TU CHÂN (8) Thì...
Khanh Uyển Uyển Uyển
2024-11-14 01:07:57
《TU CHÂN ( 8)》
THÌ RA… HÔN CÒN CÓ THỂ TRIỀN MIÊN THÂN MẬT NHƯ VẬY
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Đêm qua Mộc Khanh Khanh ngủ cực kỳ an ổn thoải mái, nguyên nhân tất nhiên là gối ôm quen thuộc trong lòng ngực kia đã trở về.
Chỉ là ngược lại với Mộc Khanh Khanh vui vẻ thoải mái, lúc sáng sau khi Thần Dung tỉnh lại, vẫn luôn đen mặt không nói lời nào.
Mộc Khanh Khanh: “Ai u, Tiểu Dung Tử, sáng nay ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà, đừng xụ mặt nữa, mau cười một cái cho ta xem ~”
“Không cho phép nhắc lại chuyện buổi sáng nữa!” Trên mặt Thần Dung nổi lên hai đám mây đỏ ửng khả nghi, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ thẹn thùng không muốn mở miệng, lại còn cố gắng nỗ lực giải thích, “Ta đã nói rồi, ta… Ta chỉ là tối hôm qua ngủ không cẩn thận mới dựa vào ngươi… Ta, ta không phải tên nhóc chưa dứt sữa!”
“Ừ ừ, không phải không phải, Tiểu Dung Tử nhà ta không phải cố ý chôn trên ngực ta, không phải cố ý chảy nước miếng ướt áo lót ta, không phải…”
“Khanh Khanh!” Bình thường cả ngày Thần Dung đều có thể luôn lạnh mặt lại dưới sự kích thích bằng lời nói kéo dài không dứt của cô, cũng nhịn không được có chút tức muốn hộc máu, hiếm khi lại hiện ra thần thái mà đứa trẻ tuổi này nên có.
“Thẹn quá hóa giận?” Ý cười nơi khóe mắt Mộc Khanh Khanh không giảm, lôi kéo tay hắn, nhẹ nhàng lắc lư, "Suốt hai năm nay ta đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, hai chúng ta sớm muộn gì cũng phải ở bên nhau, ngươi là tướng công của ta, ta là nương tử của ngươi, ngươi còn ngượng ngùng cái gì chứ?” Công lược tẩy não của cô cứ như vậy liền không thành công sao?
“…” Nghe xong lời cô nói, Thần Dung nhanh chóng rút tay mình về, quay lưng về phía cô đào tẩu mất, nếu như bị cô nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình, nhất định cô sẽ dây dưa không dứt trêu hắn nửa ngày.
Mi mắt Mộc Khanh Khanh cong cong, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn bóng dáng nhỏ nện bước không xong lại giả vờ bình tĩnh phía trước, trong lòng ngăn không được nổi lên ấm áp.
[Tuyên bố nhiệm vụ ba: Khiến Thần Dung trở thành quân chủ Ma giới; kỳ hạn nhiệm vụ: Hai năm.]
Haizz —— xem ra cuộc sống sảng khoái hạnh phúc thích ý của cô phải kết thúc rồi.
Cô phải yêu cầu đổi mới sổ tay dưỡng thành thôi.
Kế hoạch dưỡng thành quân chủ à?
# chờ ta, khai sáng tân văn chương cuộc sống cần cù vất vả ở Ma giới #
# Một ngàn lẻ một phương pháp luận dưỡng thành quân vương Ma giới #
…
Mộc Khanh Khanh: “Thần Dung, đứng lại!”
Bước chân hành tẩu dừng lại, muốn nhấc chân, cuối cùng vẫn yên lặng xoay người, “Có… Chuyện… Gì?”
Cảm giác khoảng cách giữa hai người có hơi xa, Mộc Khanh Khanh lon ta lon ton chạy đến trước mặt Thần Dung, “Ngươi muốn làm Ma Quân không?”
“Sao thế?” Thần Dung nghi hoặc nhìn về phía Mộc Khanh Khanh bỗng nhiên bộc phát ý tưởng.
“Ta nghĩ rồi lại nghĩ, loại cô nương da trắng mặt đẹp chân dài lại còn tốt như ta, tướng công cũng nên là một nam nhân có địa vị cao.” Mộc Khanh Khanh mèo khen mèo dài đuôi không chút khách khí, lại lộ ra một nụ cười thần bí, “Hơn nữa, ta phát hiện, ngươi rất có tiềm lực trở thành Ma Quân đó nha, Tiểu Dung Tử lên làm Ma Quân nhất định sẽ là tướng công ưu tú nhất!” Cuối cùng, cô còn xoa xoa đỉnh đầu Thần Dung, lấy sự kỳ vọng để cổ vũ.
Hắn không thích loại động tác trấn an bị cô coi như tiểu hài tử này, dời sang bên cạnh một bước, tránh tay cô đang dính trên đầu hắn ra, rồi sau đó Thần Dung mới ngữ khí nhàn nhạt mở miệng, “Ta nói muốn làm tướng công của ngươi bao giờ.”
Trong lòng Mộc Khanh Khanh bĩu môi, đúng là càng lớn càng giả vờ rụt rè, giờ ngay cả đỉnh đầu cũng không cho cô chạm vào.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trên mặt cô lại làm ra vẻ thương tâm, “Ngươi đã ngủ ta hai năm, một cô nương thanh thanh bạch bạch như ta bị ngươi chiếm tiện nghi như thế, vậy mà hiện tại ngươi dám không nhận! Hức hức hức ~~~” khi nói còn lau nước mắt căn bản không hề tồn tại.
“…Ngươi!” Thần Dung nghe xong, đôi môi đóng mở thật sự không biết nên biện giải phản bác như thế nào, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy.
“Mỗi lần thẹn thùng đều dùng tới chiêu này, Thần Dung à, đến khi nào thì ngươi mới có thể đối mặt với ngượng ngùng, không chạy trốn nữa đây?” Nhìn Thần Dung chạy nhanh không ngừng ở phía trước, cười hỏi hắn.
“…”
“Thần Dung, ngươi muốn đi đâu đó? Kế hoạch của chúng ta không phải đi hướng đó mà.”
“…”
“Dừng lại! Thần Dung! Có năng lực nhỉ, giả câm cơ đấy, ngươi còn không nói cho ta, hôm nay ta sẽ không đi nữa!”
Thần Dung bất đắc dĩ nhìn Mộc Khanh Khanh thật sự đang đứng ở tại chỗ bất động, trong lòng rối rắm nửa ngày, nỗ lực bảo đảm chính mình sẽ không đỏ mặt, tận lực giả vờ bình tĩnh cao lãnh, “Ma giới.”
Mộc Khanh Khanh không màng sắc mặt cứng đờ xấu hổ của hắn, lại tiến đến trước mặt hắn, không có ý tốt cười nói: “Đi Ma giới làm gì? Ta nhớ rõ sắp tới chúng ta không có kế hoạch đến Ma giới chơi đùa mà, ta nhớ không lầm nhỉ? Dung Dung?”
Thần Dung nỗ lực lạnh mặt, muốn đánh tan cảm giác dần dần nóng bỏng trên mặt, “Ngươi nhớ lầm rồi.”
“Thật sao? Chắc là ta nhớ lầm thật rồi, đáng thương cho ta còn cho rằng ngươi muốn làm Ma Quân, thỏa mãn tâm nguyện của ta cơ. Haizz, ta đã quá ngây thơ rồi…”
Nhìn phấn môi không ngừng khép mở của cô, ánh mắt vốn dĩ mang theo tức giận không tự giác thay đổi hương vị, hai mảnh cánh môi phấn phấn nộn nộn, rất mềm rất thơm rất ngọt… Xúc cảm mỹ diệu chỉ lướt qua trong chớp mắt tối hôm qua kia đột nhiên trở nên rõ ràng, đột nhiên Thần Dung cảm giác như mình hơi khát nước.
“Phát ngốc cái gì đó! Ta nói chuyện với ngươi không có lực hấp dẫn như vậy sao?” Mộc Khanh Khanh hơi hơi cúi người, càng ghé sát vào Thần Dung, bất mãn bĩu môi, lên án Thần Dung vừa mới thất thần.
Thần Dung lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cô càng dựa càng gần, nhìn mỹ nhan hai năm vẫn là chưa hề có một chút chán ghét kia, còn có cánh môi mê người hơi hơi chu lên chờ quân đến hái…
Nhất định là do nàng quá ồn ào, hắn chỉ đơn thuần muốn chặn miệng không cho nàng nói chuyện mà thôi, đúng, chính là như vậy!
Dưới loại ý nghĩ lừa mình dối người như vậy, Thần Dung dứt khoát hôn lên đóa hoa anh túc kia.
Sau khi được như nguyện mà lấp kín môi Mộc Khanh Khanh, Thần Dung không biết bước tiếp theo nên làm gì, chỉ dùng cánh môi của mình liên tục ma xát cọ cọ cánh môi cô, cho dù chỉ là động tác đơn điệu như vậy, hắn cũng hôn đến quên cả trời đất, một chút đều không muốn rời khỏi. Thơm ngọt từ trên môi truyền đến cũng truyền đến đáy lòng Thần Dung, bất giác nhẹ nhón mũi chân, muốn khiến cánh môi hai người càng gần hơn, hôn càng sâu hơn.
Khi trên môi đột nhiên truyền đến cảm xúc mềm ấm, Mộc Khanh Khanh không hề phòng bị, sau khi kịp phản ứng lại, trong lòng kích động cuồng nhiệt, tên nhóc biệt nữu lạnh như băng này rốt cuộc cũng không nhịn được mà chủ động một lần. Ổn định tinh thần chuẩn bị hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào, nhưng thật lâu cũng không đợi được động tác tiếp theo, chỉ biết chà đạp cánh môi của nhau.
Trong lòng vui vẻ, Mộc Khanh Khanh thò đầu lưỡi của chính mình ra, khẽ liếm lên cánh môi hắn, dịu dàng di động đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi hắn, lại thừa dịp hắn ngây người không biết làm sao, cạy khớp hàm hắn ra, trực tiếp vói vào trong miệng hắn càn quét một phen, sau khi tìm được đầu lưỡi của hắn, không chút khách khí bắt đầu quấn lấy trêu chọc, dẫn hắn chơi đùa mút hôn cùng cô.
Một loạt động tác của Mộc Khanh Khanh có thể nói là mở ra cánh cửa thế giới mới cho Thần Dung
Thì ra… Hôn, còn có thể triền miên thân mật như thế.
Khi hai người rốt cuộc cũng tách môi ra, vài sợi chỉ bạc trong suốt không thể tránh khỏi bị lôi kéo ra, trên mặt hai người đều đong đầy tình ý xuân sắc.
Không khí ái muội mà ấm áp.
“Ngươi… Ngươi có phải cũng đã cùng người khác làm như vậy hay không?” Biết chính mình chênh lệch tuổi với nàng, khi nàng đến tuổi mới biết yêu lại không có chính mình làm bạn bên cạnh, kìm nén không được hỏi ra miệng.
Chỉ là có chút chua xót không cam lòng, tình ý ngây thơ mờ mịt ngượng ngùng của mình đều cho nàng, nhưng những năm tháng niên thiếu thanh xuân của nàng lại không có một chút dấu vết của mình.
“Thần Dung, trên thế giới này, ta chỉ làm như vậy với ngươi, cũng chỉ biết có ngươi, chỉ có thể là ngươi.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
THÌ RA… HÔN CÒN CÓ THỂ TRIỀN MIÊN THÂN MẬT NHƯ VẬY
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Đêm qua Mộc Khanh Khanh ngủ cực kỳ an ổn thoải mái, nguyên nhân tất nhiên là gối ôm quen thuộc trong lòng ngực kia đã trở về.
Chỉ là ngược lại với Mộc Khanh Khanh vui vẻ thoải mái, lúc sáng sau khi Thần Dung tỉnh lại, vẫn luôn đen mặt không nói lời nào.
Mộc Khanh Khanh: “Ai u, Tiểu Dung Tử, sáng nay ta chỉ nói đùa với ngươi thôi mà, đừng xụ mặt nữa, mau cười một cái cho ta xem ~”
“Không cho phép nhắc lại chuyện buổi sáng nữa!” Trên mặt Thần Dung nổi lên hai đám mây đỏ ửng khả nghi, rõ ràng là dáng vẻ cực kỳ thẹn thùng không muốn mở miệng, lại còn cố gắng nỗ lực giải thích, “Ta đã nói rồi, ta… Ta chỉ là tối hôm qua ngủ không cẩn thận mới dựa vào ngươi… Ta, ta không phải tên nhóc chưa dứt sữa!”
“Ừ ừ, không phải không phải, Tiểu Dung Tử nhà ta không phải cố ý chôn trên ngực ta, không phải cố ý chảy nước miếng ướt áo lót ta, không phải…”
“Khanh Khanh!” Bình thường cả ngày Thần Dung đều có thể luôn lạnh mặt lại dưới sự kích thích bằng lời nói kéo dài không dứt của cô, cũng nhịn không được có chút tức muốn hộc máu, hiếm khi lại hiện ra thần thái mà đứa trẻ tuổi này nên có.
“Thẹn quá hóa giận?” Ý cười nơi khóe mắt Mộc Khanh Khanh không giảm, lôi kéo tay hắn, nhẹ nhàng lắc lư, "Suốt hai năm nay ta đã nói với ngươi không biết bao nhiêu lần rồi, hai chúng ta sớm muộn gì cũng phải ở bên nhau, ngươi là tướng công của ta, ta là nương tử của ngươi, ngươi còn ngượng ngùng cái gì chứ?” Công lược tẩy não của cô cứ như vậy liền không thành công sao?
“…” Nghe xong lời cô nói, Thần Dung nhanh chóng rút tay mình về, quay lưng về phía cô đào tẩu mất, nếu như bị cô nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của mình, nhất định cô sẽ dây dưa không dứt trêu hắn nửa ngày.
Mi mắt Mộc Khanh Khanh cong cong, khóe miệng mang theo ý cười, nhìn bóng dáng nhỏ nện bước không xong lại giả vờ bình tĩnh phía trước, trong lòng ngăn không được nổi lên ấm áp.
[Tuyên bố nhiệm vụ ba: Khiến Thần Dung trở thành quân chủ Ma giới; kỳ hạn nhiệm vụ: Hai năm.]
Haizz —— xem ra cuộc sống sảng khoái hạnh phúc thích ý của cô phải kết thúc rồi.
Cô phải yêu cầu đổi mới sổ tay dưỡng thành thôi.
Kế hoạch dưỡng thành quân chủ à?
# chờ ta, khai sáng tân văn chương cuộc sống cần cù vất vả ở Ma giới #
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
# Một ngàn lẻ một phương pháp luận dưỡng thành quân vương Ma giới #
…
Mộc Khanh Khanh: “Thần Dung, đứng lại!”
Bước chân hành tẩu dừng lại, muốn nhấc chân, cuối cùng vẫn yên lặng xoay người, “Có… Chuyện… Gì?”
Cảm giác khoảng cách giữa hai người có hơi xa, Mộc Khanh Khanh lon ta lon ton chạy đến trước mặt Thần Dung, “Ngươi muốn làm Ma Quân không?”
“Sao thế?” Thần Dung nghi hoặc nhìn về phía Mộc Khanh Khanh bỗng nhiên bộc phát ý tưởng.
“Ta nghĩ rồi lại nghĩ, loại cô nương da trắng mặt đẹp chân dài lại còn tốt như ta, tướng công cũng nên là một nam nhân có địa vị cao.” Mộc Khanh Khanh mèo khen mèo dài đuôi không chút khách khí, lại lộ ra một nụ cười thần bí, “Hơn nữa, ta phát hiện, ngươi rất có tiềm lực trở thành Ma Quân đó nha, Tiểu Dung Tử lên làm Ma Quân nhất định sẽ là tướng công ưu tú nhất!” Cuối cùng, cô còn xoa xoa đỉnh đầu Thần Dung, lấy sự kỳ vọng để cổ vũ.
Hắn không thích loại động tác trấn an bị cô coi như tiểu hài tử này, dời sang bên cạnh một bước, tránh tay cô đang dính trên đầu hắn ra, rồi sau đó Thần Dung mới ngữ khí nhàn nhạt mở miệng, “Ta nói muốn làm tướng công của ngươi bao giờ.”
Trong lòng Mộc Khanh Khanh bĩu môi, đúng là càng lớn càng giả vờ rụt rè, giờ ngay cả đỉnh đầu cũng không cho cô chạm vào.
Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu
Trên mặt cô lại làm ra vẻ thương tâm, “Ngươi đã ngủ ta hai năm, một cô nương thanh thanh bạch bạch như ta bị ngươi chiếm tiện nghi như thế, vậy mà hiện tại ngươi dám không nhận! Hức hức hức ~~~” khi nói còn lau nước mắt căn bản không hề tồn tại.
“…Ngươi!” Thần Dung nghe xong, đôi môi đóng mở thật sự không biết nên biện giải phản bác như thế nào, bất đắc dĩ chỉ có thể tiếp tục bỏ chạy.
“Mỗi lần thẹn thùng đều dùng tới chiêu này, Thần Dung à, đến khi nào thì ngươi mới có thể đối mặt với ngượng ngùng, không chạy trốn nữa đây?” Nhìn Thần Dung chạy nhanh không ngừng ở phía trước, cười hỏi hắn.
“…”
“Thần Dung, ngươi muốn đi đâu đó? Kế hoạch của chúng ta không phải đi hướng đó mà.”
“…”
“Dừng lại! Thần Dung! Có năng lực nhỉ, giả câm cơ đấy, ngươi còn không nói cho ta, hôm nay ta sẽ không đi nữa!”
Thần Dung bất đắc dĩ nhìn Mộc Khanh Khanh thật sự đang đứng ở tại chỗ bất động, trong lòng rối rắm nửa ngày, nỗ lực bảo đảm chính mình sẽ không đỏ mặt, tận lực giả vờ bình tĩnh cao lãnh, “Ma giới.”
Mộc Khanh Khanh không màng sắc mặt cứng đờ xấu hổ của hắn, lại tiến đến trước mặt hắn, không có ý tốt cười nói: “Đi Ma giới làm gì? Ta nhớ rõ sắp tới chúng ta không có kế hoạch đến Ma giới chơi đùa mà, ta nhớ không lầm nhỉ? Dung Dung?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thần Dung nỗ lực lạnh mặt, muốn đánh tan cảm giác dần dần nóng bỏng trên mặt, “Ngươi nhớ lầm rồi.”
“Thật sao? Chắc là ta nhớ lầm thật rồi, đáng thương cho ta còn cho rằng ngươi muốn làm Ma Quân, thỏa mãn tâm nguyện của ta cơ. Haizz, ta đã quá ngây thơ rồi…”
Nhìn phấn môi không ngừng khép mở của cô, ánh mắt vốn dĩ mang theo tức giận không tự giác thay đổi hương vị, hai mảnh cánh môi phấn phấn nộn nộn, rất mềm rất thơm rất ngọt… Xúc cảm mỹ diệu chỉ lướt qua trong chớp mắt tối hôm qua kia đột nhiên trở nên rõ ràng, đột nhiên Thần Dung cảm giác như mình hơi khát nước.
“Phát ngốc cái gì đó! Ta nói chuyện với ngươi không có lực hấp dẫn như vậy sao?” Mộc Khanh Khanh hơi hơi cúi người, càng ghé sát vào Thần Dung, bất mãn bĩu môi, lên án Thần Dung vừa mới thất thần.
Thần Dung lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhìn cô càng dựa càng gần, nhìn mỹ nhan hai năm vẫn là chưa hề có một chút chán ghét kia, còn có cánh môi mê người hơi hơi chu lên chờ quân đến hái…
Nhất định là do nàng quá ồn ào, hắn chỉ đơn thuần muốn chặn miệng không cho nàng nói chuyện mà thôi, đúng, chính là như vậy!
Dưới loại ý nghĩ lừa mình dối người như vậy, Thần Dung dứt khoát hôn lên đóa hoa anh túc kia.
Sau khi được như nguyện mà lấp kín môi Mộc Khanh Khanh, Thần Dung không biết bước tiếp theo nên làm gì, chỉ dùng cánh môi của mình liên tục ma xát cọ cọ cánh môi cô, cho dù chỉ là động tác đơn điệu như vậy, hắn cũng hôn đến quên cả trời đất, một chút đều không muốn rời khỏi. Thơm ngọt từ trên môi truyền đến cũng truyền đến đáy lòng Thần Dung, bất giác nhẹ nhón mũi chân, muốn khiến cánh môi hai người càng gần hơn, hôn càng sâu hơn.
Khi trên môi đột nhiên truyền đến cảm xúc mềm ấm, Mộc Khanh Khanh không hề phòng bị, sau khi kịp phản ứng lại, trong lòng kích động cuồng nhiệt, tên nhóc biệt nữu lạnh như băng này rốt cuộc cũng không nhịn được mà chủ động một lần. Ổn định tinh thần chuẩn bị hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào, nhưng thật lâu cũng không đợi được động tác tiếp theo, chỉ biết chà đạp cánh môi của nhau.
Trong lòng vui vẻ, Mộc Khanh Khanh thò đầu lưỡi của chính mình ra, khẽ liếm lên cánh môi hắn, dịu dàng di động đầu lưỡi miêu tả hình dáng môi hắn, lại thừa dịp hắn ngây người không biết làm sao, cạy khớp hàm hắn ra, trực tiếp vói vào trong miệng hắn càn quét một phen, sau khi tìm được đầu lưỡi của hắn, không chút khách khí bắt đầu quấn lấy trêu chọc, dẫn hắn chơi đùa mút hôn cùng cô.
Một loạt động tác của Mộc Khanh Khanh có thể nói là mở ra cánh cửa thế giới mới cho Thần Dung
Thì ra… Hôn, còn có thể triền miên thân mật như thế.
Khi hai người rốt cuộc cũng tách môi ra, vài sợi chỉ bạc trong suốt không thể tránh khỏi bị lôi kéo ra, trên mặt hai người đều đong đầy tình ý xuân sắc.
Không khí ái muội mà ấm áp.
“Ngươi… Ngươi có phải cũng đã cùng người khác làm như vậy hay không?” Biết chính mình chênh lệch tuổi với nàng, khi nàng đến tuổi mới biết yêu lại không có chính mình làm bạn bên cạnh, kìm nén không được hỏi ra miệng.
Chỉ là có chút chua xót không cam lòng, tình ý ngây thơ mờ mịt ngượng ngùng của mình đều cho nàng, nhưng những năm tháng niên thiếu thanh xuân của nàng lại không có một chút dấu vết của mình.
“Thần Dung, trên thế giới này, ta chỉ làm như vậy với ngươi, cũng chỉ biết có ngươi, chỉ có thể là ngươi.”
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro