Chương 11
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Lý Vân Châu quay mặt đi.
Đạo lý này nàng làm sao không biết chứ, nhưng lão cha nhà mình bị người ta chế nhạo thì chắc chỉ có Bồ Tát sống mới có thể nhắm mắt làm ngơ thôi.
“Chúng ta về thôi.”
Nàng đẩy tay Tào Thiệu ra rồi bắt đầu hướng xuống núi.
Tào Thiệu biết chuyện này cũng không thể dùng dăm ba câu là có thể an ủi được nàng nên chỉ có thể lặng lẽ đi cạnh bên.
__
Ba ngày sau, tin tức từ Cam Châu cuối cùng cũng truyền đến kinh thành. Tào Huân không hy vọng danh tiếng của Lý Ung bị tổn hại, nhưng chiến sự nơi biên quan cần phải được báo với triều đình trước tiên, không thể vì tình riêng mà giấu giếm. Lý Ung cũng không muốn giấu nên đã tự mình viết cáo trạng gửi về cùng với thư báo tình hình chiến sự nơi biên quan.
Quần thần trong triều nghị luận sôi nổi, Nguyên Khánh Đế lại tức giận, hạ chỉ điều Lý Ung hồi kinh vì sợ nếu để ông tiếp tục lưu lại nơi chiến trường thì sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần của các tướng sĩ.
Một khi trong triều biết được thì chuyện này rất nhanh đã lan ra khắp kinh thành. Nếu Lý Ung chỉ là một tên võ quan vô danh tiểu tốt đã khác rồi, cùng lắm thì việc ba lần đại bại chỉ chứng minh ông vô năng, nhiều nhất cũng chỉ bị phê phán một phen rồi thôi, cũng sẽ không tới mức cả thành ai ai cũng đều biết như thế.
Đáng tiếc thay Lý Ung lại là con trai duy nhất của lão Quốc công bách chiến bách thắng, là đại thần được Nguyên Khánh Đế tín nhiệm trọng dụng suốt 20 năm, lại càng là một gương mặt tuấn tú được nữ quyến khắp kinh thành này ái mộ.
Vậy nên, nếu Lý Ung thắng thì đó là lẽ thường tình, chẳng qua cuối cùng hổ phụ lại chỉ sinh được khuyển tử.
Với Lý Ung mà nói, lần bại trận này chẳng khác nào rơi từ chín tầng mây xuống vũng lầy, vạn điều tốt đẹp trước kia giờ đã thành một mớ hỗn độn, đến cả tên ăn mày ven đường cũng có thể tùy tiện buông lời sỉ vả.
Đám dân thường trong kinh thành cũng phun ra vài câu mắng chửi, hơn nữa còn sôi nổi thảo luận cùng với bạn bè họ hàng châm biếm Lý Ung một phen. Ngạc nhiên hơn là lại có cả những tên quan viên, thương nhân ngày thường đã chẳng ưa gì Lý Ung thì nay lại lợi dụng lúc này giậu đổ bìm leo, một đám côn đồ chạy đến cửa phủ Ninh Quốc công gây rối náo loạn!
“Phu nhân, bên ngoài ngày càng hỗn loạn, chúng ta có nên trói chúng lại rồi đưa đến quan phủ không?” Quản sự tiền viện hỏi ý Mạnh thị với nét mặt nghiêm trọng.
Nhìn thấy bộ dạng của những kẻ đó thì có thể dễ dàng nhận ra chúng không phải là những người dân bình tường, trong số đó thậm chí còn có kẻ thù của phủ Ninh Quốc công đang châm ngòi thổi gió.
Mạnh thị vừa định gật đầu thì Lý Vân Châu đã cười khẩy nói: “Với tội cỏn con như thế này, đưa đến quan phủ cùng lắm chỉ bị giam hai ngày mà thôi, vừa không phải làm gì lại vừa có cơm ăn, quá là hời rồi còn gì!”
Quản sự gật đầu, nhìn Lý Vân Châu hỏi: “Vậy ý người là…?”
Vân Châu: “Trói thành một đám ở ngoài cửa, mỗi nhà phải giao ra 100 văn tiền thì mới chuộc được người, không chịu đưa tiền thì mỗi ngày chỉ phát một chén cháo loãng, không đói chết là được.”
100 văn tiền đủ để khiến những kẻ gây rối kia cảm thấy đau đứt ruột, mà biết đau thì mới không dám tiếp tục gây chuyện.
Quản sự lo lắng hỏi: “Nếu người ta chỉ trích chúng ta lạm dụng tư quyền thì sao?”
Lý Vân Châu đáp: “Vậy thì nói cho họ biết, sơn trên cửa, gạch trên đất của phủ nhà ta đều là đồ quý giá, nếu họ làm dơ thì hoặc là lấy tiền đổi người hoặc là đi kêu quan để xử theo giá gốc mà bồi thường.”
Quản sự cười, bởi lẽ chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì ai cũng biết phải chọn lựa như thế nào.
Đám kẻ lưu manh gây rối kia ỷ vào chuyện người có quyền cao chức trọng tất nhiên sẽ coi trọng thể diện, lúc này chỉ có thể như rùa rụt cổ trốn trong nhà không dám ra mặt.
Đợi tới lúc hộ vệ của phủ Ninh Quốc công ập đến trói những kẻ làm loạn lại thì dân chúng xung quanh mới ngỡ ngàng.
Sự ngỡ ngàng qua đi, những người dân vì tò mò nên muốn đến hóng hớt cũng nhanh chóng tản ra. Còn đám lưu manh đang bị trói kia sau khi nghe xong quản sự nói thì mặt mày xám xịt, im lặng quỳ gối trước nền gạch dơ bẩn chờ người nhà đến chuộc ra.
Đạo lý này nàng làm sao không biết chứ, nhưng lão cha nhà mình bị người ta chế nhạo thì chắc chỉ có Bồ Tát sống mới có thể nhắm mắt làm ngơ thôi.
“Chúng ta về thôi.”
Nàng đẩy tay Tào Thiệu ra rồi bắt đầu hướng xuống núi.
Tào Thiệu biết chuyện này cũng không thể dùng dăm ba câu là có thể an ủi được nàng nên chỉ có thể lặng lẽ đi cạnh bên.
__
Ba ngày sau, tin tức từ Cam Châu cuối cùng cũng truyền đến kinh thành. Tào Huân không hy vọng danh tiếng của Lý Ung bị tổn hại, nhưng chiến sự nơi biên quan cần phải được báo với triều đình trước tiên, không thể vì tình riêng mà giấu giếm. Lý Ung cũng không muốn giấu nên đã tự mình viết cáo trạng gửi về cùng với thư báo tình hình chiến sự nơi biên quan.
Quần thần trong triều nghị luận sôi nổi, Nguyên Khánh Đế lại tức giận, hạ chỉ điều Lý Ung hồi kinh vì sợ nếu để ông tiếp tục lưu lại nơi chiến trường thì sẽ làm ảnh hưởng đến tinh thần của các tướng sĩ.
Một khi trong triều biết được thì chuyện này rất nhanh đã lan ra khắp kinh thành. Nếu Lý Ung chỉ là một tên võ quan vô danh tiểu tốt đã khác rồi, cùng lắm thì việc ba lần đại bại chỉ chứng minh ông vô năng, nhiều nhất cũng chỉ bị phê phán một phen rồi thôi, cũng sẽ không tới mức cả thành ai ai cũng đều biết như thế.
Đáng tiếc thay Lý Ung lại là con trai duy nhất của lão Quốc công bách chiến bách thắng, là đại thần được Nguyên Khánh Đế tín nhiệm trọng dụng suốt 20 năm, lại càng là một gương mặt tuấn tú được nữ quyến khắp kinh thành này ái mộ.
Vậy nên, nếu Lý Ung thắng thì đó là lẽ thường tình, chẳng qua cuối cùng hổ phụ lại chỉ sinh được khuyển tử.
Với Lý Ung mà nói, lần bại trận này chẳng khác nào rơi từ chín tầng mây xuống vũng lầy, vạn điều tốt đẹp trước kia giờ đã thành một mớ hỗn độn, đến cả tên ăn mày ven đường cũng có thể tùy tiện buông lời sỉ vả.
Đám dân thường trong kinh thành cũng phun ra vài câu mắng chửi, hơn nữa còn sôi nổi thảo luận cùng với bạn bè họ hàng châm biếm Lý Ung một phen. Ngạc nhiên hơn là lại có cả những tên quan viên, thương nhân ngày thường đã chẳng ưa gì Lý Ung thì nay lại lợi dụng lúc này giậu đổ bìm leo, một đám côn đồ chạy đến cửa phủ Ninh Quốc công gây rối náo loạn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Phu nhân, bên ngoài ngày càng hỗn loạn, chúng ta có nên trói chúng lại rồi đưa đến quan phủ không?” Quản sự tiền viện hỏi ý Mạnh thị với nét mặt nghiêm trọng.
Nhìn thấy bộ dạng của những kẻ đó thì có thể dễ dàng nhận ra chúng không phải là những người dân bình tường, trong số đó thậm chí còn có kẻ thù của phủ Ninh Quốc công đang châm ngòi thổi gió.
Mạnh thị vừa định gật đầu thì Lý Vân Châu đã cười khẩy nói: “Với tội cỏn con như thế này, đưa đến quan phủ cùng lắm chỉ bị giam hai ngày mà thôi, vừa không phải làm gì lại vừa có cơm ăn, quá là hời rồi còn gì!”
Quản sự gật đầu, nhìn Lý Vân Châu hỏi: “Vậy ý người là…?”
Vân Châu: “Trói thành một đám ở ngoài cửa, mỗi nhà phải giao ra 100 văn tiền thì mới chuộc được người, không chịu đưa tiền thì mỗi ngày chỉ phát một chén cháo loãng, không đói chết là được.”
100 văn tiền đủ để khiến những kẻ gây rối kia cảm thấy đau đứt ruột, mà biết đau thì mới không dám tiếp tục gây chuyện.
Quản sự lo lắng hỏi: “Nếu người ta chỉ trích chúng ta lạm dụng tư quyền thì sao?”
Lý Vân Châu đáp: “Vậy thì nói cho họ biết, sơn trên cửa, gạch trên đất của phủ nhà ta đều là đồ quý giá, nếu họ làm dơ thì hoặc là lấy tiền đổi người hoặc là đi kêu quan để xử theo giá gốc mà bồi thường.”
Quản sự cười, bởi lẽ chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì ai cũng biết phải chọn lựa như thế nào.
Đám kẻ lưu manh gây rối kia ỷ vào chuyện người có quyền cao chức trọng tất nhiên sẽ coi trọng thể diện, lúc này chỉ có thể như rùa rụt cổ trốn trong nhà không dám ra mặt.
Đợi tới lúc hộ vệ của phủ Ninh Quốc công ập đến trói những kẻ làm loạn lại thì dân chúng xung quanh mới ngỡ ngàng.
Sự ngỡ ngàng qua đi, những người dân vì tò mò nên muốn đến hóng hớt cũng nhanh chóng tản ra. Còn đám lưu manh đang bị trói kia sau khi nghe xong quản sự nói thì mặt mày xám xịt, im lặng quỳ gối trước nền gạch dơ bẩn chờ người nhà đến chuộc ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro