Chương 49
Tiếu Giai Nhân
2024-10-01 09:15:54
Vân Châu cắn môi cố nhịn cười, một Quốc công gia giỏi chinh chiến như vậy, có lẽ đây là lần đầu tiên bóc tôm tích, tay vụng về nên bị đâm vào tay đây mà.
Vân Châu còn phát hiện ra, sau khi bóc xong con tôm này, Tào Huân lập tức đi đến giá rửa mặt trong phòng riêng rửa tay rồi không bóc nữa.
Ba người đàn ông trưởng thành uống rượu càng ngày càng nhiều.
Chị em Vân Châu đã ăn no, đũa của ba người Lý Diệu vẫn chưa gắp thức ăn mấy lần, Tiên Nhân Túy đã mở đến vò thứ hai.
Vân Châu đã nghe nói về “nết” ăn tiệc uống rượu của các võ quan nên nàng không định tiếp tục ở lại đây làm khán giả nữa, nhân lúc Tào Huân và Tạ Lang đi rửa tay, nàng nói với Lý Diệu: "Anh ơi, các người ở lại uống với Quốc công gia và anh Tạ nhé, em hơi buồn ngủ phải về phủ trước đây.”
Lý Diệu gật đầu rồi quay sang dặn em trai: "Em không uống rượu thì cũng về luôn đi.”
Lý Hiển: "Em đưa chị lên xe ngựa, lát nữa sẽ quay lại.”
Nếu chị gái đi trước thì không sao, nhưng cậu không nên thất lễ trước mặt Tào Huân được.
Lý Diệu biết em trai này luôn có cách làm riêng nên hắn không quan tâm nữa.
Vân Châu dẫn em trai rời khỏi phòng riêng, đi được một nửa hành lang dài, đến chỗ đầu cầu thang phía trước thì Tào Huân tiến lên. Chàng mặc một chiếc cẩm bào màu xanh nước biển, sang trọng và uy nghi, thân hình cao lớn và thẳng tắp khiến cho hành lang có thể chứa hai người đi song song chợt trở nên chật hẹp.
Trên hành lang chỉ có hai nhóm người bọn họ, Vân Châu có thể cảm nhận được ánh mắt của Tào Huân dừng lại trên mặt nàng.
Khi cách nhau bốn năm bước, Lý Hiển dừng lại chào giải thích với Tào Huân: "Chị tôi mệt rồi, tôi đưa chị ấy xuống lầu.”
Tào Huân: "Ừ.”
Chàng nhìn về phía Vân Châu.
Vân Châu nhẹ nhàng liếc nhìn chàng, bước về phía trước như không còn lưu luyến gì nữa.
Tào Huân cũng tiếp tục đi về hướng phòng riêng, khi đứng trước cửa phòng riêng, chàng dừng lại một chút rồi lại nghiêng đầu về phía cầu thang.
Khi Tạ Lang trở lại, chỉ thấy hai anh em họ Lý ở bên cạnh Tào Huân, nhất thời không kìm được sự thất vọng: "Vân Châu đi rồi sao?"
Lý Diệu hơi nheo mắt: "Sao vậy, anh rất không nỡ à?"
Tên nhóc này bóc rất nhiều tôm cho em gái, lúc uống rượu cũng mất tập trung để nói chuyện với em gái. Lý Diệu không vội việc cưới vợ nhưng lại rất nhạy bén với những người có ý đồ xấu với em gái mình.
Lý Hiển cau mày, anh trai và Tạ Lang là bạn nối khố, không kiêng nể gì là chuyện bình thường, nhưng ở đây còn có một vị Quốc công không “thân” cho lắm kìa.
Tạ Lang cũng sợ Tào Huân hiểu lầm gì đó làm hỏng danh tiếng của Vân Châu, vội vàng giải thích: "Lý huynh nói đùa thôi, tôi xem Vân Châu như em gái mình mà thôi.”
Lý Diệu hừ một tiếng: "Đừng có mà giả vờ, nếu anh thực sự thích Vân Châu thì cứ đi lấy lòng em ấy đi. Chỉ cần em ấy đồng ý, tôi sẽ không phản đối.”
Thanh niên tài tuấn trong kinh thành có hạn, xét về gia thế và dung mạo, Tạ Lang chỉ kém hơn Tào Thiệu một chút, miễn cưỡng cũng coi như xứng đôi với em gái.
Tạ Lang ngẩn người, trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên.
Lý Hiển đá ông anh nhà mình một cái ở dưới gầm bàn.
Lý Diệu trừng mắt nhìn “ông cụ” em này, quay sang nói với Tào Huân: "Tôi là người có gì nói đó, nghĩ gì nói nấy nhưng Quốc công gia đừng hiểu lầm nhé. Em gái tôi rất có mắt nhìn đấy, chưa chắc Tạ Lang đã dỗ dành được em ấy vui vẻ được đâu.”
Tào Huân cười nói: "Thanh niên các cậu cứ thoải mái đi, không cần để ý đến ta.”
Lý Diệu đen mặt lại: "Ngài thật là muốn tôi gọi bằng chú đấy à?”
Tào Huân: "Là các người câu nệ lễ nghĩa coi ta như một bậc trưởng bối trước, ta mới nói như vậy thôi.”
Tạ Lang bật cười, còn Lý Diệu thì hừ hừ trừng mắt nhìn Tào Huân: "Nếu Quốc công gia thật sự muốn kết giao ngang vai ngang vế với chúng tôi thì phải nghe tôi mắng đã.”
Tào Huân: "Cậu mắng ta cái gì?"
Lý Diệu: "Không phải mắng ngài, mà là mắng Tào gia các người không ra gì..."
Khuôn mặt Lý Hiển lạnh ngắt như tờ ngắt lời hắn: "Đại ca, chị cũng không để bụng nữa rồi, sao anh còn nhắc lại chuyện cũ? Hơn nữa, trước đây Quốc công gia vẫn luôn trấn thủ biên ải, chuyện ở kinh thành không liên quan đến ngài ấy.”
Vân Châu còn phát hiện ra, sau khi bóc xong con tôm này, Tào Huân lập tức đi đến giá rửa mặt trong phòng riêng rửa tay rồi không bóc nữa.
Ba người đàn ông trưởng thành uống rượu càng ngày càng nhiều.
Chị em Vân Châu đã ăn no, đũa của ba người Lý Diệu vẫn chưa gắp thức ăn mấy lần, Tiên Nhân Túy đã mở đến vò thứ hai.
Vân Châu đã nghe nói về “nết” ăn tiệc uống rượu của các võ quan nên nàng không định tiếp tục ở lại đây làm khán giả nữa, nhân lúc Tào Huân và Tạ Lang đi rửa tay, nàng nói với Lý Diệu: "Anh ơi, các người ở lại uống với Quốc công gia và anh Tạ nhé, em hơi buồn ngủ phải về phủ trước đây.”
Lý Diệu gật đầu rồi quay sang dặn em trai: "Em không uống rượu thì cũng về luôn đi.”
Lý Hiển: "Em đưa chị lên xe ngựa, lát nữa sẽ quay lại.”
Nếu chị gái đi trước thì không sao, nhưng cậu không nên thất lễ trước mặt Tào Huân được.
Lý Diệu biết em trai này luôn có cách làm riêng nên hắn không quan tâm nữa.
Vân Châu dẫn em trai rời khỏi phòng riêng, đi được một nửa hành lang dài, đến chỗ đầu cầu thang phía trước thì Tào Huân tiến lên. Chàng mặc một chiếc cẩm bào màu xanh nước biển, sang trọng và uy nghi, thân hình cao lớn và thẳng tắp khiến cho hành lang có thể chứa hai người đi song song chợt trở nên chật hẹp.
Trên hành lang chỉ có hai nhóm người bọn họ, Vân Châu có thể cảm nhận được ánh mắt của Tào Huân dừng lại trên mặt nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi cách nhau bốn năm bước, Lý Hiển dừng lại chào giải thích với Tào Huân: "Chị tôi mệt rồi, tôi đưa chị ấy xuống lầu.”
Tào Huân: "Ừ.”
Chàng nhìn về phía Vân Châu.
Vân Châu nhẹ nhàng liếc nhìn chàng, bước về phía trước như không còn lưu luyến gì nữa.
Tào Huân cũng tiếp tục đi về hướng phòng riêng, khi đứng trước cửa phòng riêng, chàng dừng lại một chút rồi lại nghiêng đầu về phía cầu thang.
Khi Tạ Lang trở lại, chỉ thấy hai anh em họ Lý ở bên cạnh Tào Huân, nhất thời không kìm được sự thất vọng: "Vân Châu đi rồi sao?"
Lý Diệu hơi nheo mắt: "Sao vậy, anh rất không nỡ à?"
Tên nhóc này bóc rất nhiều tôm cho em gái, lúc uống rượu cũng mất tập trung để nói chuyện với em gái. Lý Diệu không vội việc cưới vợ nhưng lại rất nhạy bén với những người có ý đồ xấu với em gái mình.
Lý Hiển cau mày, anh trai và Tạ Lang là bạn nối khố, không kiêng nể gì là chuyện bình thường, nhưng ở đây còn có một vị Quốc công không “thân” cho lắm kìa.
Tạ Lang cũng sợ Tào Huân hiểu lầm gì đó làm hỏng danh tiếng của Vân Châu, vội vàng giải thích: "Lý huynh nói đùa thôi, tôi xem Vân Châu như em gái mình mà thôi.”
Lý Diệu hừ một tiếng: "Đừng có mà giả vờ, nếu anh thực sự thích Vân Châu thì cứ đi lấy lòng em ấy đi. Chỉ cần em ấy đồng ý, tôi sẽ không phản đối.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh niên tài tuấn trong kinh thành có hạn, xét về gia thế và dung mạo, Tạ Lang chỉ kém hơn Tào Thiệu một chút, miễn cưỡng cũng coi như xứng đôi với em gái.
Tạ Lang ngẩn người, trong lòng dâng lên sự ngạc nhiên.
Lý Hiển đá ông anh nhà mình một cái ở dưới gầm bàn.
Lý Diệu trừng mắt nhìn “ông cụ” em này, quay sang nói với Tào Huân: "Tôi là người có gì nói đó, nghĩ gì nói nấy nhưng Quốc công gia đừng hiểu lầm nhé. Em gái tôi rất có mắt nhìn đấy, chưa chắc Tạ Lang đã dỗ dành được em ấy vui vẻ được đâu.”
Tào Huân cười nói: "Thanh niên các cậu cứ thoải mái đi, không cần để ý đến ta.”
Lý Diệu đen mặt lại: "Ngài thật là muốn tôi gọi bằng chú đấy à?”
Tào Huân: "Là các người câu nệ lễ nghĩa coi ta như một bậc trưởng bối trước, ta mới nói như vậy thôi.”
Tạ Lang bật cười, còn Lý Diệu thì hừ hừ trừng mắt nhìn Tào Huân: "Nếu Quốc công gia thật sự muốn kết giao ngang vai ngang vế với chúng tôi thì phải nghe tôi mắng đã.”
Tào Huân: "Cậu mắng ta cái gì?"
Lý Diệu: "Không phải mắng ngài, mà là mắng Tào gia các người không ra gì..."
Khuôn mặt Lý Hiển lạnh ngắt như tờ ngắt lời hắn: "Đại ca, chị cũng không để bụng nữa rồi, sao anh còn nhắc lại chuyện cũ? Hơn nữa, trước đây Quốc công gia vẫn luôn trấn thủ biên ải, chuyện ở kinh thành không liên quan đến ngài ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro