Để Phu Nhân Ngh...
Nãi Thái
2024-10-13 01:18:02
Sau khi chấm dứt, trời đã sáng rõ, Lê Nguyệt Uyển mệt mỏi lại ngủ thiếp đi, sợi tóc dính trên trán, mồ hôi chảy ròng ròng.
Quần áo Triệu Thiên Thạc mặc trước kia đã ướt đến không thể mặc lại, tùy tiện tìm một bộ áo khoác khoác lên người, quay đầu lại, thấy tay chân Lê Nguyệt Uyển cuộn lại, đang ngủ say.
Trên giường đã không thể ngủ, Triệu Thiên Thạc nhặt quần áo Lê Nguyệt Uyển bị cởi ra tối qua, lấy một bộ cho mặc nàng, ôm nàng đi ra thư phòng.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời hơi chói mắt, Lê Nguyệt Uyển ngủ nhíu nhíu mày, rụt rụt vào trong lòng Triệu Thiên Thạc.
Thư phòng cách tân phòng của hai người không xa, đi vài bước đã đến. Trong viện không có người nào, chỉ có hai người Tri Thư và Tri Lễ vội vàng hấp tấp chạy tới. Trông thấy Lê Nguyệt Uyển vùi trong ngực Triệu Thiên Thạc, lúc này mới an tâm, cúi đầu an tĩnh đi theo phía sau.
Tối qua Lê Nguyệt Uyển để hai người nghỉ ngơi trước, còn mình đi đưa canh cho Triệu Thiên Thạc, không ngờ đêm qua lại ngủ ở thư phòng, sáng sớm Tri Thư Tri Lễ hai người không thấy người ở trong phòng, đang bối rối chuẩn bị đến thư phòng tìm tướng quân, đã thấy tướng quân ôm tiểu thư đi tới trước mặt.
"Tắm rửa cho phu nhân, để nàng nghỉ ngơi thật tốt, đừng quấy rầy đến nàng." Triệu Thiên Thạc đặt Lê Nguyệt Uyển lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, xoay người phân phó hai người Tri Thứ và Tri Lễ.
"Vâng ạ." Đợi Triệu Thiên Thạc ra khỏi phòng, Tri Thư bảo Tri Lễ đi chuẩn bị nước nóng, còn nàng tiến lên kiểm tra tình hình của tiểu thư. Cũng may trên người không có vết thương, chỉ mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lê Nguyệt Uyển ngủ một lúc thì tỉnh giữa giấc, thấy Tri Thư và Tri Lễ hai người đang hầu hạ mình tắm rửa, liền thả lỏng ngồi trong thùng tắm, tùy ý nước nóng tưới lên người.
"Đêm qua nô tỳ nên đi cùng tiểu thư đến thư phòng, tướng quân cũng sẽ không khi dễ tiểu thư!" Tri Lễ tuổi còn nhỏ, cảm xúc đều viết ở trên mặt, tức giận bất bình nói thầm.
"..." Tri Thư dùng khuỷu tay chọc Tri Lễ, ra hiệu nàng im miệng, nếu bị người bên ngoài nghe được, không biết sẽ lắm miệng như thế nào.
Tri Lễ uất ức ngậm miệng, nghĩ thầm vốn chính là vậy.
Lê Nguyệt Uyển đang ngẩn người, không nghe thấy lời hai người nói.
Nàng ngơ ngác nhìn mặt nước, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua, toàn bộ quá trình nàng đều chóng mặt lắc lư, chỉ nhớ rõ lồng ngực dày rộng phía sau, bên tai là tiếng thở gấp, cảm giác da thịt kề sát nàng vẫn còn nhớ rõ.
Lại nghĩ đến tình cảnh hoang đường sáng sớm nay, điên loan đảo phượng, trong tầm mắt, khuôn mặt Triệu Thiên Thạc trở nên mơ hồ, trong thoáng chốc như thấy hắn đang cười, ánh mắt âm thầm nhìn nàng.
Vừa nghĩ tới thịt bổng ra vào trong tiểu huyệt, nóng hổi như muốn nấu chín tiểu huyệt, đầu óc Lê Nguyệt Uyển nóng rực, lỗ tai đỏ bừng, Tri Thư còn tưởng là nước quá nóng, đang muốn thêm chút nước lạnh, bị Lê Nguyệt Uyển lên tiếng ngăn trở.
"Ta muốn nghỉ ngơi một chút, các muội đều đi ra ngoài đi." Lê Nguyệt Uyển bảo những người còn lại lui ra, trong phòng tắm ấm áp dễ chịu chỉ còn lại một mình nàng, dựa vào cạnh thùng tắm, nhắm mắt lại trong đầu đều là ánh mắt của Triệu Thiên Thạc, nhìn chằm chằm mình.
Ngâm mình xong, nàng đứng dậy lau khô cơ thể, mặc áo trong rồi nằm xuống giường, Tri Thư và Tri Lễ gọi người đổ nước đi rồi rời khỏi phòng, đứng chờ ở cửa.
Sau khi Triệu Thiên Thạc từ trong phòng Lê Nguyệt Uyển đi ra, trở về thư phòng tắm rửa một phen, mặc quần áo chỉnh tề liền tới viện Lưu Mân An tìm bà.
"Nương, sau này người không cần như vậy, sớm muộn gì người cũng được ôm cháu trai." Sao Triệu Thiên Thạc có thể không biết tâm tư của mẹ mình, chẳng phải là muốn sớm một chút ôm cháu trai sao.
Lưu Mân An nằm trên ghế phơi nắng trong sân, ma ma tiến lên bẩm báo tướng quân tới mà không hề nhúc nhích, bà biết con mình sẽ đến, đã sớm chờ hắn rồi.
"Vậy thì tốt rồi, con bớt chạy về quân doanh đi, ở bên cạnh thê tử con nhiều hơn!" Lưu lão phu nhân thảnh thơi nhẹ nhàng lắc lư quạt trên ghế nằm, kỳ thật trong lòng đã sớm vui như nở hoa!
"Còn nữa, con phải trở về phòng ngủ biết chưa! Thư phòng kia sao đủ cho hai người ngủ!" Bà buông quạt bồ hương trong tay buông lời răn dạy.
“Đã biết ạ." Triệu Thiên Thạc bất đắc dĩ, hắn biết tính tình của nương, cho dù mình không cùng phòng với Lê Nguyệt Uyển, bà nhất định sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ cùng phòng.
Quần áo Triệu Thiên Thạc mặc trước kia đã ướt đến không thể mặc lại, tùy tiện tìm một bộ áo khoác khoác lên người, quay đầu lại, thấy tay chân Lê Nguyệt Uyển cuộn lại, đang ngủ say.
Trên giường đã không thể ngủ, Triệu Thiên Thạc nhặt quần áo Lê Nguyệt Uyển bị cởi ra tối qua, lấy một bộ cho mặc nàng, ôm nàng đi ra thư phòng.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời hơi chói mắt, Lê Nguyệt Uyển ngủ nhíu nhíu mày, rụt rụt vào trong lòng Triệu Thiên Thạc.
Thư phòng cách tân phòng của hai người không xa, đi vài bước đã đến. Trong viện không có người nào, chỉ có hai người Tri Thư và Tri Lễ vội vàng hấp tấp chạy tới. Trông thấy Lê Nguyệt Uyển vùi trong ngực Triệu Thiên Thạc, lúc này mới an tâm, cúi đầu an tĩnh đi theo phía sau.
Tối qua Lê Nguyệt Uyển để hai người nghỉ ngơi trước, còn mình đi đưa canh cho Triệu Thiên Thạc, không ngờ đêm qua lại ngủ ở thư phòng, sáng sớm Tri Thư Tri Lễ hai người không thấy người ở trong phòng, đang bối rối chuẩn bị đến thư phòng tìm tướng quân, đã thấy tướng quân ôm tiểu thư đi tới trước mặt.
"Tắm rửa cho phu nhân, để nàng nghỉ ngơi thật tốt, đừng quấy rầy đến nàng." Triệu Thiên Thạc đặt Lê Nguyệt Uyển lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, xoay người phân phó hai người Tri Thứ và Tri Lễ.
"Vâng ạ." Đợi Triệu Thiên Thạc ra khỏi phòng, Tri Thư bảo Tri Lễ đi chuẩn bị nước nóng, còn nàng tiến lên kiểm tra tình hình của tiểu thư. Cũng may trên người không có vết thương, chỉ mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Lê Nguyệt Uyển ngủ một lúc thì tỉnh giữa giấc, thấy Tri Thư và Tri Lễ hai người đang hầu hạ mình tắm rửa, liền thả lỏng ngồi trong thùng tắm, tùy ý nước nóng tưới lên người.
"Đêm qua nô tỳ nên đi cùng tiểu thư đến thư phòng, tướng quân cũng sẽ không khi dễ tiểu thư!" Tri Lễ tuổi còn nhỏ, cảm xúc đều viết ở trên mặt, tức giận bất bình nói thầm.
"..." Tri Thư dùng khuỷu tay chọc Tri Lễ, ra hiệu nàng im miệng, nếu bị người bên ngoài nghe được, không biết sẽ lắm miệng như thế nào.
Tri Lễ uất ức ngậm miệng, nghĩ thầm vốn chính là vậy.
Lê Nguyệt Uyển đang ngẩn người, không nghe thấy lời hai người nói.
Nàng ngơ ngác nhìn mặt nước, trong đầu hiện lên cảnh tượng tối qua, toàn bộ quá trình nàng đều chóng mặt lắc lư, chỉ nhớ rõ lồng ngực dày rộng phía sau, bên tai là tiếng thở gấp, cảm giác da thịt kề sát nàng vẫn còn nhớ rõ.
Lại nghĩ đến tình cảnh hoang đường sáng sớm nay, điên loan đảo phượng, trong tầm mắt, khuôn mặt Triệu Thiên Thạc trở nên mơ hồ, trong thoáng chốc như thấy hắn đang cười, ánh mắt âm thầm nhìn nàng.
Vừa nghĩ tới thịt bổng ra vào trong tiểu huyệt, nóng hổi như muốn nấu chín tiểu huyệt, đầu óc Lê Nguyệt Uyển nóng rực, lỗ tai đỏ bừng, Tri Thư còn tưởng là nước quá nóng, đang muốn thêm chút nước lạnh, bị Lê Nguyệt Uyển lên tiếng ngăn trở.
"Ta muốn nghỉ ngơi một chút, các muội đều đi ra ngoài đi." Lê Nguyệt Uyển bảo những người còn lại lui ra, trong phòng tắm ấm áp dễ chịu chỉ còn lại một mình nàng, dựa vào cạnh thùng tắm, nhắm mắt lại trong đầu đều là ánh mắt của Triệu Thiên Thạc, nhìn chằm chằm mình.
Ngâm mình xong, nàng đứng dậy lau khô cơ thể, mặc áo trong rồi nằm xuống giường, Tri Thư và Tri Lễ gọi người đổ nước đi rồi rời khỏi phòng, đứng chờ ở cửa.
Sau khi Triệu Thiên Thạc từ trong phòng Lê Nguyệt Uyển đi ra, trở về thư phòng tắm rửa một phen, mặc quần áo chỉnh tề liền tới viện Lưu Mân An tìm bà.
"Nương, sau này người không cần như vậy, sớm muộn gì người cũng được ôm cháu trai." Sao Triệu Thiên Thạc có thể không biết tâm tư của mẹ mình, chẳng phải là muốn sớm một chút ôm cháu trai sao.
Lưu Mân An nằm trên ghế phơi nắng trong sân, ma ma tiến lên bẩm báo tướng quân tới mà không hề nhúc nhích, bà biết con mình sẽ đến, đã sớm chờ hắn rồi.
"Vậy thì tốt rồi, con bớt chạy về quân doanh đi, ở bên cạnh thê tử con nhiều hơn!" Lưu lão phu nhân thảnh thơi nhẹ nhàng lắc lư quạt trên ghế nằm, kỳ thật trong lòng đã sớm vui như nở hoa!
"Còn nữa, con phải trở về phòng ngủ biết chưa! Thư phòng kia sao đủ cho hai người ngủ!" Bà buông quạt bồ hương trong tay buông lời răn dạy.
“Đã biết ạ." Triệu Thiên Thạc bất đắc dĩ, hắn biết tính tình của nương, cho dù mình không cùng phòng với Lê Nguyệt Uyển, bà nhất định sẽ nghĩ biện pháp để bọn họ cùng phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro