Chương 44
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Sau khi có sự sắp xếp của Nguyên Khánh Đế, nhóm khuê tú không còn chỉ chăm chăm vào điểm số của hai đội đỏ đen nữa, mà chú ý nhiều hơn đến phong độ cá nhân.
Còn lát nữa khi tặng dải lụa, liệu có người coi trọng nhan sắc và gia thế hơn là kỹ thuật chơi cầu hay không thì chỉ có họ mới biết được.
Sau khi kết thúc ba hiệp đấu sau, đội đỏ do Lý Diệu dẫn đầu chỉ thắng được một ván.
Tuy nhiên Lý Diệu thua tâm phục khẩu phục, ông nội luôn nói hắn có dũng mà không có mưu, trước đây hắn còn không tin, dù sao thì trước đây hắn chỉ cần dựa vào sức mình cũng đã thắng được vô số trận mã cầu. Hôm nay thua dưới tay Tào Huân, Lý Diệu mới hiểu được tầm quan trọng của chiến thuật.
"Nếu Quốc công gia có hứng thú, tháng sau chúng ta đấu lại một trận nữa?"
Lý Diệu cưỡi trên lưng ngựa rồi đầy vẻ tiếc nuối nói với Tào Huân.
Tào Huân cười nói: "Nếu có thời gian rảnh rỗi không phải không thể."
Lý Diệu nhận được lời hứa của chàng thì quay đầu ngựa chuẩn bị đi.
Một người trong đội đỏ nhắc nhở: "Thế tử quên rồi sao, thánh chỉ của hoàng thượng là truyền chúng ta đến lầu Quan Tinh đợi tuyển chọn."
Các võ quan xung quanh nghe vậy thì cười vui vẻ, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tào Huân.
Tào Huân lộ vẻ bất đắc dĩ.
Quả thực Lý Diệu đã quên mất lời Mã công công nói lúc nghỉ ngơi trước đó, vừa thầm chê hoàng thượng rảnh rỗi sinh nông nỗi, vừa trêu chọc Tào Huân: "Quốc công gia vẫn nên nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự đi, cũng đỡ khỏi việc chúng ta tốn công tốn sức làm nền cho ngài."
Tào Huân liếc nhìn các võ quan khác đang xem trò cười, bao gồm cả thuộc hạ của đội đen: “Ý tốt của hoàng thượng không chỉ dành cho mình ta."
Nhìn những bóng hình mặc quần áo rực rỡ trên đài vọng cảnh, ít nhất cũng phải có 50-60 vị khuê tú. Có lẽ trong 20 võ quan độc thân có mặt tại đây sẽ thật sự có người có thể gặp được lương duyên trong ngày hôm nay.
Dẫn đầu là Tào Huân và Lý Diệu, 20 võ quan trẻ tuổi vừa tranh cầu quyết liệt trên sân cầu vừa nói cười vui vẻ đến lầu Quan Tinh.
Các khuê tú vẫn đang chờ ở đó, trước khi mời bọn họ đến Mã công công đã chuẩn bị 20 chiếc khăn ướt, mời Tào Huân và những người khác lau tay rửa mặt.
Lý Diệu không kiên nhẫn nói: "Cái này cũng là hoàng thượng bảo ông sắp xếp sao?"
Mã công công cười nói: "Là chủ ý của nô tài, các vị gia đều là mỹ nhân trai khôi ngô, sao lại để cát bụi làm hỏng vẻ anh tuấn được."
Lý Diệu hoàn toàn không có ý định thành thân, tùy tiện cầm khăn lau mặt.
Người này không phối hợp, Mã công công quay sang phía Định Quốc công Tào Huân, chỉ thấy Quốc công gia nhẹ nhàng lau một lượt, phong thái thậm chí còn hơn cả tiểu quốc cữu bên cạnh, thì khẳng định ý tốt của hoàng thượng hôm nay chắc chắn sẽ thành.
Dù sao thì hầu như nhóm khuê tú thích hợp để kết hôn ở kinh thành hôm nay đều đã đến đông đủ, Quốc công gia chắc chắn có thể thấy được một mỹ nhân. Mà một nhân vật như Quốc công gia, sao mỹ nhân đó lại có thể phản đối được?
Còn về Lý thế tử lưng hùm vai gấu… Hừm, lau mặt hay không cũng không quan trọng.
Các thái giám thu dọn 20 chiếc khăn đã bẩn, Mã công công đi mời các khuê tú đã chuẩn bị từ trước.
Để công bằng, các khuê tú của nhà văn võ đại thần xếp thành hai hàng, mỗi lần cho hai khuê tú vào lầu Quan Tinh để đánh giá.
Vân Châu và Cố Mẫn xếp ở vị trí đầu tiên.
Vân Châu chỉ cầm một dải lụa đỏ, còn Cố Mẫn thì một tay cầm dây đỏ, một tay cầm quạt tròn nửa che mặt, đoan trang dịu dàng, tự nhiên như ý.
Hai cô gái vừa bước vào lầu Quan Tinh, các võ quan trẻ trong lầu đều về phía này, vì Cố Mẫn che mặt nên phần lớn mọi người đều nhìn Vân Châu.
Khoảnh khắc đó tiếng thở của những người đàn ông dường như đều ngừng lại.
Lý Diệu nhìn trái nhìn phải rồi hừ một tiếng: "Nhìn cũng vô ích, không ai ở đây xứng với em gái ta đâu."
Nếu cô gái khác được anh trai khen ngợi công khai như vậy chắc chắn sẽ phải đỏ mặt, nhưng Vân Châu chỉ cười cười rồi đi thẳng vào giữa.
Còn lát nữa khi tặng dải lụa, liệu có người coi trọng nhan sắc và gia thế hơn là kỹ thuật chơi cầu hay không thì chỉ có họ mới biết được.
Sau khi kết thúc ba hiệp đấu sau, đội đỏ do Lý Diệu dẫn đầu chỉ thắng được một ván.
Tuy nhiên Lý Diệu thua tâm phục khẩu phục, ông nội luôn nói hắn có dũng mà không có mưu, trước đây hắn còn không tin, dù sao thì trước đây hắn chỉ cần dựa vào sức mình cũng đã thắng được vô số trận mã cầu. Hôm nay thua dưới tay Tào Huân, Lý Diệu mới hiểu được tầm quan trọng của chiến thuật.
"Nếu Quốc công gia có hứng thú, tháng sau chúng ta đấu lại một trận nữa?"
Lý Diệu cưỡi trên lưng ngựa rồi đầy vẻ tiếc nuối nói với Tào Huân.
Tào Huân cười nói: "Nếu có thời gian rảnh rỗi không phải không thể."
Lý Diệu nhận được lời hứa của chàng thì quay đầu ngựa chuẩn bị đi.
Một người trong đội đỏ nhắc nhở: "Thế tử quên rồi sao, thánh chỉ của hoàng thượng là truyền chúng ta đến lầu Quan Tinh đợi tuyển chọn."
Các võ quan xung quanh nghe vậy thì cười vui vẻ, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía Tào Huân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tào Huân lộ vẻ bất đắc dĩ.
Quả thực Lý Diệu đã quên mất lời Mã công công nói lúc nghỉ ngơi trước đó, vừa thầm chê hoàng thượng rảnh rỗi sinh nông nỗi, vừa trêu chọc Tào Huân: "Quốc công gia vẫn nên nhanh chóng quyết định chuyện hôn sự đi, cũng đỡ khỏi việc chúng ta tốn công tốn sức làm nền cho ngài."
Tào Huân liếc nhìn các võ quan khác đang xem trò cười, bao gồm cả thuộc hạ của đội đen: “Ý tốt của hoàng thượng không chỉ dành cho mình ta."
Nhìn những bóng hình mặc quần áo rực rỡ trên đài vọng cảnh, ít nhất cũng phải có 50-60 vị khuê tú. Có lẽ trong 20 võ quan độc thân có mặt tại đây sẽ thật sự có người có thể gặp được lương duyên trong ngày hôm nay.
Dẫn đầu là Tào Huân và Lý Diệu, 20 võ quan trẻ tuổi vừa tranh cầu quyết liệt trên sân cầu vừa nói cười vui vẻ đến lầu Quan Tinh.
Các khuê tú vẫn đang chờ ở đó, trước khi mời bọn họ đến Mã công công đã chuẩn bị 20 chiếc khăn ướt, mời Tào Huân và những người khác lau tay rửa mặt.
Lý Diệu không kiên nhẫn nói: "Cái này cũng là hoàng thượng bảo ông sắp xếp sao?"
Mã công công cười nói: "Là chủ ý của nô tài, các vị gia đều là mỹ nhân trai khôi ngô, sao lại để cát bụi làm hỏng vẻ anh tuấn được."
Lý Diệu hoàn toàn không có ý định thành thân, tùy tiện cầm khăn lau mặt.
Người này không phối hợp, Mã công công quay sang phía Định Quốc công Tào Huân, chỉ thấy Quốc công gia nhẹ nhàng lau một lượt, phong thái thậm chí còn hơn cả tiểu quốc cữu bên cạnh, thì khẳng định ý tốt của hoàng thượng hôm nay chắc chắn sẽ thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao thì hầu như nhóm khuê tú thích hợp để kết hôn ở kinh thành hôm nay đều đã đến đông đủ, Quốc công gia chắc chắn có thể thấy được một mỹ nhân. Mà một nhân vật như Quốc công gia, sao mỹ nhân đó lại có thể phản đối được?
Còn về Lý thế tử lưng hùm vai gấu… Hừm, lau mặt hay không cũng không quan trọng.
Các thái giám thu dọn 20 chiếc khăn đã bẩn, Mã công công đi mời các khuê tú đã chuẩn bị từ trước.
Để công bằng, các khuê tú của nhà văn võ đại thần xếp thành hai hàng, mỗi lần cho hai khuê tú vào lầu Quan Tinh để đánh giá.
Vân Châu và Cố Mẫn xếp ở vị trí đầu tiên.
Vân Châu chỉ cầm một dải lụa đỏ, còn Cố Mẫn thì một tay cầm dây đỏ, một tay cầm quạt tròn nửa che mặt, đoan trang dịu dàng, tự nhiên như ý.
Hai cô gái vừa bước vào lầu Quan Tinh, các võ quan trẻ trong lầu đều về phía này, vì Cố Mẫn che mặt nên phần lớn mọi người đều nhìn Vân Châu.
Khoảnh khắc đó tiếng thở của những người đàn ông dường như đều ngừng lại.
Lý Diệu nhìn trái nhìn phải rồi hừ một tiếng: "Nhìn cũng vô ích, không ai ở đây xứng với em gái ta đâu."
Nếu cô gái khác được anh trai khen ngợi công khai như vậy chắc chắn sẽ phải đỏ mặt, nhưng Vân Châu chỉ cười cười rồi đi thẳng vào giữa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro