Em Gái Thiên Tài Trở Về Náo Loạn Cả Giới
Tụ họp gia đình...
2024-10-31 21:33:24
Hạ Nguyệt đặt xuống tách cà phê, sắc mặt cô vẫn không tốt. Vì thiếu ngủ mà sắc mặt cô điều tái xanh. Làn da cô vốn trắng, nên càn khiến sự xanh xao đó thêm gấp bội.
Hà Lan đứng một bên, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Nguyên, thấy anh không nói gì, cô khi này mới nhẹ nhàn thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hạ Nguyệt.
Hà Lan quay đầu nhìn qua Hạ Nguyệt ngồi kế bên mình, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hạ Nguyệt tái nhợt và xanh xao, cô không khỏi nhíu mày: "Nguyệt, em bị mất ngủ!"
Không phải câu hỏi, mà là chắc chăn.
Hạ Nguyệt ngẩn đầu, cô cũng không chút giấu giếm đáp lời: "Vâng, một chút."
Tiêu Nguyên nhìn bộ dáng bình tĩnh của Hạ Nguyệt. Trong lòng càn nhiều là tán thưởng.
Cả hai chị em Hạ Dương và Hạ Nguyệt, họ càn lớn, càn giống với mẹ nuôi khi còn sống.
Hạ Dương, em ấy luôn tươi cười như nắng ấm mai, nụ cười của em mang theo sự ấm áp nhưng lại quật cường. Và bản thân em ấy cũng là một người mạnh mẽ, không không bao giờ muốn bỏ cuộc.
Mà Hạ Nguyệt, em ấy mang nét trang nhã và sự bình tĩnh thông dong của bà. Chỉ là Hạ Nguyệt vẫn luôn rất ít cười. Bản thân Hạ Nguyệt lại là người luôn đáng tin cậy, đáng để người dựa vào. Nhưng những ai không thân sẽ chỉ thấy em là dạng người không màn thế sự.
Đây là lần đầu tiên anh cùng đứa em út trong nhà, trực tiếp đối mặt sau mười mấy năm. Những lần trước gặp nhau, nếu không phải nói chuyện qua điện thoại, không thì gọi video. Chưa một lần cùng Hạ Nguyệt nói chuyện trực tiếp.
"Có phải chuyện trên mạng làm em lo lắng không?"
Hà Trúc lo lăng tiếp lời Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt chợt ngưng lại, lắc đầu: "Chỉ là vài hình ảnh bị bôi đen, không ảnh hưởng."
Nghe chính miệng Hạ Nguyệt nói, Hà Trúc mới an tâm đôi chút. Nhưng vẫn còn nhiều thắc mắc lên tiếng: "Nhưng tại sao Hoa hạ lại muốn bất chấp bôi đen em?"
Hạ Nguyệt liếc mắt nhìn qua Tiêu Nguyên, cô chợt mỉm cười, đẩy nồi qua cho Tiêu Nguyên.
"Sao Tỷ không hỏi Nguyên Ca."
Nghe vậy, cả hai người Hà Trúc và Hà Lan quay đầu nhìn qua Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên đầu mồ hôi. Thầm nghĩ.
Tính cách này của Hạ Nguyệt vẫn như xưa, cái tính lười giải thích, rồi hay đẩy nồi cho người khác này, vẫn là không thay đổi...
"Đại khái là Chương Nhã Tịnh giở trò phía sau, Hoa hạ chỉ là kẻ bị sai khiến."
Dù than phiền là thế, nhưng anh vẫn cố mà giải đáp thắc mắc cho hai người em của mình.
Nghe đến cái họ Chương, sắc mặt cả hai người Hà Trúc và Hà Lan đều đen.
"Lại là người nhà họ Chương!"
Hà Lan tràn đầy căm tức lên tiếng.
Hà Trúc chỉ nhíu mày không nói.
Hạ Nguyệt nhìn hai người, một tức, một trầm ngâm. Đôi mắt cô giũ xuống không lên tiếng.
"Không phải nói Chương gia tạm thời không thể làm gì chúng ta sao?"
Trầm ngâm một lúc, Hà Trúc cuối cùng cũng nhớ đến lời Hạ Nguyệt từng nói, mà lên tiếng hỏi lại.
Cô không phải không tin phán đoán của Hạ Nguyệt, cô chỉ là lo Đế hoàng có ý giúp đỡ nhà họ
Chương tính kế Hạ Nguyệt.
Tiêu Nguyên nghe Hà Trúc hỏi lại, anh cũng nhíu mày. Nhưng vẫn thử phỏng đoán ý Hạ Nguyệt: "Y
Tiểu Nguyệt chắc là muốn nói, đám người bọn họ sẽ không gây ảnh đến hưởng đến công ty. Nhưng họ có thể gây phiền phức nho nhỏ đến một trong số chúng ta."
Nói rồi, Tiêu Nguyên nhìn qua Hạ Nguyệt, như muốn xác nhận lời mình giải đáp có đúng không. Nhìn thấy Hạ Nguyệt sắc mặt tái nhợt, lại nhẹ mỉm cười, tay đưa ngón cái với anh.
Tiêu Nguyên, trên đầu hiện lên 3 đường thất tiến, bất đắc dĩ thầm nghĩ. Vậy là mình đoán đúng rồi đúng không. Nhưng anh lại vui vẻ vì đã có thế làm Hạ Nguyệt mỉm cười.
"Nguyệt, em thấy sao về việc công bố thân phận."
Ngây sau đó Tiêu Nguyên liền thay đổi sắc mặc, anh nghiêm túc ra đề nghị.
Trước đó vì muốn tìm Hạ Nguyệt mà Hạ Dương đã vào giới giải trí. Nhưng Hạ Dương lại không công bố việc bản thân là đại tiểu thư tập đoàng Dương Nguyệt. Nên tận dụng lúc này, anh muốn giúp Hạ Nguyệt công bố thân phận ra ngoài.
Nhưng đáp lại Tiêu Nguyên là cái lắc đầu chắc nịch của Hạ Nguyệt.
"Không cần, tạm thời vẫn chưa được."
Hà Trúc bên cạnh nhíu mày, cố găng giải thích lợi hại trông đó.
"Nguyệt, nếu như em công bố thân phận đại tiểu thư của tập đoàng Dương nguyệt của mình. Không chỉ công việc sau này thuận lợi, mà còn có thể khiến Hoa hạ biết đến thế lực đứng phía sau em. Có thế làm họ không đánh mà lui."
Hà Lan ở bên cạnh, mất một lúc để loading kịp lời nói của 3 người. Gật đầu phụ họa: "Đúng vậy,
Nguyệt à, em suy nghĩ lại đi."
Hạ Nguyệt nhìn 3 người luôn nghĩ ngợi cho mình, cô chỉ nhẹ cười, nhưng vẫn nghiêm túc lắc đầu từ chối ý tốt đó.
"Em hiểu ý tốt của mọi người. Nhưng hiện tại em chưa muốn công bố thân phận."
Tiêu Nguyên nhíu mày, anh muốn phiên thêm vài câu.
Nhưng Hạ Nguyệt đã biết ý mà lên tiếng tiếp tục nói: "Cho dù em có công bố thân phận, thì Hoa hạ sẽ không ngừng lại."
Hà Trúc và Hà Lan nhìn nhau không rõ.
Tiêu Nguyên nhíu mày không vui hỏi lại: "Nguyệt, em là đang xem nhẹ doanh nghiệp của nhac mình sao?"
Hạ Nguyệt nhẹ cười, lắc đầu: "Không, chỉ là chủ của Hoa hạ từng đắc tội Tỷ Tỷ, nếu không tiếp tục bôi đen em để lấy được bảo vệ từ Chương gia. Thì em vẫn sẽ nghiền nát cái công ty đó."
Giọng nói Hạ Nguyệt vẫn luôn rất đều đều, cho đến khi nói đến việc chủ Hoa hạ đắc tội với Hạ Dương. Khi đó, trong ánh mắt, và biếu cảm trên mặt của Hạ Nguyệt, đều hiện lên tia lạnh lẽo.
Nghe đến Hạ Nguyệt dùng từ nghiền nát, chứ không phải khiến nó phá sản. Làm Tiêu Nguyên cũng ngơ ngác.
Mà hai người Hà Trúc và Hà Lan không hiểu giới kinh doanh, cũng cảm thấy lời Hạ Nguyệt nói có chút lạnh lẽo, dọa người.
Tiêu Nguyên nhíu mày, anh cảm thấy lời Hạ Nguyệt sắp nói sau đây, có thể khiến anh tức giận đến mức đập bàn.
Nhưng ngoài suy nghĩ anh là... Hạ Nguyệt không nói gì. Cô chỉ cầm ra điện thoại rồi bấm gì đó, rồi đưa qua cho anh và Hà Trúc xem.
Hà Lan nhìn theo mà tò mò. Không chút do dự đứng lên chạy ra sau cả hai người Tiêu Nguyên xem thứ trong điện thoại.
Không biết bên trong điện thoại là gì, nhưng cả 3 người xem thứ bên trong xong, sắc mặt ai cũng u ám, sự tức giận phần nộ điều hiện lên mặt.
"Chuyện này... Tên đó cư nhiên dám!"
Hà Lan nghiễn răng nghiễn lợi, răng xanh lên trán cũng hiện lên. Tràn đầy tức giận lên tiếng.
Ngoại trừ Hà Lan tức đến mất khống chế thì, hai người Hà Trúc và Tiêu Nguyên vẫn còn chút lý trí, họ trầm mặc không nói. Chỉ là trên mặt của cả hai cũng hiện lên răng xanh.
Có thể thấy bọn họ cũng đang phẩn nộ tột cùng.
Bình minh dần ló diện, những tia nắng vàng ấm áp chiếu xuống những tán cây xanh. Từng làn gió nhẹ buổi sáng bay phấp phới, kéo theo đó là những chiếc lá xanh vừa rụng. Những chú chim vui thích hót líu lo, để đón chào ngày mới rộn rã.
Hạ Nguyệt vừa nhâm nhi tách cà phê, vừa lắng nghe tiếng người trong bếp bận rộn.
Tiêu Nguyên vì phải đi làm sớm, mà Hà Trúc trực buổi đêm nên hôm nay ở nhà, còn Hà Lan thì gần đây không bận lắm nên không cần đến phòng thí nghiệm sớm.
Tiểu Vương nằm trong balo cho mèo, nó vừa tỉnh dậy sao giấc ngủ dài. Nhìn thấy mình đang nằm trong balo mèo, nó không khỏi dựng lông lên. Lập tức nhảy ra khỏi balo.
Tiểu Vương đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhìn thấy là căn biệt thự mà Hạ Dương bỏ nó lại. Cái đuôi nó không khỏi giũ xuống.
Nhưng khi nó đang thất vọng tràn chề, thì nó lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hạ Nguyệt.
Cái đuôi nó ngây lập tức dựng lên. Nó ngẩn cái đầu mập mặp của mình lên, đôi mắt xanh lại sáng ngời chạy về hướng mùi hương.
Hà Lan đứng một bên, cẩn thận liếc nhìn Tiêu Nguyên, thấy anh không nói gì, cô khi này mới nhẹ nhàn thở phào, ngồi xuống bên cạnh Hạ Nguyệt.
Hà Lan quay đầu nhìn qua Hạ Nguyệt ngồi kế bên mình, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt Hạ Nguyệt tái nhợt và xanh xao, cô không khỏi nhíu mày: "Nguyệt, em bị mất ngủ!"
Không phải câu hỏi, mà là chắc chăn.
Hạ Nguyệt ngẩn đầu, cô cũng không chút giấu giếm đáp lời: "Vâng, một chút."
Tiêu Nguyên nhìn bộ dáng bình tĩnh của Hạ Nguyệt. Trong lòng càn nhiều là tán thưởng.
Cả hai chị em Hạ Dương và Hạ Nguyệt, họ càn lớn, càn giống với mẹ nuôi khi còn sống.
Hạ Dương, em ấy luôn tươi cười như nắng ấm mai, nụ cười của em mang theo sự ấm áp nhưng lại quật cường. Và bản thân em ấy cũng là một người mạnh mẽ, không không bao giờ muốn bỏ cuộc.
Mà Hạ Nguyệt, em ấy mang nét trang nhã và sự bình tĩnh thông dong của bà. Chỉ là Hạ Nguyệt vẫn luôn rất ít cười. Bản thân Hạ Nguyệt lại là người luôn đáng tin cậy, đáng để người dựa vào. Nhưng những ai không thân sẽ chỉ thấy em là dạng người không màn thế sự.
Đây là lần đầu tiên anh cùng đứa em út trong nhà, trực tiếp đối mặt sau mười mấy năm. Những lần trước gặp nhau, nếu không phải nói chuyện qua điện thoại, không thì gọi video. Chưa một lần cùng Hạ Nguyệt nói chuyện trực tiếp.
"Có phải chuyện trên mạng làm em lo lắng không?"
Hà Trúc lo lăng tiếp lời Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt chợt ngưng lại, lắc đầu: "Chỉ là vài hình ảnh bị bôi đen, không ảnh hưởng."
Nghe chính miệng Hạ Nguyệt nói, Hà Trúc mới an tâm đôi chút. Nhưng vẫn còn nhiều thắc mắc lên tiếng: "Nhưng tại sao Hoa hạ lại muốn bất chấp bôi đen em?"
Hạ Nguyệt liếc mắt nhìn qua Tiêu Nguyên, cô chợt mỉm cười, đẩy nồi qua cho Tiêu Nguyên.
"Sao Tỷ không hỏi Nguyên Ca."
Nghe vậy, cả hai người Hà Trúc và Hà Lan quay đầu nhìn qua Tiêu Nguyên.
Tiêu Nguyên đầu mồ hôi. Thầm nghĩ.
Tính cách này của Hạ Nguyệt vẫn như xưa, cái tính lười giải thích, rồi hay đẩy nồi cho người khác này, vẫn là không thay đổi...
"Đại khái là Chương Nhã Tịnh giở trò phía sau, Hoa hạ chỉ là kẻ bị sai khiến."
Dù than phiền là thế, nhưng anh vẫn cố mà giải đáp thắc mắc cho hai người em của mình.
Nghe đến cái họ Chương, sắc mặt cả hai người Hà Trúc và Hà Lan đều đen.
"Lại là người nhà họ Chương!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hà Lan tràn đầy căm tức lên tiếng.
Hà Trúc chỉ nhíu mày không nói.
Hạ Nguyệt nhìn hai người, một tức, một trầm ngâm. Đôi mắt cô giũ xuống không lên tiếng.
"Không phải nói Chương gia tạm thời không thể làm gì chúng ta sao?"
Trầm ngâm một lúc, Hà Trúc cuối cùng cũng nhớ đến lời Hạ Nguyệt từng nói, mà lên tiếng hỏi lại.
Cô không phải không tin phán đoán của Hạ Nguyệt, cô chỉ là lo Đế hoàng có ý giúp đỡ nhà họ
Chương tính kế Hạ Nguyệt.
Tiêu Nguyên nghe Hà Trúc hỏi lại, anh cũng nhíu mày. Nhưng vẫn thử phỏng đoán ý Hạ Nguyệt: "Y
Tiểu Nguyệt chắc là muốn nói, đám người bọn họ sẽ không gây ảnh đến hưởng đến công ty. Nhưng họ có thể gây phiền phức nho nhỏ đến một trong số chúng ta."
Nói rồi, Tiêu Nguyên nhìn qua Hạ Nguyệt, như muốn xác nhận lời mình giải đáp có đúng không. Nhìn thấy Hạ Nguyệt sắc mặt tái nhợt, lại nhẹ mỉm cười, tay đưa ngón cái với anh.
Tiêu Nguyên, trên đầu hiện lên 3 đường thất tiến, bất đắc dĩ thầm nghĩ. Vậy là mình đoán đúng rồi đúng không. Nhưng anh lại vui vẻ vì đã có thế làm Hạ Nguyệt mỉm cười.
"Nguyệt, em thấy sao về việc công bố thân phận."
Ngây sau đó Tiêu Nguyên liền thay đổi sắc mặc, anh nghiêm túc ra đề nghị.
Trước đó vì muốn tìm Hạ Nguyệt mà Hạ Dương đã vào giới giải trí. Nhưng Hạ Dương lại không công bố việc bản thân là đại tiểu thư tập đoàng Dương Nguyệt. Nên tận dụng lúc này, anh muốn giúp Hạ Nguyệt công bố thân phận ra ngoài.
Nhưng đáp lại Tiêu Nguyên là cái lắc đầu chắc nịch của Hạ Nguyệt.
"Không cần, tạm thời vẫn chưa được."
Hà Trúc bên cạnh nhíu mày, cố găng giải thích lợi hại trông đó.
"Nguyệt, nếu như em công bố thân phận đại tiểu thư của tập đoàng Dương nguyệt của mình. Không chỉ công việc sau này thuận lợi, mà còn có thể khiến Hoa hạ biết đến thế lực đứng phía sau em. Có thế làm họ không đánh mà lui."
Hà Lan ở bên cạnh, mất một lúc để loading kịp lời nói của 3 người. Gật đầu phụ họa: "Đúng vậy,
Nguyệt à, em suy nghĩ lại đi."
Hạ Nguyệt nhìn 3 người luôn nghĩ ngợi cho mình, cô chỉ nhẹ cười, nhưng vẫn nghiêm túc lắc đầu từ chối ý tốt đó.
"Em hiểu ý tốt của mọi người. Nhưng hiện tại em chưa muốn công bố thân phận."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiêu Nguyên nhíu mày, anh muốn phiên thêm vài câu.
Nhưng Hạ Nguyệt đã biết ý mà lên tiếng tiếp tục nói: "Cho dù em có công bố thân phận, thì Hoa hạ sẽ không ngừng lại."
Hà Trúc và Hà Lan nhìn nhau không rõ.
Tiêu Nguyên nhíu mày không vui hỏi lại: "Nguyệt, em là đang xem nhẹ doanh nghiệp của nhac mình sao?"
Hạ Nguyệt nhẹ cười, lắc đầu: "Không, chỉ là chủ của Hoa hạ từng đắc tội Tỷ Tỷ, nếu không tiếp tục bôi đen em để lấy được bảo vệ từ Chương gia. Thì em vẫn sẽ nghiền nát cái công ty đó."
Giọng nói Hạ Nguyệt vẫn luôn rất đều đều, cho đến khi nói đến việc chủ Hoa hạ đắc tội với Hạ Dương. Khi đó, trong ánh mắt, và biếu cảm trên mặt của Hạ Nguyệt, đều hiện lên tia lạnh lẽo.
Nghe đến Hạ Nguyệt dùng từ nghiền nát, chứ không phải khiến nó phá sản. Làm Tiêu Nguyên cũng ngơ ngác.
Mà hai người Hà Trúc và Hà Lan không hiểu giới kinh doanh, cũng cảm thấy lời Hạ Nguyệt nói có chút lạnh lẽo, dọa người.
Tiêu Nguyên nhíu mày, anh cảm thấy lời Hạ Nguyệt sắp nói sau đây, có thể khiến anh tức giận đến mức đập bàn.
Nhưng ngoài suy nghĩ anh là... Hạ Nguyệt không nói gì. Cô chỉ cầm ra điện thoại rồi bấm gì đó, rồi đưa qua cho anh và Hà Trúc xem.
Hà Lan nhìn theo mà tò mò. Không chút do dự đứng lên chạy ra sau cả hai người Tiêu Nguyên xem thứ trong điện thoại.
Không biết bên trong điện thoại là gì, nhưng cả 3 người xem thứ bên trong xong, sắc mặt ai cũng u ám, sự tức giận phần nộ điều hiện lên mặt.
"Chuyện này... Tên đó cư nhiên dám!"
Hà Lan nghiễn răng nghiễn lợi, răng xanh lên trán cũng hiện lên. Tràn đầy tức giận lên tiếng.
Ngoại trừ Hà Lan tức đến mất khống chế thì, hai người Hà Trúc và Tiêu Nguyên vẫn còn chút lý trí, họ trầm mặc không nói. Chỉ là trên mặt của cả hai cũng hiện lên răng xanh.
Có thể thấy bọn họ cũng đang phẩn nộ tột cùng.
Bình minh dần ló diện, những tia nắng vàng ấm áp chiếu xuống những tán cây xanh. Từng làn gió nhẹ buổi sáng bay phấp phới, kéo theo đó là những chiếc lá xanh vừa rụng. Những chú chim vui thích hót líu lo, để đón chào ngày mới rộn rã.
Hạ Nguyệt vừa nhâm nhi tách cà phê, vừa lắng nghe tiếng người trong bếp bận rộn.
Tiêu Nguyên vì phải đi làm sớm, mà Hà Trúc trực buổi đêm nên hôm nay ở nhà, còn Hà Lan thì gần đây không bận lắm nên không cần đến phòng thí nghiệm sớm.
Tiểu Vương nằm trong balo cho mèo, nó vừa tỉnh dậy sao giấc ngủ dài. Nhìn thấy mình đang nằm trong balo mèo, nó không khỏi dựng lông lên. Lập tức nhảy ra khỏi balo.
Tiểu Vương đưa mắt nhìn quanh một vòng, nhìn thấy là căn biệt thự mà Hạ Dương bỏ nó lại. Cái đuôi nó không khỏi giũ xuống.
Nhưng khi nó đang thất vọng tràn chề, thì nó lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Hạ Nguyệt.
Cái đuôi nó ngây lập tức dựng lên. Nó ngẩn cái đầu mập mặp của mình lên, đôi mắt xanh lại sáng ngời chạy về hướng mùi hương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro