Gả Cưới

Kẹo Hồ Lô

Nãi Thái

2024-10-13 01:18:02

Từ chỗ Lưu lão phu nhân đi ra, Triệu Thiên Thạc cưỡi ngựa đi tới quân doanh, các binh sĩ trên thao trường đều đang thao luyện.

       

Hắn chui đầu vào trong lều vải, Hứa Thương Hải thao thao bất tuyệt chỉ vào bản đồ giảng về bố trí phòng ngự, Trịnh Vũ không đọc sách, không hiểu những thứ này, chỉ khoanh tay đứng một bên nghe hắn ta lải nhải.

"Đại ca, sao huynh lại đến đây? Mẹ ta bảo huynh đến sao?" Trịnh Vũ liếc thấy Triệu Thiên Thạc tiến vào, nói giỡn.

       

Trịnh Vũ không cha không mẹ, từ nhỏ đã lăn lộn cùng Triệu Thiên Thạc, theo hắn ăn uống miễn phí, cùng hắn tòng quân đánh trận. Lưu Mân An nuôi hắn ta như con của mình, trong mắt hắn ta, mẹ của Triệu Thiên Thạc cũng là mẹ ruột của mình.

       

"Đến xem, lát nữa trở về." Triệu Thiên Thạc cho Trịnh Vũ một quyền, đi lên phía trước nhìn bản đồ trên bàn: "Đã sắp xếp xong chưa?"

       

"Không sai biệt lắm, hiện tại thảo nguyên bên kia ta cũng không thể chú ý rồi. Nếu ở ngoài thành vững chắc thêm một chút, không sợ bọn họ tấn công." Hứa Thương Hải bưng một chén trà lên nhấp vài ngụm, giải thích.

       

Từ xưa Hung Nô đã là kẻ địch lớn nhất của triều đình, hai nước đã giao chiến từ rất sớm, nhưng chỉ là những trận đánh nhỏ, không gây nguy hiểm cho người trong thành, chỉ tiếc đám người ở ngoại ô này.

       

Triệu Thiên Thạc và Trịnh Vũ chính là nhóm người sống ở ngoại ô, vùng ngoại ô có rất nhiều thôn, phần lớn người trong thôn đều nghèo muốn gặm rễ cây, vẫn lo lắng hãi hùng vì chiến tranh.

       

Chỉ có hắn, dẫn theo Trịnh Vũ tòng quân, mới có thể kiếm được một miếng cơm trong quân, nhiều năm lăn lộn như vậy thật không dễ dàng.

       



Nghĩ đến đây, Triệu Thiên Thạc nhớ tới Lê Nguyệt Uyển, đại tiểu thư phủ Thừa Tướng luôn đi nhẹ nói khẽ, mặc kệ đi đường hay là làm gì cũng rất quy củ.

       

Lần đầu tiên nhìn thấy, chỉ cảm thấy nàng rất đẹp, không hổ là đại tiểu thư, còn tưởng nàng sẽ rất không thú vị, nhất là trên giường, sau khi thao một hai lần, không ngờ còn rất nghiện, hương vị kia như đang ăn kẹo, mềm mại, ngọt ngào.

       

"Ta về trước đây, có chuyện gì tới phủ tìm ta." Trịnh Vũ còn muốn trò chuyện với hắn, nhưng chưa kịp mở miệng, Triệu Thiên Thạc đã nhấc rèm cửa lên đi ra ngoài.

       

Triệu Thiên Thạc dắt ngựa chậm rãi đi trên đường, ven đường thường xuyên có người chào hỏi hắn, mọi người vẫn rất tôn trọng với vị Trấn Quốc tướng quân là hắn.

       

Xa xa thấy một người bán hàng rong đang bán kẹo hồ lô, bên người vây quanh một vòng tiểu cô nương tiểu hài tử, nghĩ thầm nữ hài tử đều thích ăn đồ ngọt, có lẽ Lê Nguyệt Uyển cũng thích ăn, nên tiến lên mua một xiên.

       

Trong tay cầm một xiên kẹo hồ lô, trong lòng nghĩ Lê Nguyệt Uyển nhìn thấy sẽ là vẻ mặt gì, có thể cười hay không?

       

Hắn thích nhìn nàng cười.

       

Lê Nguyệt Uyển cười lên kiểu gì cũng cúi đầu, mỗi lần cười đều chỉ có thể mơ hồ thấy lông mi thật dài run run, nhưng chính là rất cảnh đẹp ý vui.

       

Bất tri bất giác, Triệu Thiên Thạc đã đi tới cửa nhà, gã sai vặt dắt ngựa đến chuồng cho ngựa ăn cỏ.

       



"Phu nhân vẫn còn ngủ à?" Triệu Thiên Thạc đứng ở cửa phòng, hỏi Tri Thư ở cửa.

       

"Vâng." Tri Thư cúi đầu hơi khom lưng trả lời.

       

Triệu Thiên Thạc không nói nữa, chỉ nghĩ hôm qua mệt mỏi như vậy sao? Đã sắp đến bữa tối mà nàng còn ngủ?

       

Hắn không để ý tới hai người bên cạnh, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, đứng ở ngoài bình phong liếc nhìn về phía giường, màn giường đã buông xuống, bên trong cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy trên giường loáng thoáng có cái bọc nhỏ hở ra.

       

Hắn không quấy rầy, chỉ đặt kẹo hồ lô trong tay lên bàn, đi ra cửa nói với Tri Thư Tri Lễ: "Ta sẽ tới dùng bữa." Nói xong liền đi ra ngoại viện.

       

Lê Nguyệt Uyển bị đói tỉnh, cũng may đồ ăn tối sắp chuẩn bị xong, đứng dậy trông thấy kẹo hồ lô trên bàn, tưởng là quà Tri Lễ ra phủ mua đồ ăn vặt, Tri Thư nói cho nàng biết là Triệu Thiên Thạc mua.

       

Có chút kinh ngạc, chẳng qua nhìn thấy màu sắc kẹo hồ lô này rất đẹp, vừa thấy đã biết ăn rất ngon, không nhịn được cắn một miếng, thật sự rất ngọt, bên trong có chút chua chua, ăn rất ngon.

       

"Tiểu thư, tướng quân nói tối nay sẽ tới dùng bữa." Tri Thư ở bên cạnh nhắc nhở.

       

Trong miệng đang nhai kẹo hồ lô, chợt nghe tin tức này còn có chút thụ sủng nhược kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Gả Cưới

Số ký tự: 0