Chương 38
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
"Trẫm muốn ban hôn cho hắn, hắn nói muốn tự tìm một người hợp ý nhưng lại không chủ động tiếp xúc với nhóm khuê tú. Như vậy thì sẽ kéo dài đến bao giờ đây?"
Thật sự là Nguyên Khánh Đế có chút lo lắng.
Tào hoàng hậu nảy ra một ý: "hoàng thượng có biết sân mã cầu ở cửa Tây thành không?"
Nguyên Khánh Đế: "Biết chứ, nghe nói đám con em thế gia trẻ tuổi thường đến đó đánh cầu vào lúc rảnh rỗi."
Tào hoàng hậu: "Không chỉ vậy, những khuê tú chưa xuất giá cũng thích đến đó xem cầu."
Trên danh nghĩa là xem cầu nhưng thực chất là nhân cơ hội quan sát các công tử bên ngoài, lựa chọn lang quân như ý.
Nguyên Khánh Đế hiểu ra.
Rất nhanh sau đó, dưới sự sắp xếp của Nguyên Khánh Đế, tin tức về việc Tào Huân dẫn đầu các tướng sĩ hồi kinh sẽ thi đấu mã cầu với Lý Diệu dẫn đầu các tướng sĩ đóng quân tại kinh thành ở Tây thành nhanh chóng được truyền khắp kinh thành.
Người ta nói rằng các tướng sĩ tham gia thi đấu của cả hai bên đều ở độ tuổi 30 hoặc dưới 30, hơn nữa phải là người chưa kết hôn.
Nguyên Khánh Đế chỉ thiếu điều hạ chỉ thông báo với nhóm khuê tú: Mau đến xem cầu đi, trong số 20 võ quan trẻ tuổi kiệt xuất của hai đội, chắc chắn sẽ có người phù hợp với các ngươi đấy đó!
Ngày thi đấu được ấn định vào ngày 20 tháng 3, là ngày nghỉ của các quan viên.
Sáng sớm cả nhà Vân Châu đã tập trung ở đường Chính Hòa.
Lý Diệu là người đến sau cùng, trước khi đến đã luyện thương nửa canh giờ, sau khi tắm rửa xong tóc hắn vẫn còn hơi ướt, khuôn mặt rám nắng phơi thành màu vàng lúa mì, cương nghị uy nghiêm.
Trong ánh mắt dịu dàng của Mạnh thị ẩn chứa vẻ đắng chát, thân hình to lớn như thần hộ vệ này cùng với khuôn mặt này, có cô gái nào dám lấy chứ?
Lý Ung nhìn thấy con trai cả sẽ nhớ đến người cha già, may mà cha già chỉ dặn đi dặn lại con trai cả phải tuân thủ quân lệnh, chứ không nói con trai cả không được ra chiến trường.
"Anh à, hôm nay thi đấu anh có mấy phần thắng vậy ạ?" Vân Châu ngồi xuống đằng sau anh trai, quan tâm hỏi.
Lý Diệu: "Chín phần."
Ban đầu hắn định nói mười phần song lại sợ cha cười chê hắn quá kiêu ngạo.
Vân Châu nhịn cười, dường như anh trai luôn tự tin như vậy không cần biết là thi đấu gì.
Lý Hiển nhắc nhở anh trai: "Mã cầu chú trọng vào sự phối hợp, anh đừng chỉ đánh riêng phần mình.”
Lý Diệu cười xoa đầu thiếu niên, nhìn vẻ mặt thì biết hắn hoàn toàn không để lời em trai vào trong lòng.
"Cha, mẹ, hai người có đi không?"
"Hội vui của người trẻ tuổi, chúng ta không đi xem náo nhiệt đâu."
Sân mã cầu rất lớn nhưng lầu xem cầu có hạn, để nhóm khuê tú có cơ hội lộ diện hơn, các phu nhân quan lại đều ngầm hiểu nhau mà ở lại nhà.
Ăn cơm xong, Lý Diệu dẫn theo em trai em gái ra khỏi cửa.
Hai anh em cưỡi ngựa còn Vân Châu thì tự ngồi xe ngựa đi.
Càng đi về Tây thành, trên đường gặp càng nhiều xe ngựa, đến khi đến ngõ phố có sân mã cầu, đã thấy từng chiếc xe ngựa chen chúc nhau.
Vân Châu thò đầu ra khỏi cửa sổ, quan sát một lúc phát hiện trước cổng đón khách của sân mã cầu có một nhóm nam nữ mặc trang phục tơ lụa tụm lại với nhau, các chủ tử trò chuyện rôm rả nên xe của bọn họ đi rất chậm.
Lý Diệu hừ một tiếng: "Anh đi giục một chút."
Vân Châu ngăn anh trai lại: "Thôi bỏ đi, sao phải đắc tội với người khác."
Vốn dĩ danh tiếng của Lý gia nửa năm nay đã không tốt, tính tình của anh trai lại như vậy, nếu hắn qua đó gào lên phá hỏng hứng thú của người khác, chỉ chuốc thêm thù oán mà thôi.
Tất nhiên Vân Châu cũng không muốn phải chờ đợi vô ích, nàng bước ra khỏi xe ngựa, ra hiệu cho anh trai đến gần một chút: "Em ngồi ngựa của anh, chúng ta đi trước."
Ngõ hẻm còn khá rộng, xe ngựa chen chúc, nhưng hai bên vẫn có thể cho người và ngựa đi lại.
Con gái nhà võ quan không ngại lộ mặt, Lý Diệu cũng không thấy em gái hành động như vậy có gì không ổn nên hắn đồng ý ngay.
Lý Hiển lo lắng chị gái bị ngã nên đành xuống ngựa đứng ở khoảng trống giữa ngựa của anh trai và xe ngựa chuẩn bị tiếp ứng.
Thật sự là Nguyên Khánh Đế có chút lo lắng.
Tào hoàng hậu nảy ra một ý: "hoàng thượng có biết sân mã cầu ở cửa Tây thành không?"
Nguyên Khánh Đế: "Biết chứ, nghe nói đám con em thế gia trẻ tuổi thường đến đó đánh cầu vào lúc rảnh rỗi."
Tào hoàng hậu: "Không chỉ vậy, những khuê tú chưa xuất giá cũng thích đến đó xem cầu."
Trên danh nghĩa là xem cầu nhưng thực chất là nhân cơ hội quan sát các công tử bên ngoài, lựa chọn lang quân như ý.
Nguyên Khánh Đế hiểu ra.
Rất nhanh sau đó, dưới sự sắp xếp của Nguyên Khánh Đế, tin tức về việc Tào Huân dẫn đầu các tướng sĩ hồi kinh sẽ thi đấu mã cầu với Lý Diệu dẫn đầu các tướng sĩ đóng quân tại kinh thành ở Tây thành nhanh chóng được truyền khắp kinh thành.
Người ta nói rằng các tướng sĩ tham gia thi đấu của cả hai bên đều ở độ tuổi 30 hoặc dưới 30, hơn nữa phải là người chưa kết hôn.
Nguyên Khánh Đế chỉ thiếu điều hạ chỉ thông báo với nhóm khuê tú: Mau đến xem cầu đi, trong số 20 võ quan trẻ tuổi kiệt xuất của hai đội, chắc chắn sẽ có người phù hợp với các ngươi đấy đó!
Ngày thi đấu được ấn định vào ngày 20 tháng 3, là ngày nghỉ của các quan viên.
Sáng sớm cả nhà Vân Châu đã tập trung ở đường Chính Hòa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Diệu là người đến sau cùng, trước khi đến đã luyện thương nửa canh giờ, sau khi tắm rửa xong tóc hắn vẫn còn hơi ướt, khuôn mặt rám nắng phơi thành màu vàng lúa mì, cương nghị uy nghiêm.
Trong ánh mắt dịu dàng của Mạnh thị ẩn chứa vẻ đắng chát, thân hình to lớn như thần hộ vệ này cùng với khuôn mặt này, có cô gái nào dám lấy chứ?
Lý Ung nhìn thấy con trai cả sẽ nhớ đến người cha già, may mà cha già chỉ dặn đi dặn lại con trai cả phải tuân thủ quân lệnh, chứ không nói con trai cả không được ra chiến trường.
"Anh à, hôm nay thi đấu anh có mấy phần thắng vậy ạ?" Vân Châu ngồi xuống đằng sau anh trai, quan tâm hỏi.
Lý Diệu: "Chín phần."
Ban đầu hắn định nói mười phần song lại sợ cha cười chê hắn quá kiêu ngạo.
Vân Châu nhịn cười, dường như anh trai luôn tự tin như vậy không cần biết là thi đấu gì.
Lý Hiển nhắc nhở anh trai: "Mã cầu chú trọng vào sự phối hợp, anh đừng chỉ đánh riêng phần mình.”
Lý Diệu cười xoa đầu thiếu niên, nhìn vẻ mặt thì biết hắn hoàn toàn không để lời em trai vào trong lòng.
"Cha, mẹ, hai người có đi không?"
"Hội vui của người trẻ tuổi, chúng ta không đi xem náo nhiệt đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sân mã cầu rất lớn nhưng lầu xem cầu có hạn, để nhóm khuê tú có cơ hội lộ diện hơn, các phu nhân quan lại đều ngầm hiểu nhau mà ở lại nhà.
Ăn cơm xong, Lý Diệu dẫn theo em trai em gái ra khỏi cửa.
Hai anh em cưỡi ngựa còn Vân Châu thì tự ngồi xe ngựa đi.
Càng đi về Tây thành, trên đường gặp càng nhiều xe ngựa, đến khi đến ngõ phố có sân mã cầu, đã thấy từng chiếc xe ngựa chen chúc nhau.
Vân Châu thò đầu ra khỏi cửa sổ, quan sát một lúc phát hiện trước cổng đón khách của sân mã cầu có một nhóm nam nữ mặc trang phục tơ lụa tụm lại với nhau, các chủ tử trò chuyện rôm rả nên xe của bọn họ đi rất chậm.
Lý Diệu hừ một tiếng: "Anh đi giục một chút."
Vân Châu ngăn anh trai lại: "Thôi bỏ đi, sao phải đắc tội với người khác."
Vốn dĩ danh tiếng của Lý gia nửa năm nay đã không tốt, tính tình của anh trai lại như vậy, nếu hắn qua đó gào lên phá hỏng hứng thú của người khác, chỉ chuốc thêm thù oán mà thôi.
Tất nhiên Vân Châu cũng không muốn phải chờ đợi vô ích, nàng bước ra khỏi xe ngựa, ra hiệu cho anh trai đến gần một chút: "Em ngồi ngựa của anh, chúng ta đi trước."
Ngõ hẻm còn khá rộng, xe ngựa chen chúc, nhưng hai bên vẫn có thể cho người và ngựa đi lại.
Con gái nhà võ quan không ngại lộ mặt, Lý Diệu cũng không thấy em gái hành động như vậy có gì không ổn nên hắn đồng ý ngay.
Lý Hiển lo lắng chị gái bị ngã nên đành xuống ngựa đứng ở khoảng trống giữa ngựa của anh trai và xe ngựa chuẩn bị tiếp ứng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro