“Cô Đang Quyến Rũ Tôi À?”
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
Thi Ngọc trực tiếp ở lại phòng của Quý Tranh, không cần phải trở lại phòng người hầu nữa.
Phòng của Quý Tranh rất lớn, ngoại trừ thư phòng không được phép vào thì những nơi khác cô đều có thể tùy tiện đi lại.
Nhưng mà nơi Thi Ngọc muốn đi nhất chính là nhà giam tư nhân của Quý Tranh.
Không biết hiện tại cha cô thế nào.
Trương phó quan đến đưa tin, nhìn thấy ánh mắt của cô thì cũng đoán được cô đang nghĩ gì, thế là nói ra: “Cha của tiểu thư đã được chữa trị rồi, vết thương trên người không còn gì đáng ngại nữa.”
“Thật sao?”
Thi Ngọc nghe thế thì mừng rỡ nhìn anh ta, nụ cười giống như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua trái tim Trương phó quan. Anh ta nắm chặt tay lại, chống mũi ho một tiếng, che giấu sự thất thố của mình: “Thật.”
“Nhưng mà... Làm thế nào mới có thể cứu được cha tôi?” Gương mặt Thi Ngọc tràn đầy thương cảm: “Tôi chẳng thể làm được gì hết.”
Trương phó quan nhìn thấy dáng vẻ ưu sầu của cô thì lên tiếng nhắc nhở: “Thi tiểu thư có thể chủ động lấy lòng tư lệnh một chút xem, nếu như cô làm cho tư lệnh vui thì rất có thể ngài ấy sẽ thay đổi chủ ý.”
Dù sao thì hai nhà có thù như thế, nếu như bảo tư lệnh thả người thì đúng là không hiện thực, nhưng tư lệnh không giết Thi Nhân Lễ mà chỉ giam ông ta lại như bây giờ chứng tỏ là vì Thi tiểu thư.
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Thi Ngọc mỉm cười, cúi đầu một cái: “Cảm ơn anh, Trương phó quan.”
Trương phó quan gật đầu: “Còn một việc nữa.”
“Việc gì?”
“Đêm nay tư lệnh phải tham gia một bữa tiệc, cô chuẩn bị một chút, cô sẽ tham gia với tư cách bạn gái của ngài ấy.”
“Hả?” Thi Ngọc trợn tròn mắt: “Tôi ?”
“Đúng vây, lát nữa tôi sẽ phái người đưa những bộ trang phục đã được chọn lựa sẵn tới, cô chọn một bộ là được.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Sau khi Trương phó quan đi một lát, quả nhiên có người đưa quần áo tới.
Tổng cộng mười bộ, vừa có lễ phục kiểu Tây, vừa có sườn xám.
Màu sắc khác nhau, nhưng tất cả đều rất đẹp.
Thi Ngọc nhìn mà hoa cả mắt.
Đang lúc cô chọn lựa vô cùng chăm chú thì đột nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt rơi trên người mình. Cô xoay người lại, thì ra là Quý Tranh đã trở về.
Hắn dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười như có như không, trong tay còn vuốt vuốt một chiếc hộp nhỏ màu đen, nhìn dáng vẻ vô cùng phong lưu phóng khoáng.
Thi Ngọc đặt quần áo trong tay xuống: “Anh về rồi à?”
“Ừm.” Hắn hờ hững trả lời.
Cô nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng hôm nay của hắn hình như không tệ, lại nghĩ tới lời vừa rồi Trương phó quan nói, thế là cầm hai bộ quần áo lên: “Tư lệnh, tôi chọn được hai bộ, phân vân mãi không biết nên chọn cái nào, hay là anh xem giúp tôi một chút, mặc cái nào thì đẹp hơn?”
Quý Tranh bước tới, ném chiếc hộp trong tay cho cô. Thi Ngọc luống cuống tay chân nhận lấy, đang định mở ra thì người đàn ông lại cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Tôi cảm thấy lúc cô không mặc gì là đẹp nhất.”
Hai má Thi Ngọc lập tức đỏ bừng, thậm chí còn lan xuống tận cổ. Cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ có điều biểu cảm của cô kết hợp với ánh mắt của cô hoàn toàn chẳng có chút cảm giác uy hiếp nào cả, ngược lại còn mang lại cho người ta cảm giác muốn bắt nạt.
Quý Tranh nhướn mày: “Bây giờ lá gan của cô lớn thật, còn dám trừng mắt với tôi?”
Thi Ngọc lập tức bị dọa sợ, cô cúi đầu, nắm lấy ống tay áo hắn, lắc lắc: “Tư lệnh, tôi sai rồi, anh đừng giận.”
Sau mấy ngày ở chung, Thi Ngọc đã hiểu được sở thích của Quý Tranh, hắn không thích người khác phản kháng mình, nếu như ngoan ngoãn thuận theo hắn thì sẽ rất dễ nói chuyện.
Quả nhiên, hắn nhìn cô làm nũng như vậy thì cũng chỉ liếc nhìn một cái chứ không nói gì thêm.
Người đàn ông đi vào trong thư phòng, không biết làm cái gì mà mãi chưa đi ra.
Đến chạng vạng tối, khi Thi Ngọc đã thay quần áo xong, ngồi trước bàn chuẩn bị trang điểm thì không ngờ Quý Tranh lại mời chuyên gia trang điểm tới.
Phòng của Quý Tranh rất lớn, ngoại trừ thư phòng không được phép vào thì những nơi khác cô đều có thể tùy tiện đi lại.
Nhưng mà nơi Thi Ngọc muốn đi nhất chính là nhà giam tư nhân của Quý Tranh.
Không biết hiện tại cha cô thế nào.
Trương phó quan đến đưa tin, nhìn thấy ánh mắt của cô thì cũng đoán được cô đang nghĩ gì, thế là nói ra: “Cha của tiểu thư đã được chữa trị rồi, vết thương trên người không còn gì đáng ngại nữa.”
“Thật sao?”
Thi Ngọc nghe thế thì mừng rỡ nhìn anh ta, nụ cười giống như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua trái tim Trương phó quan. Anh ta nắm chặt tay lại, chống mũi ho một tiếng, che giấu sự thất thố của mình: “Thật.”
“Nhưng mà... Làm thế nào mới có thể cứu được cha tôi?” Gương mặt Thi Ngọc tràn đầy thương cảm: “Tôi chẳng thể làm được gì hết.”
Trương phó quan nhìn thấy dáng vẻ ưu sầu của cô thì lên tiếng nhắc nhở: “Thi tiểu thư có thể chủ động lấy lòng tư lệnh một chút xem, nếu như cô làm cho tư lệnh vui thì rất có thể ngài ấy sẽ thay đổi chủ ý.”
Dù sao thì hai nhà có thù như thế, nếu như bảo tư lệnh thả người thì đúng là không hiện thực, nhưng tư lệnh không giết Thi Nhân Lễ mà chỉ giam ông ta lại như bây giờ chứng tỏ là vì Thi tiểu thư.
“Ừm, tôi hiểu rồi.” Thi Ngọc mỉm cười, cúi đầu một cái: “Cảm ơn anh, Trương phó quan.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương phó quan gật đầu: “Còn một việc nữa.”
“Việc gì?”
“Đêm nay tư lệnh phải tham gia một bữa tiệc, cô chuẩn bị một chút, cô sẽ tham gia với tư cách bạn gái của ngài ấy.”
“Hả?” Thi Ngọc trợn tròn mắt: “Tôi ?”
“Đúng vây, lát nữa tôi sẽ phái người đưa những bộ trang phục đã được chọn lựa sẵn tới, cô chọn một bộ là được.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Sau khi Trương phó quan đi một lát, quả nhiên có người đưa quần áo tới.
Tổng cộng mười bộ, vừa có lễ phục kiểu Tây, vừa có sườn xám.
Màu sắc khác nhau, nhưng tất cả đều rất đẹp.
Thi Ngọc nhìn mà hoa cả mắt.
Đang lúc cô chọn lựa vô cùng chăm chú thì đột nhiên lại cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt rơi trên người mình. Cô xoay người lại, thì ra là Quý Tranh đã trở về.
Hắn dựa vào khung cửa, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười như có như không, trong tay còn vuốt vuốt một chiếc hộp nhỏ màu đen, nhìn dáng vẻ vô cùng phong lưu phóng khoáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thi Ngọc đặt quần áo trong tay xuống: “Anh về rồi à?”
“Ừm.” Hắn hờ hững trả lời.
Cô nhạy cảm phát hiện ra tâm trạng hôm nay của hắn hình như không tệ, lại nghĩ tới lời vừa rồi Trương phó quan nói, thế là cầm hai bộ quần áo lên: “Tư lệnh, tôi chọn được hai bộ, phân vân mãi không biết nên chọn cái nào, hay là anh xem giúp tôi một chút, mặc cái nào thì đẹp hơn?”
Quý Tranh bước tới, ném chiếc hộp trong tay cho cô. Thi Ngọc luống cuống tay chân nhận lấy, đang định mở ra thì người đàn ông lại cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Tôi cảm thấy lúc cô không mặc gì là đẹp nhất.”
Hai má Thi Ngọc lập tức đỏ bừng, thậm chí còn lan xuống tận cổ. Cô hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, chỉ có điều biểu cảm của cô kết hợp với ánh mắt của cô hoàn toàn chẳng có chút cảm giác uy hiếp nào cả, ngược lại còn mang lại cho người ta cảm giác muốn bắt nạt.
Quý Tranh nhướn mày: “Bây giờ lá gan của cô lớn thật, còn dám trừng mắt với tôi?”
Thi Ngọc lập tức bị dọa sợ, cô cúi đầu, nắm lấy ống tay áo hắn, lắc lắc: “Tư lệnh, tôi sai rồi, anh đừng giận.”
Sau mấy ngày ở chung, Thi Ngọc đã hiểu được sở thích của Quý Tranh, hắn không thích người khác phản kháng mình, nếu như ngoan ngoãn thuận theo hắn thì sẽ rất dễ nói chuyện.
Quả nhiên, hắn nhìn cô làm nũng như vậy thì cũng chỉ liếc nhìn một cái chứ không nói gì thêm.
Người đàn ông đi vào trong thư phòng, không biết làm cái gì mà mãi chưa đi ra.
Đến chạng vạng tối, khi Thi Ngọc đã thay quần áo xong, ngồi trước bàn chuẩn bị trang điểm thì không ngờ Quý Tranh lại mời chuyên gia trang điểm tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro