Gả Cho Quốc Cữu

Chương 32

Tiếu Giai Nhân

2024-10-01 09:15:54

Dù chỉ là trêu chọc nhưng bà ta vẫn lặng lẽ dẫn theo nha hoàn rời đi.

Tào Huân đưa bà ta ra đến cửa, sau đó mới nhìn sang em trai: "Sao ta lại thấy em có vẻ không hài lòng với mẹ vậy?"

Tào Thiệu ấm ức, được người anh mà mình luôn kính trọng hỏi đến thì vành mắt đỏ hoe.

Hắn nghĩ là nếu đại ca về kinh sớm hơn vài tháng, thì anh ấy mới là gia chủ, chỉ cần anh ấy chịu đứng ra làm chủ cho hắn, thì mẹ cũng không thể phản đối hắn cưới Vân Châu được.

Chỉ chậm có ba bốn tháng mà hắn đã không cưới được Vân Châu rồi!

Trông thám hoa cao tám thước sắp khóc, Tào Huân ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, dẫn em trai về đại sảnh quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tào Thiệu bình tĩnh lại rồi kể cho đại ca nghe về hôn ước từng được ngầm thừa nhận giữa hắn và Vân Châu.

"Đại ca, sự việc đến nước này, em và Vân Châu không thể nào ở bên nhau được nữa, em kể cho anh nghe những chuyện này cũng không phải là muốn anh làm chủ cho em lần nữa."

Tào gia và Lý gia chúng ta làm bạn ba đời, không thể bị huỷ hoại vì mẹ được. Bây giờ anh đã trở về, có cơ hội thì hãy cố gắng hàn gắn quan hệ với Lý gia. Không kết thành thông gia thì cũng không nhất thiết phải trở thành kẻ thù, anh thấy đúng không?"

Tào Huân suy nghĩ một lát rồi nói: "Được rồi, em yên tâm, anh từng cứu mạng Ninh Quốc công, vài ngày nữa anh sẽ đích thân đến phủ đền tội, chuyện này coi như xong."

Tào Thiệu cúi mắt, vẻ mặt buồn rười rượi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tào Huân: "Hoặc là anh thử nói chuyện với họ để giành lại hôn sự cho em được không?"

Tào Thiệu tự giễu cười: "Không cần đâu, mẹ đã như vậy rồi, cho dù Ninh Quốc công và phu nhân nể mặt anh mà ép Vân Châu, thì Vân Châu cũng sẽ không bao giờ chịu thiệt."

Tào Huân trêu chọc em trai: "Dung mạo và tài năng của em như vậy, lại còn si tình như thế, có lẽ cô ấy vẫn sẽ đồng ý gả cho em."

Tào Thiệu lắc đầu: "Không thể nào, nếu anh gặp cô ấy, anh sẽ hiểu thôi."

Hắn rất khó chịu, nói xong thì vội vã rời đi.

Tào Huân dựa vào ghế nhìn theo bóng lưng của em trai, bất lực cười.

Quả thật chàng chưa từng gặp qua con gái Lý Ung sau khi nàng trưởng thành.

Nhưng từ lâu chàng đã biết đứa em này này mê mẩn con gái Lý Ung, bình thường hay bị nàng sai vặt như một người hầu.

Haizz, trách sao được! Vẫn là tuổi đời còn quá trẻ, không biết rằng trong chuyện nam nữ, nếu càng chiều chuộng đối phương quá thì bọn họ sẽ coi mình không ra gì.

Tào Huân ngâm mình trong bồn tắm nửa giờ.

Là một võ tướng chàng không chê biên quan thiếu thốn, nhưng là thế tử sinh ra trong phủ Định Quốc công, nếu điều kiện cho phép Tào Huân vẫn sẽ thích cầu kỳ hơn một chút.

Sau khi gột rửa sự mệt mỏi trên người, Tào Huân bước ra khỏi bồn tắm, thay một bộ thường phục màu trà trắng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ánh nắng buổi chiều mùa xuân rực rỡ chói mắt, chiếu vào người vô cùng ấm áp.

An nhàn như vậy, A Cửu cũng hơi buồn ngủ, ngáp xong rồi mới buông tay, nhìn thấy Quốc công gia đã thay đổi diện mạo, thì mắt cậu ấy sáng lên: "Người mặc bộ này nhìn như bằng tuổi Nhị gia vậy, các cô nương khuê tú ở kinh thành nhìn thấy chắc sẽ đứng không vững mất."

Tuổi tác của Quốc công gia càng ngày càng lớn, những năm gần đây A Cửu nghe thấy không ít tướng quân khác trêu chọc Quốc công gia, ngay cả hoàng thượng cũng sốt ruột muốn ban hôn cho chủ tử.

Tuy A Cửu chỉ mới 15 tuổi không hiểu chuyện tình yêu nhưng cậu ấy biết cưới vợ sẽ có ngàn điều tốt, nên đoán Quốc công gia cũng rất muốn thành thân sớm.

Tào Huân liếc cậu ấy rồi nhắc nhở: "Không biết khen thì đừng khen."

A Cửu: "..."

Chẳng lẽ khen Quốc công gia trông trẻ trung là sai rồi sao?

Tào Huân đi dọc theo hành lang về phía tiền viện.

Ánh nắng chiếu vào từng cây cột sơn đỏ, tay nghề của thợ thủ công rất tốt, sơn phủ mịn màng toàn vẹn, không thấy chút tì vết nào.

Điều này khác với hình ảnh trong trí nhớ của Tào Huân.

Tước vị và phủ đệ của Định Quốc công đều là do ông nội gây dựng, ông nội tiết kiệm, chỗ nào bong tróc sơn cũng không gọi người đi sửa. Đến khi Tào Huân có trí nhớ, thì hành lang ở hậu trạch chính viện đã có vài cây cột trở nên loang lổ. Còn tiền viện vì thường xuyên tiếp khách nên vẫn trông sáng sủa. Theo lời ông nội nói đó gọi là sĩ diện hảo.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Quốc Cữu

Số ký tự: 0