Lời khẳng định...
2024-10-03 15:11:18
Không khí buổi đêm tại Pháp trở nên nhộn nhịp hơn nhưng Giản Tuyết Ngưng vẫn còn chìm trong giấc mộng mà chưa có ý tỉnh dậy, chợt có tiếng gõ cửa bên ngoài khiến cô buộc phải mở mắt ngồi dậy ra xem là ai.
“Vẫn còn là sâu ngủ à?”
Chất giọng được phát lên từ Vương Diệc Thần nên Giản Tuyết Ngưng mở cửa cho anh vào, sau đó ôm cả người anh mà làm nũng…
“Mau sửa soạn một chút, anh dẫn em đi chơi.”
“Ồ.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu nghe lời vào phòng tắm sửa soạn, riêng Vương Diệc Thần bên ngoài vừa chờ cô vừa lướt điện thoại tìm kiếm cho đến khi cô thay đồ xong.
“Anh Hùng không đi cùng chúng ta sao?”
Giản Tuyết Ngưng tò mò về sự hiện diện của quản lý Hùng không thấy bóng dáng…
“Đương nhiên là có rồi, anh ấy dưới xe chờ chúng ta đấy.”
“À.”
Thành phố Paris của Pháp vốn không nhiều người hâm mộ như nước nhà nên Vương Diệc Thần bình thản dẫn Giản Tuyết Ngưng đi dạo một vòng không sợ bị bắt gặp, song cả hai chợt dừng lại khi thấy một cô gái cầm cây đàn ca hát giữa trung tâm dưới ánh đèn mờ ảo liền nảy ra một ý.
“Đợi anh nhé./”
“Hở?”
Vương Diệc Thần tiến lại trao đổi cơ bản với cô bé đó, khiến Giản Tuyết Ngưng đứng nhìn đầy khó hiểu. Một lúc sau, cô thấy cô bé kia nhường lại cây đàn cho anh mà bất giác cười nhẹ vì nhận ra được ý định của anh.
“This song for my fiancé.” (fiancé = vị hôn thê/hôn phu)
Vương Diệc Thần bắt đầu cử động từng ngón tay vào dây đàn và cất lên chất giọng trầm ấm của bản thân, hiển nhiên có nhiều người tò mò liền dừng chân nghe tiếng hát phát ra từ anh. Riêng Giản Tuyết Ngưng một bên dường như đang cảm thấy xúc động mà kìm nén nước mắt, bài hát vừa kết thúc thì anh trả lại cây đàn cho cô bé rồi tiến về bên cô.
“Em làm sao thế?”
Vương Diệc Thần lo lắng khi Giản Tuyết Ngưng đang rưng rưng nước mắt …
“Không sao, anh hát hay quá đó mà.!”
Bất giác, Vương Diệc Thần trao cho Giản Tuyết Ngưng cái ôm an ủi và tiếp tục chuyến đi chơi bằng việc ăn uống tại một quán ăn đêm gần tháp Eiffel.
“Vậy em và Ninh Tuấn Khang kia đã nói chuyện rõ ràng rồi?”
“Ồ. Trước sau gì cũng sẽ nói nên nói sớm hay muộn cũng chỉ một kết quả thôi, em không muốn anh ta chờ đợi vô ích.”
Vương Diệc Thần vẫn luôn có một câu hỏi đối với Giản Tuyết Ngưng nhưng chưa biết mở lời như thế nào.
“Thần, làm sao vậy?”
“Anh …”
Vương Diệc Thần ấp a ấp úng trước Giản Tuyết Ngưng, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt đó mà lên tiếng.
“Làm sao thế?”
“Tiểu Ngưng, thật ra anh tò mò một việc. Đinh Nhất Hoằng-Dịch Trọng Khiêm-Quan Kính Khải-Giản Bảo Đăng hay anh chàng thanh tra kia và gần đây là Ninh Tuấn Khang này, nếu như không gặp anh thì liệu em có rung động với một ai trong số họ không?”
Vương Diệc Thần liệt kê ra một loạt cái tên những người đàn ông từng có tình cảm với Giản Tuyết Ngưng lúc xưa rồi mới nhận ra khuôn mặt không biểu cảm của cô.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này?”
“Anh … hơi hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi em.”
Giản Tuyết Ngưng ban đầu không lộ biểu cảm nhưng giây sau bình thản hồi đáp.
Dịch Trọng Khiêm và em hẹn hò khi bắt đầu vào trung học năm cuối, được khoảng gần một năm thì không tìm được tiếng nói chung nên chia tay trong hòa bình. Aiden thì em tình cờ gặp khi có lịch thi đấu ở nước ngoài, lúc đó anh ấy đang là thanh tra thực tập nên tụi em chỉ trở thành bạn tốt thôi. Những người còn lại, em nghĩ không có khả năng … là họ có tình cảm với em.”
“Sao lại có thể không có chứ?”
Giản Tuyết Ngưng bất ngờ trước biểu cảm hốt hoảng từ Vương Diệc Thần mà ngơ ngẩn.
“Cùng là đàn ông với nhau nên anh biết, Quan Kính Khải nếu như Reina không mang thai thì có lẽ chắc còn theo đuổi em. Nhất Hoằng từng nói sự thật với anh rằng em mãi là mối tình đầu của anh ta hay Giản Bảo Đăng cũng đều là như vậy. Bây giờ lại thêm một Ninh Tuấn Khang, anh … anh …”
“Anh làm sao? Đánh ghen?”
Giản Tuyết Ngưng giả vờ trêu đùa khi nhìn vào vẻ mặt không mấy vui vẻ của Vương Diệc Thần khi nói về tình sử của cô.
“Được rồi. Cho dù bây giờ họ có hay không có tình cảm với em thì người em chọn chỉ có anh thôi, nên đừng bày ra vẻ mặt ghen tuông đó nữa.”
Giản Tuyết Ngưng vừa dõng dạc trả lời vừa véo nhẹ hai bên má của Vương Diệc Thần nhằm giúp anh cười trở lại và quả nhiên anh đã phấn chấn hơn khi nghe được lời thật lòng từ cô.
“Ngày mai anh phải dậy sớm nên chúng ta tranh thủ ăn rồi về nghỉ ngơi nhé.”
“Được. Nghe em hết./”
Sáng ngày hôm sau, Vương Diệc Thần diện trên người mẫu thời trang Thu Đông với phiên bản giới hạn tức chỉ dành riêng cho anh của Valetino. Song song đó, Giản Tuyết Ngưng cũng được ngài Paolo đề nghị diện chung đôi với anh như mẫu cặp nhưng…
“Hả? Em từ chối sao?”
“Đúng rồi đấy. Hôm nay anh là nhân vật chính mà, vì vậy em không muốn phải chiếm lấy sự chú ý không cần thiết đó.”
Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ thỏa đáng cho Vương Diệc Thần làm anh càng thêm yêu thương người con gái này hơn.
“Eirlys?”
Tiếng gọi từ ngài Paolo khiến Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần hướng ánh nhìn về phía ông.
“Ta nghe nói cô không đồng ý mặc mẫu đôi với Thần, sao vậy?”
“Không làm sao cả. Nhân vật chính hôm nay là Thần, nên tôi từ chối thôi./”
Vương Diệc Thần một bên nhìn Giản Tuyết Ngưng và ngài Paolo cùng giao tiếp tiếng Pháp nhưng có thể hiểu được là cô đang giải thích lý do để tránh hiểu lầm không hay.
“Tiếc quá. Nhà thiết kế của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị mẫu này dành riêng cho hai người khi nghe tin cả hai cùng đến, nếu cô ấy biết cô không diện thì sẽ buồn lắm đây./”
Bất chợt, khuôn mặt của Giản Tuyết Ngưng giãn ra khi nghe được lý do từ ngài Paolo và dường như Vương Diệc Thần đã chú ý đến.
“Tiểu Ngưng, làm sao vậy?”
“Ngài ấy nói nhà thiết kế của họ đặc biệt chuẩn bị hai mẫu thiết kế riêng này cho chúng ta, nên …”
Vương Diệc Thần nắm bắt được ý sau nên nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Nếu họ đã có thành ý, em đừng nên phụ ý tốt đó. Với lại thay vì anh là nhân vật chính, vậy tại sao không phải hai chúng ta đều là nhân vật chính luôn?”
Dưới sự thuyết phục thành công từ Vương Diệc Thần, Giản Tuyết Ngưng đồng ý diện mẫu đồ đôi còn lại rồi cùng anh xuất hiện trong tuần lễ thời trang. Sự hiện diện của cả hai đã chiếm sự chú ý lớn từ phía truyền thông cũng như các khách mời khác trong giới thời trang, song song đó trong suốt buổi lễ cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ dưới cương vị một phiên dịch viên nhằm giúp anh tỏa sáng nhất.
“Vẫn còn là sâu ngủ à?”
Chất giọng được phát lên từ Vương Diệc Thần nên Giản Tuyết Ngưng mở cửa cho anh vào, sau đó ôm cả người anh mà làm nũng…
“Mau sửa soạn một chút, anh dẫn em đi chơi.”
“Ồ.”
Giản Tuyết Ngưng gật đầu nghe lời vào phòng tắm sửa soạn, riêng Vương Diệc Thần bên ngoài vừa chờ cô vừa lướt điện thoại tìm kiếm cho đến khi cô thay đồ xong.
“Anh Hùng không đi cùng chúng ta sao?”
Giản Tuyết Ngưng tò mò về sự hiện diện của quản lý Hùng không thấy bóng dáng…
“Đương nhiên là có rồi, anh ấy dưới xe chờ chúng ta đấy.”
“À.”
Thành phố Paris của Pháp vốn không nhiều người hâm mộ như nước nhà nên Vương Diệc Thần bình thản dẫn Giản Tuyết Ngưng đi dạo một vòng không sợ bị bắt gặp, song cả hai chợt dừng lại khi thấy một cô gái cầm cây đàn ca hát giữa trung tâm dưới ánh đèn mờ ảo liền nảy ra một ý.
“Đợi anh nhé./”
“Hở?”
Vương Diệc Thần tiến lại trao đổi cơ bản với cô bé đó, khiến Giản Tuyết Ngưng đứng nhìn đầy khó hiểu. Một lúc sau, cô thấy cô bé kia nhường lại cây đàn cho anh mà bất giác cười nhẹ vì nhận ra được ý định của anh.
“This song for my fiancé.” (fiancé = vị hôn thê/hôn phu)
Vương Diệc Thần bắt đầu cử động từng ngón tay vào dây đàn và cất lên chất giọng trầm ấm của bản thân, hiển nhiên có nhiều người tò mò liền dừng chân nghe tiếng hát phát ra từ anh. Riêng Giản Tuyết Ngưng một bên dường như đang cảm thấy xúc động mà kìm nén nước mắt, bài hát vừa kết thúc thì anh trả lại cây đàn cho cô bé rồi tiến về bên cô.
“Em làm sao thế?”
Vương Diệc Thần lo lắng khi Giản Tuyết Ngưng đang rưng rưng nước mắt …
“Không sao, anh hát hay quá đó mà.!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bất giác, Vương Diệc Thần trao cho Giản Tuyết Ngưng cái ôm an ủi và tiếp tục chuyến đi chơi bằng việc ăn uống tại một quán ăn đêm gần tháp Eiffel.
“Vậy em và Ninh Tuấn Khang kia đã nói chuyện rõ ràng rồi?”
“Ồ. Trước sau gì cũng sẽ nói nên nói sớm hay muộn cũng chỉ một kết quả thôi, em không muốn anh ta chờ đợi vô ích.”
Vương Diệc Thần vẫn luôn có một câu hỏi đối với Giản Tuyết Ngưng nhưng chưa biết mở lời như thế nào.
“Thần, làm sao vậy?”
“Anh …”
Vương Diệc Thần ấp a ấp úng trước Giản Tuyết Ngưng, cô nhìn thẳng vào khuôn mặt đó mà lên tiếng.
“Làm sao thế?”
“Tiểu Ngưng, thật ra anh tò mò một việc. Đinh Nhất Hoằng-Dịch Trọng Khiêm-Quan Kính Khải-Giản Bảo Đăng hay anh chàng thanh tra kia và gần đây là Ninh Tuấn Khang này, nếu như không gặp anh thì liệu em có rung động với một ai trong số họ không?”
Vương Diệc Thần liệt kê ra một loạt cái tên những người đàn ông từng có tình cảm với Giản Tuyết Ngưng lúc xưa rồi mới nhận ra khuôn mặt không biểu cảm của cô.
“Sao đột nhiên anh lại hỏi vấn đề này?”
“Anh … hơi hiếu kỳ, nhưng không dám hỏi em.”
Giản Tuyết Ngưng ban đầu không lộ biểu cảm nhưng giây sau bình thản hồi đáp.
Dịch Trọng Khiêm và em hẹn hò khi bắt đầu vào trung học năm cuối, được khoảng gần một năm thì không tìm được tiếng nói chung nên chia tay trong hòa bình. Aiden thì em tình cờ gặp khi có lịch thi đấu ở nước ngoài, lúc đó anh ấy đang là thanh tra thực tập nên tụi em chỉ trở thành bạn tốt thôi. Những người còn lại, em nghĩ không có khả năng … là họ có tình cảm với em.”
“Sao lại có thể không có chứ?”
Giản Tuyết Ngưng bất ngờ trước biểu cảm hốt hoảng từ Vương Diệc Thần mà ngơ ngẩn.
“Cùng là đàn ông với nhau nên anh biết, Quan Kính Khải nếu như Reina không mang thai thì có lẽ chắc còn theo đuổi em. Nhất Hoằng từng nói sự thật với anh rằng em mãi là mối tình đầu của anh ta hay Giản Bảo Đăng cũng đều là như vậy. Bây giờ lại thêm một Ninh Tuấn Khang, anh … anh …”
“Anh làm sao? Đánh ghen?”
Giản Tuyết Ngưng giả vờ trêu đùa khi nhìn vào vẻ mặt không mấy vui vẻ của Vương Diệc Thần khi nói về tình sử của cô.
“Được rồi. Cho dù bây giờ họ có hay không có tình cảm với em thì người em chọn chỉ có anh thôi, nên đừng bày ra vẻ mặt ghen tuông đó nữa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giản Tuyết Ngưng vừa dõng dạc trả lời vừa véo nhẹ hai bên má của Vương Diệc Thần nhằm giúp anh cười trở lại và quả nhiên anh đã phấn chấn hơn khi nghe được lời thật lòng từ cô.
“Ngày mai anh phải dậy sớm nên chúng ta tranh thủ ăn rồi về nghỉ ngơi nhé.”
“Được. Nghe em hết./”
Sáng ngày hôm sau, Vương Diệc Thần diện trên người mẫu thời trang Thu Đông với phiên bản giới hạn tức chỉ dành riêng cho anh của Valetino. Song song đó, Giản Tuyết Ngưng cũng được ngài Paolo đề nghị diện chung đôi với anh như mẫu cặp nhưng…
“Hả? Em từ chối sao?”
“Đúng rồi đấy. Hôm nay anh là nhân vật chính mà, vì vậy em không muốn phải chiếm lấy sự chú ý không cần thiết đó.”
Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ thỏa đáng cho Vương Diệc Thần làm anh càng thêm yêu thương người con gái này hơn.
“Eirlys?”
Tiếng gọi từ ngài Paolo khiến Giản Tuyết Ngưng và Vương Diệc Thần hướng ánh nhìn về phía ông.
“Ta nghe nói cô không đồng ý mặc mẫu đôi với Thần, sao vậy?”
“Không làm sao cả. Nhân vật chính hôm nay là Thần, nên tôi từ chối thôi./”
Vương Diệc Thần một bên nhìn Giản Tuyết Ngưng và ngài Paolo cùng giao tiếp tiếng Pháp nhưng có thể hiểu được là cô đang giải thích lý do để tránh hiểu lầm không hay.
“Tiếc quá. Nhà thiết kế của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị mẫu này dành riêng cho hai người khi nghe tin cả hai cùng đến, nếu cô ấy biết cô không diện thì sẽ buồn lắm đây./”
Bất chợt, khuôn mặt của Giản Tuyết Ngưng giãn ra khi nghe được lý do từ ngài Paolo và dường như Vương Diệc Thần đã chú ý đến.
“Tiểu Ngưng, làm sao vậy?”
“Ngài ấy nói nhà thiết kế của họ đặc biệt chuẩn bị hai mẫu thiết kế riêng này cho chúng ta, nên …”
Vương Diệc Thần nắm bắt được ý sau nên nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Nếu họ đã có thành ý, em đừng nên phụ ý tốt đó. Với lại thay vì anh là nhân vật chính, vậy tại sao không phải hai chúng ta đều là nhân vật chính luôn?”
Dưới sự thuyết phục thành công từ Vương Diệc Thần, Giản Tuyết Ngưng đồng ý diện mẫu đồ đôi còn lại rồi cùng anh xuất hiện trong tuần lễ thời trang. Sự hiện diện của cả hai đã chiếm sự chú ý lớn từ phía truyền thông cũng như các khách mời khác trong giới thời trang, song song đó trong suốt buổi lễ cô cố gắng hoàn thành nhiệm vụ dưới cương vị một phiên dịch viên nhằm giúp anh tỏa sáng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro