Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Bù Đắp Cả Một Đ...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Tay Khương Xán đang cắt thịt đột nhiên dừng lại, cắn chặt khóe môi, trên gương mặt thanh tú hiện lên sự phức tạp.
Im lặng hồi lâu, mắt cô lại đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Em xin lỗi…….em đã luôn lừa dối anh, em không phải là Khương Dao mà là Khương Xán. Em không phải là thiên kim của nhà họ Khương, mà chỉ là một đứa con gái riêng không danh chính ngôn thuận mà thôi. Em không có tiền……..”
“Nếu như anh tức giận thì em tình nguyện bù đắp cho anh. Còn về việc bù đắp thế nào thì anh nói là được, em chỉ xin anh đừng trút giận sang mẹ em và tiểu Trừng, chuyện em gả cho anh họ không biết gì cả, em…….”
“Thật là tôi nói là được sao?” Cố Mãng nhếch môi, đi đến bên cạnh cô.
“Hửm?”
Trong mắt hiện lên ý cười, anh thấp giọng nói: “Thứ mà anh muốn bù đắp rất đắt đó.”
Khương Xán có chút e dè, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Không sao, chỉ cần anh nói ra, thì tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh.”
Trái tim Cố Mãng rung động, đột nhiên vòng tay ôm lấy cái eo thon của cô, nhìn vào ánh mắt sáng ngời của cô.
Anh trịnh trọng nói rõ từng từ từng chữ với cô: “Anh muốn em bồi thường cho anh cả đời.”
Khương Xán giật mình, có chút kinh ngạc.
“Sao, cả đời có phải là ngắn quá không?” Anh mỉm cười, “Thế thì đời đời kiếp kiếp nhé.”
Cô ngơ ngác nhìn anh một lúc, cuối cùng cũng cười nhẹ nhõm, con chim nhỏ dựa vào người anh, ôm chặt lấy anh.
Cố Mãng vẫn như trước, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, giọng nói trầm thấp vô cùng dịu dàng, “Điều mà anh cần là em, chứ không phải là thiên kim Khương gia gì đó. Hơn nữa…….xuất thân của anh cũng chẳng vẻ vang gì, em không chê bai anh, thì anh đã tự cảm thấy mình giống như nhặt được bảo bối rồi.”
“Anh là chồng của em, tại sao em lại chán ghét anh chứ?”
“Đúng vậy.” Anh cười nhìn cô, “Em là vợ của anh, thì tại sao anh phải giận em chứ?”
Khương Xán mỉm cười hạnh phúc, hai lúm đồng tiền nông kia dường như chứa đựng tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian.
Cố Mãng hơi trầm mặc, người luôn lừa dối thật sự là anh.
……….....
Khương Xán đặt thịt và rau trở lại tủ lạnh, thay một bộ váy liền thân xinh đẹp, ôm cánh tay Cố Mang đi ra ngoài.
Khi cả hai đến khách sạn Emgrand, họ vẫn ngồi bên cửa sổ như trước.
Khương Xán cũng gọi cơm chiên tôm hùm, nhưng lần này gọi phần lớn, đủ cho hai người ăn.
“Anh muốn ăn gì nữa thì cứ việc gọi!” Cô cười ranh mãnh, “Em được tăng lương rồi, cộng thêm tiền hoa hồng và tiền thưởng ký hợp đồng trước đó, cũng đủ nuôi anh rồi!”
Cố Mãng xoa xoa cái mũi nhỏ của cô, “Vậy anh đã yên tâm để em nuôi rồi.”
“Không thành vấn đề!”
Anh mỉm cười, thực sự đã thêm hai món rau và một món canh.
Nhưng anh dặn dò người phục vụ, mấy món này lát nữa đóng gói mang về.
“Sao vậy?” Khương Xán khó hiểu nhìn anh, “Ở đây ăn không đủ nên phải về nhà ăn tiếp à?”
“Là gọi cho mẹ em đó.” Anh đặt thực đơn xuống, yên lặng nhìn cô.
Trái tim của Khương Xán đột nhiên lỡ một nhịp.
“Chắc lúc này bà ấy vẫn chưa ăn cơm. Lát nữa chúng ta ăn nhanh chút, ăn xong thì mang cái này đến cho bà ấy.” Anh thấp giọng nói: “Bà ấy cũng là mẹ anh, sau này anh sẽ cùng em chăm sóc bà ấy.”
“Ông xã……..” Trong lòng cô rối bời, mũi chua xót, nhất thời không biết nên nói gì chỉ đành mỉm cười với anh.
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng lát nữa cứ để em tự đi gặp mẹ nhé, anh về nhà sớm đi.”
Sắc mặt Cố Mãng trầm xuống, “Sao vậy?”
Khương Xán cười khổ, “Mẹ em bà ấy……bà ấy sợ người lạ. Thật ra có những lúc bà ấy thậm chí còn không nhận ra em, nếu tùy tiện để bà ấy nhìn thấy anh, em sợ bà ấy sẽ bị khích.”
“Rốt cuộc là bà ấy bị bệnh gì?”
“Là bệnh thần kinh.” Giọng nói của bà ấy rất nhỏ, “Lúc tỉnh táo rất ít, phần lớn đều ở trong trạng thái không tỉnh táo. Hơn nữa vì trạng thái thần kinh không tốt dẫn đến nhiều cơ quan trong cơ thể suy kiệt. Lúc ghiêm trọng nhất thì suýt chút là mất mạng.”
“Cũng chính vì nguyên nhân này mà em mới thay Khương Dao gả cho anh.” Cô cắn khoe môi, “Ba em nói chỉ cần em thực hiện hôn ước thì sẽ cho em một khoản tiền đủ để chữa bệnh cho mẹ em.”
Cố Mãng khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút tối sầm.
Khi cơm tôm hùm đến, Khương Xán chia cho anh phần lớn hơn như thường lệ, còn cẩn thận bóc thịt tôm hùm rồi đặt vào đĩa của anh.
Cô lấy một chiếc muỗng nhỏ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với anh.
“Về chuyện của mẹ em, em không biết nhiều, nhưng mà lúc trước em có từng nghe mấy người làm trong nhà họ Khương nói rằng, lúc đầu mẹ cũng làm người hầu ở Khương gia. Rồi có một buổi tối nọ, ba em uống rượu say rồi xông vào phòng của bà ấy, sau đó……….”
Khương Xán ngừng lại một lúc, nhắc đến chuyện mà mẹ cô đã gặp phải thì trái tim cô cũng rất đau.
“Sau đó trạng thái tâm thần của mẹ liền lúc tốt lúc xấu, thậm chí còn không biết mình đã mang thai. Sau đó vẫn là mấy người hầu kia phát hiện, khi phát hiện thì cái thai đã lớn rồi, phá thai sẽ rất nguy hiểm, cho nên mẹ chỉ đành sinh em ra.”
“Sau đó, ba liền sắp xếp cho em và mẹ ở trong căn nhà này.” Khương Xán nhìn anh, “Từ nhỏ đến lớn, em nhớ số lần ba đến thăm chúng em không nhiều, lại do Dương Quyên suốt ngày đến tận nhà làm ầm ĩ, lời khó nghe nào cũng nói, đả kích mẹ em tới mức khiến bệnh tình của bà ấy càng nghiêm trọng hơn.”
“Mẹ em trước giờ không cãi nhau với người khác, có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Giấu lâu rồi thì trở thành bộ dạng như bây giờ đây, chỉ có thể dựa vào truyền dịch và thuốc đề duy trì mạng sống.
Khương Xán sụt sịt, buồn bã.
Cố Mãng nắm tay cô, nhíu mày càng chặt.
“Vậy còn tiểu Trừng thì sao?” Anh thắc mắc, “Em ấy lại là thế nào?”
Im lặng hồi lâu, mắt cô lại đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Em xin lỗi…….em đã luôn lừa dối anh, em không phải là Khương Dao mà là Khương Xán. Em không phải là thiên kim của nhà họ Khương, mà chỉ là một đứa con gái riêng không danh chính ngôn thuận mà thôi. Em không có tiền……..”
“Nếu như anh tức giận thì em tình nguyện bù đắp cho anh. Còn về việc bù đắp thế nào thì anh nói là được, em chỉ xin anh đừng trút giận sang mẹ em và tiểu Trừng, chuyện em gả cho anh họ không biết gì cả, em…….”
“Thật là tôi nói là được sao?” Cố Mãng nhếch môi, đi đến bên cạnh cô.
“Hửm?”
Trong mắt hiện lên ý cười, anh thấp giọng nói: “Thứ mà anh muốn bù đắp rất đắt đó.”
Khương Xán có chút e dè, nhưng vẫn kiên quyết nói: “Không sao, chỉ cần anh nói ra, thì tôi nhất định sẽ thỏa mãn anh.”
Trái tim Cố Mãng rung động, đột nhiên vòng tay ôm lấy cái eo thon của cô, nhìn vào ánh mắt sáng ngời của cô.
Anh trịnh trọng nói rõ từng từ từng chữ với cô: “Anh muốn em bồi thường cho anh cả đời.”
Khương Xán giật mình, có chút kinh ngạc.
“Sao, cả đời có phải là ngắn quá không?” Anh mỉm cười, “Thế thì đời đời kiếp kiếp nhé.”
Cô ngơ ngác nhìn anh một lúc, cuối cùng cũng cười nhẹ nhõm, con chim nhỏ dựa vào người anh, ôm chặt lấy anh.
Cố Mãng vẫn như trước, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, giọng nói trầm thấp vô cùng dịu dàng, “Điều mà anh cần là em, chứ không phải là thiên kim Khương gia gì đó. Hơn nữa…….xuất thân của anh cũng chẳng vẻ vang gì, em không chê bai anh, thì anh đã tự cảm thấy mình giống như nhặt được bảo bối rồi.”
“Anh là chồng của em, tại sao em lại chán ghét anh chứ?”
“Đúng vậy.” Anh cười nhìn cô, “Em là vợ của anh, thì tại sao anh phải giận em chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khương Xán mỉm cười hạnh phúc, hai lúm đồng tiền nông kia dường như chứa đựng tất cả những điều tốt đẹp trên thế gian.
Cố Mãng hơi trầm mặc, người luôn lừa dối thật sự là anh.
……….....
Khương Xán đặt thịt và rau trở lại tủ lạnh, thay một bộ váy liền thân xinh đẹp, ôm cánh tay Cố Mang đi ra ngoài.
Khi cả hai đến khách sạn Emgrand, họ vẫn ngồi bên cửa sổ như trước.
Khương Xán cũng gọi cơm chiên tôm hùm, nhưng lần này gọi phần lớn, đủ cho hai người ăn.
“Anh muốn ăn gì nữa thì cứ việc gọi!” Cô cười ranh mãnh, “Em được tăng lương rồi, cộng thêm tiền hoa hồng và tiền thưởng ký hợp đồng trước đó, cũng đủ nuôi anh rồi!”
Cố Mãng xoa xoa cái mũi nhỏ của cô, “Vậy anh đã yên tâm để em nuôi rồi.”
“Không thành vấn đề!”
Anh mỉm cười, thực sự đã thêm hai món rau và một món canh.
Nhưng anh dặn dò người phục vụ, mấy món này lát nữa đóng gói mang về.
“Sao vậy?” Khương Xán khó hiểu nhìn anh, “Ở đây ăn không đủ nên phải về nhà ăn tiếp à?”
“Là gọi cho mẹ em đó.” Anh đặt thực đơn xuống, yên lặng nhìn cô.
Trái tim của Khương Xán đột nhiên lỡ một nhịp.
“Chắc lúc này bà ấy vẫn chưa ăn cơm. Lát nữa chúng ta ăn nhanh chút, ăn xong thì mang cái này đến cho bà ấy.” Anh thấp giọng nói: “Bà ấy cũng là mẹ anh, sau này anh sẽ cùng em chăm sóc bà ấy.”
“Ông xã……..” Trong lòng cô rối bời, mũi chua xót, nhất thời không biết nên nói gì chỉ đành mỉm cười với anh.
“Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng lát nữa cứ để em tự đi gặp mẹ nhé, anh về nhà sớm đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Cố Mãng trầm xuống, “Sao vậy?”
Khương Xán cười khổ, “Mẹ em bà ấy……bà ấy sợ người lạ. Thật ra có những lúc bà ấy thậm chí còn không nhận ra em, nếu tùy tiện để bà ấy nhìn thấy anh, em sợ bà ấy sẽ bị khích.”
“Rốt cuộc là bà ấy bị bệnh gì?”
“Là bệnh thần kinh.” Giọng nói của bà ấy rất nhỏ, “Lúc tỉnh táo rất ít, phần lớn đều ở trong trạng thái không tỉnh táo. Hơn nữa vì trạng thái thần kinh không tốt dẫn đến nhiều cơ quan trong cơ thể suy kiệt. Lúc ghiêm trọng nhất thì suýt chút là mất mạng.”
“Cũng chính vì nguyên nhân này mà em mới thay Khương Dao gả cho anh.” Cô cắn khoe môi, “Ba em nói chỉ cần em thực hiện hôn ước thì sẽ cho em một khoản tiền đủ để chữa bệnh cho mẹ em.”
Cố Mãng khẽ nhíu mày, ánh mắt có chút tối sầm.
Khi cơm tôm hùm đến, Khương Xán chia cho anh phần lớn hơn như thường lệ, còn cẩn thận bóc thịt tôm hùm rồi đặt vào đĩa của anh.
Cô lấy một chiếc muỗng nhỏ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với anh.
“Về chuyện của mẹ em, em không biết nhiều, nhưng mà lúc trước em có từng nghe mấy người làm trong nhà họ Khương nói rằng, lúc đầu mẹ cũng làm người hầu ở Khương gia. Rồi có một buổi tối nọ, ba em uống rượu say rồi xông vào phòng của bà ấy, sau đó……….”
Khương Xán ngừng lại một lúc, nhắc đến chuyện mà mẹ cô đã gặp phải thì trái tim cô cũng rất đau.
“Sau đó trạng thái tâm thần của mẹ liền lúc tốt lúc xấu, thậm chí còn không biết mình đã mang thai. Sau đó vẫn là mấy người hầu kia phát hiện, khi phát hiện thì cái thai đã lớn rồi, phá thai sẽ rất nguy hiểm, cho nên mẹ chỉ đành sinh em ra.”
“Sau đó, ba liền sắp xếp cho em và mẹ ở trong căn nhà này.” Khương Xán nhìn anh, “Từ nhỏ đến lớn, em nhớ số lần ba đến thăm chúng em không nhiều, lại do Dương Quyên suốt ngày đến tận nhà làm ầm ĩ, lời khó nghe nào cũng nói, đả kích mẹ em tới mức khiến bệnh tình của bà ấy càng nghiêm trọng hơn.”
“Mẹ em trước giờ không cãi nhau với người khác, có chuyện gì cũng giấu trong lòng. Giấu lâu rồi thì trở thành bộ dạng như bây giờ đây, chỉ có thể dựa vào truyền dịch và thuốc đề duy trì mạng sống.
Khương Xán sụt sịt, buồn bã.
Cố Mãng nắm tay cô, nhíu mày càng chặt.
“Vậy còn tiểu Trừng thì sao?” Anh thắc mắc, “Em ấy lại là thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro