Chương 38
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
Thi Ngọc chọn bộ sườn xám màu xanh lục, chuyên gia trang điểm giúp cô làm tóc, đánh mắt, bôi son, đeo trang sức, cả người cô lập tức tràn đầy khí chất quyến rũ.
Lúc Quý Tranh từ trong thư phòng đi ra thì đã thấy Thi Ngọc chuẩn bị xong xuôi rồi, đôi mắt thâm thúy của hắn hơi híp lại, yết hầu khẽ nhúc nhích một cái.
Tướng mạo của cô là kiểu thanh thuần nhã nhặn, nhưng sau khi trang điểm thì lại biến thành yêu tinh mê hoặc lòng người.
Hắn nhìn cổ tay trống rỗng của cô, hờ hững hỏi: “Chiếc hộp hôm nay tôi đưa cho cô đâu?”
“Hả? À, ở đây.”
Vừa rồi khi hắn vào thư phòng thì cô cũng để chiếc hộp lên bàn, sau đó quên mất.
“Đeo vào.”
Thi Ngọc mở ra, thì ra bên trong là một chiếc vòng ngọc, kết hợp với cổ tay trắng nõn của cô, thực sự rất hòa hợp.
Lúc này Quý Tranh mới hài lòng, thời tiết cuối thu hơi se lạnh, Thi Ngọc khoác chiếc áo choàng người hầu chuẩn bị, sau đó đi theo Quý Tranh ra ngoài phủ tư lệnh.
Bên ngoài có một chiếc xe quân đội chờ sẵn, tài xế cung kính mở cửa cho hai người.
Sau khi Thi Ngọc ngồi vào chỗ, Quý Tranh cong ngón tay lên, gõ hai cái lên cửa xe, tài xế lập tức khởi động xe, lái đi.
Không gian trong xe quân đội không tính là nhỏ, nhưng thân thể Quý Tranh cao lớn, gần như chiếm hơn một nửa rồi, Thi Ngọc nhỏ bé bị ngồi ép qua một bên.
Sườn xám của cô chỉ che đến đầu gối, lộ ra bắp chân xinh đẹp, so với ống quần quân đội thẳng tắp của Quý Tranh thì đúng là chênh lệch rõ ràng.
Hai người ngồi sát nhau, chỉ cần xe hơi xóc nảy lên một chút là cô sẽ cọ vào chân của hắn.
Mỗi lần cô cọ vào chân của hắn thì hắn sẽ lại liếc nhìn cô một cái.
Thi Ngọc đã rất cố gắng để không đụng phải hắn, nhưng mà không gian trong xe có hạn, cô thực sự không tránh khỏi.
Đột nhiên, thân xe kịch liệt nảy lên một chút, Thi Ngọc bất ngờ kêu lên một tiếng, thân thể ngồi không vững, trực tiếp ngã vào trong lòng Quý Tranh.
Ánh sáng trong xe không quá rõ ràng, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy phần cằm cứng rắn của người đàn ông đang dần dần cúi thấp xuống.
Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, khiến cô cảm thấy hơi tê dại.
“Cô đang cố tình quyến rũ tôi đấy à?”
Lúc Quý Tranh từ trong thư phòng đi ra thì đã thấy Thi Ngọc chuẩn bị xong xuôi rồi, đôi mắt thâm thúy của hắn hơi híp lại, yết hầu khẽ nhúc nhích một cái.
Tướng mạo của cô là kiểu thanh thuần nhã nhặn, nhưng sau khi trang điểm thì lại biến thành yêu tinh mê hoặc lòng người.
Hắn nhìn cổ tay trống rỗng của cô, hờ hững hỏi: “Chiếc hộp hôm nay tôi đưa cho cô đâu?”
“Hả? À, ở đây.”
Vừa rồi khi hắn vào thư phòng thì cô cũng để chiếc hộp lên bàn, sau đó quên mất.
“Đeo vào.”
Thi Ngọc mở ra, thì ra bên trong là một chiếc vòng ngọc, kết hợp với cổ tay trắng nõn của cô, thực sự rất hòa hợp.
Lúc này Quý Tranh mới hài lòng, thời tiết cuối thu hơi se lạnh, Thi Ngọc khoác chiếc áo choàng người hầu chuẩn bị, sau đó đi theo Quý Tranh ra ngoài phủ tư lệnh.
Bên ngoài có một chiếc xe quân đội chờ sẵn, tài xế cung kính mở cửa cho hai người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi Thi Ngọc ngồi vào chỗ, Quý Tranh cong ngón tay lên, gõ hai cái lên cửa xe, tài xế lập tức khởi động xe, lái đi.
Không gian trong xe quân đội không tính là nhỏ, nhưng thân thể Quý Tranh cao lớn, gần như chiếm hơn một nửa rồi, Thi Ngọc nhỏ bé bị ngồi ép qua một bên.
Sườn xám của cô chỉ che đến đầu gối, lộ ra bắp chân xinh đẹp, so với ống quần quân đội thẳng tắp của Quý Tranh thì đúng là chênh lệch rõ ràng.
Hai người ngồi sát nhau, chỉ cần xe hơi xóc nảy lên một chút là cô sẽ cọ vào chân của hắn.
Mỗi lần cô cọ vào chân của hắn thì hắn sẽ lại liếc nhìn cô một cái.
Thi Ngọc đã rất cố gắng để không đụng phải hắn, nhưng mà không gian trong xe có hạn, cô thực sự không tránh khỏi.
Đột nhiên, thân xe kịch liệt nảy lên một chút, Thi Ngọc bất ngờ kêu lên một tiếng, thân thể ngồi không vững, trực tiếp ngã vào trong lòng Quý Tranh.
Ánh sáng trong xe không quá rõ ràng, cô chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy phần cằm cứng rắn của người đàn ông đang dần dần cúi thấp xuống.
Hắn vòng tay ôm lấy eo cô, hơi thở ấm áp phả lên mặt cô, khiến cô cảm thấy hơi tê dại.
“Cô đang cố tình quyến rũ tôi đấy à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro