Chương 46
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Nguyên Khánh Đế cười: "Thì ra khanh nghĩ như vậy, thôi được rồi khanh cứ từ từ chọn đi, trẫm không xen vào nữa.”
Tào Huân cáo lui.
Nguyên Khánh Đế lại suy nghĩ lại lời của thần tử, đột nhiên nghĩ đến liệu có mấy phi tần trong hậu cung thật lòng yêu mến y?
Y không biết cũng không quan tâm, đế vương ngự trị tứ hải, tình yêu của một người phụ nữ thì có là gì đâu?
Không chỉ có y như vậy, đa phần văn võ bá quan hào phú hương thân đều vậy, cưới vợ chỉ là đến tuổi thì nên cưới một người môn đăng hộ đối mà thôi. Suy nghĩ của Tào Huân như vậy thật là kì lạ.
…
Khi ba người Tào Huân rời khỏi hoàng cung thì đã gần đến giữa trưa, ánh nắng chiếu ấm áp khắp người.
Trong đầu Tào Thiệu toàn là bóng dáng Vân Châu, khi không ai hỏi chuyện hắn đều ngây ngốc giữ im lặng.
Tạ Lang mời hai anh em Tào gia: "Đã lâu không uống Tiên Nhân Túy Túy của Túy Tiên Cư rồi, hôm nay tôi làm chủ, chúng ta không say không về?"
Tào Huân nhìn em trai.
Tào Thiệu không muốn tiếp khách, lấy cớ tửu lượng không tốt để từ chối.
Tào Huân: "Cũng được, vậy em về phủ trước đi, đỡ việc mẹ lo lắng.”
Hơn một khắc sau Tào Huân và Tạ Lang cưỡi ngựa đến phố xá đông đúc nhất kinh thành, cả hai đều là những người có dung mạo đẹp hiếm thấy, thu hút không ít ánh nhìn.
Đến Túy Tiên Cư.
Tào Huân vừa định xuống ngựa, bỗng nghe thấy có người gọi chàng từ phòng riêng trên lầu hai: "Quốc công gia, thật trùng hợp!"
Tào Huân ngẩng đầu nhìn thấy Lý Diệu thò đầu ra cười rất sảng khoái.
Lý Diệu: "Chúng tôi cũng mới đến, cùng nhau uống không?"
Tào Huân cười: "Vậy thì không dám từ chối rồi."
Phòng riêng trên lầu hai, khi biết được anh trai mời ai, Lý Hiển cau mày nói: "Chị gái vẫn còn ở đây, sao anh lại mời đàn ông bên ngoài vào?"
Lý Diệu: “Đàn ông bên ngoài gì chứ, ta đã từng nhìn thấy bộ dạng mặc quần đũng của Tạ Lang kìa, còn Tào Huân thì thân thiết với cha. Làm gì có nhiều quy củ như vậy chứ."
Nói xong hắn ra ngoài đón hai người.
Lý Hiển lắc đầu.
Vân Châu cười nói: "Không sao, chị không để ý."
Không lâu sau tiếng bước chân vững chãi của các võ quan truyền đến từ hành lang, Lý Diệu đẩy cửa phòng riêng ra mời Tào Huân và Tạ Lang vào trước.
Lý Hiển rời khỏi chỗ ngồi hành lễ.
Vân Châu ngồi trên ghế không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Tào Huân cũng giống như khi nhìn Tạ Lang.
Tào Huân nghĩ đến dải lụa đỏ trong tay nàng.
Lời nàng hỏi ở lầu Quan Tinh có thể hiểu là nàng muốn ra mặt thay anh trai, bắt chàng thừa nhận bản lĩnh của Lý Diệu. Nhưng cũng có thể hiểu là nàng muốn tặng dải lụa đỏ cho người có võ nghệ cao nhất. Nếu Tào Huân tự tin có thể thắng Lý Diệu, mỹ nhân sẽ sẵn lòng tặng dây đỏ cho chàng.
Nếu đổi thành Tào Thiệu hoặc Tạ Lang, chắc chắn hai người sẽ bị hành động của nàng khơi dậy sự hứng thú trong lòng, chỉ muốn lập tức so tài cao thấp với Lý Diệu.
Bên cạnh Tào Huân không có phụ nữ, nhưng suy nghĩ của ai cũng giống nhau thôi, đương nhiên chàng có thể nhìn thấu một cô gái 18 tuổi đang tính toán điều gì.
Vừa muốn quyến rũ chàng lại vừa tỏ ra không quan tâm, rõ ràng là ý lạt mềm buộc chặt chứ gì nữa!
Nếu Lý Vân Châu biết được suy nghĩ lúc này của Tào Huân, có lẽ nàng chỉ hận không thể đấm ngực dậm chân kêu to “Oan uổng quá” mà thôi. Lý Vân Châu đúng là muốn gả cho Tào Huân thật, có điều đó chỉ là một suy nghĩ như vậy thôi, sẽ không tạo ra một kế hoạch phức tạp đến vậy đâu.
Dựa trên kinh nghiệm mà nàng có được từ những quý công tử như Tào Thiệu, chỉ cần nàng hơi tỏ ra hứng thú với người đàn ông nào đó, thì chẳng khác nào ném một chiếc lưỡi câu không có mồi về phía họ, người đàn ông đó sẽ tự bơi đến, cắn chặt lưỡi câu, nghĩ mọi cách để đến bên nàng.
Lấy Tào Thiệu làm ví dụ, chẳng qua vì thủ đoạn của Phan thị quá cao minh, khiến Vân Châu tức giận, nàng không còn để tâm đến chuyện hôn sự này vì thể diện của bản thân.
Nếu không, miễn là Vân Châu tỏ vẻ “tình sâu như biển, nhớ mãi không quên”, hạ quyết tâm nhất định phải gả cho Tào Thiệu, thì Vân Châu tin rằng, chỉ cần nàng sử dụng một chút thủ đoạn chắc chắn có thể khiến Tào Thiệu bày ra mấy chiêu trò như một khóc hai quậy ba treo cổ, dùng tính mạng uy hiếp Phan thị gật đầu.
Tào Huân cáo lui.
Nguyên Khánh Đế lại suy nghĩ lại lời của thần tử, đột nhiên nghĩ đến liệu có mấy phi tần trong hậu cung thật lòng yêu mến y?
Y không biết cũng không quan tâm, đế vương ngự trị tứ hải, tình yêu của một người phụ nữ thì có là gì đâu?
Không chỉ có y như vậy, đa phần văn võ bá quan hào phú hương thân đều vậy, cưới vợ chỉ là đến tuổi thì nên cưới một người môn đăng hộ đối mà thôi. Suy nghĩ của Tào Huân như vậy thật là kì lạ.
…
Khi ba người Tào Huân rời khỏi hoàng cung thì đã gần đến giữa trưa, ánh nắng chiếu ấm áp khắp người.
Trong đầu Tào Thiệu toàn là bóng dáng Vân Châu, khi không ai hỏi chuyện hắn đều ngây ngốc giữ im lặng.
Tạ Lang mời hai anh em Tào gia: "Đã lâu không uống Tiên Nhân Túy Túy của Túy Tiên Cư rồi, hôm nay tôi làm chủ, chúng ta không say không về?"
Tào Huân nhìn em trai.
Tào Thiệu không muốn tiếp khách, lấy cớ tửu lượng không tốt để từ chối.
Tào Huân: "Cũng được, vậy em về phủ trước đi, đỡ việc mẹ lo lắng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn một khắc sau Tào Huân và Tạ Lang cưỡi ngựa đến phố xá đông đúc nhất kinh thành, cả hai đều là những người có dung mạo đẹp hiếm thấy, thu hút không ít ánh nhìn.
Đến Túy Tiên Cư.
Tào Huân vừa định xuống ngựa, bỗng nghe thấy có người gọi chàng từ phòng riêng trên lầu hai: "Quốc công gia, thật trùng hợp!"
Tào Huân ngẩng đầu nhìn thấy Lý Diệu thò đầu ra cười rất sảng khoái.
Lý Diệu: "Chúng tôi cũng mới đến, cùng nhau uống không?"
Tào Huân cười: "Vậy thì không dám từ chối rồi."
Phòng riêng trên lầu hai, khi biết được anh trai mời ai, Lý Hiển cau mày nói: "Chị gái vẫn còn ở đây, sao anh lại mời đàn ông bên ngoài vào?"
Lý Diệu: “Đàn ông bên ngoài gì chứ, ta đã từng nhìn thấy bộ dạng mặc quần đũng của Tạ Lang kìa, còn Tào Huân thì thân thiết với cha. Làm gì có nhiều quy củ như vậy chứ."
Nói xong hắn ra ngoài đón hai người.
Lý Hiển lắc đầu.
Vân Châu cười nói: "Không sao, chị không để ý."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không lâu sau tiếng bước chân vững chãi của các võ quan truyền đến từ hành lang, Lý Diệu đẩy cửa phòng riêng ra mời Tào Huân và Tạ Lang vào trước.
Lý Hiển rời khỏi chỗ ngồi hành lễ.
Vân Châu ngồi trên ghế không nhúc nhích, ánh mắt nhìn Tào Huân cũng giống như khi nhìn Tạ Lang.
Tào Huân nghĩ đến dải lụa đỏ trong tay nàng.
Lời nàng hỏi ở lầu Quan Tinh có thể hiểu là nàng muốn ra mặt thay anh trai, bắt chàng thừa nhận bản lĩnh của Lý Diệu. Nhưng cũng có thể hiểu là nàng muốn tặng dải lụa đỏ cho người có võ nghệ cao nhất. Nếu Tào Huân tự tin có thể thắng Lý Diệu, mỹ nhân sẽ sẵn lòng tặng dây đỏ cho chàng.
Nếu đổi thành Tào Thiệu hoặc Tạ Lang, chắc chắn hai người sẽ bị hành động của nàng khơi dậy sự hứng thú trong lòng, chỉ muốn lập tức so tài cao thấp với Lý Diệu.
Bên cạnh Tào Huân không có phụ nữ, nhưng suy nghĩ của ai cũng giống nhau thôi, đương nhiên chàng có thể nhìn thấu một cô gái 18 tuổi đang tính toán điều gì.
Vừa muốn quyến rũ chàng lại vừa tỏ ra không quan tâm, rõ ràng là ý lạt mềm buộc chặt chứ gì nữa!
Nếu Lý Vân Châu biết được suy nghĩ lúc này của Tào Huân, có lẽ nàng chỉ hận không thể đấm ngực dậm chân kêu to “Oan uổng quá” mà thôi. Lý Vân Châu đúng là muốn gả cho Tào Huân thật, có điều đó chỉ là một suy nghĩ như vậy thôi, sẽ không tạo ra một kế hoạch phức tạp đến vậy đâu.
Dựa trên kinh nghiệm mà nàng có được từ những quý công tử như Tào Thiệu, chỉ cần nàng hơi tỏ ra hứng thú với người đàn ông nào đó, thì chẳng khác nào ném một chiếc lưỡi câu không có mồi về phía họ, người đàn ông đó sẽ tự bơi đến, cắn chặt lưỡi câu, nghĩ mọi cách để đến bên nàng.
Lấy Tào Thiệu làm ví dụ, chẳng qua vì thủ đoạn của Phan thị quá cao minh, khiến Vân Châu tức giận, nàng không còn để tâm đến chuyện hôn sự này vì thể diện của bản thân.
Nếu không, miễn là Vân Châu tỏ vẻ “tình sâu như biển, nhớ mãi không quên”, hạ quyết tâm nhất định phải gả cho Tào Thiệu, thì Vân Châu tin rằng, chỉ cần nàng sử dụng một chút thủ đoạn chắc chắn có thể khiến Tào Thiệu bày ra mấy chiêu trò như một khóc hai quậy ba treo cổ, dùng tính mạng uy hiếp Phan thị gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro