Còn Có Con Đây
Công Tử Ca
2024-12-23 09:55:39
Tối bạn thân đến tìm Kiều Khương, rủ đi ăn cơm tối.
Trương Đông Đao giới thiệu một chuyên gia ở nước ngoài, nhưng Kiều Hương không muốn mẹ mình phẫu thuật, nên từ chối.
Cô cắn ông hút, trong tay cầm dĩa cuốn đồ ăn: “Cậu đã vào khoa ung thư của bệnh viện bao giờ chưa? toàn người bệnh kêu khóc, người nhà cũng khóc, mẹ tớ ở đó một tuần,đêm nào tớ cũng không ngủ được.”
“Tâm lý Dì Lan vẫn rất tốt.” Trương Đông Đao nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, “Đổi thành người khác chắc đã suy sụp rồi.”
“Bà nằm viện mấy ngày, vẫn còn tìm phim để xem.” Kiều Khương cố kéo khóe miệng:
“Tớ cũng cho rằng tâm lý vững vàng, nhưng chỉ giả vờ thôi, hôm trước tớ về nhà, còn thấy mẹ trốn khóc ở trong bếp.”
“Đã gần năm mươi tuổi rồi, còn trẻ đâu, chắc hẳn mẹ cậu còn muốn nhìn cậu kết hôn sinh con, nói cho cùng cũng chỉ luyến tiếc cậu.” Trương Đông Đao nhớ đến gì đó, lại thở dài: “Thật ra Lý Hiệu Lan không nói sai, ngày tháng còn lại nên mang dì ra ngoài dạo chơi nhiều hơn.”
“Đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tớ.” Kiều Khương nhét đồ ăn vào miệng.
“Anh ta không đến tìm cậu?” Trương Đông Đao mắng: “Cái tên ngốc này còn không biết tìm người ở đâu hay sao?”
“Cuối cùng cậu tìm tớ ăn cơm, hay là khuyên tớ với anh ta quay lại?”
Kiều Khương ném dĩa, sắc mặt khó chịu mà nhìn bạn cô: “Cậu nhìn tớ giống người thiếu đàn ông không?”
“Lý Hiệu Lan khá tốt, tớ nói thật, không có tên nào khống chế được cậu, anh ta cũng coi như một bạn trai tốt, chỉ là ngày đó nói sai vài lời, cậu cũng không thể phủ nhận chỉ vì việc đó mà chia tay.”
“Mai tớ đưa mẹ ra ngoài chơi, có muốn đi cùng không?”
Kiều Khương cầm di động đứng lên: “Đi thì nhớ nhắn tin, đi đây.”
Trương Đông Đao giữ chặt tay cô: “Được được được, không nhắc tới anh ta, tớ còn chưa ăn xong, chờ một lát.”
Kiều Khương từ xoang mũi “Hừ” một tiếng, ngồi xuống.
“Ngày mai đi đâu chơi?” Trương Đông Đao hỏi.
“Vườn trái cây” Kiều Khương bấm mở một trang web đưa sang:
“Trên núi, cách đây rất gần, mẹ tớ thích hái quả, có đi không?”
“Đi đi đi.” Trương Đông Đao cười đến mức mắt sáng như sao, chọc chọc cô hỏi: “Có thể gọi anh ấy đi cùng không?”
“Còn chưa chia tay à?” Kiều Khương ngắt quả nho ném vào trong miệng.
“Đi chứ, đi chúng tớ mới không chia tay.” Trương Đông Đao nói với dáng vẻ cô gái hạnh phúc: “Hôm trước anh ấy hỏi mình thích đi nước nào chơi, tớ cảm thấy chắc là muốn cầu hôn.”
Kiều Khương cười lạnh một tiếng, không đánh giá gì thêm.
///
Lên núi bắt người rồi chị em ơi =))))
Trương Đông Đao giới thiệu một chuyên gia ở nước ngoài, nhưng Kiều Hương không muốn mẹ mình phẫu thuật, nên từ chối.
Cô cắn ông hút, trong tay cầm dĩa cuốn đồ ăn: “Cậu đã vào khoa ung thư của bệnh viện bao giờ chưa? toàn người bệnh kêu khóc, người nhà cũng khóc, mẹ tớ ở đó một tuần,đêm nào tớ cũng không ngủ được.”
“Tâm lý Dì Lan vẫn rất tốt.” Trương Đông Đao nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, “Đổi thành người khác chắc đã suy sụp rồi.”
“Bà nằm viện mấy ngày, vẫn còn tìm phim để xem.” Kiều Khương cố kéo khóe miệng:
“Tớ cũng cho rằng tâm lý vững vàng, nhưng chỉ giả vờ thôi, hôm trước tớ về nhà, còn thấy mẹ trốn khóc ở trong bếp.”
“Đã gần năm mươi tuổi rồi, còn trẻ đâu, chắc hẳn mẹ cậu còn muốn nhìn cậu kết hôn sinh con, nói cho cùng cũng chỉ luyến tiếc cậu.” Trương Đông Đao nhớ đến gì đó, lại thở dài: “Thật ra Lý Hiệu Lan không nói sai, ngày tháng còn lại nên mang dì ra ngoài dạo chơi nhiều hơn.”
“Đừng nhắc đến tên anh ta trước mặt tớ.” Kiều Khương nhét đồ ăn vào miệng.
“Anh ta không đến tìm cậu?” Trương Đông Đao mắng: “Cái tên ngốc này còn không biết tìm người ở đâu hay sao?”
“Cuối cùng cậu tìm tớ ăn cơm, hay là khuyên tớ với anh ta quay lại?”
Kiều Khương ném dĩa, sắc mặt khó chịu mà nhìn bạn cô: “Cậu nhìn tớ giống người thiếu đàn ông không?”
“Lý Hiệu Lan khá tốt, tớ nói thật, không có tên nào khống chế được cậu, anh ta cũng coi như một bạn trai tốt, chỉ là ngày đó nói sai vài lời, cậu cũng không thể phủ nhận chỉ vì việc đó mà chia tay.”
“Mai tớ đưa mẹ ra ngoài chơi, có muốn đi cùng không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Khương cầm di động đứng lên: “Đi thì nhớ nhắn tin, đi đây.”
Trương Đông Đao giữ chặt tay cô: “Được được được, không nhắc tới anh ta, tớ còn chưa ăn xong, chờ một lát.”
Kiều Khương từ xoang mũi “Hừ” một tiếng, ngồi xuống.
“Ngày mai đi đâu chơi?” Trương Đông Đao hỏi.
“Vườn trái cây” Kiều Khương bấm mở một trang web đưa sang:
“Trên núi, cách đây rất gần, mẹ tớ thích hái quả, có đi không?”
“Đi đi đi.” Trương Đông Đao cười đến mức mắt sáng như sao, chọc chọc cô hỏi: “Có thể gọi anh ấy đi cùng không?”
“Còn chưa chia tay à?” Kiều Khương ngắt quả nho ném vào trong miệng.
“Đi chứ, đi chúng tớ mới không chia tay.” Trương Đông Đao nói với dáng vẻ cô gái hạnh phúc: “Hôm trước anh ấy hỏi mình thích đi nước nào chơi, tớ cảm thấy chắc là muốn cầu hôn.”
Kiều Khương cười lạnh một tiếng, không đánh giá gì thêm.
///
Lên núi bắt người rồi chị em ơi =))))
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro