Gả Cho Quan Quân Tàn Phế Làm Quả Phụ, Mỹ Nhân Con Đàn Cháu Đống
Đêm Tân Hôn, Th...
2024-12-18 04:53:06
"A...! Đau …"
"Ráng chút đi, lát nữa sẽ hết đau ngay thôi!"
Ráng cái gì mà ráng?! Cô đã đủ tuổi trưởng thành, cớ gì phải chịu đựng cái chuyện này?!
Trong bóng tối mờ mịt, Diệp Sơ Hạ khẽ rên rỉ như chú mèo nhỏ, tay vô thức cào cấu. Đầu ngón tay cô lướt qua từng đường nét săn chắc trên cơ thể người đàn ông.
Cơ bắp của anh ta như được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn hảo đến mức không tưởng...
Đầu óc Diệp Sơ Hạ như rơi vào một màn đêm dày đặc, suy nghĩ rối tung không cách nào nắm bắt được bất cứ điều gì rõ ràng.
Đây là mơ sao?
Làm sao cô lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ thế này?
Bỏ qua mọi thứ, thân hình người đàn ông trong mơ đúng là đỉnh của chóp! Đây là mẫu đàn ông mà cô chẳng mất xu nào đã "sở hữu" được sao?
Chậc chậc!
Có phải vì cô chưa yêu ai nên dồn nén tới mức sinh ra ảo giác?
Nếu đây thật sự là một giấc mơ, chẳng phải cô chẳng cần chịu trách nhiệm gì sao?!
Tâm hồn thiếu nữ trong cô lập tức nổi dậy.
Phải rồi, nếu là mơ thì cứ thoải mái đi, không cần nghĩ nhiều!
Ngày mai tỉnh dậy, cô nhất định sẽ kể với đám bạn thân: “Trời không rơi xuống bánh ngọt, nhưng lại rơi xuống một anh soái ca cực phẩm!”
Ha ha ha, chắc chắn tụi nó sẽ vừa ghen tị vừa tức tối đến phát điên!
Trong đầu cô tự động vang lên điệp khúc một bài hát: "Nào! Vui vẻ đi nào, dù sao cũng còn bao nhiêu thời gian. Nào! Tình yêu ơi, dù sao cũng chỉ là những ngông cuồng mơ hồ..."
Cô vô thức vươn tay, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cào lên lưng người đàn ông, khiến sự nhẫn nại của anh hoàn toàn sụp đổ. Trong màn đêm yên tĩnh, những âm thanh đê mê vang lên, đầy mê hoặc và quyến rũ...
…Hiện thực phũ phàng so với giấc mơ…
Không biết đã ngủ bao lâu, Diệp Sơ Hạ trở mình một cách khó nhọc.
Toàn thân cô đau nhức, như thể từng khớp xương bị tháo rời rồi lắp lại một cách cẩu thả.
Từ bên ngoài, tiếng cãi nhau vọng vào một cách gay gắt.
"Mẹ, đây đúng là nỗi nhục lớn nhất của nhà họ Chiến chúng ta! Không thể nào chịu nổi nữa!”
“Nhà họ Diệp thật quá đáng! Rõ ràng người đính hôn với anh trai con là Diệp Vãn Thu, tại sao lại treo đầu dê bán thịt chó, tráo đổi gả Diệp Sơ Hạ qua đây?!”
“Rõ ràng nhà bọn họ khinh thường anh con là người tàn tật nên không muốn để Diệp Vãn Thu gả qua để xung hỉ*! Thế mà hôm qua, Diệp Vãn Thu lại gả cho Cảnh Văn Hạo!”
(xung hỉ* là một phong tục mê tín ở TQ, khi trong nhà có người bệnh nặng lâu năm, người ta dùng sự kiện đám cưới để xua đuổi cái gọi là tà ma, hy vọng hóa ác thành lành)
"Ráng chút đi, lát nữa sẽ hết đau ngay thôi!"
Ráng cái gì mà ráng?! Cô đã đủ tuổi trưởng thành, cớ gì phải chịu đựng cái chuyện này?!
Trong bóng tối mờ mịt, Diệp Sơ Hạ khẽ rên rỉ như chú mèo nhỏ, tay vô thức cào cấu. Đầu ngón tay cô lướt qua từng đường nét săn chắc trên cơ thể người đàn ông.
Cơ bắp của anh ta như được điêu khắc tỉ mỉ, hoàn hảo đến mức không tưởng...
Đầu óc Diệp Sơ Hạ như rơi vào một màn đêm dày đặc, suy nghĩ rối tung không cách nào nắm bắt được bất cứ điều gì rõ ràng.
Đây là mơ sao?
Làm sao cô lại mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ thế này?
Bỏ qua mọi thứ, thân hình người đàn ông trong mơ đúng là đỉnh của chóp! Đây là mẫu đàn ông mà cô chẳng mất xu nào đã "sở hữu" được sao?
Chậc chậc!
Có phải vì cô chưa yêu ai nên dồn nén tới mức sinh ra ảo giác?
Nếu đây thật sự là một giấc mơ, chẳng phải cô chẳng cần chịu trách nhiệm gì sao?!
Tâm hồn thiếu nữ trong cô lập tức nổi dậy.
Phải rồi, nếu là mơ thì cứ thoải mái đi, không cần nghĩ nhiều!
Ngày mai tỉnh dậy, cô nhất định sẽ kể với đám bạn thân: “Trời không rơi xuống bánh ngọt, nhưng lại rơi xuống một anh soái ca cực phẩm!”
Ha ha ha, chắc chắn tụi nó sẽ vừa ghen tị vừa tức tối đến phát điên!
Trong đầu cô tự động vang lên điệp khúc một bài hát: "Nào! Vui vẻ đi nào, dù sao cũng còn bao nhiêu thời gian. Nào! Tình yêu ơi, dù sao cũng chỉ là những ngông cuồng mơ hồ..."
Cô vô thức vươn tay, những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cào lên lưng người đàn ông, khiến sự nhẫn nại của anh hoàn toàn sụp đổ. Trong màn đêm yên tĩnh, những âm thanh đê mê vang lên, đầy mê hoặc và quyến rũ...
…Hiện thực phũ phàng so với giấc mơ…
Không biết đã ngủ bao lâu, Diệp Sơ Hạ trở mình một cách khó nhọc.
Toàn thân cô đau nhức, như thể từng khớp xương bị tháo rời rồi lắp lại một cách cẩu thả.
Từ bên ngoài, tiếng cãi nhau vọng vào một cách gay gắt.
"Mẹ, đây đúng là nỗi nhục lớn nhất của nhà họ Chiến chúng ta! Không thể nào chịu nổi nữa!”
“Nhà họ Diệp thật quá đáng! Rõ ràng người đính hôn với anh trai con là Diệp Vãn Thu, tại sao lại treo đầu dê bán thịt chó, tráo đổi gả Diệp Sơ Hạ qua đây?!”
“Rõ ràng nhà bọn họ khinh thường anh con là người tàn tật nên không muốn để Diệp Vãn Thu gả qua để xung hỉ*! Thế mà hôm qua, Diệp Vãn Thu lại gả cho Cảnh Văn Hạo!”
(xung hỉ* là một phong tục mê tín ở TQ, khi trong nhà có người bệnh nặng lâu năm, người ta dùng sự kiện đám cưới để xua đuổi cái gọi là tà ma, hy vọng hóa ác thành lành)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro