Gả Sai Vọng Tộc, Cao Môn Chủ Mẫu Thật Khó Khăn
Thổ Huyết Nhận...
2024-10-09 19:20:01
Trong lòng Kỷ Sơ Hạc cũng đang rỉ máu!
Như thế nào lại là thứ quý giá như thế!
Tất cả đều lợi cho Cảnh thị!
Đột nhiên, một con gà chạy ra, cánh khẽ vỗ, bay qua đỉnh đầu của mọi người, vừa vặn rơi vào vài tấm gấm Tứ Xuyên bên kia.
Sắc mặt Cảnh thị nhất thời đại biến!
“Người tới! Bắt lấy con gà này cho ta! Nhẹ nhàng một chút! Đừng làm hư gấm Tứ Xuyên của ta!”
Bọn hạ nhân thận trọng tới gần mà gà cũng phát giác ra, chân cào hai lần lên gấm Tứ Xuyên quý báu.
Cảnh thị lập tức gấp đến độ dậm chân!
Ánh mắt nhìn chằm chằm con gà, hận không thể lập tức giết, cho vào nồi nấu!
Bọn hạ nhân nhào tới, gà chấn kinh bay sang một bên, vừa bay ra khỏi chỗ gấm Tứ Xuyên, bọn hạ nhân liền chen chúc đem gà đè xuống.
Cảnh thị vội vàng chạy về phía gấm Tứ Xuyên kia, đau lòng nhìn vào chỗ bị gà cào xước.
“Giết! Đem con gà này giết cho ta!”
“Mẫu thân!”Kỷ Thanh Viễn hờn dỗi mở tiếng.
Thẩm Thừa Cảnh cũng hổ thẹn cúi đầu.
Con gà này chính là lễ vật lại mặt mà bọn hắn đem tới.
Cảnh thị lúc này mới nhớ tới lai lịch của con gà, suy nghĩ nhất thời trong lòng liền cuồn cuộn.
Nhìn một cái, đây chính là nữ nhi của nàng muốn gả cho cái hàn môn keo kiệt! Lễ lại mặt cho nàng một con gà!
Nhìn lại Kỷ Sơ Hạc trở về đem những cái gì!
Những này vốn đều phải dành cho nữ nhi của nàng a!
Cái gì mà vương phủ không bằng Thẩm gia, đây là lời nói của một tên điên!
Nàng quả thực muốn đánh chết nghịch nữ này!
Vì vụ hôn nhân này, nàng bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, kết quả là lại làm cho Kỷ Sơ Hạc nhận không một món hời lớn.
“Phu nhân, còn giết con gà này sao?”Hạ nhân nhỏ giọng hỏi thăm.
“Giết!”Cảnh thị nổi nóng, nào còn chú ý đến việc lấy mặt mũi cho Kỷ Thanh Viễn.
Trong mắt Kỷ Thanh Viẽn rưng rưng, trong lòng trào ra một tia ủy khuất, quay đầu trừng mắt về phía Kỷ Sơ Hạc.
“Kỷ Sơ Hạc, ngươi không nên đắc ý, coi là cầm chút đồ tốt được ban thưởng của vương phủ về liền có thể diện, những vật này vốn nên thuộc về ta!”
“Thẩm phu nhân nên ăn nói cẩn thận! Đêm đại hôn đó, từ Thẩm phủ bên kia truyền đến tin tức ngươi đã cùng Thẩm công tử động phòng thì vương phủ đều cùng ngươi đã không có chút quan hệ! Vương phi là xem tại mặt mũi của thế tử phu nhân mới chuẩn bị những lễ lại mặt này. Xem như ngươi gả vào vương phủ, Vương phi cũng chưa chắc chuẩn bị cho ngươi những lễ vật này, còn phải xem ngươi có đủ tư cách hay không!”Thanh La nghiêm nghị nói to.
Người trong vương phủ, cho dù một cái hạ nhân cũng là người mà Kỷ phủ không dám tùy tiện đắc tội.
Sắc mặt Kỷ Thanh Viễn càng thêm khó coi, những lời này, nàng không có cách nào phản bác.
Từ thời khắc nàng ta bắt đầu đổi gả liền đã đắc tội với vương phủ.
Nhưng nàng không hối hận!
“Tốt! Ta không cùng các ngươi tranh luận nữa! Kỷ Sơ Hạc, ngươi đem đồ vật cho ta!”Kỷ Thanh Viễn nhìn chằm chằm vào Kỷ Sơ Hạc.
“Ta thiếu muội muội thứ gì sao?”Kỷ Sơ Hạc một mặt không hiểu hỏi lại.
“Ngươi còn dám giả ngu! Hai chúng ta gả nhầm, đồ cưới cũng nhấc nhấc, ngươi không nên đem đồ cưới của ta trả lại sao? Đồ cưới của ngươi, ta động đều không động đến, ngươi tùy thời có thể đi lấy trở về!”Kỷ Thanh Viễn trực tiếp làm rõ.
Mấy ngày nay Cảnh thị đều đang tức giận Kỷ Thanh Viễn khư khư cố chấp gan to bằng trời đổi gả cũng không có nghĩ đến đồ cưới.
Lúc này, hai chữ đồ cưới giống như hung hăng đánh vào lòng Cảnh thị một cái nặng! Ngực càng là một trận cay đau nhức kém một chút không có phun ra mọi ngụm máu.
Không để Cảnh thị cũng mở miệng nói thêm vào, Kỷ Sơ Hạc lập tức nói trước: “Mang đồ cưới tới vương phủ không phải là dành cho nữ nhi gả vào vương phủ sao? Lúc ấy, thời điểm mẫu thân chuẩn bị đồ cưới, còn không chỉ một lần đề cập qua, vương phủ không thể so với người bình thường, đồ cưới không thể thiếu đi được để tránh để cho người ta cảm thấy chưa đủ coi trọng vương phủ. Mẫu thân, ngươi nói có đúng hay không?”
Khuôn mặt Cảnh thị lập tức vàng như đất.
“Kỷ Sơ Hạc, ngươi còn muốn mặt mũi hay không! Kia là mẫu thân cho ta......”Kỷ Thanh Viễn lớn tiếng phản bác.
“Ngươi im ngay!”Cảnh thị vội vàng quát, sợ miệng Kỷ Thanh Viễn lại không che đậy mà nói ra lời gì đến!
Người bên cạnh vương phi vẫn còn ở nơi này hóng chuyện a!
Kỷ Thanh Viễn ủy khuất nhìn về phía mẫu thân, nước mắt rốt cuộc không khống chế được rơi xuống.
“Mẫu thân, đồ cưới đã mang tới vương phủ, đúng như muội muội đã nói đồ cưới vẫn là do nàng muốn ta trả lại, người cần phải theo ta cùng nhau đi một chuyến vương phủ ở trước mặt Vương phi nói rõ ràng, loại chuyện này ta không dám tự tiện làm chủ.”
Cổ họng Cảnh thị khô khan, gian nan nuốt một chút nước bọt: “Sơ Hạc nói không saiđã mang đồ cưới đến vương phủ thì chính là cho nữ nhi gả vào vương phủ.”
“Mẫu thân!”Kỷ Thanh Viễn hô to một tiếng.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Thanh âm của Cảnh thị càng lớn còn mang theo một tia uy hiếp.
Chuyện gả nhầm, vương phủ không truy cứu, các nàng liền đã thắp hương cầu nguyện rồi.
Còn dám đi lấy lại ngày cưới!
Đầu óc nàng bị lừa đá sao?
Kỷ Thanh Viễn cứng ngắc rốt cục mềm nhũn xuống.
Ánh mắt nhìn Kỷ Sơ Hạc hận không thể đem nàng tháo thành tám khối!
Kiếp trước, chính là Kỷ Sơ Hạc ngăn cản con đường của nàng.
Rõ ràng người mà Thẩm lang một mực thích là nàng, nàng cùng thẩm lang thật vất vả mới đến được với nha, đều do Kỷ Sơ Hạc ghen ghét nàng, vạch trần thân phận của nàng, hại chết nàng!
Nàng cùng Kỷ Sơ Hạc có thù không đội trời chung!
“Muội muội, ngươi mặc dù gả đến hàn môn nghèo kiết hũ lậu Thẩm phủ, nhưng vẫn là có sáu mươi rương đồ cưới, cũng là do mẫu thân chuẩn bị tỉ mỉ sẽ có thể tiếp tế Thẩm phủ, thời gian cũng không quá chênh lệch.”Kỷ Sơ Hạc lại lấy dao vô hình đâm trái tim.
Thời điểm, Thẩm Thừa Cảnh nghe nói nghèo kiết hủ lậu loại hình dung này, tay âm thầm nắm thành quyền, thân thể đều run rẩy.
Kỷ Thanh Viễn không có chút nào phát giác sự khác thường của hắn.
Nàng chưa hề tiếp xúc với Thẩm Thừa Cảnh nghèo kiết hủ lậu.
Gặp lại Thẩm Thừa Cảnh, là Thẩm Thừa Cảnh đang đứng trên thời điểm đỉnh cao nhất của cuộc đời haens, mà lại bởi vì nàng là ánh trăng sáng trong lòng của hắn không thể xóa đi nên sẽ cho đi tất cả, cũng là vì nàng tiêu tiền như nước yêu thương như châu như bảo.
Kỷ thanh viện ngây thơ coi là nàng chỉ cần chờ một thời gian liền sẽ vượt qua những tháng ngày đó.
Cảnh thị hít sâu một hơi, hưng phấn khi nhận được lễ lại mặt quý giá dần dần lui xuống, thay vào đó là từng đợt chua xót giống như là thuỷ triều.
Về sau, nữ nhi của nàng còn lấy cái gì để so với Kỷ Sơ Hạc đây?
So kém, vĩnh viễn cũng so kém.
Để nàng tận mắt nhìn cuộc sống của Kỷ Sơ Hạc trôi qua so với nàng nữ nhi tốt, thật sự thì so với lăng trì nàng còn khó chịu hơn!
“Mẫu thân, ta còn có một chuyện muốn thương nghị cùng ngươi , ta ở trong rương đồ cưới phát hiện của hồi môn cũ vương phủ có giấy tờ bán thân của hạ nhân, người cùng vật chết không giống nhau, người có ý nghĩ của mình, dù cho ta lưu bọn hắn lại bên người, bọn hắn nếu không phải thành thật với ta tất nhiên sẽ sinh ra hai lòng. Hôm nay trước khi trở về, ta đã hỏi qua ý kiến của bọn hắn, bọn hắn không nguyện ý ở lại vương phủ mà nguyện ý về Kỷ phủ.”Kỷ Sơ Hạc mở miệng lần nữa.
Kỷ Thanh Viễn đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên.
Người của Kỷ Sơ Hạc đang nằm trong tay của nàng!
Kỷ Sơ Hạc cùng hai người này tình cảm vô cùng tốt, nàng rốt cục có thể nắm được Kỷ Sơ Hạc!
Cảnh thị đang muốn từ trong tay Kỷ Sơ Hạc lấy được giấy tờ bán thân thì nàng đột nhiên rút về tay.
Sắc mặt Cảnh thị cứng đờ, nhíu mày nhìn vào Kỷ Sơ Hạc.
Nàng có chút không biết Kỷ Sơ Hạc muốn gì!
Chẳng lẽ, trước kia ở trước mặt nàng dịu dàng ngoan ngoãn đều là giả?
“Mẫu thân, những người này vừa đi, bên cạnh ta liền không có ai, đường đường thế tử phu nhân, liền đến nha hoàn hồi môn đều không có thì sẽ bị người chế giễu.”Kỷ Sơ Hạc nói ra ý của mình.
“Ngươi nhìn xem, ta lại quên cái này! Sơ Hạc, hôm nay ngươi ngay tại phủ chọn lại mấy nha hoàn gã sai vặt mang về vương phủ làm của hồi môn.”Cảnh thị hào phóng đáp lại.
Như thế nào lại là thứ quý giá như thế!
Tất cả đều lợi cho Cảnh thị!
Đột nhiên, một con gà chạy ra, cánh khẽ vỗ, bay qua đỉnh đầu của mọi người, vừa vặn rơi vào vài tấm gấm Tứ Xuyên bên kia.
Sắc mặt Cảnh thị nhất thời đại biến!
“Người tới! Bắt lấy con gà này cho ta! Nhẹ nhàng một chút! Đừng làm hư gấm Tứ Xuyên của ta!”
Bọn hạ nhân thận trọng tới gần mà gà cũng phát giác ra, chân cào hai lần lên gấm Tứ Xuyên quý báu.
Cảnh thị lập tức gấp đến độ dậm chân!
Ánh mắt nhìn chằm chằm con gà, hận không thể lập tức giết, cho vào nồi nấu!
Bọn hạ nhân nhào tới, gà chấn kinh bay sang một bên, vừa bay ra khỏi chỗ gấm Tứ Xuyên, bọn hạ nhân liền chen chúc đem gà đè xuống.
Cảnh thị vội vàng chạy về phía gấm Tứ Xuyên kia, đau lòng nhìn vào chỗ bị gà cào xước.
“Giết! Đem con gà này giết cho ta!”
“Mẫu thân!”Kỷ Thanh Viễn hờn dỗi mở tiếng.
Thẩm Thừa Cảnh cũng hổ thẹn cúi đầu.
Con gà này chính là lễ vật lại mặt mà bọn hắn đem tới.
Cảnh thị lúc này mới nhớ tới lai lịch của con gà, suy nghĩ nhất thời trong lòng liền cuồn cuộn.
Nhìn một cái, đây chính là nữ nhi của nàng muốn gả cho cái hàn môn keo kiệt! Lễ lại mặt cho nàng một con gà!
Nhìn lại Kỷ Sơ Hạc trở về đem những cái gì!
Những này vốn đều phải dành cho nữ nhi của nàng a!
Cái gì mà vương phủ không bằng Thẩm gia, đây là lời nói của một tên điên!
Nàng quả thực muốn đánh chết nghịch nữ này!
Vì vụ hôn nhân này, nàng bỏ ra nhiều tâm huyết như vậy, kết quả là lại làm cho Kỷ Sơ Hạc nhận không một món hời lớn.
“Phu nhân, còn giết con gà này sao?”Hạ nhân nhỏ giọng hỏi thăm.
“Giết!”Cảnh thị nổi nóng, nào còn chú ý đến việc lấy mặt mũi cho Kỷ Thanh Viễn.
Trong mắt Kỷ Thanh Viẽn rưng rưng, trong lòng trào ra một tia ủy khuất, quay đầu trừng mắt về phía Kỷ Sơ Hạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Kỷ Sơ Hạc, ngươi không nên đắc ý, coi là cầm chút đồ tốt được ban thưởng của vương phủ về liền có thể diện, những vật này vốn nên thuộc về ta!”
“Thẩm phu nhân nên ăn nói cẩn thận! Đêm đại hôn đó, từ Thẩm phủ bên kia truyền đến tin tức ngươi đã cùng Thẩm công tử động phòng thì vương phủ đều cùng ngươi đã không có chút quan hệ! Vương phi là xem tại mặt mũi của thế tử phu nhân mới chuẩn bị những lễ lại mặt này. Xem như ngươi gả vào vương phủ, Vương phi cũng chưa chắc chuẩn bị cho ngươi những lễ vật này, còn phải xem ngươi có đủ tư cách hay không!”Thanh La nghiêm nghị nói to.
Người trong vương phủ, cho dù một cái hạ nhân cũng là người mà Kỷ phủ không dám tùy tiện đắc tội.
Sắc mặt Kỷ Thanh Viễn càng thêm khó coi, những lời này, nàng không có cách nào phản bác.
Từ thời khắc nàng ta bắt đầu đổi gả liền đã đắc tội với vương phủ.
Nhưng nàng không hối hận!
“Tốt! Ta không cùng các ngươi tranh luận nữa! Kỷ Sơ Hạc, ngươi đem đồ vật cho ta!”Kỷ Thanh Viễn nhìn chằm chằm vào Kỷ Sơ Hạc.
“Ta thiếu muội muội thứ gì sao?”Kỷ Sơ Hạc một mặt không hiểu hỏi lại.
“Ngươi còn dám giả ngu! Hai chúng ta gả nhầm, đồ cưới cũng nhấc nhấc, ngươi không nên đem đồ cưới của ta trả lại sao? Đồ cưới của ngươi, ta động đều không động đến, ngươi tùy thời có thể đi lấy trở về!”Kỷ Thanh Viễn trực tiếp làm rõ.
Mấy ngày nay Cảnh thị đều đang tức giận Kỷ Thanh Viễn khư khư cố chấp gan to bằng trời đổi gả cũng không có nghĩ đến đồ cưới.
Lúc này, hai chữ đồ cưới giống như hung hăng đánh vào lòng Cảnh thị một cái nặng! Ngực càng là một trận cay đau nhức kém một chút không có phun ra mọi ngụm máu.
Không để Cảnh thị cũng mở miệng nói thêm vào, Kỷ Sơ Hạc lập tức nói trước: “Mang đồ cưới tới vương phủ không phải là dành cho nữ nhi gả vào vương phủ sao? Lúc ấy, thời điểm mẫu thân chuẩn bị đồ cưới, còn không chỉ một lần đề cập qua, vương phủ không thể so với người bình thường, đồ cưới không thể thiếu đi được để tránh để cho người ta cảm thấy chưa đủ coi trọng vương phủ. Mẫu thân, ngươi nói có đúng hay không?”
Khuôn mặt Cảnh thị lập tức vàng như đất.
“Kỷ Sơ Hạc, ngươi còn muốn mặt mũi hay không! Kia là mẫu thân cho ta......”Kỷ Thanh Viễn lớn tiếng phản bác.
“Ngươi im ngay!”Cảnh thị vội vàng quát, sợ miệng Kỷ Thanh Viễn lại không che đậy mà nói ra lời gì đến!
Người bên cạnh vương phi vẫn còn ở nơi này hóng chuyện a!
Kỷ Thanh Viễn ủy khuất nhìn về phía mẫu thân, nước mắt rốt cuộc không khống chế được rơi xuống.
“Mẫu thân, đồ cưới đã mang tới vương phủ, đúng như muội muội đã nói đồ cưới vẫn là do nàng muốn ta trả lại, người cần phải theo ta cùng nhau đi một chuyến vương phủ ở trước mặt Vương phi nói rõ ràng, loại chuyện này ta không dám tự tiện làm chủ.”
Cổ họng Cảnh thị khô khan, gian nan nuốt một chút nước bọt: “Sơ Hạc nói không saiđã mang đồ cưới đến vương phủ thì chính là cho nữ nhi gả vào vương phủ.”
“Mẫu thân!”Kỷ Thanh Viễn hô to một tiếng.
“Ngươi câm miệng cho ta!” Thanh âm của Cảnh thị càng lớn còn mang theo một tia uy hiếp.
Chuyện gả nhầm, vương phủ không truy cứu, các nàng liền đã thắp hương cầu nguyện rồi.
Còn dám đi lấy lại ngày cưới!
Đầu óc nàng bị lừa đá sao?
Kỷ Thanh Viễn cứng ngắc rốt cục mềm nhũn xuống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ánh mắt nhìn Kỷ Sơ Hạc hận không thể đem nàng tháo thành tám khối!
Kiếp trước, chính là Kỷ Sơ Hạc ngăn cản con đường của nàng.
Rõ ràng người mà Thẩm lang một mực thích là nàng, nàng cùng thẩm lang thật vất vả mới đến được với nha, đều do Kỷ Sơ Hạc ghen ghét nàng, vạch trần thân phận của nàng, hại chết nàng!
Nàng cùng Kỷ Sơ Hạc có thù không đội trời chung!
“Muội muội, ngươi mặc dù gả đến hàn môn nghèo kiết hũ lậu Thẩm phủ, nhưng vẫn là có sáu mươi rương đồ cưới, cũng là do mẫu thân chuẩn bị tỉ mỉ sẽ có thể tiếp tế Thẩm phủ, thời gian cũng không quá chênh lệch.”Kỷ Sơ Hạc lại lấy dao vô hình đâm trái tim.
Thời điểm, Thẩm Thừa Cảnh nghe nói nghèo kiết hủ lậu loại hình dung này, tay âm thầm nắm thành quyền, thân thể đều run rẩy.
Kỷ Thanh Viễn không có chút nào phát giác sự khác thường của hắn.
Nàng chưa hề tiếp xúc với Thẩm Thừa Cảnh nghèo kiết hủ lậu.
Gặp lại Thẩm Thừa Cảnh, là Thẩm Thừa Cảnh đang đứng trên thời điểm đỉnh cao nhất của cuộc đời haens, mà lại bởi vì nàng là ánh trăng sáng trong lòng của hắn không thể xóa đi nên sẽ cho đi tất cả, cũng là vì nàng tiêu tiền như nước yêu thương như châu như bảo.
Kỷ thanh viện ngây thơ coi là nàng chỉ cần chờ một thời gian liền sẽ vượt qua những tháng ngày đó.
Cảnh thị hít sâu một hơi, hưng phấn khi nhận được lễ lại mặt quý giá dần dần lui xuống, thay vào đó là từng đợt chua xót giống như là thuỷ triều.
Về sau, nữ nhi của nàng còn lấy cái gì để so với Kỷ Sơ Hạc đây?
So kém, vĩnh viễn cũng so kém.
Để nàng tận mắt nhìn cuộc sống của Kỷ Sơ Hạc trôi qua so với nàng nữ nhi tốt, thật sự thì so với lăng trì nàng còn khó chịu hơn!
“Mẫu thân, ta còn có một chuyện muốn thương nghị cùng ngươi , ta ở trong rương đồ cưới phát hiện của hồi môn cũ vương phủ có giấy tờ bán thân của hạ nhân, người cùng vật chết không giống nhau, người có ý nghĩ của mình, dù cho ta lưu bọn hắn lại bên người, bọn hắn nếu không phải thành thật với ta tất nhiên sẽ sinh ra hai lòng. Hôm nay trước khi trở về, ta đã hỏi qua ý kiến của bọn hắn, bọn hắn không nguyện ý ở lại vương phủ mà nguyện ý về Kỷ phủ.”Kỷ Sơ Hạc mở miệng lần nữa.
Kỷ Thanh Viễn đột nhiên nhớ tới cái gì, ánh mắt sáng lên.
Người của Kỷ Sơ Hạc đang nằm trong tay của nàng!
Kỷ Sơ Hạc cùng hai người này tình cảm vô cùng tốt, nàng rốt cục có thể nắm được Kỷ Sơ Hạc!
Cảnh thị đang muốn từ trong tay Kỷ Sơ Hạc lấy được giấy tờ bán thân thì nàng đột nhiên rút về tay.
Sắc mặt Cảnh thị cứng đờ, nhíu mày nhìn vào Kỷ Sơ Hạc.
Nàng có chút không biết Kỷ Sơ Hạc muốn gì!
Chẳng lẽ, trước kia ở trước mặt nàng dịu dàng ngoan ngoãn đều là giả?
“Mẫu thân, những người này vừa đi, bên cạnh ta liền không có ai, đường đường thế tử phu nhân, liền đến nha hoàn hồi môn đều không có thì sẽ bị người chế giễu.”Kỷ Sơ Hạc nói ra ý của mình.
“Ngươi nhìn xem, ta lại quên cái này! Sơ Hạc, hôm nay ngươi ngay tại phủ chọn lại mấy nha hoàn gã sai vặt mang về vương phủ làm của hồi môn.”Cảnh thị hào phóng đáp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro