Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Ăn Một Bữa Thịn...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Khương Xán còn chưa kịp đưa ra ý kiến về đề nghị này thì đã bị Cố Mãng kéo ra khỏi nhà.
Trên đường đi, cô không nói một lời, trong đầu nhanh chóng tính toán xem chút tiền lương của mình sẽ đủ để ăn món gì.
Cô lén nhìn sang Cố Mãng một cái, cuộc sống của anh luôn luôn sống trong cảnh nghèo khổ bần hàn, hẳn là không biết ở Giang Châu có quán cơm nào đâu nhỉ?
Với mức độ tiêu dùng của anh thì nói không chừng một quán nhỏ bên đường cũng đủ khiến anh hài lòng.
Hơn nữa có một số tiệm cơm vẫn có món chính ăn không không giới hạn, chắc chắn đủ cho anh ta ăn no nê.
Khương Xán cúi đầu, mím môi khẽ cười.
Những ngày tháng kết hôn này cô luôn ăn uống tiết kiệm, bình thường nấu ăn cũng lựa các loại rau củ rẻ tiền mua về nấu. Nhưng trước đây cô đã từng nghe một người giúp việc lâu năm trong nhà họ Khương kể lại rằng điều đáng sợ nhất đối với thời gian mà các cặp vợ chồng trẻ khi sống chung là tình cảm dần nhạt phai, cứ cách ba đến năm ngày là lại ra ngoài hẹn hò lãng mạn một, điều này rất có ích cho tình cảm.
Vậy thì……..hôm nay cứ dứt khoát mời anh ấy ra ngoài ăn cơm một bữa là được rồi.
Tuy nhiên, khi Khương Xán vừa ngước đầu lên thì nhận ra rằng mình đã đi theo Cố Mãng đến con phố sầm uất nhất rồi dừng lại ở lối vào của khách sạn Emgrand!
“Nhà hàng này nhé.” Lời nói của người đàn ông nhẹ tựa mây trời, như thể anh ta vừa lựa được một cây bắp cải không quá vừa ý trong chợ rau vậy.
“Anh nói gì cơ?” Khương Xán dường như kinh ngạc kêu lên.
“Tôi nói, chúng ta ăn ở đây đi.” Cố Mãng nheo nheo mắt khẽ cười, “Tôi thấy nhà hàng này khá ngon đó.”
Khương Xán đột nhiên hít sâu một hơi, vô thức ôm chặt lấy túi xách.
Đây là khách sạn năm sao đắt nhất Giang Châu, bình thường đi ngang qua cửa thì cô cũng đều chưa từng ngước mắt lên nhìn một cái.
Nếu ăn ở đây thì chút tiền lương này của cô e rằng còn không đủ cho một đĩa rau luộc!
Cố Mãng kéo cô vào trong, nhân viên phục vụ đứng hai bên cung kính cúi đầu chín mươi độ, quản lý đi ra đón tiếp, trên mặt nở ra nụ cười chuyên nghiệp, “Hoan nghênh quý khách.”
“Cố Mãng!” Khương Xán mạnh mẽ nắm lấy cánh tay anh.
“Sao vậy?”
“Chúng ta……….”
Chúng ta không có đủ tiền.
Chúng ta vẫn là hãy đổi sang tiệm khác rẻ hơn ăn nhé.
Những người như chúng ta sao có thể mua nổi thức ăn ở đây?
Tuy nhiên, khi những lời này đến miệng, Khương Xán lại nuốt ngược vào trong.
Cô nhìn ánh mắt có chút mong đợi của Cố Mãng rồi nghĩ về việc anh đã giao cho cô những món đồ gia truyền quý giá.
Anh đã coi cô như người của mình rồi, sao cô lại có thể keo kiệt với chồng mình được?
Khương Xán nghiến răng, tim thắt lại, nở nụ cười gượng gạo nói, “Chúng ta vào trong đi.”
Cố Mãng sửng sốt, câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
“Thực sự đi vào sao?”
“Đương nhiên rồi!” Khương Xán cười sảng khoái, giống như chú chim nhỏ nép vào bên cạnh anh, “Nếu anh thích nhà hàng này, vậy thì chúng ta ăn ở đây. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, yên tâm, vợ anh nuôi anh được!”
Cố Mãng chớp chớp mắt.
Anh cố ý chọn nơi này vì anh biết lương của Khương Xán không cao, cũng nghĩ rằng cô sẽ tìm ra nhiều lý do để từ chối anh, nói không chừng có khi cuối cùng lại là mua thức ăn rẻ về nhà nấu ăn.
Anh chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, ép cô thừa nhận mình hoàn toàn không phải là Khương Dao, mà chỉ là kẻ thế thân.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên cảm thấy trò đùa của mình có chút quá đáng.
“Hay là chúng ta vẫn nên……….” lời chưa kịp nói xong thì anh đã bị Khương Xán kéo vào bên trong, tìm một cái bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, vừa hay có thể ngắm cảnh đêm.
Khương Xán gọi hai món, không đắt lắm nhưng cô đã làm tất cả những gì có thể, hơn nữa còn đặc biệt nói rõ với người phục vụ rằng chỉ cần phần nhỏ, đủ để Cố Mãng ăn một mình là được.
“Sao cô không ăn?” Anh nhìn vào mắt cô.
Cô mỉm cười, ánh mắt trốn tránh, “Tôi không đói lắm, không muốn ăn.”
“Nhưng cô vừa phàn nàn rằng tôi lở nhà không nấu cơm.”
Khương Xán im lặng, đôi mắt trong veo thoáng qua chút bối rối.
Cố Mãng đặt đũa xuống, đôi mắt thâm thúy như nhìn thấu cô. Ngập ngừng hồi lâu, anh nhấn mạnh từng chữ một hỏi: “Chúng ta kết hôn cũng được một thời gian rồi, cô không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Trên đường đi, cô không nói một lời, trong đầu nhanh chóng tính toán xem chút tiền lương của mình sẽ đủ để ăn món gì.
Cô lén nhìn sang Cố Mãng một cái, cuộc sống của anh luôn luôn sống trong cảnh nghèo khổ bần hàn, hẳn là không biết ở Giang Châu có quán cơm nào đâu nhỉ?
Với mức độ tiêu dùng của anh thì nói không chừng một quán nhỏ bên đường cũng đủ khiến anh hài lòng.
Hơn nữa có một số tiệm cơm vẫn có món chính ăn không không giới hạn, chắc chắn đủ cho anh ta ăn no nê.
Khương Xán cúi đầu, mím môi khẽ cười.
Những ngày tháng kết hôn này cô luôn ăn uống tiết kiệm, bình thường nấu ăn cũng lựa các loại rau củ rẻ tiền mua về nấu. Nhưng trước đây cô đã từng nghe một người giúp việc lâu năm trong nhà họ Khương kể lại rằng điều đáng sợ nhất đối với thời gian mà các cặp vợ chồng trẻ khi sống chung là tình cảm dần nhạt phai, cứ cách ba đến năm ngày là lại ra ngoài hẹn hò lãng mạn một, điều này rất có ích cho tình cảm.
Vậy thì……..hôm nay cứ dứt khoát mời anh ấy ra ngoài ăn cơm một bữa là được rồi.
Tuy nhiên, khi Khương Xán vừa ngước đầu lên thì nhận ra rằng mình đã đi theo Cố Mãng đến con phố sầm uất nhất rồi dừng lại ở lối vào của khách sạn Emgrand!
“Nhà hàng này nhé.” Lời nói của người đàn ông nhẹ tựa mây trời, như thể anh ta vừa lựa được một cây bắp cải không quá vừa ý trong chợ rau vậy.
“Anh nói gì cơ?” Khương Xán dường như kinh ngạc kêu lên.
“Tôi nói, chúng ta ăn ở đây đi.” Cố Mãng nheo nheo mắt khẽ cười, “Tôi thấy nhà hàng này khá ngon đó.”
Khương Xán đột nhiên hít sâu một hơi, vô thức ôm chặt lấy túi xách.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là khách sạn năm sao đắt nhất Giang Châu, bình thường đi ngang qua cửa thì cô cũng đều chưa từng ngước mắt lên nhìn một cái.
Nếu ăn ở đây thì chút tiền lương này của cô e rằng còn không đủ cho một đĩa rau luộc!
Cố Mãng kéo cô vào trong, nhân viên phục vụ đứng hai bên cung kính cúi đầu chín mươi độ, quản lý đi ra đón tiếp, trên mặt nở ra nụ cười chuyên nghiệp, “Hoan nghênh quý khách.”
“Cố Mãng!” Khương Xán mạnh mẽ nắm lấy cánh tay anh.
“Sao vậy?”
“Chúng ta……….”
Chúng ta không có đủ tiền.
Chúng ta vẫn là hãy đổi sang tiệm khác rẻ hơn ăn nhé.
Những người như chúng ta sao có thể mua nổi thức ăn ở đây?
Tuy nhiên, khi những lời này đến miệng, Khương Xán lại nuốt ngược vào trong.
Cô nhìn ánh mắt có chút mong đợi của Cố Mãng rồi nghĩ về việc anh đã giao cho cô những món đồ gia truyền quý giá.
Anh đã coi cô như người của mình rồi, sao cô lại có thể keo kiệt với chồng mình được?
Khương Xán nghiến răng, tim thắt lại, nở nụ cười gượng gạo nói, “Chúng ta vào trong đi.”
Cố Mãng sửng sốt, câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thực sự đi vào sao?”
“Đương nhiên rồi!” Khương Xán cười sảng khoái, giống như chú chim nhỏ nép vào bên cạnh anh, “Nếu anh thích nhà hàng này, vậy thì chúng ta ăn ở đây. Chỉ là một bữa cơm thôi mà, yên tâm, vợ anh nuôi anh được!”
Cố Mãng chớp chớp mắt.
Anh cố ý chọn nơi này vì anh biết lương của Khương Xán không cao, cũng nghĩ rằng cô sẽ tìm ra nhiều lý do để từ chối anh, nói không chừng có khi cuối cùng lại là mua thức ăn rẻ về nhà nấu ăn.
Anh chỉ là muốn trêu chọc cô một chút, ép cô thừa nhận mình hoàn toàn không phải là Khương Dao, mà chỉ là kẻ thế thân.
Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên cảm thấy trò đùa của mình có chút quá đáng.
“Hay là chúng ta vẫn nên……….” lời chưa kịp nói xong thì anh đã bị Khương Xán kéo vào bên trong, tìm một cái bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, vừa hay có thể ngắm cảnh đêm.
Khương Xán gọi hai món, không đắt lắm nhưng cô đã làm tất cả những gì có thể, hơn nữa còn đặc biệt nói rõ với người phục vụ rằng chỉ cần phần nhỏ, đủ để Cố Mãng ăn một mình là được.
“Sao cô không ăn?” Anh nhìn vào mắt cô.
Cô mỉm cười, ánh mắt trốn tránh, “Tôi không đói lắm, không muốn ăn.”
“Nhưng cô vừa phàn nàn rằng tôi lở nhà không nấu cơm.”
Khương Xán im lặng, đôi mắt trong veo thoáng qua chút bối rối.
Cố Mãng đặt đũa xuống, đôi mắt thâm thúy như nhìn thấu cô. Ngập ngừng hồi lâu, anh nhấn mạnh từng chữ một hỏi: “Chúng ta kết hôn cũng được một thời gian rồi, cô không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro