Chương 19
Bố Đinh Lưu Li
2024-08-31 05:15:31
Xe ngựa dừng lại, cả người Ngu Linh Tê nảy lên một cái, suýt chút nữa là đụng đầu rồi.
Nàng nhíu mày, vén rèm che hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu thư, phía trước có một người đang nằm giữa đường.” Giọng người lái xe ngựa xuyên qua cơn gió lạnh truyền đến tai nàng.
Ngu Linh Tê nâng mắt nhìn, theo ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng nhìn sang, quả nhiên trước đó không xa có một bóng người màu đen hơi thở đang nhấp nhô lên xuống, chỉ có một tầng sáng mỏng rơi xuống người hắn, nếu không phải người đánh ngựa tinh mắt, chỉ sợ cả người đã bị xe ngựa đạp thành thịt vụn rồi.
Chắc là say rượu nhỉ. Ngu Linh Tê nghĩ như thế.
Trước kia trong kinh thành, mỗi năm đều có người say rượu ngã trong nền tuyết, nếu không có người phát hiện kịp thời, e là đã bị lạnh cóng mà chết rồi.
Tóm lại cũng là một mạng người, Ngu Linh Tê nói: “Bảo hắn tỉnh lại, đưa đến chỗ ấm áp tránh đỡ đi.”
Thị vệ tuân lệnh, cầm theo đèn bước đến chỗ người đang nằm trong tuyết kia.
Chưa được bao lâu, thị vệ đã chạy chậm đến, bước chân rõ ràng đang rất gấp gáp.
“Tiểu thư! Không phải là kẻ say rượu, mà là một thiếu niên bị đánh trọng thương!”
Nhờ phúc của Ninh Ân nên giờ khi vừa nghe thấy hai chữ “Thiếu niên” đã khiến tim nàng thắt lại.
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy sao có thể trùng hợp như thế, trấn an một chút rồi nàng xoay người xuống xe ngựa.
Tuyết rơi xuống, gió to thổi suýt chút nữa đã làm rơi mũ áo choàng trên đầu nàng.
Thị vệ vội vàng bung dù chạy lại, che gió tuyết lại cho nàng.
Mới đi được vài bước, Ngu Linh Tê cảm thấy nàng đi ra thế này không quá thích hợp.
Nàng đứng yên tại chỗ, chần chờ một lát, sau đó nhận lấy đèn lồng trong tay người hầu, chiếu sáng để đi đến gần…
Ánh sáng ấm áp trải dài tận ba thước, chiếu sáng lên khuôn mặt tái nhợt của chàng thiếu niên quen thuộc, ánh đèn nhấp nháy lóe lên trong đôi mắt của hắn chẳng nhìn ra được chút tình cảm nào.
Chỉ có một cô nương xinh đẹp giẫm lên trời tuyết trắng mà bước đến gần hắn, trong ánh mắt âm u của hắn, hiện ra một ánh trăng sáng rực rỡ trên nền tuyết trắng.
Đèn lồng rơi xuống nền tuyết trắng, phù một tiếng ngọn nến đã tắt.
Lại một lần nữa, trong đêm tuyết thế này, Ngu Linh Tê và Ninh Ân lại bối rối nhìn vào mắt nhau.
Năm lần bảy lượt nhìn thấy dáng vẻ chật vật thế này của Ninh Ân, cũng không biết ông trời đang phạt Ninh Ân hay là đang phạt nàng.
Thiên ngôn vạn ngữ đều tụ lại thành hai chữ: Nghiệt duyên.
Chắc là hắn đã trốn thoát khỏi Dục Giới Tiên Đô, hay là bị người ta đuổi giết xuống tận đây?
Nội tình bên trong thế nào không còn quan trọng nữa, Ngu Linh Tê cũng chẳng có tâm tư nào để suy đoán chuyện này cả.
Nàng thầm muốn nhanh chóng giải quyết phiền toái trước mặt này, nhíu mày hỏi: “Gần đây có y quán nào không? Đưa hắn đi đi, nhanh một chút.”
“Bẩm tiểu thư, có lẽ khoảng hai dặm nữa.”
Thị vệ trả lời: “Nhưng mà người này chắc là bị nội thương, tổn thương phủ tạng, không nên tùy ý di chuyển.”
Không thể đi, cũng chẳng thể động, ai lại muốn để hắn nằm chết tại đây chứ?
Nàng đang nghĩ có nên đổi sang con đường khác hay không thì nghe thị vệ vội vàng nói: “Tiểu thư, hắn bất tỉnh rồi.”
…
Đã rất lâu rồi Ninh Ân chưa từng mơ thấy nữ nhân kia.
Hắn chìm đắm trong giấc mơ vừa lạnh lẽo vừa u ám của mình, cho đến khi phía trước xuất hiện một cung điện quen thuộc, giữa khe hở nơi cánh cửa lộ ra một tia sáng ấm áp, rọi lên những vết máu loang lổ trước bậc thềm.
Hắn đi qua những vết máu này, dạo qua thềm đá, cửa cung điện trước mặt hắn tự động mở ra, trong ánh sáng cam vàng rực rỡ, một nữ nhân mặc y phục trong cung với mái tóc dài uốn lượn đang ngồi đó.
Nhìn thấy Ninh Ân, nữ nhân mơ hồ kia quay sang nhìn hắn, giang hai tay ra, yếu ớt cười nói: “Ân nhi, đến đây, mẫu phi của con đây, mẫu phi đưa con đi.”
Đối với một người đang dần mất đi nhiệt độ cơ thể thì chắc chắn thứ ánh sáng ấm áp kia chính là lực hấp dẫn trí mạng.
Nhưng Ninh Ân không hề có một hành động nào khác, thậm chí còn nở một nụ cười mỉa mai: “Không.”
“Vì sao?” Nữ nhân kia cất giọng nói có chút u oán.
“Bởi vì.” Cánh môi lạnh lẽo của hắn khẽ mở, gần như tàn độc nói: “Bà đã chết.”
Khóe môi đang mỉm cười của người phụ nữ kia thoáng chốc cứng đờ.
Trước ngực bà ta có xuất hiện một cây dao găm, máu tươi chảy xuống từ từ nhiễm đỏ hết vạt áo được thêu tinh xảo của bà, lan ra cực kỳ giống một đóa hoa lau đang nở rộ…
Trong một màu đỏ của máu Ninh Ân mở mắt tỉnh lại, đập vào mắt hắn là trần xe ngựa đang rung chuyển.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đưa tay sờ vào trong ống tay áo, nhưng lại chạm được một cái đệm mềm mại, trên người còn có một áo choàng nhỏ xinh, cái áo choàng màu xanh trắng rõ ràng là của cô nương.
Máu ngừng chảy, mấy đoạn xương gỡ trước ngực đã được nối lại, được quấn bởi một lớp băng vải thật dày.
Bên trong không gian nhỏ hẹp vừa ấm áp vừa thơm mát, chẳng hợp với mùi máu nồng đậm trên người hắn chút nào.
Mùi hương ngọt ngào, mềm mại của nữ nhi là mùi hương thứ hai hắn từng ngửi.
Nàng nhíu mày, vén rèm che hỏi: “Sao thế?”
“Tiểu thư, phía trước có một người đang nằm giữa đường.” Giọng người lái xe ngựa xuyên qua cơn gió lạnh truyền đến tai nàng.
Ngu Linh Tê nâng mắt nhìn, theo ánh sáng nhàn nhạt của đèn lồng nhìn sang, quả nhiên trước đó không xa có một bóng người màu đen hơi thở đang nhấp nhô lên xuống, chỉ có một tầng sáng mỏng rơi xuống người hắn, nếu không phải người đánh ngựa tinh mắt, chỉ sợ cả người đã bị xe ngựa đạp thành thịt vụn rồi.
Chắc là say rượu nhỉ. Ngu Linh Tê nghĩ như thế.
Trước kia trong kinh thành, mỗi năm đều có người say rượu ngã trong nền tuyết, nếu không có người phát hiện kịp thời, e là đã bị lạnh cóng mà chết rồi.
Tóm lại cũng là một mạng người, Ngu Linh Tê nói: “Bảo hắn tỉnh lại, đưa đến chỗ ấm áp tránh đỡ đi.”
Thị vệ tuân lệnh, cầm theo đèn bước đến chỗ người đang nằm trong tuyết kia.
Chưa được bao lâu, thị vệ đã chạy chậm đến, bước chân rõ ràng đang rất gấp gáp.
“Tiểu thư! Không phải là kẻ say rượu, mà là một thiếu niên bị đánh trọng thương!”
Nhờ phúc của Ninh Ân nên giờ khi vừa nghe thấy hai chữ “Thiếu niên” đã khiến tim nàng thắt lại.
Nhưng nghĩ lại thì cảm thấy sao có thể trùng hợp như thế, trấn an một chút rồi nàng xoay người xuống xe ngựa.
Tuyết rơi xuống, gió to thổi suýt chút nữa đã làm rơi mũ áo choàng trên đầu nàng.
Thị vệ vội vàng bung dù chạy lại, che gió tuyết lại cho nàng.
Mới đi được vài bước, Ngu Linh Tê cảm thấy nàng đi ra thế này không quá thích hợp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng đứng yên tại chỗ, chần chờ một lát, sau đó nhận lấy đèn lồng trong tay người hầu, chiếu sáng để đi đến gần…
Ánh sáng ấm áp trải dài tận ba thước, chiếu sáng lên khuôn mặt tái nhợt của chàng thiếu niên quen thuộc, ánh đèn nhấp nháy lóe lên trong đôi mắt của hắn chẳng nhìn ra được chút tình cảm nào.
Chỉ có một cô nương xinh đẹp giẫm lên trời tuyết trắng mà bước đến gần hắn, trong ánh mắt âm u của hắn, hiện ra một ánh trăng sáng rực rỡ trên nền tuyết trắng.
Đèn lồng rơi xuống nền tuyết trắng, phù một tiếng ngọn nến đã tắt.
Lại một lần nữa, trong đêm tuyết thế này, Ngu Linh Tê và Ninh Ân lại bối rối nhìn vào mắt nhau.
Năm lần bảy lượt nhìn thấy dáng vẻ chật vật thế này của Ninh Ân, cũng không biết ông trời đang phạt Ninh Ân hay là đang phạt nàng.
Thiên ngôn vạn ngữ đều tụ lại thành hai chữ: Nghiệt duyên.
Chắc là hắn đã trốn thoát khỏi Dục Giới Tiên Đô, hay là bị người ta đuổi giết xuống tận đây?
Nội tình bên trong thế nào không còn quan trọng nữa, Ngu Linh Tê cũng chẳng có tâm tư nào để suy đoán chuyện này cả.
Nàng thầm muốn nhanh chóng giải quyết phiền toái trước mặt này, nhíu mày hỏi: “Gần đây có y quán nào không? Đưa hắn đi đi, nhanh một chút.”
“Bẩm tiểu thư, có lẽ khoảng hai dặm nữa.”
Thị vệ trả lời: “Nhưng mà người này chắc là bị nội thương, tổn thương phủ tạng, không nên tùy ý di chuyển.”
Không thể đi, cũng chẳng thể động, ai lại muốn để hắn nằm chết tại đây chứ?
Nàng đang nghĩ có nên đổi sang con đường khác hay không thì nghe thị vệ vội vàng nói: “Tiểu thư, hắn bất tỉnh rồi.”
…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã rất lâu rồi Ninh Ân chưa từng mơ thấy nữ nhân kia.
Hắn chìm đắm trong giấc mơ vừa lạnh lẽo vừa u ám của mình, cho đến khi phía trước xuất hiện một cung điện quen thuộc, giữa khe hở nơi cánh cửa lộ ra một tia sáng ấm áp, rọi lên những vết máu loang lổ trước bậc thềm.
Hắn đi qua những vết máu này, dạo qua thềm đá, cửa cung điện trước mặt hắn tự động mở ra, trong ánh sáng cam vàng rực rỡ, một nữ nhân mặc y phục trong cung với mái tóc dài uốn lượn đang ngồi đó.
Nhìn thấy Ninh Ân, nữ nhân mơ hồ kia quay sang nhìn hắn, giang hai tay ra, yếu ớt cười nói: “Ân nhi, đến đây, mẫu phi của con đây, mẫu phi đưa con đi.”
Đối với một người đang dần mất đi nhiệt độ cơ thể thì chắc chắn thứ ánh sáng ấm áp kia chính là lực hấp dẫn trí mạng.
Nhưng Ninh Ân không hề có một hành động nào khác, thậm chí còn nở một nụ cười mỉa mai: “Không.”
“Vì sao?” Nữ nhân kia cất giọng nói có chút u oán.
“Bởi vì.” Cánh môi lạnh lẽo của hắn khẽ mở, gần như tàn độc nói: “Bà đã chết.”
Khóe môi đang mỉm cười của người phụ nữ kia thoáng chốc cứng đờ.
Trước ngực bà ta có xuất hiện một cây dao găm, máu tươi chảy xuống từ từ nhiễm đỏ hết vạt áo được thêu tinh xảo của bà, lan ra cực kỳ giống một đóa hoa lau đang nở rộ…
Trong một màu đỏ của máu Ninh Ân mở mắt tỉnh lại, đập vào mắt hắn là trần xe ngựa đang rung chuyển.
Phản ứng đầu tiên của hắn là đưa tay sờ vào trong ống tay áo, nhưng lại chạm được một cái đệm mềm mại, trên người còn có một áo choàng nhỏ xinh, cái áo choàng màu xanh trắng rõ ràng là của cô nương.
Máu ngừng chảy, mấy đoạn xương gỡ trước ngực đã được nối lại, được quấn bởi một lớp băng vải thật dày.
Bên trong không gian nhỏ hẹp vừa ấm áp vừa thơm mát, chẳng hợp với mùi máu nồng đậm trên người hắn chút nào.
Mùi hương ngọt ngào, mềm mại của nữ nhi là mùi hương thứ hai hắn từng ngửi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro