Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Muốn Tôi Đút Ch...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Khương Xán sắc mặt thay đổi, tim đập thình thịch từng hồi.
Có phải anh ấy phát hiện ra điều gì rồi không?
Hay là đã nghe người khác nói gì rồi, nói rằng nhà họ Khương đã dùng con gái ngoài giá thú để thực hiện hôn ước? Nói người mà anh cưới là giả, cô căn bản không phải là thiên kim được nhà họ Khương nâng niu trong lòng bàn tay sao?
Đàn ông đều có thói hư vinh, họ luôn hi vọng rằng người mà mình kết hôn là một người xinh đẹp da trắng, giàu có, chứ không phải một lọ lem thất sủng như cô.
Khương Xán hơi cúi đầu xuống, dùng hai tay nhỏ bé không yên vò vò vạt áo.
Cô đã cố tự nói với mình rằng cô không thể thừa nhận điều đó, Cố Mãng đã từng đánh nhau, đã từng vào tù…..
Nếu anh ta làm ầm lên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
“Hơ, muốn nói gì sao?” Cô dùng đôi mắt to sáng nhìn anh, cố gắng đổi sang chủ đề khác, “Ờ đúng rồi, bởi vì tháng này tôi làm không được thành tích gì cả, nên tháng sau tôi phải cố gắng hơn! Tôi……. Tôi có thể không thường xuyên về nhà nấu cơm, anh tự lo cho mình được không?”
“Hừ, tôi không phải là trẻ con, đương nhiên là được rồi.”
Cố Mãng cười nhẹ đưa cho cô một nửa phần cơm chiên tôm hùm trên đĩa. Khương Xán kiên quyết không muốn, nhưng Cố Mãng trừng lớn hai mắt, hạ giọng nói: “Muốn tôi đút cho cô sao?”
Cô rụt cổ lại, cuối cùng cũng chịu thua.
Một lúc sau, điện thoại của Cố Mãng rung lên, là Bạch Cảnh Uyên gửi tin nhắn tới.
Anh lặng lẽ nhìn xung quanh, quả nhiên là nhìn thấy Bạch Cảnh Uyên đứng cách đó không xa đang cười nham nhở với anh, Diệp Sâm đứng bên cạnh cũng đang che miệng cười tủm tỉm.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Cố Mãng nói với Khương Xán một tiếng, sau đó xoay người đi đến góc hành lang của nhà hàng.
Bạch Cảnh Uyên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cười toe toét, “Hai vợ chồng thật là có phúc cùng hưởng nha! Một đĩa cơm tôm hùm, mỗi người một thìa, đầu của hai người sắp đụng vào nhau rồi……anh ba à, sao trước đây em không biết anh là người có tình cảm như vậy nhỉ!”
Cố Mãng trừng mắt nhìn anh, Bạch Cảnh Uyên mím chặt khóe miệng, không nói nữa.
“Anh ba, đừng trách cậu ấy nhiều chuyện! Thật ra đến em cũng khá là ngạc nhiên.” Diệp Sâm mỉm cười, “Xem ra anh và cô ấy……có cuộc sống rất tốt nhỉ?”
Cố Mãng sắc mặt tối sầm lại.
Diệp Sâm trước giờ luôn điềm tĩnh, anh sẽ không hỏi những câu này mà không suy nghĩ, anh ấy phải có lý do của mình mới hỏi như vậy.
Anh hiểu ý của Diệp Sâm, vị luật sư này lo lắng anh cùng Khương Xán ở đây một thời gian mà quên trở về Ương Thành, quên mất thân phận ban đầu của mình.
“Hiện tại tôi chỉ đối đãi một cách bình thường thôi mà.” Cố Mãng nhẹ giọng nói, “Tôi chỉ đang sống cùng với cô Khương cho qua ngày qua tháng, cũng không thể nói là tốt được, rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ rời khỏi đây thôi.”
Diệp Sâm cười cười, không nói gì.
Bạch Cảnh Uyên nhìn về phía Khương Xán, sau đó lại xoay người nở nụ cười lấy lòng anh, “Anh ba, hay là…….lát nữa em giúp miễn phí cho hai người nhé?”
“Cậu?” Cố Mãng nhướn mày suy tư một hồi, “Miễn phí thì thôi đi, vẫn là nên giảm giá chút đi. Nếu không cô ấy ăn cũng không cảm thấy thoải mái.”
“Ừm, cũng được.” Bạch Cảnh Uyên nhận được một bài học cho mình, tam thiếu gia nói gì thì là vậy, “Vậy thì em sẽ đến chào hỏi họ một chút!”
Cố Mãng nhướn mày, “Khách sạn này là của cậu sao?”
Bạch Cảnh Uyên gãi gãi đầu, “Ông chủ là chú họ của em!”
“Sản nghiệp của nhà họ Bạch các cậu ở Giang Châu cũng nhiều phết nhỉ!”
Bạch Cảnh Uyên đứng thẳng người tự đắc thì bị Diệp Sâm đột nhiên giẫm lên chân một cái.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Sâm, lúc này anh mới hiểu, “Anh ba, ở Giang Châu nếu anh có chuyện gì cần tới em thì cứ nói với em!”
“Ừm.” Cố Mãng đưa tay ra phía sau nhẹ nhàng nhếch môi.
Bạch Cảnh Uyên có tính cách vô tư, nhưng khi làm việc thì vẫn rất đáng tin cậy, huống hồ bây giờ cũng có chuyện cần anh ta đi làm.
“Giúp tôi tìm hiểu lai lịch của Công ty Ngoại thương Hồng Chương là gì. Bên cạnh đó, còn có một giám sát bộ phận tên là Trình Tiêu Tiêu…..Gửi cho tôi thông tin của cô ta!”
Có phải anh ấy phát hiện ra điều gì rồi không?
Hay là đã nghe người khác nói gì rồi, nói rằng nhà họ Khương đã dùng con gái ngoài giá thú để thực hiện hôn ước? Nói người mà anh cưới là giả, cô căn bản không phải là thiên kim được nhà họ Khương nâng niu trong lòng bàn tay sao?
Đàn ông đều có thói hư vinh, họ luôn hi vọng rằng người mà mình kết hôn là một người xinh đẹp da trắng, giàu có, chứ không phải một lọ lem thất sủng như cô.
Khương Xán hơi cúi đầu xuống, dùng hai tay nhỏ bé không yên vò vò vạt áo.
Cô đã cố tự nói với mình rằng cô không thể thừa nhận điều đó, Cố Mãng đã từng đánh nhau, đã từng vào tù…..
Nếu anh ta làm ầm lên, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!
“Hơ, muốn nói gì sao?” Cô dùng đôi mắt to sáng nhìn anh, cố gắng đổi sang chủ đề khác, “Ờ đúng rồi, bởi vì tháng này tôi làm không được thành tích gì cả, nên tháng sau tôi phải cố gắng hơn! Tôi……. Tôi có thể không thường xuyên về nhà nấu cơm, anh tự lo cho mình được không?”
“Hừ, tôi không phải là trẻ con, đương nhiên là được rồi.”
Cố Mãng cười nhẹ đưa cho cô một nửa phần cơm chiên tôm hùm trên đĩa. Khương Xán kiên quyết không muốn, nhưng Cố Mãng trừng lớn hai mắt, hạ giọng nói: “Muốn tôi đút cho cô sao?”
Cô rụt cổ lại, cuối cùng cũng chịu thua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một lúc sau, điện thoại của Cố Mãng rung lên, là Bạch Cảnh Uyên gửi tin nhắn tới.
Anh lặng lẽ nhìn xung quanh, quả nhiên là nhìn thấy Bạch Cảnh Uyên đứng cách đó không xa đang cười nham nhở với anh, Diệp Sâm đứng bên cạnh cũng đang che miệng cười tủm tỉm.
“Tôi đi vệ sinh một lát.” Cố Mãng nói với Khương Xán một tiếng, sau đó xoay người đi đến góc hành lang của nhà hàng.
Bạch Cảnh Uyên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, cười toe toét, “Hai vợ chồng thật là có phúc cùng hưởng nha! Một đĩa cơm tôm hùm, mỗi người một thìa, đầu của hai người sắp đụng vào nhau rồi……anh ba à, sao trước đây em không biết anh là người có tình cảm như vậy nhỉ!”
Cố Mãng trừng mắt nhìn anh, Bạch Cảnh Uyên mím chặt khóe miệng, không nói nữa.
“Anh ba, đừng trách cậu ấy nhiều chuyện! Thật ra đến em cũng khá là ngạc nhiên.” Diệp Sâm mỉm cười, “Xem ra anh và cô ấy……có cuộc sống rất tốt nhỉ?”
Cố Mãng sắc mặt tối sầm lại.
Diệp Sâm trước giờ luôn điềm tĩnh, anh sẽ không hỏi những câu này mà không suy nghĩ, anh ấy phải có lý do của mình mới hỏi như vậy.
Anh hiểu ý của Diệp Sâm, vị luật sư này lo lắng anh cùng Khương Xán ở đây một thời gian mà quên trở về Ương Thành, quên mất thân phận ban đầu của mình.
“Hiện tại tôi chỉ đối đãi một cách bình thường thôi mà.” Cố Mãng nhẹ giọng nói, “Tôi chỉ đang sống cùng với cô Khương cho qua ngày qua tháng, cũng không thể nói là tốt được, rồi một ngày nào đó tôi cũng sẽ rời khỏi đây thôi.”
Diệp Sâm cười cười, không nói gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Cảnh Uyên nhìn về phía Khương Xán, sau đó lại xoay người nở nụ cười lấy lòng anh, “Anh ba, hay là…….lát nữa em giúp miễn phí cho hai người nhé?”
“Cậu?” Cố Mãng nhướn mày suy tư một hồi, “Miễn phí thì thôi đi, vẫn là nên giảm giá chút đi. Nếu không cô ấy ăn cũng không cảm thấy thoải mái.”
“Ừm, cũng được.” Bạch Cảnh Uyên nhận được một bài học cho mình, tam thiếu gia nói gì thì là vậy, “Vậy thì em sẽ đến chào hỏi họ một chút!”
Cố Mãng nhướn mày, “Khách sạn này là của cậu sao?”
Bạch Cảnh Uyên gãi gãi đầu, “Ông chủ là chú họ của em!”
“Sản nghiệp của nhà họ Bạch các cậu ở Giang Châu cũng nhiều phết nhỉ!”
Bạch Cảnh Uyên đứng thẳng người tự đắc thì bị Diệp Sâm đột nhiên giẫm lên chân một cái.
Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Sâm, lúc này anh mới hiểu, “Anh ba, ở Giang Châu nếu anh có chuyện gì cần tới em thì cứ nói với em!”
“Ừm.” Cố Mãng đưa tay ra phía sau nhẹ nhàng nhếch môi.
Bạch Cảnh Uyên có tính cách vô tư, nhưng khi làm việc thì vẫn rất đáng tin cậy, huống hồ bây giờ cũng có chuyện cần anh ta đi làm.
“Giúp tôi tìm hiểu lai lịch của Công ty Ngoại thương Hồng Chương là gì. Bên cạnh đó, còn có một giám sát bộ phận tên là Trình Tiêu Tiêu…..Gửi cho tôi thông tin của cô ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro