Gả Cưới

Không Thích Ăn...

Nãi Thái

2024-10-13 01:18:02

Triệu Thiên Thạc vẫn luôn đánh quyền ở ngoại viện, thời tiết quá nóng, hắn cởi áo ra, tùy ý để mồ hôi từ trên trán chảy xuống, chảy vào lưng quần.

       

Lê Nguyệt Uyển vừa tới chính là cảnh tượng này, tuy hai người đã cùng phòng, nhưng nàng vẫn chưa bao giờ nghiêm túc nhìn qua thân thể Triệu Thiên Thạc.

       

Nhìn kỹ thì thấy, dáng người hắn còn rất tốt, rất cường tráng.

       

"Cần dùng bữa sao?" Triệu Thiên Thạc xoay người, thấy Lê Nguyệt Uyển đứng dưới mái hiên, nhìn hắn, mặt đỏ hồng, cũng không kiêng dè, cầm khăn lông lau mồ hôi đi về phía nàng.

       

"Ừm." Thấy Triệu Thiên Thạc đi về phía mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình, Lê Nguyệt Uyển ngượng ngùng nhìn xuống mặt đất, thật tình không biết bên tai đã đỏ hồng.

       

Nhìn thấy mà Triệu Thiên Thạc có chút thèm thuồng, muốn đưa tay ra nhéo nhéo lỗ tai của nàng, lại cảm thấy quá đường đột.

       

"Ta đi mặc quần áo trước, sẽ đến ngay." Cuối cùng hắn cầm lấy khăn mặt bỏ đi.

       

Lê Nguyệt Uyển ngồi yên bên cạnh bàn, nhìn một bàn đồ ăn, lại nghĩ tới Triệu Thiên Thạc tối nay có thể ngủ trong phòng hay không, có thể lại lấy gậy thịt đâm mình hay không.

       

Triệu Thiên Thạc vừa vào cửa, đã thấy Lê Nguyệt Uyển cắn môi, ngơ ngác không biết đang suy nghĩ cái gì.

       

Lê Nguyệt Uyển suy nghĩ quá nhập thần, như là cảm thấy cái gì, vừa ngẩng đầu, Triệu Thiên Thạc đã chuẩn bị ngồi xuống.



       

"Không biết tướng quân thích ăn gì, liền bảo phòng bếp tùy tiện làm một chút..." Lê Nguyệt Uyển nhỏ nhẹ nói nhỏ, cố gắng khiến mình giữ vững trấn định.

       

"Ta không kén ăn, sau này để phòng bếp làm vài món nàng thích là được." Triệu Thiên Thạc vừa nói vừa tự mình gắp thức ăn.

       

Trên bàn cơm rất yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện, Triệu Thiên Thạc chỉ lo ăn cơm, Lê Nguyệt Uyển lại thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh, nghĩ thầm có nên chủ động gắp chút đồ ăn cho hắn hay không.

       

Lúc Lê Nguyệt Uyển còn đang cắn đũa xoắn xuýt, Triệu Thiên Thạc đã ăn xong buông đũa xuống, thấy nàng cắn đũa không biết đang làm gì, lại liếc thấy trên bàn thấp bên cạnh ăn một xiên hồ lô.

       

"Không thích ăn sao?" Hắn ngồi ngay ngắn bên cạnh nhìn Lê Nguyệt Uyển ăn từng ngụm nhỏ.

       

"A?" Nàng có chút ngơ ngác, theo tầm mắt hắn nhìn về phía hồ lô trên bàn, lần này phản ứng lại: "Thích ăn... Chỉ là còn chưa ăn xong mà thôi..."

       

Lê Nguyệt Uyển cũng chuẩn bị buông đũa, một người sống ở bên cạnh nhìn chằm chằm mình ăn cơm, thật sự là ăn không vô.

       

"Không ăn nữa?" Triệu Thiên Thạc nghi hoặc hỏi, ánh mắt quét qua người nàng: "Ăn nhiều một chút, quá gầy."

       

Béo thêm chút thịt sờ mới thoải mái, hắn nghĩ thầm.

       



"... Ăn no rồi..." Thật ra nàng muốn nói mình không gầy, nhưng ngại ngùng nói ra.

       

"Vậy thì không ăn nữa, chuẩn bị nước, ta tắm rửa." Nửa câu sau hắn nói với Tri Thư và Tri Lễ.

       

Lê Nguyệt Uyển đã sớm biết đêm nay Triệu Thiên Thạc có thể sẽ ngủ trong phòng, nhưng khi người khác ôm một đống quần áo đi vào, mình vẫn giật nảy mình.

       

"Tiểu thư, tướng quân nói sau này ngủ trong phòng, sai người lấy mấy bộ y phục trong thư phòng tới." Tri Thư do dự mở miệng, nhìn lén sắc mặt tiểu thư.

       

"... Để trong ngăn tủ đi..." Trong ngăn tủ chỉ có quần áo của nàng, lần này thêm mấy bộ quần áo nam nhân, trong lòng Lê Nguyệt Uyển cảm thấy là lạ.

       

Trong tủ quần áo, quần áo của Lê Nguyệt Uyển đều là màu trắng, quần áo của Triệu Thiên Thạc cũng không khác nhau lắm, một sáng một tối.

       

Lê Nguyệt Uyển xoay người, Triệu Thiên Thạc đứng ở phía sau, lau tóc mái, chỉ mặc một cái quần lót, dưới bóng nến, một đống lớn dưới háng cũng loáng thoáng.

       

"Ta... Ta cũng đi rửa mặt một chút..." Lê Nguyệt Uyển nhanh chóng cúi đầu, bước nhanh về phía phòng.

       

Nhìn Lê Nguyệt Uyển kinh hoảng chạy trốn, Triệu Thiên Thạc có chút buồn cười, mình không muốn làm gì, nàng sợ cái gì?

       

Đặt khăn lông xuống, xuyên qua bình phong, ngồi bên giường nhìn ánh nến đang cháy bên cạnh, xuất thần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cưới

Số ký tự: 0