Chương 41
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Vân Châu: “Có thể làm chị em hay không là do tính tình, không phải do gia thế.”
Tôn Ngọc Dung: “Trường Hưng hầu và Định Quốc công là bạn thân vào sinh ra tử trên chiến trường, cô nói xem Trường Hưng hầu có mai mối con gái mình với Định Quốc công không?”
Vân Châu khẽ động lòng, lúc này mới nhìn sang Tạ Văn Anh trong đình bên cạnh.
Chắc là năm nay Tạ Văn Anh 17 tuổi, những năm gần đây, Trường Hưng hầu Tạ Chấn liên tiếp lập công ở biên quan, những người đến phủ hầu cầu hôn Tạ Văn Anh liên tiếp không dứt, chỉ là Tạ gia vẫn chưa quyết định được là nhà nào.
Tuy nhiên với gia thế và nhan sắc của Tạ Văn Anh, việc cô ta mắt nhìn cao là chuyện bình thường.
Tạ Văn Anh như có linh tính, cũng nhìn về phía Vân Châu.
Vân Châu sớm đã thu hồi tầm mắt, thầm tính toán nếu thật sự Trường Hưng hầu có ý này, khả năng Tào Huân đồng ý hôn sự là bao nhiêu.
Trong đình Quy Hạc có khuê tú thì thầm bàn tán về Vân Châu: "Đã bị hủy hôn rồi, sao cô ta còn ra ngoài được nhỉ?"
"Cô quên rồi sao, hôm nay đại ca cô ta là Lý Diệu cũng sẽ tham gia thi đấu đó.”
"Nghe nói tiểu quốc cữu cũng sẽ ra sân, có lẽ cô ta vẫn chưa từ bỏ.”
Cố Mẫn nghe thấy những lời bàn tán thì cau mày nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ.
Cô ấy là người nổi tiếng dịu dàng đoan trang, lúc nhàn rỗi chưa bao giờ bàn tán về người khác, hai khuê tú đang nói chuyện sợ chọc giận Cố Mẫn, lập tức im bặt.
Cuộc thi cũng sắp bắt đầu.
10 người của Lý Diệu mặc áo bào đỏ, 10 người của Tào Huân mặc áo bào đen.
Ngựa phi nước đại bất cứ lúc nào cũng có thể va chạm giẫm đạp lên nhau, chính sự nguy hiểm này khiến người xem luôn căng thẳng.
Vân Châu đã sớm đứng trước lan can, chăm chú nhìn vào sân cùng Tôn Ngọc Dung.
Lý Diệu vẫn giữ lối đánh quen thuộc của mình, đuổi theo bóng chạy, không chú trọng phối hợp cho lắm.
Hắn dũng mãnh phi thường, đủ để giành chiến thắng khi đối phó với đám công tử nhà giàu như vậy, nhưng đối thủ của hắn hôm nay là anh em Tào Huân cùng 8 võ quan dũng cảm đã từng vào sinh ra tử trên chiến trường, ngay cả đao thương họ cũng không sợ, sao có thể bị khí thế của Lý Diệu làm cho khiếp sợ được cơ chứ?
Vân Châu dần dần nắm chặt lan can, nhìn Tào Huân chỉ huy Tào Thiệu và những người khác, cô lập anh trai nàng vào vòng vây như một bầy sói.
Cầu nằm trong tay Lý Diệu, nhưng hắn đã mất đi quân tiếp viện.
Chẳng qua hắn cũng không cần, một mình dẫn cầu chạy về phía cầu môn.
Ba võ quan mặc đồ đen đồng thời chặn Lý Diệu lại, trong lúc hỗn loạn quả cầu gỗ bị đánh ra, bay về phía khán đài phía Bắc như tia chớp.
Lý Diệu đột ngột thoát khỏi vòng vây của ba người, cầm gậy cầu đi đuổi theo quả cầu gỗ.
Tào Huân, Tào Thiệu lần lượt từ trái phải đuổi theo, ba con ngựa chạy song song nhanh như chớp.
Lý Diệu lạnh lùng liếc Tào Thiệu một cái.
Đó là anh rể tương lai của Tào Thiệu, trong lòng hắn thấy có lỗi, lại nhìn thấy Vân Châu trong đình phía trước, Tào Thiệu không khỏi mất tập trung, trong nháy mắt bị hai con ngựa khác bỏ lại phía sau.
Khi còn cách đình Thanh Phong ba trượng, gậy cầu của Tào Huân chạm vào quả cầu gỗ trước, ngay sau đó Lý Diệu dùng gậy đánh trúng gậy của chàng khiến quả cầu gỗ tiếp tục bay về phía trước. Sau khi rơi xuống đất thì lăn về phía trước một khoảng, cuối cùng bị bức tường dưới đình Thanh Phong chặn lại.
Tào Huân, Lý Diệu tiếp tục thúc ngựa tiến lên.
Tiếng vó ngựa mạnh mẽ gõ xuống mặt đất, làm đám bụi bay. Thấy hai con ngựa ngày càng gần nhưng không có ý định giảm tốc độ quay đầu, Tôn Ngọc Dung hét lên một tiếng rồi che mặt, không dám nhìn cảnh tượng thảm khốc khi những con ngựa đâm vào tường.
Vân Châu trở thành người duy nhất trong nhóm khuê tú ở đình Thanh Phong dám tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này.
Nàng không hiểu được Tào Huân, nhưng nàng rất hiểu sự liều lĩnh của ông anh nhà mình, nàng không muốn hắn mình liều mạng chỉ vì thắng thua của một trận mã cầu. Khi hai người chỉ còn cách bức tường gạch đá một thân ngựa mà không ai có dấu hiệu dừng lại, Vân Châu nắm chặt lan can hét lên: "Đại ca!"
Tôn Ngọc Dung: “Trường Hưng hầu và Định Quốc công là bạn thân vào sinh ra tử trên chiến trường, cô nói xem Trường Hưng hầu có mai mối con gái mình với Định Quốc công không?”
Vân Châu khẽ động lòng, lúc này mới nhìn sang Tạ Văn Anh trong đình bên cạnh.
Chắc là năm nay Tạ Văn Anh 17 tuổi, những năm gần đây, Trường Hưng hầu Tạ Chấn liên tiếp lập công ở biên quan, những người đến phủ hầu cầu hôn Tạ Văn Anh liên tiếp không dứt, chỉ là Tạ gia vẫn chưa quyết định được là nhà nào.
Tuy nhiên với gia thế và nhan sắc của Tạ Văn Anh, việc cô ta mắt nhìn cao là chuyện bình thường.
Tạ Văn Anh như có linh tính, cũng nhìn về phía Vân Châu.
Vân Châu sớm đã thu hồi tầm mắt, thầm tính toán nếu thật sự Trường Hưng hầu có ý này, khả năng Tào Huân đồng ý hôn sự là bao nhiêu.
Trong đình Quy Hạc có khuê tú thì thầm bàn tán về Vân Châu: "Đã bị hủy hôn rồi, sao cô ta còn ra ngoài được nhỉ?"
"Cô quên rồi sao, hôm nay đại ca cô ta là Lý Diệu cũng sẽ tham gia thi đấu đó.”
"Nghe nói tiểu quốc cữu cũng sẽ ra sân, có lẽ cô ta vẫn chưa từ bỏ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Mẫn nghe thấy những lời bàn tán thì cau mày nhìn hai người đang thì thầm to nhỏ.
Cô ấy là người nổi tiếng dịu dàng đoan trang, lúc nhàn rỗi chưa bao giờ bàn tán về người khác, hai khuê tú đang nói chuyện sợ chọc giận Cố Mẫn, lập tức im bặt.
Cuộc thi cũng sắp bắt đầu.
10 người của Lý Diệu mặc áo bào đỏ, 10 người của Tào Huân mặc áo bào đen.
Ngựa phi nước đại bất cứ lúc nào cũng có thể va chạm giẫm đạp lên nhau, chính sự nguy hiểm này khiến người xem luôn căng thẳng.
Vân Châu đã sớm đứng trước lan can, chăm chú nhìn vào sân cùng Tôn Ngọc Dung.
Lý Diệu vẫn giữ lối đánh quen thuộc của mình, đuổi theo bóng chạy, không chú trọng phối hợp cho lắm.
Hắn dũng mãnh phi thường, đủ để giành chiến thắng khi đối phó với đám công tử nhà giàu như vậy, nhưng đối thủ của hắn hôm nay là anh em Tào Huân cùng 8 võ quan dũng cảm đã từng vào sinh ra tử trên chiến trường, ngay cả đao thương họ cũng không sợ, sao có thể bị khí thế của Lý Diệu làm cho khiếp sợ được cơ chứ?
Vân Châu dần dần nắm chặt lan can, nhìn Tào Huân chỉ huy Tào Thiệu và những người khác, cô lập anh trai nàng vào vòng vây như một bầy sói.
Cầu nằm trong tay Lý Diệu, nhưng hắn đã mất đi quân tiếp viện.
Chẳng qua hắn cũng không cần, một mình dẫn cầu chạy về phía cầu môn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba võ quan mặc đồ đen đồng thời chặn Lý Diệu lại, trong lúc hỗn loạn quả cầu gỗ bị đánh ra, bay về phía khán đài phía Bắc như tia chớp.
Lý Diệu đột ngột thoát khỏi vòng vây của ba người, cầm gậy cầu đi đuổi theo quả cầu gỗ.
Tào Huân, Tào Thiệu lần lượt từ trái phải đuổi theo, ba con ngựa chạy song song nhanh như chớp.
Lý Diệu lạnh lùng liếc Tào Thiệu một cái.
Đó là anh rể tương lai của Tào Thiệu, trong lòng hắn thấy có lỗi, lại nhìn thấy Vân Châu trong đình phía trước, Tào Thiệu không khỏi mất tập trung, trong nháy mắt bị hai con ngựa khác bỏ lại phía sau.
Khi còn cách đình Thanh Phong ba trượng, gậy cầu của Tào Huân chạm vào quả cầu gỗ trước, ngay sau đó Lý Diệu dùng gậy đánh trúng gậy của chàng khiến quả cầu gỗ tiếp tục bay về phía trước. Sau khi rơi xuống đất thì lăn về phía trước một khoảng, cuối cùng bị bức tường dưới đình Thanh Phong chặn lại.
Tào Huân, Lý Diệu tiếp tục thúc ngựa tiến lên.
Tiếng vó ngựa mạnh mẽ gõ xuống mặt đất, làm đám bụi bay. Thấy hai con ngựa ngày càng gần nhưng không có ý định giảm tốc độ quay đầu, Tôn Ngọc Dung hét lên một tiếng rồi che mặt, không dám nhìn cảnh tượng thảm khốc khi những con ngựa đâm vào tường.
Vân Châu trở thành người duy nhất trong nhóm khuê tú ở đình Thanh Phong dám tiếp tục chứng kiến cảnh tượng này.
Nàng không hiểu được Tào Huân, nhưng nàng rất hiểu sự liều lĩnh của ông anh nhà mình, nàng không muốn hắn mình liều mạng chỉ vì thắng thua của một trận mã cầu. Khi hai người chỉ còn cách bức tường gạch đá một thân ngựa mà không ai có dấu hiệu dừng lại, Vân Châu nắm chặt lan can hét lên: "Đại ca!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro