Lần Đầu Tiên Nhìn Thấy Thân Thể Người Đàn Ông Này.
Triêu Sắc
2024-07-24 12:45:29
Nhóm người hầu cảm nhận được rất rõ ràng, tâm trạng của tư lệnh hai hôm nay hình như không tệ. Mặc dù bọn họ không biết tâm trạng này từ đâu mà đến, nhưng mà bình thường tư lệnh lúc nào cũng lạnh lùng đến dọa người, tâm trạng của hắn thế này khiến áp lực trong lòng bọn họ cũng giảm đi rất nhiều.
Bao gồm cả cấp dưới của Quý Tranh hôm nay đến báo cáo công việc cũng cảm nhận được vẻ mặt mang theo chút ôn hòa của hắn.
Cấp dưới lập tức cảm thấy mắt nhìn của mình có vấn đề.
Tâm trạng tốt đẹp này của Quý Tranh kéo dài hai ngày, mặc dù hắn hoàn toàn không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng từ chuyện hắn bớt hừ lạnh, ánh mắt bớt rét căm căm cũng khiến những người xung quanh cảm nhận được sự khác biệt.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Quý Tranh trở về phòng ngủ của mình.
Người hầu chuẩn bị nước tắm cho hắn, hắn tháo cà vạt ra, đang chuẩn bị cởi quần áo thì lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, thế là phân phó với người hầu: “Đưa Thi Ngọc tới đây.”
“Vâng.”
Thi Ngọc ở căn phòng dành cho người hầu cách phòng ngủ của hắn không xa, mặc dù là phòng người hầu, nhưng cô chưa từng phải làm chuyện gì cả. Lúc Quý Tranh không tìm cô thì cô có thể thoải mái đi dạo khắp nơi trong phủ.
Cứ thế sống yên ổn được hai ngày, cô cũng không rõ hắn cưỡng ép cô ở lại đây là vì cái gì.
“Thi tiểu thư.” Thím Lý từ ngoài cửa đi vào: “Tư lệnh bảo cô qua chỗ ngài ấy một chuyến.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy.”
Đã muộn thế này rồi, hắn tìm cô làm gì, chắc là không phải muốn giày vò cô đâu chứ? Thi Ngọc ỉu xìu đi theo thím Lý, càng tới gần phòng của Quý Tranh, cô càng cảm thấy ngạt thở.
Thím Lý đưa cô đến trước cửa phòng Quý Tranh: “Nơi này là phòng ngủ của tư lệnh, cô vào trong đi.”
“Ừm.” Thi Ngọc đứng ở cửa do dự mãi, cuối cùng cũng vươn tay lên gõ cửa.
“Vào đi.” Trong phòng truyền ra âm thanh lạnh lùng của người đàn ông.
Thi Ngọc đẩy cửa ra, không nhìn thấy Quý Tranh đâu cả. Cô nhìn xung quanh một chút, sau đó thấy hắn từ trong thư phòng đi ra.
Hắn cởi áo khoác quân đội, lúc này chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, ống tay áo xắn lên một chút, để lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc.
Chân của người đàn ông, đi hai ba bước đã tới trước mặt cô.
Một cảm giác áp bách mãnh liệt ập tới, Thi Ngọc vội vàng lui về phía sau, nhỏ giọng nói: “Tư lệnh, anh tìm tôi à?”
Quý Tranh mặt không đổi sắc nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó đột nhiên giơ tay lên.
Thi Ngọc phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, nhưng người đàn ông lại chỉ giơ tay lên nới lỏng cà vạt mà thôi.
Nhìn thấy bộ dạng đó của cô, hắn cười lạnh một tiếng: “Cởi quần áo.”
“Cái gì?” Thi Ngọc giữ chặt cổ áo.
Lúc này cô mới chú ý tới phía sau tấm bình phong là một thùng tắm, thì ra hắn đang chuẩn bị tắm rửa.
Chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm hắn gọi cô tới là để hầu hạ hắn tắm rửa sao?
Thi Ngọc nghĩ thầm trong lòng một chút, nhưng tất nhiên là không dám thể hiện ra ngoài, nhưng Quý Tranh đã nhìn thấy tâm tư của cô: “Cô nghĩ là tôi cho cô sống ở đây là để cung phụng đại tiểu thư nhà cô à?”
“Không phải...”
“Vậy thì còn không mau nhanh lên.”
Thi Ngọc kiên trì cởi cúc áo sơ mi cho hắn, nhưng người đàn ông này thực sự quá cao, cô phải kiễng chân lên mới có thể cởi được. Cúc áo dần dần cởi ra, thân thể rắn chắc và cường tráng của Quý Tranh cũng dần dần xuất hiện trước mắt cô.
Đây là lần đầu tiên cô chính diện nhìn thân thể của hắn.
Cho dù hai người đã làm loại chuyện thân mật kia không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều là cô bị cởi sạch sẽ, còn hắn thì luôn luôn ăn mặc chỉnh tề.
Những đường cơ săn chắc đẹp đẽ mà tràn đầy nam tính, cơ bụng tám múi cuồn cuộn, cứ thế đập vào mắt cô.
Phần bụng của Quý Tranh có một hình xăm rắn hai đầu, tản ra một loại cảm giác u ám, nhìn vừa tà ác vừa đáng sợ.
Khi nhìn thấy hình xăm này, cô không nhịn được mà hơi run lên một chút, người đàn ông thấy thế thì cười nhạo.
“Cái này thì có gì mà phải sợ chứ?” Hắn kéo tay cô lại, ấn lên phần hông của mình.
“Thứ cô nên sợ hãi phải là cái này mới đúng.”
Bao gồm cả cấp dưới của Quý Tranh hôm nay đến báo cáo công việc cũng cảm nhận được vẻ mặt mang theo chút ôn hòa của hắn.
Cấp dưới lập tức cảm thấy mắt nhìn của mình có vấn đề.
Tâm trạng tốt đẹp này của Quý Tranh kéo dài hai ngày, mặc dù hắn hoàn toàn không thể hiện rõ ra ngoài, nhưng từ chuyện hắn bớt hừ lạnh, ánh mắt bớt rét căm căm cũng khiến những người xung quanh cảm nhận được sự khác biệt.
Sau một ngày làm việc mệt mỏi, Quý Tranh trở về phòng ngủ của mình.
Người hầu chuẩn bị nước tắm cho hắn, hắn tháo cà vạt ra, đang chuẩn bị cởi quần áo thì lại đột nhiên nghĩ tới cái gì, thế là phân phó với người hầu: “Đưa Thi Ngọc tới đây.”
“Vâng.”
Thi Ngọc ở căn phòng dành cho người hầu cách phòng ngủ của hắn không xa, mặc dù là phòng người hầu, nhưng cô chưa từng phải làm chuyện gì cả. Lúc Quý Tranh không tìm cô thì cô có thể thoải mái đi dạo khắp nơi trong phủ.
Cứ thế sống yên ổn được hai ngày, cô cũng không rõ hắn cưỡng ép cô ở lại đây là vì cái gì.
“Thi tiểu thư.” Thím Lý từ ngoài cửa đi vào: “Tư lệnh bảo cô qua chỗ ngài ấy một chuyến.”
“Bây giờ sao?”
“Đúng vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã muộn thế này rồi, hắn tìm cô làm gì, chắc là không phải muốn giày vò cô đâu chứ? Thi Ngọc ỉu xìu đi theo thím Lý, càng tới gần phòng của Quý Tranh, cô càng cảm thấy ngạt thở.
Thím Lý đưa cô đến trước cửa phòng Quý Tranh: “Nơi này là phòng ngủ của tư lệnh, cô vào trong đi.”
“Ừm.” Thi Ngọc đứng ở cửa do dự mãi, cuối cùng cũng vươn tay lên gõ cửa.
“Vào đi.” Trong phòng truyền ra âm thanh lạnh lùng của người đàn ông.
Thi Ngọc đẩy cửa ra, không nhìn thấy Quý Tranh đâu cả. Cô nhìn xung quanh một chút, sau đó thấy hắn từ trong thư phòng đi ra.
Hắn cởi áo khoác quân đội, lúc này chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, ống tay áo xắn lên một chút, để lộ ra một đoạn cánh tay rắn chắc.
Chân của người đàn ông, đi hai ba bước đã tới trước mặt cô.
Một cảm giác áp bách mãnh liệt ập tới, Thi Ngọc vội vàng lui về phía sau, nhỏ giọng nói: “Tư lệnh, anh tìm tôi à?”
Quý Tranh mặt không đổi sắc nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó đột nhiên giơ tay lên.
Thi Ngọc phản xạ có điều kiện rụt cổ lại, nhưng người đàn ông lại chỉ giơ tay lên nới lỏng cà vạt mà thôi.
Nhìn thấy bộ dạng đó của cô, hắn cười lạnh một tiếng: “Cởi quần áo.”
“Cái gì?” Thi Ngọc giữ chặt cổ áo.
Lúc này cô mới chú ý tới phía sau tấm bình phong là một thùng tắm, thì ra hắn đang chuẩn bị tắm rửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chẳng lẽ nửa đêm nửa hôm hắn gọi cô tới là để hầu hạ hắn tắm rửa sao?
Thi Ngọc nghĩ thầm trong lòng một chút, nhưng tất nhiên là không dám thể hiện ra ngoài, nhưng Quý Tranh đã nhìn thấy tâm tư của cô: “Cô nghĩ là tôi cho cô sống ở đây là để cung phụng đại tiểu thư nhà cô à?”
“Không phải...”
“Vậy thì còn không mau nhanh lên.”
Thi Ngọc kiên trì cởi cúc áo sơ mi cho hắn, nhưng người đàn ông này thực sự quá cao, cô phải kiễng chân lên mới có thể cởi được. Cúc áo dần dần cởi ra, thân thể rắn chắc và cường tráng của Quý Tranh cũng dần dần xuất hiện trước mắt cô.
Đây là lần đầu tiên cô chính diện nhìn thân thể của hắn.
Cho dù hai người đã làm loại chuyện thân mật kia không biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đều là cô bị cởi sạch sẽ, còn hắn thì luôn luôn ăn mặc chỉnh tề.
Những đường cơ săn chắc đẹp đẽ mà tràn đầy nam tính, cơ bụng tám múi cuồn cuộn, cứ thế đập vào mắt cô.
Phần bụng của Quý Tranh có một hình xăm rắn hai đầu, tản ra một loại cảm giác u ám, nhìn vừa tà ác vừa đáng sợ.
Khi nhìn thấy hình xăm này, cô không nhịn được mà hơi run lên một chút, người đàn ông thấy thế thì cười nhạo.
“Cái này thì có gì mà phải sợ chứ?” Hắn kéo tay cô lại, ấn lên phần hông của mình.
“Thứ cô nên sợ hãi phải là cái này mới đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro