Gả Cho Quốc Cữu

Chương 33

Tiếu Giai Nhân

2024-10-01 09:15:54

Bây giờ Tào gia đã xuất hiện một hoàng hậu, con trai ruột của hoàng hậu còn được phong làm Thái tử, thân phận của Phan thị cũng được tăng theo đó, đương nhiên phải cho người tu sửa lại toàn bộ phủ Định Quốc công mới xứng với tôn vinh của bà ta.

Ở cuối hành lang rẽ trái là tiền viện.

A Châu và tổng quản trước của phủ Định Quốc công là Trương Thái đã đợi sẵn ngoài cửa thư phòng.

Trương Thái cùng thế hệ với cha của Tào Huân, đã hơn 50 tuổi, tóc mai hơi bạc, lúc không hành lễ thì lưng thẳng tắp, có thể thấy thể trạng vẫn rất khỏe mạnh.

Thấy Tào Huân, Trương Thái trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa khen ngợi vừa an ủi: "Quốc công gia trò giỏi hơn thầy rồi. Vừa mới đến tuổi lập gia đình đã thu phục được Cửu Châu. Lão gia và mọi người ở dưới suối vàng biết được, nhất định sẽ vui lắm đây.

Tào Huân cười nói: "Công lao của các tướng sĩ mấy đời, sao có thể đều gán hết lên đầu ta, mời vào chú Thái trong."

Trương Thái đi theo chàng vào trong, A Châu ở lại ngoài cửa canh gác.

Tào Huân ngồi vào vị trí chủ tọa, mời Trương Thái ngồi xuống.

Trương Thái lắc đầu, nhìn thanh niên bằng ánh mắt đầy tự hào và thương yêu: "Ta biết Quốc công gia gọi ta đến đây là vì chuyện gì, chỉ là ngài vừa mới về kinh thành, lại vội vàng gọi ta đến để tổng quản phủ Định Quốc công, thái phu nhân sẽ nghĩ thế nào, người ngoài sẽ bàn tán ra sao?"

Phan thị không phải là một bà mẹ kế bình thường, bà ta còn là mẹ ruột của hoàng hậu, bà ngoại ruột của Thái tử. Trương Thái cảm thấy Quốc công gia nên nể mặt Phan thị một chút thì hơn.

Tào Huân liếc nhìn căn thư phòng từng thuộc về ông nội và cha chàng, giọng điệu bình thản: "Những chuyện đó không quan trọng, đây là Tào gia, ta muốn dùng ai thì người đó dùng. Chẳng lẽ những nô tài trong viện này đều hướng về phía bên kia thì chú mới vui sao?"

Trương Thái hừ một tiếng: "Bọn chúng dám!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quốc công gia ở xa tận biên quan, bọn chúng coi Phan thị như trời, bây giờ Quốc công gia đã về chúng còn dám nghe theo Phan thị, thì đó là tự chán sống.

Tào Huân: "Đây đều là chuyện vặt, ta không muốn quản, vẫn nên giao cho chú xử lý giúp ta thì hơn."

Ý của lời nói là chàng muốn Trương Thái lập tức về phủ nhận chức.

Trương Thái khó xử: "Năm đó đứa con trai bất tài của tôi bị người ta chuốc say, hồ đồ cuốn vào một cuộc tranh chấp, lỡ tay đánh gãy chân một tên lưu manh. Tuy rằng đây là do người khác bày mưu, nhưng thằng bé ra tay đánh người là sự thật. Chỉ cần tên lưu manh đó đi báo quan, thì chắc chắn thằng bé sẽ phải ngồi tù, còn liên lụy đến phủ Định Quốc công mang tiếng dung túng gia nô ỷ thế hiếp người. Phan thị mượn chuyện này ép tôi tự xin từ chức, tôi đi rồi tên lưu manh đó nhận tiền và đồng ý giải quyết riêng. Nếu tôi quay lại, chỉ sợ bên kia lại nhảy ra."

Tào Huân: "Tên què họ Lưu đúng không, chú cứ yên tâm, chân còn lại của gã cũng đã gãy rồi."

Tào Huân đẩy một văn thư trên bàn sách về phía Trương Thái.

Trương Thái tiến lên hai bước, cầm văn thư lên xem, phát hiện đây là lời khai của tên què họ Lưu, ghi chép rất rõ ràng về việc năm đó bọn chúng bị người ta mua chuộc như thế nào. Hơn nữa mỗi tên đồng bọn đều đã ký tên vào tên của mình ở bên dưới rồi.

Mặc dù tên què họ Lưu cũng không nói ra được tên của người chỉ đạo, nhưng văn thư này đủ để chứng minh con trai của Trương Thái là người bị hại, tuyệt đối không phải là kẻ ỷ thế hiếp người.

Đột nhiên Trương Thái thấy ấm lòng.

Hồi đó ông ấy có thể ngồi lên vị trí tổng quản phủ Định Quốc công đương nhiên là do ông ấy có bản lĩnh của mình, nhìn thấu được mưu đồ của tên què họ Lưu và đồng bọn là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng quản sự cũng là gia nô, vẫn cần chủ tử chống lưng, cựu Quốc công gia đã mất, Quốc công gia mới ở xa tận biên quan, Phan thị ngày càng tôn quý, một tổng quản nhỏ bé như ông ấy làm sao có thể chống lại?

Để bảo vệ danh tiếng của phủ Định Quốc công, để bảo vệ sự bình an của cả nhà, Trương Thái chỉ có thể rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Quốc Cữu

Số ký tự: 0