Chương 39
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Vân Châu vừa định cười em trai lo xa thì thấy có người cưỡi ngựa đến gần phía sau, nàng vô tình nghiêng đầu, trong lòng lập tức kinh ngạc.
Người đến chính là Tào Huân, Tào Thiệu. Tào Huân là đại ca cưỡi ngựa đi trước.
Dĩ nhiên hai anh em cũng nhìn thấy Vân Châu.
Mùa xuân tươi sáng, hôm nay Vân Châu ăn mặc rất kiều diễm, trên búi tóc đen cài hai bông hoa hải đường cánh kép, váy áo màu hồng nhạt theo gió nhẹ bay bay.
Trong con ngõ đông nghịt những chiếc xe ngựa màu gỗ nặng nề, sự xuất hiện của Vân Châu tựa như một đóa hải đường hồng nhạt vươn ra khỏi bức tường viện.
Tào Huân dừng mắt lại ở làn váy của cô gái trước, sau đó mới nhìn lên.
Đúng lúc này Vân Châu nhận ra chàng.
Rất nhiều khuê tú khi nhìn thấy đàn ông đẹp trai phong độ sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng trong mắt Vân Châu chỉ thoáng qua vẻ kinh ngạc. Nàng nhìn thẳng vào ngũ quan của Tào Huân trước, sau đó khẽ liếc nhìn vẻ mặt Tào Thiệu phức tạp phía sau Tào Huân, rồi không thèm để ý đến hai người này nữa. Một tay đỡ lấy vai anh trai, một tay vịn lấy tay em trai đưa ra, nghiêng người ngồi lên yên ngựa còn trống của anh trai.
Để giữ thăng bằng ngồi vững nên nàng thân mật dựa vào anh trai, hai tay vòng qua eo anh trai.
Nếu các khuê tú nhà quan khác mà làm hành động này thì đều bị cha mẹ trách mắng.
Nhưng Vân Châu chỉ nhẹ nhàng lắc đôi chân dưới tà váy cười nói: “Được rồi anh, có thể đi rồi.”
Lý Diệu gật đầu thúc ngựa tiến lên, đi chậm rãi.
Tư thế ngồi của Vân Châu khiến nàng phải nhìn về phía đối diện hoặc nhìn về phía sau, mà phía đối diện toàn là xe ngựa của phủ khác vẫn thoải mái hơn khi nhìn về phía sau.
Đi sát sau ngựa của Lý Diệu là Lý Hiển, tiếp đó là ngựa của Tào Huân.
Lý Hiển vừa mới 14 tuổi, người đã rất cao nhưng thân hình lại gầy gò, vẫn chưa phát triển đầy đủ, điều này khiến cậu không thể che hết bóng của Tào Huân.
Vân Châu không hề che giấu việc ngắm dáng vẻ của vị đại quốc cữu, từ lông mày, cặp mắt đến hai tay nắm dây cương, đôi chân dài đạp bàn đạp rồi lại ngước lên nhìn ngược lại.
Tư thế ngồi của nàng rất thoải mái, ánh mắt giống như đang nhìn một món đồ khiến nàng thấy hứng thú.
Tào Huân bị nàng nhìn nhiều lần như vậy cũng chỉ cười nhẹ.
Đây được coi là phản hồi rõ ràng của chàng, giống như bậc bề trên dung túng cho sự vô lễ của một đứa trẻ.
Nhưng Vân Châu lại như bị nụ cười của chàng làm nhạt nhòa hứng thú, tự mình ngoảnh đầu đi.
Lý Hiển chỉ coi như chị gái đang dùng ánh mắt “ghét bỏ” với Tào Thiệu, ngoài việc vừa rồi gật đầu chào Tào Huân thì cậu không ngoảnh đầu lại nữa.
Không lâu sau, một nhóm người đã đến đầu đoàn xe.
Lưng ngựa rất cao, Vân Châu nhảy thẳng xuống sẽ ảnh hưởng đến việc ngắm nhìn động tác, vì vậy nàng ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích.
Lý Diệu bảo em gái giữ chặt yên ngựa, sau đó hắn nhấc chân nhảy xuống đất, dễ dàng bế em gái xuống. Vân Châu được coi là cao nổi bật trong số nhóm khuê tú, nhưng khi được người anh trai cao to vạm vỡ bế trong lòng lại trở nên nhỏ nhắn và yếu đuối.
“Thế tử gia, Quốc công gia!”
Thái độ của Mã công công quản sự rất cung kính đến tiếp đón hai vị khách quý.
Thực ra theo tình hình hiện tại của phủ Ninh Quốc công, phủ Định Quốc công, Mã công công phải cung phụng Tào Huân hơn. Chỉ là Lý Diệu trông quá hung dữ, Mã công công sợ đắc tội với Lý Diệu sẽ bị đấm, nên không dám tỏ ra chậm trễ chút nào.
(Lý Diệu: Oan cho tui quá mà T.T)
Lý Diệu gật đầu quay sang nói với Tào Huân: “Vừa rồi ngõ hẻm chật hẹp, không tiện hành lễ, mong Quốc công gia thứ lỗi.”
Tào Huân: “Thế tử khách sáo rồi.”
Chàng liếc nhìn Vân Châu và Lý Hiển.
Lý Diệu thấy chàng không biết ai nên y giới thiệu: “Đây là em gái Vân Châu của ta, em trai Lý Hiển.”
Lý Hiển chắp tay cúi người: “Bái kiến Quốc công gia.”
Vân Châu khẽ khom người chào.
Tào Huân cười nói: “Năm đó khi ta rời khỏi kinh thành, các người đều còn là trẻ con, Hiển Nhi thì còn chưa ra đời. Vậy mà thoáng chốc đã lớn thế này rồi sao?”
Người đến chính là Tào Huân, Tào Thiệu. Tào Huân là đại ca cưỡi ngựa đi trước.
Dĩ nhiên hai anh em cũng nhìn thấy Vân Châu.
Mùa xuân tươi sáng, hôm nay Vân Châu ăn mặc rất kiều diễm, trên búi tóc đen cài hai bông hoa hải đường cánh kép, váy áo màu hồng nhạt theo gió nhẹ bay bay.
Trong con ngõ đông nghịt những chiếc xe ngựa màu gỗ nặng nề, sự xuất hiện của Vân Châu tựa như một đóa hải đường hồng nhạt vươn ra khỏi bức tường viện.
Tào Huân dừng mắt lại ở làn váy của cô gái trước, sau đó mới nhìn lên.
Đúng lúc này Vân Châu nhận ra chàng.
Rất nhiều khuê tú khi nhìn thấy đàn ông đẹp trai phong độ sẽ ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng trong mắt Vân Châu chỉ thoáng qua vẻ kinh ngạc. Nàng nhìn thẳng vào ngũ quan của Tào Huân trước, sau đó khẽ liếc nhìn vẻ mặt Tào Thiệu phức tạp phía sau Tào Huân, rồi không thèm để ý đến hai người này nữa. Một tay đỡ lấy vai anh trai, một tay vịn lấy tay em trai đưa ra, nghiêng người ngồi lên yên ngựa còn trống của anh trai.
Để giữ thăng bằng ngồi vững nên nàng thân mật dựa vào anh trai, hai tay vòng qua eo anh trai.
Nếu các khuê tú nhà quan khác mà làm hành động này thì đều bị cha mẹ trách mắng.
Nhưng Vân Châu chỉ nhẹ nhàng lắc đôi chân dưới tà váy cười nói: “Được rồi anh, có thể đi rồi.”
Lý Diệu gật đầu thúc ngựa tiến lên, đi chậm rãi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư thế ngồi của Vân Châu khiến nàng phải nhìn về phía đối diện hoặc nhìn về phía sau, mà phía đối diện toàn là xe ngựa của phủ khác vẫn thoải mái hơn khi nhìn về phía sau.
Đi sát sau ngựa của Lý Diệu là Lý Hiển, tiếp đó là ngựa của Tào Huân.
Lý Hiển vừa mới 14 tuổi, người đã rất cao nhưng thân hình lại gầy gò, vẫn chưa phát triển đầy đủ, điều này khiến cậu không thể che hết bóng của Tào Huân.
Vân Châu không hề che giấu việc ngắm dáng vẻ của vị đại quốc cữu, từ lông mày, cặp mắt đến hai tay nắm dây cương, đôi chân dài đạp bàn đạp rồi lại ngước lên nhìn ngược lại.
Tư thế ngồi của nàng rất thoải mái, ánh mắt giống như đang nhìn một món đồ khiến nàng thấy hứng thú.
Tào Huân bị nàng nhìn nhiều lần như vậy cũng chỉ cười nhẹ.
Đây được coi là phản hồi rõ ràng của chàng, giống như bậc bề trên dung túng cho sự vô lễ của một đứa trẻ.
Nhưng Vân Châu lại như bị nụ cười của chàng làm nhạt nhòa hứng thú, tự mình ngoảnh đầu đi.
Lý Hiển chỉ coi như chị gái đang dùng ánh mắt “ghét bỏ” với Tào Thiệu, ngoài việc vừa rồi gật đầu chào Tào Huân thì cậu không ngoảnh đầu lại nữa.
Không lâu sau, một nhóm người đã đến đầu đoàn xe.
Lưng ngựa rất cao, Vân Châu nhảy thẳng xuống sẽ ảnh hưởng đến việc ngắm nhìn động tác, vì vậy nàng ngồi trên lưng ngựa không nhúc nhích.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Diệu bảo em gái giữ chặt yên ngựa, sau đó hắn nhấc chân nhảy xuống đất, dễ dàng bế em gái xuống. Vân Châu được coi là cao nổi bật trong số nhóm khuê tú, nhưng khi được người anh trai cao to vạm vỡ bế trong lòng lại trở nên nhỏ nhắn và yếu đuối.
“Thế tử gia, Quốc công gia!”
Thái độ của Mã công công quản sự rất cung kính đến tiếp đón hai vị khách quý.
Thực ra theo tình hình hiện tại của phủ Ninh Quốc công, phủ Định Quốc công, Mã công công phải cung phụng Tào Huân hơn. Chỉ là Lý Diệu trông quá hung dữ, Mã công công sợ đắc tội với Lý Diệu sẽ bị đấm, nên không dám tỏ ra chậm trễ chút nào.
(Lý Diệu: Oan cho tui quá mà T.T)
Lý Diệu gật đầu quay sang nói với Tào Huân: “Vừa rồi ngõ hẻm chật hẹp, không tiện hành lễ, mong Quốc công gia thứ lỗi.”
Tào Huân: “Thế tử khách sáo rồi.”
Chàng liếc nhìn Vân Châu và Lý Hiển.
Lý Diệu thấy chàng không biết ai nên y giới thiệu: “Đây là em gái Vân Châu của ta, em trai Lý Hiển.”
Lý Hiển chắp tay cúi người: “Bái kiến Quốc công gia.”
Vân Châu khẽ khom người chào.
Tào Huân cười nói: “Năm đó khi ta rời khỏi kinh thành, các người đều còn là trẻ con, Hiển Nhi thì còn chưa ra đời. Vậy mà thoáng chốc đã lớn thế này rồi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro