Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống
Chương 2
2024-12-18 04:53:06
“Còn Diệp Sơ Hạ, sau khi gả vào đây lại âm thầm bỏ trốn!”
“Nếu không phải nhà mình phát hiện kịp thời báo cảnh sát, chắc giờ cô ta đã chẳng biết biến đi đâu rồi! Rõ ràng họ cố tình làm nhục nhà mình!"
Cô ta càng nói càng tức, cuối cùng đập bàn đập ghế, chân dậm xuống sàn gỗ khiến âm thanh vang vọng khắp nơi.
Ngay sau đó, tiếng thở dài của một người phụ nữ lớn tuổi vang lên.
Bà ta nói: "Dù sao Diệp Sơ Hạ cũng đã được đưa về. Kỳ lạ thật, ai lại đặt cô ta trước cửa nhà mình? Sao cô ta cứ bất tỉnh mãi thế nhỉ?"
Cô gái bực bội đáp: "Mẹ, mẹ lo sống chết của Diệp Sơ Hạ làm gì?! Cô ta muốn bỏ trốn, đáng chết lắm rồi!”
“Con nghĩ chắc là đồn công an tìm được cô ta rồi đặt trước cửa nhà mình thôi.”
“Nhưng mối nhục này nhà mình không thể không trả! Rõ ràng là họ coi thường anh trai con vì bệnh tật không thể động phòng, nên mới giở trò như thế!"
Người phụ nữ vội vàng kéo tay cô con gái, ngăn cô ta lại:
"Thôi nào, người đã tìm thấy là tốt rồi. Còn chuyện tráo người xung hỉ, chúng ta đến gặp nhà họ Diệp xem có đổi Diệp Vãn Thu về được không!"
Một giọng nói già nua nhưng đầy uy quyền vang lên:
"Hôn lễ hôm qua đã xong suôi rồi.”
“Dù Bắc Xuyên không về nhưng Diệp Vãn Thu và Cảnh Văn Hạo đã động phòng rồi. Sự việc đã rồi, còn đổi gì nữa?”
“Từ giờ, không ai được nhắc lại chuyện này nghe chưa!"
Dù giọng nói có vẻ già nua nhưng lại mang một quyền lực khiến không ai dám phản kháng.
Cô gái hét lên:
"Ông nội! Mối nhục này, nhà họ Chiến chúng ta không thể chịu đựng được!"
Mọi âm thanh lập tức im bặt, xung quanh trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Diệp Sơ Hạ xoa xoa đầu óc mơ hồ của mình, cái gì thế này?
Cô có đang nghe... tiểu thuyết không vậy?
Cái gì mà “thay người gả đi xung hỉ” chứ?
Không đúng, tại sao cô cũng tên là Diệp Sơ Hạ?!
Diệp Sơ Hạ bỗng giật mình, mở bừng mắt.
Trần nhà hiện ra trước mặt với chiếc đèn tuýp cũ kỹ treo lơ lửng.
Ánh mắt cô đảo qua xung quanh, lập tức nhận ra những tấm rèm cửa màu xanh quân đội, tủ quần áo cũ màu hạt dẻ, bàn học và ghế làm từ gỗ nguyên bản.
Tất cả đều giống hệt những hình ảnh trong các bức ảnh cũ từ thập niên 70, 80 mà cô từng thấy.
Trên tường treo một cuốn lịch cũ kỹ, trang lịch in hình một người đẹp, bộ quần áo của cô ấy đậm chất thời đại.
Ánh mắt Diệp Sơ Hạ dần dừng lại ở con số trên trang lịch. Khi đọc thấy ngày tháng, tim cô đập thót lên.
Tháng 8 năm 1978!
Cô giật mình ngồi bật dậy trên giường.
Đây là... chưa tỉnh mơ sao? Cô tự cấu mạnh vào cánh tay mình.
Trời ơi! Đau quá!
“Nếu không phải nhà mình phát hiện kịp thời báo cảnh sát, chắc giờ cô ta đã chẳng biết biến đi đâu rồi! Rõ ràng họ cố tình làm nhục nhà mình!"
Cô ta càng nói càng tức, cuối cùng đập bàn đập ghế, chân dậm xuống sàn gỗ khiến âm thanh vang vọng khắp nơi.
Ngay sau đó, tiếng thở dài của một người phụ nữ lớn tuổi vang lên.
Bà ta nói: "Dù sao Diệp Sơ Hạ cũng đã được đưa về. Kỳ lạ thật, ai lại đặt cô ta trước cửa nhà mình? Sao cô ta cứ bất tỉnh mãi thế nhỉ?"
Cô gái bực bội đáp: "Mẹ, mẹ lo sống chết của Diệp Sơ Hạ làm gì?! Cô ta muốn bỏ trốn, đáng chết lắm rồi!”
“Con nghĩ chắc là đồn công an tìm được cô ta rồi đặt trước cửa nhà mình thôi.”
“Nhưng mối nhục này nhà mình không thể không trả! Rõ ràng là họ coi thường anh trai con vì bệnh tật không thể động phòng, nên mới giở trò như thế!"
Người phụ nữ vội vàng kéo tay cô con gái, ngăn cô ta lại:
"Thôi nào, người đã tìm thấy là tốt rồi. Còn chuyện tráo người xung hỉ, chúng ta đến gặp nhà họ Diệp xem có đổi Diệp Vãn Thu về được không!"
Một giọng nói già nua nhưng đầy uy quyền vang lên:
"Hôn lễ hôm qua đã xong suôi rồi.”
“Dù Bắc Xuyên không về nhưng Diệp Vãn Thu và Cảnh Văn Hạo đã động phòng rồi. Sự việc đã rồi, còn đổi gì nữa?”
“Từ giờ, không ai được nhắc lại chuyện này nghe chưa!"
Dù giọng nói có vẻ già nua nhưng lại mang một quyền lực khiến không ai dám phản kháng.
Cô gái hét lên:
"Ông nội! Mối nhục này, nhà họ Chiến chúng ta không thể chịu đựng được!"
Mọi âm thanh lập tức im bặt, xung quanh trở nên yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Diệp Sơ Hạ xoa xoa đầu óc mơ hồ của mình, cái gì thế này?
Cô có đang nghe... tiểu thuyết không vậy?
Cái gì mà “thay người gả đi xung hỉ” chứ?
Không đúng, tại sao cô cũng tên là Diệp Sơ Hạ?!
Diệp Sơ Hạ bỗng giật mình, mở bừng mắt.
Trần nhà hiện ra trước mặt với chiếc đèn tuýp cũ kỹ treo lơ lửng.
Ánh mắt cô đảo qua xung quanh, lập tức nhận ra những tấm rèm cửa màu xanh quân đội, tủ quần áo cũ màu hạt dẻ, bàn học và ghế làm từ gỗ nguyên bản.
Tất cả đều giống hệt những hình ảnh trong các bức ảnh cũ từ thập niên 70, 80 mà cô từng thấy.
Trên tường treo một cuốn lịch cũ kỹ, trang lịch in hình một người đẹp, bộ quần áo của cô ấy đậm chất thời đại.
Ánh mắt Diệp Sơ Hạ dần dừng lại ở con số trên trang lịch. Khi đọc thấy ngày tháng, tim cô đập thót lên.
Tháng 8 năm 1978!
Cô giật mình ngồi bật dậy trên giường.
Đây là... chưa tỉnh mơ sao? Cô tự cấu mạnh vào cánh tay mình.
Trời ơi! Đau quá!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro