Chương 40
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Lý Diệu nghĩ Tào Huân muốn nghe họ gọi chàng là chú, nhưng hắn không thốt ra được, Tào Thiệu kia đang đứng sau kìa.
Hắn tùy tiện nói: “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật, giờ Quốc công gia đã thành công lập nghiệp, cũng nên nhanh chóng lập gia đình đi ạ.”
Vân Châu bị ông anh mình chọc cười, ngước đầu nhìn Tào Huân: “Anh trai ta vụng về, ngài đừng chấp nhặt với anh ấy nha.”
Những cô gái tự tin về nhan sắc, khi nhìn người đàn ông nào cũng mang theo một chút kiêu ngạo, hoàn toàn không hề thấy sợ hãi.
Tào Huân nhìn về phía nàng nói: “Không sao, đúng thật là ta đã già hơn các người rồi.”
Vân Châu lại nhìn kỹ khuôn mặt chàng một lần nữa, ánh mắt hơi thất lễ nhưng lại truyền đạt sự “Tui không thấy vậy”. Đây cũng được coi là một lời khen.
Tào Thiệu đứng bên cạnh anh trai, ánh mắt gần như không rời khỏi khuôn mặt Vân Châu, thấy nàng phớt lờ như không quen biết hắn, lại nhìn nàng hoàn toàn không tôn kính đại ca.
Sau khi tạm biệt anh em Lý gia, Tào Thiệu xấu hổ nói với anh trai: “Đại ca, không phải Vân Châu cố ý vô lễ với anh đâu, cô ấy tức giận em nên mới làm vậy với anh thôi.”
Tào Huân: “Thật ư, sao ta không phát hiện ra cô ấy đang tức giận.”
Tào Thiệu: “Cô ấy rất ngưỡng mộ các vị tướng quân ở biên quan, với chiến công của đại ca, nếu đại ca và em không phải là anh em, chắc chắn cô ấy sẽ rất tôn trọng anh.”
Tào Huân cười nói: “Những điều đó không quan trọng, duyên phận của các em đã dứt, sao ta phải để ý một cô gái nhỏ đối xử với ta như thế nào.”
Tào Thiệu nghe vậy, nỗi chua xót trong lòng lại dâng lên.
Tào Huân, Lý Diệu đi thay quần áo chuẩn bị thi đấu, Lý Hiển đi cùng chị gái đến lầu ngắm thi đấu.
Tôn Ngọc Dung, Tôn Quảng Phúc đến sớm nên đứng dưới lầu Quan Tinh chờ họ.
Vân Châu liếc mắt nhìn anh em nhà họ Tôn, có chút ngạc nhiên khi phát hiện Tôn Quảng Phúc thực sự gầy đi hơn lần gặp trước rất nhiều, bây giờ trông cũng chỉ là một tên béo bình thường.
Tôn Quảng Phúc nhìn nàng chằm chằm: “Em gái Vân Châu lâu rồi không gặp.”
Vân Châu không muốn nói chuyện với anh ta, nàng chào tạm biệt em trai rồi dẫn theo Tôn Ngọc Dung đi lên cầu thang phía Tây của lầu Quan Tinh.
Tôn Quảng Phúc còn muốn ngắm mỹ nhân thêm vài lần nữa, nhưng bị Lý Hiển kéo đi.
Tôn Ngọc Dung thở dài với Vân Châu: “Chỉ cần cô chưa lấy chồng, thì có lẽ anh trai tôi sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Cô ta cũng không hiểu tại sao những người đàn ông này lại tự tin như vậy, giống như cô ta tự biết nhan sắc của mình không đủ, nên chưa bao giờ cô ta để mắt đến một công tử như Tào Thiệu.
Vân Châu nhìn về phía góc đình hướng Bắc của đình Thanh Phong, hỏi: “Cô chờ ở dưới không sợ chỗ tốt bị người khác chiếm mất sao?”
Hôm nay đến xem thi đấu không chỉ giới hạn ở con cháu nhà huân quý, có Tào Huân ở đây chắc hẳn con cháu nhà quan văn cũng sẽ sẵn sàng từ bỏ sự cao ngạo trước đây vì chàng.
Tôn Ngọc Dung cười khúc khích: “Lên đó rồi cô sẽ biết.”
Vân Châu đoán chắc cô ta đã nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ nào đó để chiếm chỗ.
Lên đến nơi nàng nhìn thoáng qua, bốn tòa đình ở phía nữ khách gần như đã chật kín, trong đình Thanh Phong toàn là những khuôn mặt quen thuộc của con cháu nhà huân quý, còn con cháu nhà quan văn cấp cao do Cố Mẫn - cháu gái của Cố thủ phụ dẫn đầu, chủ yếu tập trung ở đình Quy Hạc bên cạnh.
Tôn Ngọc Dung chỉ vào hai chiếc khăn tay trên vị trí chính giữa của đình Thanh Phong đắc ý nói: “Tôi đã đặt khăn tay để chiếm chỗ, bảo nha hoàn đứng canh ở bên cạnh, sao một khuê tú thủ lễ như Cố Mẫn có thể hạ mình tranh giành với tôi.”
Vân Châu: “… Cô đang quanh co thừa nhận mình mặt dày sao?”
Tôn Ngọc Dung: “Thật ra độ dày của mặt tôi với cô ngang nhau.”
Vân Châu không tranh luận với cô ta, nàng chọn vị trí chính giữa bên trái ngồi xuống.
Tôn Ngọc Dung ngồi sát bên nàng, nhìn về phía đình Quy Hạc một lúc, hừ một tiếng: “Rõ ràng Tạ Văn Anh là con gái nhà tướng, vậy mà không chơi với chúng ta lại cứ phải đi tìm Cố Mẫn.”
Hắn tùy tiện nói: “Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật, giờ Quốc công gia đã thành công lập nghiệp, cũng nên nhanh chóng lập gia đình đi ạ.”
Vân Châu bị ông anh mình chọc cười, ngước đầu nhìn Tào Huân: “Anh trai ta vụng về, ngài đừng chấp nhặt với anh ấy nha.”
Những cô gái tự tin về nhan sắc, khi nhìn người đàn ông nào cũng mang theo một chút kiêu ngạo, hoàn toàn không hề thấy sợ hãi.
Tào Huân nhìn về phía nàng nói: “Không sao, đúng thật là ta đã già hơn các người rồi.”
Vân Châu lại nhìn kỹ khuôn mặt chàng một lần nữa, ánh mắt hơi thất lễ nhưng lại truyền đạt sự “Tui không thấy vậy”. Đây cũng được coi là một lời khen.
Tào Thiệu đứng bên cạnh anh trai, ánh mắt gần như không rời khỏi khuôn mặt Vân Châu, thấy nàng phớt lờ như không quen biết hắn, lại nhìn nàng hoàn toàn không tôn kính đại ca.
Sau khi tạm biệt anh em Lý gia, Tào Thiệu xấu hổ nói với anh trai: “Đại ca, không phải Vân Châu cố ý vô lễ với anh đâu, cô ấy tức giận em nên mới làm vậy với anh thôi.”
Tào Huân: “Thật ư, sao ta không phát hiện ra cô ấy đang tức giận.”
Tào Thiệu: “Cô ấy rất ngưỡng mộ các vị tướng quân ở biên quan, với chiến công của đại ca, nếu đại ca và em không phải là anh em, chắc chắn cô ấy sẽ rất tôn trọng anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào Huân cười nói: “Những điều đó không quan trọng, duyên phận của các em đã dứt, sao ta phải để ý một cô gái nhỏ đối xử với ta như thế nào.”
Tào Thiệu nghe vậy, nỗi chua xót trong lòng lại dâng lên.
Tào Huân, Lý Diệu đi thay quần áo chuẩn bị thi đấu, Lý Hiển đi cùng chị gái đến lầu ngắm thi đấu.
Tôn Ngọc Dung, Tôn Quảng Phúc đến sớm nên đứng dưới lầu Quan Tinh chờ họ.
Vân Châu liếc mắt nhìn anh em nhà họ Tôn, có chút ngạc nhiên khi phát hiện Tôn Quảng Phúc thực sự gầy đi hơn lần gặp trước rất nhiều, bây giờ trông cũng chỉ là một tên béo bình thường.
Tôn Quảng Phúc nhìn nàng chằm chằm: “Em gái Vân Châu lâu rồi không gặp.”
Vân Châu không muốn nói chuyện với anh ta, nàng chào tạm biệt em trai rồi dẫn theo Tôn Ngọc Dung đi lên cầu thang phía Tây của lầu Quan Tinh.
Tôn Quảng Phúc còn muốn ngắm mỹ nhân thêm vài lần nữa, nhưng bị Lý Hiển kéo đi.
Tôn Ngọc Dung thở dài với Vân Châu: “Chỉ cần cô chưa lấy chồng, thì có lẽ anh trai tôi sẽ không bao giờ từ bỏ.”
Cô ta cũng không hiểu tại sao những người đàn ông này lại tự tin như vậy, giống như cô ta tự biết nhan sắc của mình không đủ, nên chưa bao giờ cô ta để mắt đến một công tử như Tào Thiệu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vân Châu nhìn về phía góc đình hướng Bắc của đình Thanh Phong, hỏi: “Cô chờ ở dưới không sợ chỗ tốt bị người khác chiếm mất sao?”
Hôm nay đến xem thi đấu không chỉ giới hạn ở con cháu nhà huân quý, có Tào Huân ở đây chắc hẳn con cháu nhà quan văn cũng sẽ sẵn sàng từ bỏ sự cao ngạo trước đây vì chàng.
Tôn Ngọc Dung cười khúc khích: “Lên đó rồi cô sẽ biết.”
Vân Châu đoán chắc cô ta đã nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ nào đó để chiếm chỗ.
Lên đến nơi nàng nhìn thoáng qua, bốn tòa đình ở phía nữ khách gần như đã chật kín, trong đình Thanh Phong toàn là những khuôn mặt quen thuộc của con cháu nhà huân quý, còn con cháu nhà quan văn cấp cao do Cố Mẫn - cháu gái của Cố thủ phụ dẫn đầu, chủ yếu tập trung ở đình Quy Hạc bên cạnh.
Tôn Ngọc Dung chỉ vào hai chiếc khăn tay trên vị trí chính giữa của đình Thanh Phong đắc ý nói: “Tôi đã đặt khăn tay để chiếm chỗ, bảo nha hoàn đứng canh ở bên cạnh, sao một khuê tú thủ lễ như Cố Mẫn có thể hạ mình tranh giành với tôi.”
Vân Châu: “… Cô đang quanh co thừa nhận mình mặt dày sao?”
Tôn Ngọc Dung: “Thật ra độ dày của mặt tôi với cô ngang nhau.”
Vân Châu không tranh luận với cô ta, nàng chọn vị trí chính giữa bên trái ngồi xuống.
Tôn Ngọc Dung ngồi sát bên nàng, nhìn về phía đình Quy Hạc một lúc, hừ một tiếng: “Rõ ràng Tạ Văn Anh là con gái nhà tướng, vậy mà không chơi với chúng ta lại cứ phải đi tìm Cố Mẫn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro