên tiếng cắt ngang: "Vậy cứ xem như trả ơn cho những lần tôi giúp em đi. Nguyệt, hãy yêu thương mình như yêu gia đình em, có được không."
Hạ Nguyệt mở to đôi mắt xanh nhạt của mình. Cô biết Vương Ngữ Yên chủ động gọi tên thật cô là vì đang nhắc nhở cô là ai. Và chị đã giúp cô những gì.
Yêu thương gia đình sao? Hạ Nguyệt nghĩ. Đôi mắt cô nhắm lại, đáp:"Được."
Vương Ngữ Yên mỉm cười.
Nhưng không rõ vì sao, cô lại cảm thấy Vương Ngữ Yên không hề vui.
Nhớ đến lúc nãy Vương Ngữ Yên có nói, cô nên trả lời, lời yêu của chị chậm chút.
Không lẽ là do mình đáp lời chị tỏ tình chị quá nhanh sao? Hay do cô không hiểu Vương Ngữ Yên?
Không hiểu chị muốn làm gì? Có mưu đồ gì? Và hơn tất cả, cô lại không hiểu bản thân, rốt cuộc là vì sao phải luôn chú ý đến cảm xúc chị!
Vương Ngữ Yên cũng không để cho Hạ Nguyệt có thời gian suy nghĩ thêm. Vương Ngữ Yên trực tiếp đứng lên. Đối với Hạ Nguyệt vẫn còn ngơ ngác nói: "Vậy em nghỉ sớm đi."
Nói rồi chị trực tiếp quay lưng rời đi.
Hạ Nguyệt bừng tỉnh sau những suy nghĩ. Cô dơ tay, muốn bắt lấy tay chị, nhưng chỉ nắm được khoảng không. Cứ như vậy nhìn Vương Ngữ Yên quay lưng rời đi.
Tiếng cửa đóng vang lên.
Hạ Nguyệt vẫn còn ngây ngốc, cô nhìn xuống bàn tay trống trải của mình, thẩn thờ.
Bàn tay xiết chặt, đặt lên ngực.
Rốt cuộc thì... Mình bị làm sao vậy? Tim mình... Thấy đau quá, rất khó chịu.
Vương Ngữ Yên về đến căn hộ mình. Tháo ra khẩu trang và nón, đôi lông mày vẫn còn nhíu chặt, sắc mặt lại âm u. Cô thở hất ra một hơi.
Nhớ đến cảnh Hạ Nguyệt dùng ánh mắt ngây ngốc, sự hoang mang lại trên mặt em, cùng vẻ mặt không hiểu nhìn cô, lúc cô quay đi.
Tất cả, càn khiến cô cảm thấy mình là kẻ tồi.
Rõ ràng, nếu mình tiếp tục vờ đáng thương, sẽ nhận được sự quan tâm từ em ấy. Nhưng như vậy, có khác nào mình đang cố ép buộc em phải đưa ra lựa chọn yêu mình đâu.
Vương Ngữ Yên thở ra một hơi, u sầu: "Thà tất phải vờ đáng thương để em quan tâm. Vì mình mà em..."
Ngây lúc cô vẫn còn do dự giữa sự quan tâm từ Hạ Nguyệt, và sự điềm tỉnh từ em. Thì một tiếng tin nhăn vang lên.
Vương Ngữ Yên nhìn xuống điện thoại, cô chậm chạm nhắc lên điện thoại.
Vừa nhìn thấy thông tin trên điện thoại, sắc mặt vốn tốt của cô, hiện tại càn thêm âm trầm.
Hạ Nguyệt tỉnh lại trên một chiếc giường. Cô mở to đôi mắt xanh nhạt, hoảng hốt không hiểu là chuyện gì.
"Chuyện gì thế này!"
Cô nhìn xuống tay mình. Không biết từ bao giờ, trên tay cô đã xuất hiện cái vòng tay.
Cái vòng tay là loại làm bằng da mềm, nhưng cô lại không cách nào tháo ra. Cô thử giựt giựt vài cái.
Nó chắc chắn đến nổi tay cô đã phát đau, thế mà cái vòng vẫn không hề gì. Hạ Nguyệt thấy không tháo được còng tay, cô liền đưa mắt nhìn lên xung quanh.
Nhưng xung quanh cô là một mảnh tối đen, dù có nhìn ở góc độ nào thì trước mắt cô vẫn không thể nhìn rõ được hình dạng.
Hạ Nguyệt sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Đến khi cơ thể cô chạm đến vách tường, cô mới ngừng lại.
Trong không gian yên tĩnh, từng tiếng bước vang lên đều đều.
Hạ Nguyệt lắng nghe, tiếng bước chân đang dần tiến về bên này. Cô càn lùi về phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn về màn đêm trước mắt.
Tiếng bước chân ngừng lại, trong bóng tối mờ ảo, một nữ nhân mặc một chiếc đầm đỏ, mái tóc xoăn uống lượng. Khuông mặt nữ nhân đó tối đen.
Hạ Nguyệt trong mắt điều là đề phòng, cùng cảnh giác. Giấu đi sự sợ hãi cùng lo lắng vào trong.
Nhưng khi nữ nhân đó càn lúc càn đến gần, khuông mặt của cô ta cũng dần lộ ra.
Trong ánh sáng mơ hồ. Đôi màu mắt hổ phách sáng ngời trong bóng tối, đôi môi đỏ như rượu vang, nụ cười yêu mị, nhưng quen thuộc hơn bao giờ hết.
Hạ Nguyệt mở to hai mắt, kinh ngạc hiện lên, ngây sau đó là kinh hỷ. Kêu: "Yên Tỷ!"
Vương Ngữ Yên nhìn xuống Hạ Nguyệt cười mị hoặc.
Hạ Nguyệt lại không chút Ý, cô vui mừng đối Vương Ngữ Yên nói: "Yên Tỷ, mau! Tỷ mau cởi còng cho em. Em đã bị ai đó bắt đến đây."
Hạ Nguyệt vừa nói, cô vừa bò lại gần Vương Ngữ Yên, dơ tay của mình lên, ý đồ để Vương Ngữ Yên cởi trói cho mình.
Vương Ngữ Yên cúi đầu nhìn Hạ Nguyệt bộ dáng tin tưởng vào mình. Chị dơ tay lên, nhưng không phải tháo còng tay, mà là nâng cầm cô lên.
"Yên Tỷ?"
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên đầy nghi hoặc.
Vương Ngữ Yên nở ra nụ cười nguy hiểm, chị kéo lấy khuông mặt Hạ Nguyệt gần đến mặt mình: "Sao tôi phải làm vậy, trong khi tôi là người bắt em."
Hạ Nguyệt kinh ngạc: "Cái..."
Không để Hạ Nguyệt kịp phản ứng. Vương Ngữ Yên đã đè cô xuống hôn lên môi cô.
"Um~"
Hạ Nguyệt hai mắt cô mở to đầy kinh ngạc, sâu trong đôi mắt cô chính là kinh hãi không thôi.
Cô muốn giấy giụa, muốn tránh thoát. Nhưng ngây cả việc tránh đi nụ hôn của Vương Ngữ Yên cũng là điều khó khăn.
Hạ Nguyệt mơ mơ màng màng, trong đầu cô xuất hiện cảnh mình nằm trong căn phòng của mình, nhưng kì lạ là không có ai.
Nhưng cảnh trươc mắt cô lại là cảnh Vương Ngữ Yên đè cô ra hôn. Ngây sau đó là cổ rồi đến tai.
Trong tìm thức Hạ Nguyệt lại không ngừng gào hét.
Mau tỉnh lại... Mau Tỉnh Lại Đi!!... MAU TÍNH LẠI ĐI!!!
Hạ Nguyệt mở bừng mắt. Cô bật người ngồi dậy, trên trán và lưng lắm tắm mồ hôi, hơi thở cô phập phồng. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy vẫn là căn phòng ngủ của mình, cô liền thở phào. Tự mình
lam bam.
"Là mộng xuân sao?"
"Không! Đó là ác mộng!"
Hạ Nguyệt lập tức phủ nhận giấc mơ vừa rồi không phải là mộng xuân.
Nhưng cô lại vô thức nhớ đến cảnh trong mơ. Khuông mặt nhỏ trong bóng tối cũng âm thầm đỏ lên.
Nghĩ đến giấc mơ biến thái vừa rồi, cô không khỏi rùng mình. Không biết là sợ hãi hay do quá mức kích thích.
Trái tim mỗi lúc càn đập nhanh, Hạ Nguyệt sắc mặt vừa ửng hồng vì mộng xuân, nay lại tái nhợt vì trái tim không ngừng đập nhanh.
Vương Ngữ Yên sẽ không bao giờ làm thế với mình.
Hạ Nguyệt âm thầm chấn an mình, đến khi trái tim cô bình ổn trở lại, và ngừng đau mới thôi.
Sáng hôm sau...
Tại biệt thự Hạ gia...
Hạ Nguyệt hai mắt như con gấu trúc, ngồi trên bàn trà, nhàn nhãn uống cà phê.
Hà Lan bộ dáng ngáy ngủ, từ cầu thang đi xuống. Cô mơ hồ nhìn thấy cái đầu trắng ở dưới sảnh.
Buồn ngủ trước đó liền không còn, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống nhà.
Hà Trúc ngồi trên sofa nhìn Hạ Nguyệt. Chợt cô nghe tiếng bước chân, nhìn lên thì thấy Hà Lan vui vẻ chạy về bên này.
Hà Trúc câu mày, khiêm mặt trách cứ: "Em làm gì mà mới sáng sớm đã chạy loạn lên hết vậy."
Hà Lan chạy đến sofa, nhìn thấy đúng là Hạ Nguyệt. Chưa kịp vui mừng thì nghe giọng Hà Trúc trách cứ. Hà Lan lại tỏ ý chẳng sợ mà lên tiếng: "Không phải chỉ là chạy một chút thôi sao."
Nhưng khi ánh mắt cô chạm đến người mặc tây trang, sắc mặt lạnh băng ngồi bên cạnh Hà Trúc. Cả người cô liền cứng lại, không tiếp tục nói thêm gì.
Tiêu Nguyên ngồi bắt chân, hai tay đang vào nhau đặt trên đùi. Anh dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Khi nghe tiếng Hà Trúc và Hà Lan nói chuyện. Ánh mở đôi mặt hẹp dài của mình nhìn sang.
Hà Lan nhìn thấy Tiêu Nguyên đang nhìn về bên này. Cô chỉ cảm thấy mình sắm tui rồi.
Hà Lan... Thầm khóc trong lòng ngiều chút.
Vương Ngữ Yên không hiểu nguyên nhân tỏ tình.
Hạ Nguyệt cũng đột nhiên ngốc, nhưng rất nhanh cô cũng đáp: "Nhưng tôi không yêu Tỷ."
Vương Ngữ Yên có chút thất vọng, nhưng chị vẫn cười, lên tiếng: "Tôi biết, nên em có thể vì tôi yêu em, mà có thể yêu thương mình một chút được không."
Hạ Nguyệt hơi cứng lại. Trong mắt cô hiện lên chần chừ, nhưng rất nhanh cô lấy lại sự bình tĩnh vốn có của mình, khiến quyết từ chối: "Đây là cơ thể của tôi..."
Vương Ngữ Yên không để Hạ Nguyệt nói hết câu, cô trầm mặc, lên tiếng cắt ngang: "Vậy cứ xem như trả ơn cho những lần tôi giúp em đi. Nguyệt, hãy yêu thương mình như yêu gia đình em, có được không."
Hạ Nguyệt mở to đôi mắt xanh nhạt của mình. Cô biết Vương Ngữ Yên chủ động gọi tên thật cô là vì đang nhắc nhở cô là ai. Và chị đã giúp cô những gì.
Yêu thương gia đình sao? Hạ Nguyệt nghĩ. Đôi mắt cô nhắm lại, đáp:"Được."
Vương Ngữ Yên mỉm cười.
Nhưng không rõ vì sao, cô lại cảm thấy Vương Ngữ Yên không hề vui.
Nhớ đến lúc nãy Vương Ngữ Yên có nói, cô nên trả lời, lời yêu của chị chậm chút.
Không lẽ là do mình đáp lời chị tỏ tình chị quá nhanh sao? Hay do cô không hiểu Vương Ngữ Yên?
Không hiểu chị muốn làm gì? Có mưu đồ gì? Và hơn tất cả, cô lại không hiểu bản thân, rốt cuộc là vì sao phải luôn chú ý đến cảm xúc chị!
Vương Ngữ Yên cũng không để cho Hạ Nguyệt có thời gian suy nghĩ thêm. Vương Ngữ Yên trực tiếp đứng lên. Đối với Hạ Nguyệt vẫn còn ngơ ngác nói: "Vậy em nghỉ sớm đi."
Nói rồi chị trực tiếp quay lưng rời đi.
Hạ Nguyệt bừng tỉnh sau những suy nghĩ. Cô dơ tay, muốn bắt lấy tay chị, nhưng chỉ nắm được khoảng không. Cứ như vậy nhìn Vương Ngữ Yên quay lưng rời đi.
Tiếng cửa đóng vang lên.
Hạ Nguyệt vẫn còn ngây ngốc, cô nhìn xuống bàn tay trống trải của mình, thẩn thờ.
Bàn tay xiết chặt, đặt lên ngực.
Rốt cuộc thì... Mình bị làm sao vậy? Tim mình... Thấy đau quá, rất khó chịu.
Vương Ngữ Yên về đến căn hộ mình. Tháo ra khẩu trang và nón, đôi lông mày vẫn còn nhíu chặt, sắc mặt lại âm u. Cô thở hất ra một hơi.
Nhớ đến cảnh Hạ Nguyệt dùng ánh mắt ngây ngốc, sự hoang mang lại trên mặt em, cùng vẻ mặt không hiểu nhìn cô, lúc cô quay đi.
Tất cả, càn khiến cô cảm thấy mình là kẻ tồi.
Rõ ràng, nếu mình tiếp tục vờ đáng thương, sẽ nhận được sự quan tâm từ em ấy. Nhưng như vậy, có khác nào mình đang cố ép buộc em phải đưa ra lựa chọn yêu mình đâu.
Vương Ngữ Yên thở ra một hơi, u sầu: "Thà tất phải vờ đáng thương để em quan tâm. Vì mình mà em..."
Ngây lúc cô vẫn còn do dự giữa sự quan tâm từ Hạ Nguyệt, và sự điềm tỉnh từ em. Thì một tiếng tin nhăn vang lên.
Vương Ngữ Yên nhìn xuống điện thoại, cô chậm chạm nhắc lên điện thoại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nhìn thấy thông tin trên điện thoại, sắc mặt vốn tốt của cô, hiện tại càn thêm âm trầm.
Hạ Nguyệt tỉnh lại trên một chiếc giường. Cô mở to đôi mắt xanh nhạt, hoảng hốt không hiểu là chuyện gì.
"Chuyện gì thế này!"
Cô nhìn xuống tay mình. Không biết từ bao giờ, trên tay cô đã xuất hiện cái vòng tay.
Cái vòng tay là loại làm bằng da mềm, nhưng cô lại không cách nào tháo ra. Cô thử giựt giựt vài cái.
Nó chắc chắn đến nổi tay cô đã phát đau, thế mà cái vòng vẫn không hề gì. Hạ Nguyệt thấy không tháo được còng tay, cô liền đưa mắt nhìn lên xung quanh.
Nhưng xung quanh cô là một mảnh tối đen, dù có nhìn ở góc độ nào thì trước mắt cô vẫn không thể nhìn rõ được hình dạng.
Hạ Nguyệt sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau. Đến khi cơ thể cô chạm đến vách tường, cô mới ngừng lại.
Trong không gian yên tĩnh, từng tiếng bước vang lên đều đều.
Hạ Nguyệt lắng nghe, tiếng bước chân đang dần tiến về bên này. Cô càn lùi về phía sau, ánh mắt đề phòng nhìn về màn đêm trước mắt.
Tiếng bước chân ngừng lại, trong bóng tối mờ ảo, một nữ nhân mặc một chiếc đầm đỏ, mái tóc xoăn uống lượng. Khuông mặt nữ nhân đó tối đen.
Hạ Nguyệt trong mắt điều là đề phòng, cùng cảnh giác. Giấu đi sự sợ hãi cùng lo lắng vào trong.
Nhưng khi nữ nhân đó càn lúc càn đến gần, khuông mặt của cô ta cũng dần lộ ra.
Trong ánh sáng mơ hồ. Đôi màu mắt hổ phách sáng ngời trong bóng tối, đôi môi đỏ như rượu vang, nụ cười yêu mị, nhưng quen thuộc hơn bao giờ hết.
Hạ Nguyệt mở to hai mắt, kinh ngạc hiện lên, ngây sau đó là kinh hỷ. Kêu: "Yên Tỷ!"
Vương Ngữ Yên nhìn xuống Hạ Nguyệt cười mị hoặc.
Hạ Nguyệt lại không chút Ý, cô vui mừng đối Vương Ngữ Yên nói: "Yên Tỷ, mau! Tỷ mau cởi còng cho em. Em đã bị ai đó bắt đến đây."
Hạ Nguyệt vừa nói, cô vừa bò lại gần Vương Ngữ Yên, dơ tay của mình lên, ý đồ để Vương Ngữ Yên cởi trói cho mình.
Vương Ngữ Yên cúi đầu nhìn Hạ Nguyệt bộ dáng tin tưởng vào mình. Chị dơ tay lên, nhưng không phải tháo còng tay, mà là nâng cầm cô lên.
"Yên Tỷ?"
Hạ Nguyệt nhìn Vương Ngữ Yên đầy nghi hoặc.
Vương Ngữ Yên nở ra nụ cười nguy hiểm, chị kéo lấy khuông mặt Hạ Nguyệt gần đến mặt mình: "Sao tôi phải làm vậy, trong khi tôi là người bắt em."
Hạ Nguyệt kinh ngạc: "Cái..."
Không để Hạ Nguyệt kịp phản ứng. Vương Ngữ Yên đã đè cô xuống hôn lên môi cô.
"Um~"
Hạ Nguyệt hai mắt cô mở to đầy kinh ngạc, sâu trong đôi mắt cô chính là kinh hãi không thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô muốn giấy giụa, muốn tránh thoát. Nhưng ngây cả việc tránh đi nụ hôn của Vương Ngữ Yên cũng là điều khó khăn.
Hạ Nguyệt mơ mơ màng màng, trong đầu cô xuất hiện cảnh mình nằm trong căn phòng của mình, nhưng kì lạ là không có ai.
Nhưng cảnh trươc mắt cô lại là cảnh Vương Ngữ Yên đè cô ra hôn. Ngây sau đó là cổ rồi đến tai.
Trong tìm thức Hạ Nguyệt lại không ngừng gào hét.
Mau tỉnh lại... Mau Tỉnh Lại Đi!!... MAU TÍNH LẠI ĐI!!!
Hạ Nguyệt mở bừng mắt. Cô bật người ngồi dậy, trên trán và lưng lắm tắm mồ hôi, hơi thở cô phập phồng. Đưa mắt nhìn quanh một vòng, thấy vẫn là căn phòng ngủ của mình, cô liền thở phào. Tự mình
lam bam.
"Là mộng xuân sao?"
"Không! Đó là ác mộng!"
Hạ Nguyệt lập tức phủ nhận giấc mơ vừa rồi không phải là mộng xuân.
Nhưng cô lại vô thức nhớ đến cảnh trong mơ. Khuông mặt nhỏ trong bóng tối cũng âm thầm đỏ lên.
Nghĩ đến giấc mơ biến thái vừa rồi, cô không khỏi rùng mình. Không biết là sợ hãi hay do quá mức kích thích.
Trái tim mỗi lúc càn đập nhanh, Hạ Nguyệt sắc mặt vừa ửng hồng vì mộng xuân, nay lại tái nhợt vì trái tim không ngừng đập nhanh.
Vương Ngữ Yên sẽ không bao giờ làm thế với mình.
Hạ Nguyệt âm thầm chấn an mình, đến khi trái tim cô bình ổn trở lại, và ngừng đau mới thôi.
Sáng hôm sau...
Tại biệt thự Hạ gia...
Hạ Nguyệt hai mắt như con gấu trúc, ngồi trên bàn trà, nhàn nhãn uống cà phê.
Hà Lan bộ dáng ngáy ngủ, từ cầu thang đi xuống. Cô mơ hồ nhìn thấy cái đầu trắng ở dưới sảnh.
Buồn ngủ trước đó liền không còn, cô dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống nhà.
Hà Trúc ngồi trên sofa nhìn Hạ Nguyệt. Chợt cô nghe tiếng bước chân, nhìn lên thì thấy Hà Lan vui vẻ chạy về bên này.
Hà Trúc câu mày, khiêm mặt trách cứ: "Em làm gì mà mới sáng sớm đã chạy loạn lên hết vậy."
Hà Lan chạy đến sofa, nhìn thấy đúng là Hạ Nguyệt. Chưa kịp vui mừng thì nghe giọng Hà Trúc trách cứ. Hà Lan lại tỏ ý chẳng sợ mà lên tiếng: "Không phải chỉ là chạy một chút thôi sao."
Nhưng khi ánh mắt cô chạm đến người mặc tây trang, sắc mặt lạnh băng ngồi bên cạnh Hà Trúc. Cả người cô liền cứng lại, không tiếp tục nói thêm gì.
Tiêu Nguyên ngồi bắt chân, hai tay đang vào nhau đặt trên đùi. Anh dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Khi nghe tiếng Hà Trúc và Hà Lan nói chuyện. Ánh mở đôi mặt hẹp dài của mình nhìn sang.
Hà Lan nhìn thấy Tiêu Nguyên đang nhìn về bên này. Cô chỉ cảm thấy mình sắm tui rồi.
Hà Lan... Thầm khóc trong lòng ngiều chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro