Chương 42
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Giọng nói gấp gáp của em gái khiến Lý Diệu vô thức quay đầu ngựa lại.
Trái tim treo lơ lửng của Vân Châu buông lỏng phân nửa, ngay lúc này ngựa của Tào Huân đã đến ngay bên dưới nàng.
Vân Châu cúi đầu, thấy Tào Huân đưa gậy cầu ra trước, đưa quả cầu gỗ sang cho Tào Thiệu một cách chuẩn xác, đồng thời Tào Huân nắm chặt dây cương bên trái kéo về phía sau, con ngựa hùng mạnh lông đen của chàng hí lên dựng nửa người lên, vó trước dựng lên gần như song song với mặt đất.
Tào Huân kẹp chặt bụng ngựa bằng hai chân, trong vài hơi thở khi vó của con ngựa giơ cao và giữ nguyên tư thế lơ lửng, chàng ngẩng đầu lên nhìn Vân Châu đang ghé vào lan can của đình vì quá căng thẳng mà mặt mày tái nhợt.
Nguy hiểm như vậy nhưng chàng lại cười nhẹ như không có chuyện gì, vì quá đỗi tuấn tú thậm chí còn có chút phong lưu phóng khoáng không phù hợp với khí chất điềm đạm của chàng.
Chưa đợi Vân Châu hoàn hồn thì vó trước của con ngựa đã hạ xuống, Tào Huân lùi lại vài bước, mỉm cười với Lý Diệu đang dừng lại không xa: "Nhường rồi.”
Lý Diệu bất lực nhìn về phía em gái trong đình.
Vân Châu ra tay trước: "Chẳng phải em lo cho anh đấy sao.”
Lý Diệu liếc nhìn bức tường đá cách đó vài bước, chấp nhận lời giải thích của em gái, thôi vậy, em gái cũng chỉ vì quá lo lắng cho mình mà thôi, chứ như Tào Huân, chẳng có ai để ý đến kìa!
Vân Châu vui mừng phát hiện ra rằng anh trai mình không còn hung hăng đánh bừa nữa, sau khi bị đội của Tào Huân bao vây lần thứ hai trong ván đấu thứ hai, anh trai nàng đã rút ra được bài học và bắt đầu chú ý phối hợp với đồng đội.
Chỉ là sự phối hợp tạm thời này không thể so sánh với sự ăn ý của đội Tào, đội đỏ của Lý Diệu vẫn thua ở ván thứ ba vẫn thua.
Nhìn thấy 20 chàng trai oai phong đi nghỉ ngơi ở tòa nhà phụ bên cạnh sân mã cầu, nhóm khuê tú trong bốn tòa đình cũng bắt đầu say sưa thảo luận về màn trình diễn của Tào Huân và những người khác. Vừa rồi mọi người đều tập trung vào sân căng thẳng và phấn khích nên không kịp bình luận.
Tôn Ngọc Dung an ủi Vân Châu: "Đại ca của cô vẫn rất lợi hại, hầu hết những điểm mà đội đỏ giành được đều là do anh ấy ghi được.”
Lý Diệu giống như một con hổ dữ, còn đội đen của Tào Huân thì giống như một bầy sói, mặc dù bầy sói dựa vào số lượng để giành được nhiều điểm hơn, nhưng không thể lần nào cũng chặn được Lý Diệu.
Cả thành đều biết uy danh của Lý Diệu, có lẽ có người dám trêu chọc hắn vài câu trước mặt Lý Ung, nhưng không ai dám đụng vào Lý Diệu, ngay cả những kẻ say rượu vô lại.
Đương nhiên Vân Châu biết ông anh mình lợi hại, nàng tò mò là nếu đại ca nàng đấu một chọi một với Tào Huân thì ai sẽ thắng.
Vân Châu ở trên khán đài quan sát rất rõ ràng trận mã cầu này, Tào Huân giống như một vị tướng trên chiến trường hơn, ung dung đặt ra chiến thuật, chỉ huy từng thuộc hạ. Dưới chiến thuật này của Tào Huân, cả chín người của Tào Thiệu đều có cơ hội ghi điểm, thậm chí còn ghi được nhiều điểm hơn cả Tào Huân, có thể thấy Tào Huân không giống đại ca nàng, chàng chỉ cần đội đen thắng, hoàn toàn không quan tâm đến danh tiếng cá nhân.
Xa xa có một số giọng nói truyền đến tai nàng:
"Cho dù đội đỏ thắng cả ba hiệp đấu sau, thì lần này cũng chỉ hòa với đội đen thôi.”
"Không thể nào, đội đen lợi hại như vậy, có lẽ đội đỏ không thắng được một ván nào đâu.”
"Thấy chưa, người ta nói cha nào con nấy, Ninh Quốc công chuyên thua trận, thế tử Lý cũng có vẻ không được kìa.”
Câu cuối cùng nghe khá chói tai, Vân Châu lạnh lùng nhìn sang.
Khuê tú mở lời đang ngồi ở góc của đình Quy Hạc, có lẽ cô ta cố tình muốn chọc tức Vân Châu, lúc nói chuyện đôi mắt cô ta còn lén lút nhìn sang, đúng lúc lại bị Vân Châu bắt gặp.
Vân Châu không nhận ra đối phương.
Liên Kiều tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Người này là Giang Lăng, cha cô ta là lang trung của Hộ bộ. Năm ngoái anh trai cô ta uống say ở quán rượu, sau khi ra ngoài đã trêu ghẹo phụ nữ trên phố, bị thế tử gia bắt gặp, đá văng ra ngoài. Giang đại nhân tự biết bản thân đuối lý nên không nói gì, nhưng Giang Lăng này lại hận chúng ta.”
Trái tim treo lơ lửng của Vân Châu buông lỏng phân nửa, ngay lúc này ngựa của Tào Huân đã đến ngay bên dưới nàng.
Vân Châu cúi đầu, thấy Tào Huân đưa gậy cầu ra trước, đưa quả cầu gỗ sang cho Tào Thiệu một cách chuẩn xác, đồng thời Tào Huân nắm chặt dây cương bên trái kéo về phía sau, con ngựa hùng mạnh lông đen của chàng hí lên dựng nửa người lên, vó trước dựng lên gần như song song với mặt đất.
Tào Huân kẹp chặt bụng ngựa bằng hai chân, trong vài hơi thở khi vó của con ngựa giơ cao và giữ nguyên tư thế lơ lửng, chàng ngẩng đầu lên nhìn Vân Châu đang ghé vào lan can của đình vì quá căng thẳng mà mặt mày tái nhợt.
Nguy hiểm như vậy nhưng chàng lại cười nhẹ như không có chuyện gì, vì quá đỗi tuấn tú thậm chí còn có chút phong lưu phóng khoáng không phù hợp với khí chất điềm đạm của chàng.
Chưa đợi Vân Châu hoàn hồn thì vó trước của con ngựa đã hạ xuống, Tào Huân lùi lại vài bước, mỉm cười với Lý Diệu đang dừng lại không xa: "Nhường rồi.”
Lý Diệu bất lực nhìn về phía em gái trong đình.
Vân Châu ra tay trước: "Chẳng phải em lo cho anh đấy sao.”
Lý Diệu liếc nhìn bức tường đá cách đó vài bước, chấp nhận lời giải thích của em gái, thôi vậy, em gái cũng chỉ vì quá lo lắng cho mình mà thôi, chứ như Tào Huân, chẳng có ai để ý đến kìa!
Vân Châu vui mừng phát hiện ra rằng anh trai mình không còn hung hăng đánh bừa nữa, sau khi bị đội của Tào Huân bao vây lần thứ hai trong ván đấu thứ hai, anh trai nàng đã rút ra được bài học và bắt đầu chú ý phối hợp với đồng đội.
Chỉ là sự phối hợp tạm thời này không thể so sánh với sự ăn ý của đội Tào, đội đỏ của Lý Diệu vẫn thua ở ván thứ ba vẫn thua.
Nhìn thấy 20 chàng trai oai phong đi nghỉ ngơi ở tòa nhà phụ bên cạnh sân mã cầu, nhóm khuê tú trong bốn tòa đình cũng bắt đầu say sưa thảo luận về màn trình diễn của Tào Huân và những người khác. Vừa rồi mọi người đều tập trung vào sân căng thẳng và phấn khích nên không kịp bình luận.
Tôn Ngọc Dung an ủi Vân Châu: "Đại ca của cô vẫn rất lợi hại, hầu hết những điểm mà đội đỏ giành được đều là do anh ấy ghi được.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Diệu giống như một con hổ dữ, còn đội đen của Tào Huân thì giống như một bầy sói, mặc dù bầy sói dựa vào số lượng để giành được nhiều điểm hơn, nhưng không thể lần nào cũng chặn được Lý Diệu.
Cả thành đều biết uy danh của Lý Diệu, có lẽ có người dám trêu chọc hắn vài câu trước mặt Lý Ung, nhưng không ai dám đụng vào Lý Diệu, ngay cả những kẻ say rượu vô lại.
Đương nhiên Vân Châu biết ông anh mình lợi hại, nàng tò mò là nếu đại ca nàng đấu một chọi một với Tào Huân thì ai sẽ thắng.
Vân Châu ở trên khán đài quan sát rất rõ ràng trận mã cầu này, Tào Huân giống như một vị tướng trên chiến trường hơn, ung dung đặt ra chiến thuật, chỉ huy từng thuộc hạ. Dưới chiến thuật này của Tào Huân, cả chín người của Tào Thiệu đều có cơ hội ghi điểm, thậm chí còn ghi được nhiều điểm hơn cả Tào Huân, có thể thấy Tào Huân không giống đại ca nàng, chàng chỉ cần đội đen thắng, hoàn toàn không quan tâm đến danh tiếng cá nhân.
Xa xa có một số giọng nói truyền đến tai nàng:
"Cho dù đội đỏ thắng cả ba hiệp đấu sau, thì lần này cũng chỉ hòa với đội đen thôi.”
"Không thể nào, đội đen lợi hại như vậy, có lẽ đội đỏ không thắng được một ván nào đâu.”
"Thấy chưa, người ta nói cha nào con nấy, Ninh Quốc công chuyên thua trận, thế tử Lý cũng có vẻ không được kìa.”
Câu cuối cùng nghe khá chói tai, Vân Châu lạnh lùng nhìn sang.
Khuê tú mở lời đang ngồi ở góc của đình Quy Hạc, có lẽ cô ta cố tình muốn chọc tức Vân Châu, lúc nói chuyện đôi mắt cô ta còn lén lút nhìn sang, đúng lúc lại bị Vân Châu bắt gặp.
Vân Châu không nhận ra đối phương.
Liên Kiều tiến đến bên tai cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Người này là Giang Lăng, cha cô ta là lang trung của Hộ bộ. Năm ngoái anh trai cô ta uống say ở quán rượu, sau khi ra ngoài đã trêu ghẹo phụ nữ trên phố, bị thế tử gia bắt gặp, đá văng ra ngoài. Giang đại nhân tự biết bản thân đuối lý nên không nói gì, nhưng Giang Lăng này lại hận chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro