Đối với em, anh...
2024-10-03 15:11:18
Giá trị thương mại của Vương Diệc Thần đang tăng cao và nhận được nhiều sự chú ý từ các nhãn hàng thời trang trên thế giới trong đó có hợp đồng vừa ký gần đây – Valetino, anh trở thành đại sứ thương hiệu toàn cầu của hãng và tham dự tuần lễ ở Pháp này như là một sự thông báo chính thức.
“Anh Hùng, đây là chìa khóa phòng của mọi người. Anh chia ra giúp em nha./”
Giản Tuyết Ngưng đưa lại thẻ phòng cho quản lý Hùng sau khi trao đổi với bộ phận lễ tân và nhận phòng giúp cả đoàn, chợt Vương Diệc Thần nói nhỏ.
“Em ở cùng phòng với anh.”
“Không được đâu, ở đây có nhiều ánh mắt lắm. Để họ quay được thì không tốt, em tự đặt một phòng riêng bên cạnh anh rồi./”
Dù trong lòng phản đối nhưng Vương Diệc Thần vẫn đồng ý theo quyết định của Giản Tuyết Ngưng.
“Được, nghe theo em. Vậy tối nay chúng ta cùng đi dạo một vòng thành phố được không?.”
“Được chứ./”
Giản Tuyết Ngưng vui vẻ đồng ý trước lời đề xuất từ Vương Diệc Thần thì bất ngờ giám đốc thương hiệu của Valetino xuất hiện tiếp đón …
“Thần, welcome welcome./”
Giám đốc thương hiệu của Valetino – Ngài Paolo đích thân tới chào đón Vương Diệc Thần cho đến khi ông nhìn sang bên cạnh là Giản Tuyết Ngưng thì cô mới mỉm cười giơ tay chào hỏi…
“Ça fait longtemps, Paolo.” (Ça fait longtemps = Đã lâu không gặp)
“Eirlys?”
Vương Diệc Thần một bên ngỡ ngàng khi không thể tin được rằng Giản Tuyết Ngưng và ngài Paolo lại quen biết nhau.
“Thần à, chúng ta mời nữ thần đến đây quả thật là ý kiến sáng suốt đấy./”
Quản lý Hùng thì thầm to nhỏ với Vương Diệc Thần với trạng thái ngưỡng mộ, ngay cả anh biết rõ Giản Tuyết Ngưng là một cô gái đặc biệt đi đâu cũng sẽ tạo sự chú ý.
“Chúc hai người tân hôn vui vẻ nhé./”
Vương Diệc Thần chưa hiểu lắm câu nói tiếng Pháp từ ngài Paolo nên Giản Tuyết Ngưng thẹn thùng phiên dịch lại …
“Ngài ấy chúc chúng ta sau này tân hôn vui vẻ đấy./”
“Ahh, Merci, merci beaucoup.” (Merci beaucoup = cảm ơn nhiều)
Sau khi ngài Paolo rời khỏi, cả hai cùng lên phòng nghỉ ngơi thì Giản Tuyết Ngưng mới để ý đến cái nhìn là lạ từ Vương Diệc Thần và quản lý Hùng.
“Sao thế?”
“Em và ngài Paolo có quen biết à?”
Giản Tuyết Ngưng bật cười, thì ra là Vương Diệc Thần đang tò mò chuyện của ngài Paolo.
“Trước đây khi thi đấu tại Pháp, em tình cờ gặp và giúp đỡ ngài ấy trong một hoàn cảnh nên biết nhau từ đó.”
“…”
Giản Tuyết Ngưng nhìn sắc mặt từ Vương Diệc Thần mà có thể đoán ra được anh đang có suy nghĩ gì liền vội vàng giải thích.
“Nhưng mà, lần đó em vốn không biết ngài ấy là giám đốc gì cả nên không có sự thiên vị nào trong chuyện này đâu. Anh đừng suy nghĩ là do em …”
“Đương nhiên là anh không nghĩ vậy rồi, đừng lo quá nhé./”
Vương Diệc Thần dùng sự dịu dàng nhất đối đãi với Giản Tuyết Ngưng nhưng có lẽ dường như trong một khoảnh khắc anh đã thật sự nghĩ rằng vì mối quan hệ với cô nên anh mới đạt được hợp đồng đại diện này. Khi cả hai dừng lại ngay cửa phòng, chợt cô níu lấy tay của anh và quản lý Hùng nhận ra được liền nhanh chóng nhường lại không gian.
“Thần, có phải anh đang nghĩ hợp đồng đại diện này vì em mà anh mới được ký phải không?”
Không hiểu sao Vương Diệc Thần vô tình im lặng trước câu hỏi từ Giản Tuyết Ngưng.
“Nếu thật sự đúng là vậy thì em không nên tiếp tục ở lại đây, tránh ảnh hưởng sự nghiệp về sau của anh.”
Giản Tuyết Ngưng xoay lưng kéo va – li rời đi thì lúc này Vương Diệc Thần mới sững người lại mà kéo cô ôm vào lòng …
“Anh xin lỗi, anh không nên có suy nghĩ như thế để em bận tâm.”
Vương Diệc Thần ngày càng ôm chặt Giản Tuyết Ngưng vào lòng, so với suy nghĩ kia thì anh của bây giờ dĩ nhiên càng không muốn cô rời khỏi.
“Đừng đi, về sau anh sẽ không suy nghĩ như vậy nữa đâu.”
Thanh âm trầm ấm từ Vương Diệc Thần khiến cho Giản Tuyết Ngưng mềm lòng …
“Thật không?
“Ừm.”
Vương Diệc Thần khẽ ừ với chất giọng trầm lắng mà lạnh lùng kia nhưng không buông đôi tay đang ôm chặt lấy Giản Tuyết Ngưng.
“Đây là khách sạn lớn đấy, vào trong đã./”
“Không muốn.”
Vương Diệc Thần vẫn giữ nguyên trạng thái mà cố gắng làm nũng với Giản Tuyết Ngưng …
“Chằng phải anh nói tối nay dẫn em đi dạo thành phố sao? Em hơi mệt, cần nghỉ ngơi lấy lại sức đó.”
Lo lắng cho sức khỏe của Giản Tuyết Ngưng nên Vương Diệc Thần mới buông thả đôi tay, nhẹ nhàng hôn lên trán cô thay cho lời chào tạm thời trước khi cô vào phòng.
“Tối anh qua tìm em sau.”
“Được./”
Những hình ảnh về Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng tại Paris đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt, hiển nhiên đã tạo hotsearch trên weibo cùng nhiều lời bình luận tích cực. Cùng thời điểm đó tại Thượng Hải thì trời đã tối, cả nhà họ Giản đang dùng cơm gia đình với nhau.
“Mau xem, chị lại lên hotsearch nữa rồi./”
Giản Hân Hân năng nổ lên tiếng thông báo để mọi người chú ý.
“Đi du lịch ngầm với nhau như vậy làm sao mà không lên weibo cho được?”
Đinh Nhất Hoằng nói lời châm chọc thì bị Vân Ngọc Ly một bên trách nhẹ.
“Cô ấy mà về là em mách cho anh xem.”
“Đừng mà, vợ. Anh sai rồi.”
Cả nhà bật cười vì tính sợ vợ của Đinh Nhất Hoằng, sau đó ông cố Giản quay sang hỏi chuyện với Giản Trữ Luân.
“Luân à, công việc ở tập đoàn thế nào rồi?”
“Vâng. Mọi việc đều ổn, thưa ông cố. Hầu hết vẫn là ở cách xử lý của Tiểu Ngưng, cháu chỉ hỗ trợ phần nào theo lời con bé thôi./”
Ông cố Giản vừa gật đầu nhẹ vừa gắp thức ăn …
“Nếu như sau ba năm, Tiểu Ngưng thật sự nhường lại chức người thừa kế này cho cháu thì cháu thấy thế nào?”
Ông cố Giản đặt câu hỏi trọng tâm khiến cả nhà dừng lại thao tác mà hướng ánh nhìn về hai ông cháu, riêng Giản Trữ Luân hơi băn khoăn chưa biết trả lời như thế nào cho đúng mực …
“Cháu xem. Nhất Hoằng và Ngọc Ly phải điều hành chuỗi khách sạn, Hân Hân thì còn nhỏ tuổi, người lớn trong nhà hầu như đều muốn nghỉ ngơi mà nhường cho đám trẻ các cháu trổ tài. Tiểu Ngưng thì không cần phải nói nữa, vốn dĩ con bé có ước mơ riêng nên mới chấp nhận điều kiện ba năm của ta. Vậy bây giờ ngoài cháu ra thì còn ai?”
“Cháu …”
Giản Trữ Luân lưỡng lự trả lời nên Giản Bính - ba của anh lên tiếng …
“Ông à, hiện tại Tiểu Ngưng đang xử lý chuyện của gia tộc và tập đoàn rất là tốt nên thiết nghĩ chúng ta cứ để con bé xem xét đã. Nếu thật sự sau ba năm, con bé tin tưởng nhường lại vị trí cho Luân thì lúc đó năng lực của Luân giải đáp thay cũng chưa muộn.”
“Đúng đó ông cố, trước đây là cháu bốc đồng nhưng bây giờ theo Tiểu Ngưng cháu học hỏi được rất nhiều điều nên ông cố yên tâm. Nếu thật sự có ngày đó, cháu sẽ không khiến cả nhà thất vọng và tiếp tục đưa Giản thị ngày một phát triển.”
Ông cố Giản rất đồng tình với câu trả lời khí phách từ Giản Trữ Luân nên thoải mái cười lớn, rồi cùng cả nhà ăn uống vui vẻ mà không quên chụp lại những khoảnh khắc gửi cho Giản Tuyết Ngưng. Tuy nhiên, người con gái ấy dù là đang lệch múi giờ nhưng vẫn có thể chìm vào giấc ngủ sâu trong mọi hoàn cảnh.
*Valetino: Một trong những thương hiệu thời trang nổi tiếng tại Pháp.
*P.s: Tên thương hiệu và đại diện không liên quan ngoài đời thực, nếu có sai sót mong m.n bỏ qua nhé.!
“Anh Hùng, đây là chìa khóa phòng của mọi người. Anh chia ra giúp em nha./”
Giản Tuyết Ngưng đưa lại thẻ phòng cho quản lý Hùng sau khi trao đổi với bộ phận lễ tân và nhận phòng giúp cả đoàn, chợt Vương Diệc Thần nói nhỏ.
“Em ở cùng phòng với anh.”
“Không được đâu, ở đây có nhiều ánh mắt lắm. Để họ quay được thì không tốt, em tự đặt một phòng riêng bên cạnh anh rồi./”
Dù trong lòng phản đối nhưng Vương Diệc Thần vẫn đồng ý theo quyết định của Giản Tuyết Ngưng.
“Được, nghe theo em. Vậy tối nay chúng ta cùng đi dạo một vòng thành phố được không?.”
“Được chứ./”
Giản Tuyết Ngưng vui vẻ đồng ý trước lời đề xuất từ Vương Diệc Thần thì bất ngờ giám đốc thương hiệu của Valetino xuất hiện tiếp đón …
“Thần, welcome welcome./”
Giám đốc thương hiệu của Valetino – Ngài Paolo đích thân tới chào đón Vương Diệc Thần cho đến khi ông nhìn sang bên cạnh là Giản Tuyết Ngưng thì cô mới mỉm cười giơ tay chào hỏi…
“Ça fait longtemps, Paolo.” (Ça fait longtemps = Đã lâu không gặp)
“Eirlys?”
Vương Diệc Thần một bên ngỡ ngàng khi không thể tin được rằng Giản Tuyết Ngưng và ngài Paolo lại quen biết nhau.
“Thần à, chúng ta mời nữ thần đến đây quả thật là ý kiến sáng suốt đấy./”
Quản lý Hùng thì thầm to nhỏ với Vương Diệc Thần với trạng thái ngưỡng mộ, ngay cả anh biết rõ Giản Tuyết Ngưng là một cô gái đặc biệt đi đâu cũng sẽ tạo sự chú ý.
“Chúc hai người tân hôn vui vẻ nhé./”
Vương Diệc Thần chưa hiểu lắm câu nói tiếng Pháp từ ngài Paolo nên Giản Tuyết Ngưng thẹn thùng phiên dịch lại …
“Ngài ấy chúc chúng ta sau này tân hôn vui vẻ đấy./”
“Ahh, Merci, merci beaucoup.” (Merci beaucoup = cảm ơn nhiều)
Sau khi ngài Paolo rời khỏi, cả hai cùng lên phòng nghỉ ngơi thì Giản Tuyết Ngưng mới để ý đến cái nhìn là lạ từ Vương Diệc Thần và quản lý Hùng.
“Sao thế?”
“Em và ngài Paolo có quen biết à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Tuyết Ngưng bật cười, thì ra là Vương Diệc Thần đang tò mò chuyện của ngài Paolo.
“Trước đây khi thi đấu tại Pháp, em tình cờ gặp và giúp đỡ ngài ấy trong một hoàn cảnh nên biết nhau từ đó.”
“…”
Giản Tuyết Ngưng nhìn sắc mặt từ Vương Diệc Thần mà có thể đoán ra được anh đang có suy nghĩ gì liền vội vàng giải thích.
“Nhưng mà, lần đó em vốn không biết ngài ấy là giám đốc gì cả nên không có sự thiên vị nào trong chuyện này đâu. Anh đừng suy nghĩ là do em …”
“Đương nhiên là anh không nghĩ vậy rồi, đừng lo quá nhé./”
Vương Diệc Thần dùng sự dịu dàng nhất đối đãi với Giản Tuyết Ngưng nhưng có lẽ dường như trong một khoảnh khắc anh đã thật sự nghĩ rằng vì mối quan hệ với cô nên anh mới đạt được hợp đồng đại diện này. Khi cả hai dừng lại ngay cửa phòng, chợt cô níu lấy tay của anh và quản lý Hùng nhận ra được liền nhanh chóng nhường lại không gian.
“Thần, có phải anh đang nghĩ hợp đồng đại diện này vì em mà anh mới được ký phải không?”
Không hiểu sao Vương Diệc Thần vô tình im lặng trước câu hỏi từ Giản Tuyết Ngưng.
“Nếu thật sự đúng là vậy thì em không nên tiếp tục ở lại đây, tránh ảnh hưởng sự nghiệp về sau của anh.”
Giản Tuyết Ngưng xoay lưng kéo va – li rời đi thì lúc này Vương Diệc Thần mới sững người lại mà kéo cô ôm vào lòng …
“Anh xin lỗi, anh không nên có suy nghĩ như thế để em bận tâm.”
Vương Diệc Thần ngày càng ôm chặt Giản Tuyết Ngưng vào lòng, so với suy nghĩ kia thì anh của bây giờ dĩ nhiên càng không muốn cô rời khỏi.
“Đừng đi, về sau anh sẽ không suy nghĩ như vậy nữa đâu.”
Thanh âm trầm ấm từ Vương Diệc Thần khiến cho Giản Tuyết Ngưng mềm lòng …
“Thật không?
“Ừm.”
Vương Diệc Thần khẽ ừ với chất giọng trầm lắng mà lạnh lùng kia nhưng không buông đôi tay đang ôm chặt lấy Giản Tuyết Ngưng.
“Đây là khách sạn lớn đấy, vào trong đã./”
“Không muốn.”
Vương Diệc Thần vẫn giữ nguyên trạng thái mà cố gắng làm nũng với Giản Tuyết Ngưng …
“Chằng phải anh nói tối nay dẫn em đi dạo thành phố sao? Em hơi mệt, cần nghỉ ngơi lấy lại sức đó.”
Lo lắng cho sức khỏe của Giản Tuyết Ngưng nên Vương Diệc Thần mới buông thả đôi tay, nhẹ nhàng hôn lên trán cô thay cho lời chào tạm thời trước khi cô vào phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tối anh qua tìm em sau.”
“Được./”
Những hình ảnh về Vương Diệc Thần và Giản Tuyết Ngưng tại Paris đang được lan truyền với tốc độ chóng mặt, hiển nhiên đã tạo hotsearch trên weibo cùng nhiều lời bình luận tích cực. Cùng thời điểm đó tại Thượng Hải thì trời đã tối, cả nhà họ Giản đang dùng cơm gia đình với nhau.
“Mau xem, chị lại lên hotsearch nữa rồi./”
Giản Hân Hân năng nổ lên tiếng thông báo để mọi người chú ý.
“Đi du lịch ngầm với nhau như vậy làm sao mà không lên weibo cho được?”
Đinh Nhất Hoằng nói lời châm chọc thì bị Vân Ngọc Ly một bên trách nhẹ.
“Cô ấy mà về là em mách cho anh xem.”
“Đừng mà, vợ. Anh sai rồi.”
Cả nhà bật cười vì tính sợ vợ của Đinh Nhất Hoằng, sau đó ông cố Giản quay sang hỏi chuyện với Giản Trữ Luân.
“Luân à, công việc ở tập đoàn thế nào rồi?”
“Vâng. Mọi việc đều ổn, thưa ông cố. Hầu hết vẫn là ở cách xử lý của Tiểu Ngưng, cháu chỉ hỗ trợ phần nào theo lời con bé thôi./”
Ông cố Giản vừa gật đầu nhẹ vừa gắp thức ăn …
“Nếu như sau ba năm, Tiểu Ngưng thật sự nhường lại chức người thừa kế này cho cháu thì cháu thấy thế nào?”
Ông cố Giản đặt câu hỏi trọng tâm khiến cả nhà dừng lại thao tác mà hướng ánh nhìn về hai ông cháu, riêng Giản Trữ Luân hơi băn khoăn chưa biết trả lời như thế nào cho đúng mực …
“Cháu xem. Nhất Hoằng và Ngọc Ly phải điều hành chuỗi khách sạn, Hân Hân thì còn nhỏ tuổi, người lớn trong nhà hầu như đều muốn nghỉ ngơi mà nhường cho đám trẻ các cháu trổ tài. Tiểu Ngưng thì không cần phải nói nữa, vốn dĩ con bé có ước mơ riêng nên mới chấp nhận điều kiện ba năm của ta. Vậy bây giờ ngoài cháu ra thì còn ai?”
“Cháu …”
Giản Trữ Luân lưỡng lự trả lời nên Giản Bính - ba của anh lên tiếng …
“Ông à, hiện tại Tiểu Ngưng đang xử lý chuyện của gia tộc và tập đoàn rất là tốt nên thiết nghĩ chúng ta cứ để con bé xem xét đã. Nếu thật sự sau ba năm, con bé tin tưởng nhường lại vị trí cho Luân thì lúc đó năng lực của Luân giải đáp thay cũng chưa muộn.”
“Đúng đó ông cố, trước đây là cháu bốc đồng nhưng bây giờ theo Tiểu Ngưng cháu học hỏi được rất nhiều điều nên ông cố yên tâm. Nếu thật sự có ngày đó, cháu sẽ không khiến cả nhà thất vọng và tiếp tục đưa Giản thị ngày một phát triển.”
Ông cố Giản rất đồng tình với câu trả lời khí phách từ Giản Trữ Luân nên thoải mái cười lớn, rồi cùng cả nhà ăn uống vui vẻ mà không quên chụp lại những khoảnh khắc gửi cho Giản Tuyết Ngưng. Tuy nhiên, người con gái ấy dù là đang lệch múi giờ nhưng vẫn có thể chìm vào giấc ngủ sâu trong mọi hoàn cảnh.
*Valetino: Một trong những thương hiệu thời trang nổi tiếng tại Pháp.
*P.s: Tên thương hiệu và đại diện không liên quan ngoài đời thực, nếu có sai sót mong m.n bỏ qua nhé.!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro