Chương 20
Bố Đinh Lưu Li
2024-08-31 05:15:31
Ninh Ân nhớ đến trước khi mình rơi vào hôn mê đã nhìn thấy một gương mặt rất kinh diễm, hơi nghiêng người, quả nhiên hắn thấy một bóng dáng mềm yếu đang ngồi dựa vào vách xem, cách hắn rất xa.
Nàng hơi rũ mi, sau lớp màn lụa mỏng lắc lư, một đôi mắt như nước mùa thu thoắt ẩn thoắt hiện, dưới ánh đèn lộ rõ sự lo lắng cực hạn.
Sau lớp khăn che mặt, không biết đang che dấu một vẻ đẹp lay động lòng người đến mức nào.
Chủ nhân của đôi mắt kia phát hiện ra hắn đã tỉnh thì ngẩn người.
Ngu Linh Tê không ngờ Ninh Ân lại tỉnh dậy nhanh như thế, người bình thường bị như thế không chết thì cũng tàn phế, ít nhất cũng phải hôn mê một hai ngày.
Nhưng Ninh Ân chỉ bất tỉnh một lát đã tỉnh dậy ngay, trong đôi mắt đen xinh đẹp ấy là thứ ánh sáng trong veo, khiến tim người khác run lên.
Ngu Linh Tê nhíu mày lại, sự dịu dàng lại biến thành sự ủ rũ và giận dỗi.
“Tỉnh?” Giọng nói cũng giống như đang tức giận, không biết là đang tức giận với ai.
Quả thật là nữ nhân đầy mâu thuẫn và thú vị, mỗi lần thấy nàng, nàng không phải ngạc nhiên thì cũng là tức giận.
Nhưng mỗi lần người giúp hắn, đều là nàng.
Huống chi nhà họ Ngu cũng không tầm thường, có đủ khả năng sử dụng những cao thủ trong quân doanh làm thị vệ, cả kinh thành này cũng chỉ có một…
Mặc kệ do ý trời hay trên người nàng có cất giấu bí mật nào đó mà hắn không biết.
Suy nghĩ cứ bay vòng quanh trong đầu, khóe môi mỏng manh tái nhợt của hắn mấp máy, giọng nói mất tiếng: “Cô nương biết ta à.”
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói chuyện ở kiếp này nên Ngu Linh Tê lại cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nàng suýt chút nữa đã nghĩ đến Ninh Ân ở kiếp trước, nhìn thấy rõ lớp ngụy trang giả vờ của nàng.
Nhưng ngay sau đó, Ninh Ân lại không lưu loát nói: “Nếu không, vì sao lại cứu ta tận hai lần?”
Ngu Linh Tê thở ra một hơi nhẹ nhõm, liếc nhìn phản ứng của hắn, không giống như trong kiếp trước của nàng.
Huống chi người bình thường câu đầu tiên nói sau khi được cứu không phải là cảm ơn trước hay sao, làm gì có ai hỏi chuyện này chứ?
Ngu Linh Tê tức đến bật cười, bướng bỉnh thề thốt phủ nhận: “Ai cứu ngươi? Chỉ là thấy ngươi chắn đường đi, cảm thấy vướng víu thôi.”
Ninh Ân nhìn nàng không nói gì, nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy ánh mắt kia của hắn chắc chắn đã nhìn thấu tất cả rồi.
Kiếp trước chính là như thế, không gạt được hắn cái gì cả, Ngu Linh Tê sợ nhất là nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng có hơi hối hận khi phải ngồi cùng xe với hắn rồi, hoặc là hắn hôn mê thêm hai tiếng nữa cũng được.
Cũng may xe ngựa dừng lại, thị vệ bẩm: “Tiểu thư, đến y quán rồi.”
Ngu Linh Tê như trút được gánh nặng, nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi đã tỉnh thì nhanh xuống xe đi, đến từ đâu thì về chỗ đó đi.”
Ninh Ân mấp máy môi, giọng nói cũng trầm đi một ít: “Không về được.”
Mấy rối rắm trong bụng Ngu Linh Tê đều được quét đi sạch sẽ rồi, thầm nghĩ: Hắn thật sự là từ Dục Giới Tiên Đô trốn đến đây sao?
“Mặc kệ ngươi có tính toán gì, đều không liên quan đến ta.” Ngu Linh Tê khẽ nâng cằm: “Xuống xe.”
Thấy thái độ cương quyết của nàng, Ninh Ân đành phải chống người ngồi dậy, đặt áo choàng mang hương thơm tinh tế kia sang một bên, lại đỡ lấy vách xe, khó khăn đứng lên.
Trên ngực hắn có vết thương nên động tác xoay người xuống xe đối với hắn cũng giống như khổ hình.
Nhưng chỉ trong một lát đấy thôi, đôi môi mỏng của hắn lại càng trắng hơn, trên chóp mũi cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Ngu Linh Tê dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, làm như không phát hiện ra.
Lúc này đang là đêm tối, y quán đã đóng cửa.
Dưới mái hiên phủ đầy tuyết, ánh đèn lồng kéo bóng dáng gầy gò cô đơn của Ninh Ân càng dài ra thêm.
“Từ từ.” Ngu Linh Tê tức giận gọi hắn lại.
Ninh Ân quay đầu lại, phát hiện không biết Ngu Linh Tê đã xuống xe từ lúc nào, một tay cầm chiếc ô giấy màu đỏ mận, một tay cầm áo choàng mà hắn đã từng ôm.
Hắn từ từ mở to mắt nhìn, lộ ra chút nghi ngờ.
Tim Ngu Linh Tê cũng mềm đi, nhưng khi mở miệng lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “Cái áo này nhiễm máu của ngươi rồi, ta bỏ đấy.”
Nàng nhét áo choàng lại vào tay Ninh Ân.
Suy nghĩ một hồi, nàng cũng bỏ lại chiếc ô và nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh chân mình.
Chiếc ô mở ra trong màn sương trắng, những quả mận đỏ vẽ trên đó nóng như thiêu đốt hắn.
Có một suy nghĩ đang nổi lên trong lòng, dần dần trào dâng lên, cuối cùng chiến thắng lý trí đáng sợ của hắn.
Ninh Ân khẽ mấp máy, thốt ra: “Đưa ta đi với.”
Ngu Linh Tê giậm chân, không thể tin được mà quay đầu lại nhìn hắn.
Dáng vẻ của Ninh Ân thật sự còn rất yếu ớt, trong đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy.
Hầu kết hắn khẽ động, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Đưa ta đi với, cái gì ta cũng đều đồng ý làm.”
Đèn lồng được thổi qua thổi lại, hai người cách nhau mười thước, chỉ có thể nghe thấy tiếng rít rào của gió và tuyết.
Nàng hơi rũ mi, sau lớp màn lụa mỏng lắc lư, một đôi mắt như nước mùa thu thoắt ẩn thoắt hiện, dưới ánh đèn lộ rõ sự lo lắng cực hạn.
Sau lớp khăn che mặt, không biết đang che dấu một vẻ đẹp lay động lòng người đến mức nào.
Chủ nhân của đôi mắt kia phát hiện ra hắn đã tỉnh thì ngẩn người.
Ngu Linh Tê không ngờ Ninh Ân lại tỉnh dậy nhanh như thế, người bình thường bị như thế không chết thì cũng tàn phế, ít nhất cũng phải hôn mê một hai ngày.
Nhưng Ninh Ân chỉ bất tỉnh một lát đã tỉnh dậy ngay, trong đôi mắt đen xinh đẹp ấy là thứ ánh sáng trong veo, khiến tim người khác run lên.
Ngu Linh Tê nhíu mày lại, sự dịu dàng lại biến thành sự ủ rũ và giận dỗi.
“Tỉnh?” Giọng nói cũng giống như đang tức giận, không biết là đang tức giận với ai.
Quả thật là nữ nhân đầy mâu thuẫn và thú vị, mỗi lần thấy nàng, nàng không phải ngạc nhiên thì cũng là tức giận.
Nhưng mỗi lần người giúp hắn, đều là nàng.
Huống chi nhà họ Ngu cũng không tầm thường, có đủ khả năng sử dụng những cao thủ trong quân doanh làm thị vệ, cả kinh thành này cũng chỉ có một…
Mặc kệ do ý trời hay trên người nàng có cất giấu bí mật nào đó mà hắn không biết.
Suy nghĩ cứ bay vòng quanh trong đầu, khóe môi mỏng manh tái nhợt của hắn mấp máy, giọng nói mất tiếng: “Cô nương biết ta à.”
Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói chuyện ở kiếp này nên Ngu Linh Tê lại cảm thấy có chút hoảng sợ.
Nàng suýt chút nữa đã nghĩ đến Ninh Ân ở kiếp trước, nhìn thấy rõ lớp ngụy trang giả vờ của nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ngay sau đó, Ninh Ân lại không lưu loát nói: “Nếu không, vì sao lại cứu ta tận hai lần?”
Ngu Linh Tê thở ra một hơi nhẹ nhõm, liếc nhìn phản ứng của hắn, không giống như trong kiếp trước của nàng.
Huống chi người bình thường câu đầu tiên nói sau khi được cứu không phải là cảm ơn trước hay sao, làm gì có ai hỏi chuyện này chứ?
Ngu Linh Tê tức đến bật cười, bướng bỉnh thề thốt phủ nhận: “Ai cứu ngươi? Chỉ là thấy ngươi chắn đường đi, cảm thấy vướng víu thôi.”
Ninh Ân nhìn nàng không nói gì, nhưng Ngu Linh Tê vẫn cảm thấy ánh mắt kia của hắn chắc chắn đã nhìn thấu tất cả rồi.
Kiếp trước chính là như thế, không gạt được hắn cái gì cả, Ngu Linh Tê sợ nhất là nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng có hơi hối hận khi phải ngồi cùng xe với hắn rồi, hoặc là hắn hôn mê thêm hai tiếng nữa cũng được.
Cũng may xe ngựa dừng lại, thị vệ bẩm: “Tiểu thư, đến y quán rồi.”
Ngu Linh Tê như trút được gánh nặng, nghiêm mặt nói: “Nếu ngươi đã tỉnh thì nhanh xuống xe đi, đến từ đâu thì về chỗ đó đi.”
Ninh Ân mấp máy môi, giọng nói cũng trầm đi một ít: “Không về được.”
Mấy rối rắm trong bụng Ngu Linh Tê đều được quét đi sạch sẽ rồi, thầm nghĩ: Hắn thật sự là từ Dục Giới Tiên Đô trốn đến đây sao?
“Mặc kệ ngươi có tính toán gì, đều không liên quan đến ta.” Ngu Linh Tê khẽ nâng cằm: “Xuống xe.”
Thấy thái độ cương quyết của nàng, Ninh Ân đành phải chống người ngồi dậy, đặt áo choàng mang hương thơm tinh tế kia sang một bên, lại đỡ lấy vách xe, khó khăn đứng lên.
Trên ngực hắn có vết thương nên động tác xoay người xuống xe đối với hắn cũng giống như khổ hình.
Nhưng chỉ trong một lát đấy thôi, đôi môi mỏng của hắn lại càng trắng hơn, trên chóp mũi cũng toát ra mồ hôi lạnh.
Ngu Linh Tê dứt khoát quay đầu sang chỗ khác, làm như không phát hiện ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này đang là đêm tối, y quán đã đóng cửa.
Dưới mái hiên phủ đầy tuyết, ánh đèn lồng kéo bóng dáng gầy gò cô đơn của Ninh Ân càng dài ra thêm.
“Từ từ.” Ngu Linh Tê tức giận gọi hắn lại.
Ninh Ân quay đầu lại, phát hiện không biết Ngu Linh Tê đã xuống xe từ lúc nào, một tay cầm chiếc ô giấy màu đỏ mận, một tay cầm áo choàng mà hắn đã từng ôm.
Hắn từ từ mở to mắt nhìn, lộ ra chút nghi ngờ.
Tim Ngu Linh Tê cũng mềm đi, nhưng khi mở miệng lại khôi phục vẻ bình tĩnh: “Cái áo này nhiễm máu của ngươi rồi, ta bỏ đấy.”
Nàng nhét áo choàng lại vào tay Ninh Ân.
Suy nghĩ một hồi, nàng cũng bỏ lại chiếc ô và nhẹ nhàng đặt nó bên cạnh chân mình.
Chiếc ô mở ra trong màn sương trắng, những quả mận đỏ vẽ trên đó nóng như thiêu đốt hắn.
Có một suy nghĩ đang nổi lên trong lòng, dần dần trào dâng lên, cuối cùng chiến thắng lý trí đáng sợ của hắn.
Ninh Ân khẽ mấp máy, thốt ra: “Đưa ta đi với.”
Ngu Linh Tê giậm chân, không thể tin được mà quay đầu lại nhìn hắn.
Dáng vẻ của Ninh Ân thật sự còn rất yếu ớt, trong đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy.
Hầu kết hắn khẽ động, nhẹ nhàng lặp lại lần nữa: “Đưa ta đi với, cái gì ta cũng đều đồng ý làm.”
Đèn lồng được thổi qua thổi lại, hai người cách nhau mười thước, chỉ có thể nghe thấy tiếng rít rào của gió và tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro