Có Chút Thơm
Nãi Thái
2024-10-13 01:18:02
Cảm thấy đêm nay Triệu Thiên Thạc có thể sẽ làm chuyện phòng the với mình, Lê Nguyệt Uyển cố ý tắm rửa kĩ một chút, nghĩ đến bên ngoài hắn còn đang đợi, nhanh chóng tỉ mỉ lau chùi một phen rồi đi ra ngoài.
Thật ra đêm nay hắn cũng không muốn làm gì, nhưng khi hắn thấy Lê Nguyệt Uyển từ sau bình phong đi ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không khỏi có chút tâm viên ý mã.
Trái tim Lê Nguyệt Uyển nhảy bang bang, không dám nhìn Triệu Thiên Thạc, đi đến bên giường bò lên giường, nhanh chóng nằm xuống đắp kín chăn.
"Có tắt nến không?" Triệu Thiên Thạc nhìn về phía Lê Nguyệt Uyển đã nằm ngay ngắn trên giường.
"... Tắt đi..." Lê Nguyệt Uyển liếc nhìn Triệu Thiên Thạc, hắn đang nhìn nàng, e lệ thu hồi tầm mắt.
Triệu Thiên Thạc xuống giường, đi đến bên ngọn nến, thổi tắt.
Tuy tối lửa tắt đèn, nhưng thị lực ban đêm của hắn luôn không tệ, trực tiếp đi tới bên giường, thấy Lê Nguyệt Uyển mở to mắt đang nhìn hắn, hắn giả bộ như không biết chuyện, vén chăn nằm xuống.
Từ khi Triệu Thiên Thạc đứng dậy thổi nến, Lê Nguyệt Uyển lén lút nhìn hắn, sau khi ngọn nến bị thổi tắt, nàng thích ứng hoàn cảnh tối đen chung quanh, cảm thấy Triệu Thiên Thạc không nhìn thấy, lúc này mới dám quang minh chính đại nhìn hắn.
Tuy nhìn không rõ mặt hắn, chỉ thấy thân thể cao lớn trong bóng tối của hắn đi về phía mình, Lê Nguyệt Uyển cũng có chút căng thẳng, không tự chủ kéo chăn lên một chút, che nửa khuôn mặt mình.
Thời tiết quá nóng, Triệu Thiên Thạc chỉ đắp một góc chăn, hắn cũng không muốn làm gì, cũng biết không khí giữa hai người có chút kỳ quái, cho nên vừa nằm xuống đã nhắm mắt lại.
Lê Nguyệt Uyển mở to mắt đợi trong chốc lát, người bên cạnh đều không thấy động tĩnh, có chút tò mò, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ loáng thoáng trông thấy một chút hình dáng, hắn đã nhắm mắt lại.
Nàng có chút may mắn, bởi vì Triệu Thiên Thạc thật sự quá mạnh mẽ trên giường, bản thân nàng luôn không chịu nổi.
Thời tiết vốn rất nóng, cộng thêm cảm xúc căng thẳng của nàng, cơ thể dưới chăn mỏng đã đổ một lớp mồ hôi.
Nàng thận trọng kéo chăn xuống, đưa chân ra ngoài, lúc này mới mát hơn một chút.
Lê Nguyệt Uyển vốn không ngủ được, nghe tiếng hít thở có quy luật bên cạnh, cơn buồn ngủ bắt đầu chậm rãi nổi lên.
Lúc đầu Triệu Thiên Thạc vẫn luôn giả vờ ngủ, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắn ngủ rất nông, cho nên tiếng động bên cạnh rất dễ khiến hắn tỉnh giấc.
"Ừm..." Hơn phân nửa người Lê Nguyệt Uyển đều đắp chăn kín mít, tuy chăn không dày, nhưng vẫn rất nóng, trong lúc ngủ không tự giác đưa tay vén chăn.
Triệu Thiên Thạc quay đầu nhìn thoáng qua, lại quay đầu tiếp tục ngủ, chỉ chốc lát sau, người bên cạnh lại có động tác sột soạt.
Hắn nhìn về phía nàng.
Lê Nguyệt Uyển vẫn cảm thấy nóng, lại vén chăn lên, nhưng chăn lại rơi trở về trên người nàng, trên người đổ chút mồ hôi, quần áo dán trên người, có chút dính, nàng đưa tay muốn vén quần áo lên, nhưng không thành công.
Vô thức đưa tay dùng quạt quạt cho mình, xoay người về phía Triệu Thiên Thạc, chăn vẫn đắp trên người nàng.
Triệu Thiên Thạc không nhìn nổi nữa, chống nửa người dậy, duỗi tay thận trọng vén chăn lên giúp nàng, chỉ để lại một góc che trên người nàng.
Y phục của Lê Nguyệt Uyển ở dưới chăn đã sớm bị chính mình lật tung, hiện tại không có chăn che lấp, Triệu Thiên Thạc có thể nhìn rất rõ ràng.
Vạt áo bị cuốn lên một đoạn, một phần da thịt bên hông lộ ra, phần mông hướng lên trên, phần eo lõm xuống có chút phập phồng, cái yếm trắng bị lộ ra che rốn lại, lộ ra một khối xương quai xanh tinh xảo, trên cổ còn đeo một sợi dây nhỏ.
Triệu Thiên Thạc lặng lẽ xê dịch thân thể, tới gần nàng, một tay chống dưới thân mình, một tay vòng qua eo nhỏ, chống sau lưng Lê Nguyệt Uyển, hơi cúi người, cúi đầu xích lại gần, ngửi ngửi xương quai xanh rồi xích lên bên tai nàng.
Có chút thơm, mùi thơm rất sạch sẽ.
Nhìn người nho nhỏ dưới thân, lại nằm xuống, nằm nghiêng bên cạnh nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên sườn hông nàng, chỗ lõm xuống bên hông, hình như là nơi đặc biệt để hắn đặt tay.
Eo nhỏ, nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái, thật mềm.
Thật ra đêm nay hắn cũng không muốn làm gì, nhưng khi hắn thấy Lê Nguyệt Uyển từ sau bình phong đi ra, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không khỏi có chút tâm viên ý mã.
Trái tim Lê Nguyệt Uyển nhảy bang bang, không dám nhìn Triệu Thiên Thạc, đi đến bên giường bò lên giường, nhanh chóng nằm xuống đắp kín chăn.
"Có tắt nến không?" Triệu Thiên Thạc nhìn về phía Lê Nguyệt Uyển đã nằm ngay ngắn trên giường.
"... Tắt đi..." Lê Nguyệt Uyển liếc nhìn Triệu Thiên Thạc, hắn đang nhìn nàng, e lệ thu hồi tầm mắt.
Triệu Thiên Thạc xuống giường, đi đến bên ngọn nến, thổi tắt.
Tuy tối lửa tắt đèn, nhưng thị lực ban đêm của hắn luôn không tệ, trực tiếp đi tới bên giường, thấy Lê Nguyệt Uyển mở to mắt đang nhìn hắn, hắn giả bộ như không biết chuyện, vén chăn nằm xuống.
Từ khi Triệu Thiên Thạc đứng dậy thổi nến, Lê Nguyệt Uyển lén lút nhìn hắn, sau khi ngọn nến bị thổi tắt, nàng thích ứng hoàn cảnh tối đen chung quanh, cảm thấy Triệu Thiên Thạc không nhìn thấy, lúc này mới dám quang minh chính đại nhìn hắn.
Tuy nhìn không rõ mặt hắn, chỉ thấy thân thể cao lớn trong bóng tối của hắn đi về phía mình, Lê Nguyệt Uyển cũng có chút căng thẳng, không tự chủ kéo chăn lên một chút, che nửa khuôn mặt mình.
Thời tiết quá nóng, Triệu Thiên Thạc chỉ đắp một góc chăn, hắn cũng không muốn làm gì, cũng biết không khí giữa hai người có chút kỳ quái, cho nên vừa nằm xuống đã nhắm mắt lại.
Lê Nguyệt Uyển mở to mắt đợi trong chốc lát, người bên cạnh đều không thấy động tĩnh, có chút tò mò, lặng lẽ nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, chỉ loáng thoáng trông thấy một chút hình dáng, hắn đã nhắm mắt lại.
Nàng có chút may mắn, bởi vì Triệu Thiên Thạc thật sự quá mạnh mẽ trên giường, bản thân nàng luôn không chịu nổi.
Thời tiết vốn rất nóng, cộng thêm cảm xúc căng thẳng của nàng, cơ thể dưới chăn mỏng đã đổ một lớp mồ hôi.
Nàng thận trọng kéo chăn xuống, đưa chân ra ngoài, lúc này mới mát hơn một chút.
Lê Nguyệt Uyển vốn không ngủ được, nghe tiếng hít thở có quy luật bên cạnh, cơn buồn ngủ bắt đầu chậm rãi nổi lên.
Lúc đầu Triệu Thiên Thạc vẫn luôn giả vờ ngủ, sau đó từ từ chìm vào giấc ngủ. Hắn ngủ rất nông, cho nên tiếng động bên cạnh rất dễ khiến hắn tỉnh giấc.
"Ừm..." Hơn phân nửa người Lê Nguyệt Uyển đều đắp chăn kín mít, tuy chăn không dày, nhưng vẫn rất nóng, trong lúc ngủ không tự giác đưa tay vén chăn.
Triệu Thiên Thạc quay đầu nhìn thoáng qua, lại quay đầu tiếp tục ngủ, chỉ chốc lát sau, người bên cạnh lại có động tác sột soạt.
Hắn nhìn về phía nàng.
Lê Nguyệt Uyển vẫn cảm thấy nóng, lại vén chăn lên, nhưng chăn lại rơi trở về trên người nàng, trên người đổ chút mồ hôi, quần áo dán trên người, có chút dính, nàng đưa tay muốn vén quần áo lên, nhưng không thành công.
Vô thức đưa tay dùng quạt quạt cho mình, xoay người về phía Triệu Thiên Thạc, chăn vẫn đắp trên người nàng.
Triệu Thiên Thạc không nhìn nổi nữa, chống nửa người dậy, duỗi tay thận trọng vén chăn lên giúp nàng, chỉ để lại một góc che trên người nàng.
Y phục của Lê Nguyệt Uyển ở dưới chăn đã sớm bị chính mình lật tung, hiện tại không có chăn che lấp, Triệu Thiên Thạc có thể nhìn rất rõ ràng.
Vạt áo bị cuốn lên một đoạn, một phần da thịt bên hông lộ ra, phần mông hướng lên trên, phần eo lõm xuống có chút phập phồng, cái yếm trắng bị lộ ra che rốn lại, lộ ra một khối xương quai xanh tinh xảo, trên cổ còn đeo một sợi dây nhỏ.
Triệu Thiên Thạc lặng lẽ xê dịch thân thể, tới gần nàng, một tay chống dưới thân mình, một tay vòng qua eo nhỏ, chống sau lưng Lê Nguyệt Uyển, hơi cúi người, cúi đầu xích lại gần, ngửi ngửi xương quai xanh rồi xích lên bên tai nàng.
Có chút thơm, mùi thơm rất sạch sẽ.
Nhìn người nho nhỏ dưới thân, lại nằm xuống, nằm nghiêng bên cạnh nàng, bàn tay nhẹ nhàng đặt trên sườn hông nàng, chỗ lõm xuống bên hông, hình như là nơi đặc biệt để hắn đặt tay.
Eo nhỏ, nhẹ nhàng xoa nhẹ một cái, thật mềm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro