Quản Miệng Cho...
Công Tử Ca
2024-12-23 09:55:39
Nghe nói muốn lên núi chơi, Cao Kim Lan mang theo mấy lọ thuốc đuổi muỗi, Kiều Khương có làn da nhạy cảm, từ nhỏ đã hút muỗi, trước khi ra cửa bà đã xịt rất nhiều. Làm cho Kiều Khương nhăn tít mũi: “Con chẳng ngửi thấy mùi nước hoa của mình nữa.”
“Con muốn bị muỗi đốt hay muốn ngửi mùi nước hoa?” Cao Kim Lan ngồi trên xe lại xịt cho cô lần nữa: “Trên núi lắm sâu bọ.”
Kiều Khương lấy nước hoa xịt lên hai cần cổ: “Con mặc áo dài tay rồi.”
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần sooc bò, chân đeo đôi giày thể thao màu trắng, nhìn nhàn nhã thanh xuân. Cao Kim Lan liếc mắt đánh giá: “Con nên thường xuyên mặc như này, đẹp.”
Kiều Khương quay sang nhìn bà nháy nháy mắt: “Con mặc gì mà khó nhìn?”
“Rồi rồi, mặc gì cũng đẹp.” Cao Kim Lan lấy di động ra giơ lên chụp ảnh: “Mẹ chụp cho con một tấm.”
Kiều Khương lấy kính râm từ trong túi đeo lên, cần cổ thon dài có một sợi dây truyền tinh tế sáng lấp lánh, làm cho làn da trắng càng thêm lóa mắt, cô khởi động xe, sườn mặt như một minh tinh điện ảnh, khí chất rõ ràng, gương mặt mỹ miều.
Cao Kim Lan chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.
“Đăng lên rồi?” Kiều Khương vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
“Ừm” Cao Kim Lan nhìn nhìn, mặt cười tủm tỉm: ” Mấy cô dì của con đều bàn tán, hỏi mẹ xem bao giờ có rượu mừng đây này.”
Chia tay còn rượu mừng cái rắm.
Ngón tay trỏ Kiều Khương đẩy đẩy kính râm, không nói gì.
Cao Kim Lan thấy cô không nói gì, hỏi: “Các con nghĩ sao, tính bao giờ kết hôn?”
“Chờ thời gian nữa.” Kiều Khương nói dối như không muốn quan tâm: “Sang năm lại bàn.”
Có thể kéo dài thêm một năm thì một năm.
Trương Đông Đao đã sớm đến, cùng bạn trai ngồi trên xe tắm gió điều hòa.
Thấy xe Kiều Khương chạy về phía này, cô nàng mở cửa sổ phất phất tay, ý bảo cô dừng bên cạnh. Kiều Khương dừng xe, trước khi xuống lấy mũ le đội lên đầu:
“Còn phải đi lên nữa?”
“Ừm. Chắc đi tầm mười phút.”
Trương Đông Đao nói xong chào hỏi với Cao Kim Lan, lấy một chiếc ô che nắng đứng bên cạnh bà: ‘Dì Lan, chúng ta đi dù.”
“Phơi nắng cũng không sao.” Cao Kim Lan cười hỏi cô nàng:
“Hôm nay cháu được nghỉ à?”
“Đúng ạ, đúng lúc không có việc gì, nên lôi cả bạn trai đi chơi.”
Trương Đông Đao quay đầu lại nhìn Trình Tất Dự: “Anh cầm cái túi trong xe lên đây, mang lên núi ăn.”
“Con muốn bị muỗi đốt hay muốn ngửi mùi nước hoa?” Cao Kim Lan ngồi trên xe lại xịt cho cô lần nữa: “Trên núi lắm sâu bọ.”
Kiều Khương lấy nước hoa xịt lên hai cần cổ: “Con mặc áo dài tay rồi.”
Hôm nay cô mặc áo sơ mi trắng, bên dưới là quần sooc bò, chân đeo đôi giày thể thao màu trắng, nhìn nhàn nhã thanh xuân. Cao Kim Lan liếc mắt đánh giá: “Con nên thường xuyên mặc như này, đẹp.”
Kiều Khương quay sang nhìn bà nháy nháy mắt: “Con mặc gì mà khó nhìn?”
“Rồi rồi, mặc gì cũng đẹp.” Cao Kim Lan lấy di động ra giơ lên chụp ảnh: “Mẹ chụp cho con một tấm.”
Kiều Khương lấy kính râm từ trong túi đeo lên, cần cổ thon dài có một sợi dây truyền tinh tế sáng lấp lánh, làm cho làn da trắng càng thêm lóa mắt, cô khởi động xe, sườn mặt như một minh tinh điện ảnh, khí chất rõ ràng, gương mặt mỹ miều.
Cao Kim Lan chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.
“Đăng lên rồi?” Kiều Khương vừa lái xe vừa thuận miệng hỏi.
“Ừm” Cao Kim Lan nhìn nhìn, mặt cười tủm tỉm: ” Mấy cô dì của con đều bàn tán, hỏi mẹ xem bao giờ có rượu mừng đây này.”
Chia tay còn rượu mừng cái rắm.
Ngón tay trỏ Kiều Khương đẩy đẩy kính râm, không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cao Kim Lan thấy cô không nói gì, hỏi: “Các con nghĩ sao, tính bao giờ kết hôn?”
“Chờ thời gian nữa.” Kiều Khương nói dối như không muốn quan tâm: “Sang năm lại bàn.”
Có thể kéo dài thêm một năm thì một năm.
Trương Đông Đao đã sớm đến, cùng bạn trai ngồi trên xe tắm gió điều hòa.
Thấy xe Kiều Khương chạy về phía này, cô nàng mở cửa sổ phất phất tay, ý bảo cô dừng bên cạnh. Kiều Khương dừng xe, trước khi xuống lấy mũ le đội lên đầu:
“Còn phải đi lên nữa?”
“Ừm. Chắc đi tầm mười phút.”
Trương Đông Đao nói xong chào hỏi với Cao Kim Lan, lấy một chiếc ô che nắng đứng bên cạnh bà: ‘Dì Lan, chúng ta đi dù.”
“Phơi nắng cũng không sao.” Cao Kim Lan cười hỏi cô nàng:
“Hôm nay cháu được nghỉ à?”
“Đúng ạ, đúng lúc không có việc gì, nên lôi cả bạn trai đi chơi.”
Trương Đông Đao quay đầu lại nhìn Trình Tất Dự: “Anh cầm cái túi trong xe lên đây, mang lên núi ăn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro