Gả Cho Quốc Cữu

Chương 50

Tiếu Giai Nhân

2024-10-01 09:15:54

Tào Huân xua tay ra hiệu cho hai anh em không cần tranh cãi: "Ta hiểu ý các người, đúng thật Tào gia có lỗi, ta đã xin lỗi lệnh tôn và lệnh đường rồi. Nếu các người còn bất mãn, ta sẽ nghĩ cách đền bù.”

Lý Diệu nắm cầm bát rượu: "Không cần đền bù gì cả, chỉ là tôi không nuốt trôi cơn tức này, tôi..."

Lý Hiển lại đá hắn một cái.

Lý Diệu tức tối uống rượu.

Vân Châu không biết sau khi nàng đi rồi ông anh cục súc nhà mình đã làm "chuyện tốt" gì, trở về phủ nghỉ ngơi một lúc, nàng đi tìm mẹ để chia sẻ niềm vui.

"Mẹ ơi, Cố Mẫn trước thì bênh vực anh trai, sau lại tặng anh trai dải lụa đỏ, mẹ nói xem có phải cô ấy thích anh trai không?"

Mạnh thị nằm mơ cũng không dám nghĩ đến một nàng dâu như Cố Mẫn: "Không thể nào, nhưng mẹ đâu từng nghe thấy ai nói con bé đọc sách đến mức mù mắt nhỉ?”

(Lý Diệu: Bé Diệu tổn thương mà bé Diệu hổng nói.) (ಥ ̯ ಥ)

Vân Châu: "... Có người mẹ nào mà lại chê bai con trai mình như vậy không? Anh trai chỉ trông hơi đô con thôi, chứ không hề xấu xí nhé.”

Mạnh thị: "Xấu hay không xấu thì tính tình của nó cũng không được cô gái thích, dù sao nó cũng không vội thì ta cũng không vội. Còn con kìa hôm nay đi xem đánh mã cầu có để ý ai không?"

Trong đầu Vân Châu hiện lên đôi mắt đen của Tào Huân khi chàng uống rượu đột nhiên liếc nhìn mình, nàng vừa cuốn tóc vừa đắc ý nói: "Có một người nhưng con không nói cho mẹ biết trước đâu.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mạnh thị đoán: "Tạ Lang?"

Vân Châu: "Không phải.”

Nàng biết Tạ Lang có ý với nàng, nhưng ngoài việc Tạ Lang kém hơn Tào Thiệu về mọi mặt, người này còn cực kỳ vô vị, không biết nói những lời dí dỏm để chọc người khác vui. Năm đó nàng đã không chọn Tạ Lang, bây giờ càng không thể chọn anh ấy vì không còn ai khác.

Nàng phải lấy người tốt nhất chứ.

Vân Châu đã thả mồi ra thì chỉ cần kiên nhẫn chờ phản ứng của Tào Huân, chàng biết rõ mối quan hệ của nàng với Tào Thiệu nhưng vẫn dám đón nhận ánh mắt của nàng, vậy chắc chàng cũng có ý rồi.

"Mẹ, con muốn hẹn Cố Mẫn đi ngắm hoa thăm dò ý của cô ấy, biết đâu lại có thể đưa được một nàng dâu tốt về nhà giúp mẹ.”

"Thăm dò thì được nhưng đừng có mà đắc tội với người ta, biết đâu cô ấy chỉ thương hại anh trai con mới tặng dây đỏ.”

"Yên tâm, con không ngốc thế đâu.”

Phủ Định Quốc công.

Tào Huân về phủ muộn hơn Vân Châu nửa canh giờ, người toàn mùi rượu, hơn nữa do chàng giả say nên Lý Diệu mới chịu thả người.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không phải chàng không uống được bằng Lý Diệu, mà chàng thấy không cần thiết phải uống nhiều như vậy. Chuyện này cũng không liên quan đến tuổi tác, hồi chàng 20 tuổi cũng không thích tranh giành trong những chuyện như thế này.

Tắm rửa thay quần áo nghỉ ngơi hai khắc đồng hồ, Tào Huân mới dậy đi vào thư phòng đọc sách.

Hiện tại chàng vẫn đang được hưởng lương nghỉ phép, đến mùng một tháng Tư mới bắt đầu đi làm.

Hoàng hôn buông xuống, Phan thị đến chính viện.

Từ ngày đầu tiên Tào Huân trở về kinh thành đã đổi tổng quản của phủ Định Quốc công, Phan thị biết Tào Huân sẽ không giả vờ làm đứa con có hiếu trước mặt bà ta, bà ta cũng không thể ra vẻ thái phu nhân trước mặt Tào Huân. May là Tào Huân vẫn kiêng dè người con gái trong cung và Thái tử, bằng lòng duy trì hòa khí trên mặt với bà ta. Chứ không phải không nể mặt bà ta chút nào.

"Để mẹ phải chờ lâu rồi.”

Tào Huân đến phòng khách, mỉm cười chào hỏi.

Phan thị gật đầu, ánh mắt nhanh chóng lướt từ đầu đến chân Tào Huân, phải nói rằng ngoài việc hơi lớn tuổi ra, thì thật sự Tào Huân xuất sắc hơn con trai bà ta nhiều.

"Nghe Thiệu ca nhi nói, hôm nay con nhận được nhiều dây đỏ từ nhóm khuê tú nhất trên sân mã cầu à?" Phan thị trêu chọc hỏi.

Tào Huân đặt tay phải lên tay vịn ghế, tay trái chơi đùa với miếng ngọc bội bên hông, khiêm tốn nói: "Chỉ là các cô gái nhỏ, thấy đội của chúng con thắng nên cho rằng kỹ thuật đánh cầu của con tốt nhất, chứ thật ra không phải vậy.”

Phan thị cười nói: "Con không hiểu tâm tư của các cô gái, rõ ràng bọn họ thích con nên mới tặng dây đỏ cho con. Thế nào, nhiều khuê tú như vậy con có động lòng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cho Quốc Cữu

Số ký tự: 0