Chương 12
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
100 văn tiền lận đó!
Nhà nào khi đến chuộc người cũng đều mang theo lửa giận sôi sục, nhịn không được mà mắng mỏ người thân của mình:
“Người khác làm loạn thì thôi đi, sao mi cũng ngu xuẩn mà tham gia vậy? Rồi tới khi người ta chạy mất thì sao mi không chạy? Nghĩ mình giỏi giang lắm rồi phải không? Có giỏi thì mi đi Cam Châu đánh giặc đi, giỏi nữa thì dẫn binh đi đuổi giặc nhà Hồ đi? Nói suông thì ai mà chẳng nói được?”
Với chiêu giết gà dọa khỉ này thì về sau dù đám người kia vẫn cười nhạo sau lưng phủ Ninh Quốc công nhưng cũng không có gan đến trước cửa phủ làm loạn nữa.
Hạ nhân trong nhà phải ra tay cẩn thận chà rửa một phen, trả lại cửa phủ Ninh Quốc công vẫn huy hoàng tráng lệ như xưa.
Tuy nhiên, trong lòng mẹ con Lý Vân Châu lại dần trở nên tỏ tường, thái độ của những danh gia vọng tộc ngày thường hay lui tới với Lý gia đã dần có sự thay đổi.
_
Tại phủ Định Quốc công của Tào gia.
Cả nhà người trong lòng của Tào Thiệu bị cười nhạo khiến cho lòng hắn khó chịu suốt mấy ngày nay. Trước mắt hắn đã đi thăm Lý Vân Châu nhưng đáng tiếc là vài lời an ủi cũng không thể thay đổi được gì.
Không ít kẻ có lòng dạ chờ nước đục thả câu như Tôn Ngọc Dung, mà Lý Vân Châu xưa nay vẫn luôn cao ngạo…
Tào Thiệu thật sự muốn làm gì đó để có thể khiến Lý Vân Châu cảm thấy thoải mái hơn. Nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn là đi tìm mẹ mình là Phan thị, nghiêm túc nói: “Mẹ, dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết khó gấp bội. Xin người hãy ngay lập tức cho bà mối đến Lý gia cầu hôn đi ạ.”
Hắn muốn cho Lý Vân Châu biết, cho dù ngoài kia có đối xử với phủ Ninh Quốc công như thế nào thì lòng hắn vẫn kiên định muốn cưới nàng. Hắn cũng muốn cho những kẻ tiểu nhân đang chờ giậu đổ bìm leo kia biết, cho dù Lý Ung có rớt đài thì đằng sau Lý gia vẫn còn Tào gia này nên không phải ai cũng có thể chà đạp được!
Phan thị suýt nữa đã bật cười, bà nhìn con trai mình rồi nói: “Hôn nhân đại sự, đâu có phải là chuyện có thể mang ra nói đùa?”
Sắc mặt của Tào Thiệu rất nghiêm túc: “Con trước sau vẫn luôn như một, muốn thành thân với Vân Châu thành thân, lúc này đi cầu hôn thì càng thể hiện được chân tình của con đối với em ấy.”
“Con còn trẻ nên chuyện gì cũng nghĩ quá đơn giản. Hiện giờ trong ngoài Lý gia đều đã loạn thành một mớ hỗn tạp, làm gì có tâm tình mà mở cửa chào đón bà mối? Con làm như vậy chỉ mang lại thêm phiền phức cho cả nhà họ, cho cả Vân Châu nữa. Con nghĩ đi, với cái tình tình của Vân Châu thì liệu nó có tán thành cách làm này của con không?”
Tào Thiệu nhíu mày.
Hắn quả thật rất hiểu Lý Vân Châu, nhưng đúng là cũng có lúc hắn lại không tài nào đoán được tâm tư nàng đang nghĩ gì. Rõ ràng có đôi lúc hắn đang muốn dỗ cho nàng vui vẻ thì lại càng làm cho nàng tức giận hơn.
Việc mẹ hắn băn khoăn lo lắng như vậy cũng không phải là không có lý.
Phan thị lại nói tiếp: “Ninh Quốc công cũng sắp hồi kinh rồi, con ráng kiên nhẫn chờ cho mọi chuyện nguôi ngoai, đến lúc đó ta sẽ tự mình giúp con lo liệu mọi chuyện.”
Lòng Tào Thiệu rối bời chẳng biết phải làm sao, chỉ đành gật đầu.
_
Đầu tháng 11, Lý Ung hồi kinh vào một ngày tuyết rơi nhè nhẹ.
Tại điện Tây Thiên trong cung Càn Thanh.
Trong sảnh lát gạch sáng đến độ có thể phản chiếu bóng dáng mông lung của vị võ quan đang quỳ gối trước long sàng.
Thân là một võ quan nhưng Lý Ung có dáng dấp lỗi lạc, mặt mày anh tuấn, thời niên thiếu gương mặt ấy như tỏa ra ánh mặt trời rực rỡ của ngày xuân ấm áp, mà nay khi đã độ 40 thì gương mặt kia lại biến thành ánh trăng đêm thu, yên tĩnh bình thản nhưng vẫn toát lên dáng vẻ tiên phong đạo cốt*.
(*Có phong thái, phẩm cách cao thượng của một bậc vĩ nhân, ví như có phong thái của tiên, cốt cách của người có đạo đức.)
Trên long sàng, Nguyên Khánh Đế tư thái nhàn nhã, một tay vuốt ve con mèo trắng lông dài đang nằm yên trong lòng, tay kia chống cằm ngắm nhìn tuyết đang dần dày lên bên ngoài cửa sổ. Thấy đế vương không để ý đến ông, Lý Ung liền cụp mắt, yên lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Nguyên Khánh Đế cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài, nhìn về phía tên thần tử đang quỳ.
“Đen rồi, cũng gầy hơn.”
Chỉ với năm chữ này của đế vương đã khiến cho hốc mắt của Lý Ung nóng lên, ông vội vàng nắm chặt hai tay, cố kìm nén cảm xúc.
Nhà nào khi đến chuộc người cũng đều mang theo lửa giận sôi sục, nhịn không được mà mắng mỏ người thân của mình:
“Người khác làm loạn thì thôi đi, sao mi cũng ngu xuẩn mà tham gia vậy? Rồi tới khi người ta chạy mất thì sao mi không chạy? Nghĩ mình giỏi giang lắm rồi phải không? Có giỏi thì mi đi Cam Châu đánh giặc đi, giỏi nữa thì dẫn binh đi đuổi giặc nhà Hồ đi? Nói suông thì ai mà chẳng nói được?”
Với chiêu giết gà dọa khỉ này thì về sau dù đám người kia vẫn cười nhạo sau lưng phủ Ninh Quốc công nhưng cũng không có gan đến trước cửa phủ làm loạn nữa.
Hạ nhân trong nhà phải ra tay cẩn thận chà rửa một phen, trả lại cửa phủ Ninh Quốc công vẫn huy hoàng tráng lệ như xưa.
Tuy nhiên, trong lòng mẹ con Lý Vân Châu lại dần trở nên tỏ tường, thái độ của những danh gia vọng tộc ngày thường hay lui tới với Lý gia đã dần có sự thay đổi.
_
Tại phủ Định Quốc công của Tào gia.
Cả nhà người trong lòng của Tào Thiệu bị cười nhạo khiến cho lòng hắn khó chịu suốt mấy ngày nay. Trước mắt hắn đã đi thăm Lý Vân Châu nhưng đáng tiếc là vài lời an ủi cũng không thể thay đổi được gì.
Không ít kẻ có lòng dạ chờ nước đục thả câu như Tôn Ngọc Dung, mà Lý Vân Châu xưa nay vẫn luôn cao ngạo…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào Thiệu thật sự muốn làm gì đó để có thể khiến Lý Vân Châu cảm thấy thoải mái hơn. Nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn là đi tìm mẹ mình là Phan thị, nghiêm túc nói: “Mẹ, dệt hoa trên gấm thì dễ, nhưng đưa than ngày tuyết khó gấp bội. Xin người hãy ngay lập tức cho bà mối đến Lý gia cầu hôn đi ạ.”
Hắn muốn cho Lý Vân Châu biết, cho dù ngoài kia có đối xử với phủ Ninh Quốc công như thế nào thì lòng hắn vẫn kiên định muốn cưới nàng. Hắn cũng muốn cho những kẻ tiểu nhân đang chờ giậu đổ bìm leo kia biết, cho dù Lý Ung có rớt đài thì đằng sau Lý gia vẫn còn Tào gia này nên không phải ai cũng có thể chà đạp được!
Phan thị suýt nữa đã bật cười, bà nhìn con trai mình rồi nói: “Hôn nhân đại sự, đâu có phải là chuyện có thể mang ra nói đùa?”
Sắc mặt của Tào Thiệu rất nghiêm túc: “Con trước sau vẫn luôn như một, muốn thành thân với Vân Châu thành thân, lúc này đi cầu hôn thì càng thể hiện được chân tình của con đối với em ấy.”
“Con còn trẻ nên chuyện gì cũng nghĩ quá đơn giản. Hiện giờ trong ngoài Lý gia đều đã loạn thành một mớ hỗn tạp, làm gì có tâm tình mà mở cửa chào đón bà mối? Con làm như vậy chỉ mang lại thêm phiền phức cho cả nhà họ, cho cả Vân Châu nữa. Con nghĩ đi, với cái tình tình của Vân Châu thì liệu nó có tán thành cách làm này của con không?”
Tào Thiệu nhíu mày.
Hắn quả thật rất hiểu Lý Vân Châu, nhưng đúng là cũng có lúc hắn lại không tài nào đoán được tâm tư nàng đang nghĩ gì. Rõ ràng có đôi lúc hắn đang muốn dỗ cho nàng vui vẻ thì lại càng làm cho nàng tức giận hơn.
Việc mẹ hắn băn khoăn lo lắng như vậy cũng không phải là không có lý.
Phan thị lại nói tiếp: “Ninh Quốc công cũng sắp hồi kinh rồi, con ráng kiên nhẫn chờ cho mọi chuyện nguôi ngoai, đến lúc đó ta sẽ tự mình giúp con lo liệu mọi chuyện.”
Lòng Tào Thiệu rối bời chẳng biết phải làm sao, chỉ đành gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
_
Đầu tháng 11, Lý Ung hồi kinh vào một ngày tuyết rơi nhè nhẹ.
Tại điện Tây Thiên trong cung Càn Thanh.
Trong sảnh lát gạch sáng đến độ có thể phản chiếu bóng dáng mông lung của vị võ quan đang quỳ gối trước long sàng.
Thân là một võ quan nhưng Lý Ung có dáng dấp lỗi lạc, mặt mày anh tuấn, thời niên thiếu gương mặt ấy như tỏa ra ánh mặt trời rực rỡ của ngày xuân ấm áp, mà nay khi đã độ 40 thì gương mặt kia lại biến thành ánh trăng đêm thu, yên tĩnh bình thản nhưng vẫn toát lên dáng vẻ tiên phong đạo cốt*.
(*Có phong thái, phẩm cách cao thượng của một bậc vĩ nhân, ví như có phong thái của tiên, cốt cách của người có đạo đức.)
Trên long sàng, Nguyên Khánh Đế tư thái nhàn nhã, một tay vuốt ve con mèo trắng lông dài đang nằm yên trong lòng, tay kia chống cằm ngắm nhìn tuyết đang dần dày lên bên ngoài cửa sổ. Thấy đế vương không để ý đến ông, Lý Ung liền cụp mắt, yên lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, Nguyên Khánh Đế cuối cùng cũng chịu rời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài, nhìn về phía tên thần tử đang quỳ.
“Đen rồi, cũng gầy hơn.”
Chỉ với năm chữ này của đế vương đã khiến cho hốc mắt của Lý Ung nóng lên, ông vội vàng nắm chặt hai tay, cố kìm nén cảm xúc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro