Gả Thay Rồi Mới Biết Ông Xã Là Đại Gia Ngầm
Bịt Miệng Vợ Ch...
Khởi Lan
2024-08-24 01:23:31
Sau khi tiễn Cố Mãng ra ngoài, Diệp Sâm ngồi trong văn phòng thở dài.
Hoắc Tri Hành gặp chuyện thì bình tĩnh, sát phạt dứt khoát, mạnh mẽ quyết đoán, luôn sống như một con thú máu lạnh.
Còn Cố Mãng, người đang ép anh nhận vụ kiện của Khương Xán này, làm gì còn có bóng dáng của tam thiếu gia nhà họ Hoắc chứ?
Theo quan điểm của luật sư, anh không muốn Cố Mãng si tình như vậy, dù sao sau này họ cũng sẽ chia tay thôi, nhà họ Hoắc ở Ương Thành làm sao có thể chịu chấp nhận Khương Xán chứ.
Nhưng đứng ở góc độ là một người anh em tốt thì………...
Diệp Sâm thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cầm lấy tài liệu đọc một cách cẩn thận.
Vài ngày sau, anh nói với Cố Mãng kết quả nghiên cứu của mình.
“Bây giờ xem ra, vẫn là câu nói đó, những tài liệu này chẳng giúp ích được gì cho Khương Xán cả.”
Cố Mãng nhíu mày.
“Nhưng mà…….” Diệp Sâm ho nhẹ vài tiếng, “Có một điểm mà chúng ta có thể nhằm vào.”
“Nói.”
“Khu phố mà mẹ con Khương Xán sống này từng là một thôn trang, sau này cải cách đô thị hóa thì mới biến nơi này trở thành khu dân cư.”
Cố Mãng liếc nhìn anh một cái, “Cho nên thế nào?”
“Cho nên căn nhà này thuộc quyền sở hữu nhỏ.” Diệp Sâm giải thích, “Theo luật pháp thì quyền sở hữu nhỏ là không được phép giao dịch mua bán.”
“Nói như vậy, Khương Minh Viễn đã tiến hành mua bán, hành vi này vốn đã vi phạm pháp luật?”
Diệp Sâm mỉm cười gật đầu, giơ ngón tay cái lên.
Lông mày Cố Mãng khẽ động đậy, trong mắt hiện lên một tia u ám, anh trầm ngâm một lúc, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
“Rất tốt,” Anh nhìn về phía Diệp Sâm, “Cứ nhắm từ góc độ này mà đánh!”
“Cái này .…......” Diệp Sâm lộ ra vẻ lúng túng, từ trước đến nay anh kiện tụng đều thẳng thắn dứt khoát, một đao trúng tâm, còn cái cách đi đường vòng thế này, trước nay anh chưa từng thử qua.
Chứ đừng nói gì đến vụ án nhỏ như hạt đậu, giống như con nít đánh nhau thế này.
“Anh ba, em có thân phận như thế này mà làm chuyện này thật sự không thích hợp!”
“Vậy cậu làm gì mới thích hợp? Những vụ án xuyên quốc gia, kinh tế lớn sao?” Cố Mãng liếc anh một cái, “Diệp đại luật sư, có câu nói rất hay, nhà còn không quét thì sao quét được thiên hạ!”
Diệp Sâm ngơ ngác nhìn anh.
“Những vụ kiện nhỏ này cậu không làm thì sau này có rãnh rỗi thì những vụ kiện lớn cũng không đến tay cậu làm đâu!”
“………” Điều này cũng hợp lý thôi, vì Khương Xán mà anh thật sự có thể làm mọi thứ…….
Cố Mãng lại hỏi: “Cậu có biết Khương Minh Viễn thích gì không?”
Diệp Sâm nghĩ một lúc rồi trả lời, “Thích mặt mũi.”
“Vậy nếu hành vi phạm pháp của ông ta bị người trong giới biết thì ông ta còn mặt mũi sao?”
Diệp Sâm cười khổ, mắt mũi gần như ép sát vào nhau.
“Anh ba, rốt cuộc anh muốn làm thế nào?”
Cố Mãng nhướng mày, “Để lão cáo già này trả tiền mua nhà cho Khương Xán, thì chúng ta sẽ không kiện ra tòa nữa.”
“Ý của anh chính là để ông ta mua nhà bịt miệng vợ chồng hai người à?”
Cố Mãng vui vẻ cười nói, “Chính là như vậy!”
Diệp Sâm đột nhiên cảm thấy thái dương đau nhói.
“Chuyện này giao cho cậu nhé.” Cố Mãng vỗ vai anh, “Nhớ kỹ, nhà ở phải ở vị trí tốt, nam bắc thông suốt, rộng rãi sáng sủa, quan trọng nhất chính là cái tên Khương Xán phải được viết trên giấy chứng nhận bất động sản, hiểu không?”
……….....
Năng lực làm việc của Diệp Sâm rất tốt, lại là một cao thủ đàm phán, chỉ dăm ba câu là đã cử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi.
Khoảnh khắc Khương Xán nhận được giấy chứng nhận bất động sản thì cô cảm giác giống như một giấc mơ vậy, cô đọc đi đọc lại nhiều lần, lại nghe thấy Khương Minh Viễn không nóng không lạnh nói chuyện này với cô qua điện thoại, thì cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Tim cô đập thình thịch, Cố Mãng nhéo cô một cái.
Cố Mãng cười ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô: “Yên tâm nhé, sau này mẹ và em trai em đã có nơi ở rồi, chắc là ba em lương tâm trỗi dậy, không đành lòng nhìn Khương Dao bắt nạt bọn em như vậy.”
Khương Xán ngơ ngác.
Nhưng mà dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Khương Minh Viễn bao nhiêu năm nay thì trong từ điển của ông ta vốn không hề có mấy chữ “lương tâm trỗi dậy”.
“Ông xã,” Cô nhìn anh với đôi mắt to đầy sự hoài nghi, “Em cảm thấy đây không giống với phong cách làm việc của ba em……….không phải là anh đã tìm ai đó làm gì ở đằng sau đấy chứ?”
Hoắc Tri Hành gặp chuyện thì bình tĩnh, sát phạt dứt khoát, mạnh mẽ quyết đoán, luôn sống như một con thú máu lạnh.
Còn Cố Mãng, người đang ép anh nhận vụ kiện của Khương Xán này, làm gì còn có bóng dáng của tam thiếu gia nhà họ Hoắc chứ?
Theo quan điểm của luật sư, anh không muốn Cố Mãng si tình như vậy, dù sao sau này họ cũng sẽ chia tay thôi, nhà họ Hoắc ở Ương Thành làm sao có thể chịu chấp nhận Khương Xán chứ.
Nhưng đứng ở góc độ là một người anh em tốt thì………...
Diệp Sâm thở dài một hơi, cuối cùng vẫn cầm lấy tài liệu đọc một cách cẩn thận.
Vài ngày sau, anh nói với Cố Mãng kết quả nghiên cứu của mình.
“Bây giờ xem ra, vẫn là câu nói đó, những tài liệu này chẳng giúp ích được gì cho Khương Xán cả.”
Cố Mãng nhíu mày.
“Nhưng mà…….” Diệp Sâm ho nhẹ vài tiếng, “Có một điểm mà chúng ta có thể nhằm vào.”
“Nói.”
“Khu phố mà mẹ con Khương Xán sống này từng là một thôn trang, sau này cải cách đô thị hóa thì mới biến nơi này trở thành khu dân cư.”
Cố Mãng liếc nhìn anh một cái, “Cho nên thế nào?”
“Cho nên căn nhà này thuộc quyền sở hữu nhỏ.” Diệp Sâm giải thích, “Theo luật pháp thì quyền sở hữu nhỏ là không được phép giao dịch mua bán.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nói như vậy, Khương Minh Viễn đã tiến hành mua bán, hành vi này vốn đã vi phạm pháp luật?”
Diệp Sâm mỉm cười gật đầu, giơ ngón tay cái lên.
Lông mày Cố Mãng khẽ động đậy, trong mắt hiện lên một tia u ám, anh trầm ngâm một lúc, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.
“Rất tốt,” Anh nhìn về phía Diệp Sâm, “Cứ nhắm từ góc độ này mà đánh!”
“Cái này .…......” Diệp Sâm lộ ra vẻ lúng túng, từ trước đến nay anh kiện tụng đều thẳng thắn dứt khoát, một đao trúng tâm, còn cái cách đi đường vòng thế này, trước nay anh chưa từng thử qua.
Chứ đừng nói gì đến vụ án nhỏ như hạt đậu, giống như con nít đánh nhau thế này.
“Anh ba, em có thân phận như thế này mà làm chuyện này thật sự không thích hợp!”
“Vậy cậu làm gì mới thích hợp? Những vụ án xuyên quốc gia, kinh tế lớn sao?” Cố Mãng liếc anh một cái, “Diệp đại luật sư, có câu nói rất hay, nhà còn không quét thì sao quét được thiên hạ!”
Diệp Sâm ngơ ngác nhìn anh.
“Những vụ kiện nhỏ này cậu không làm thì sau này có rãnh rỗi thì những vụ kiện lớn cũng không đến tay cậu làm đâu!”
“………” Điều này cũng hợp lý thôi, vì Khương Xán mà anh thật sự có thể làm mọi thứ…….
Cố Mãng lại hỏi: “Cậu có biết Khương Minh Viễn thích gì không?”
Diệp Sâm nghĩ một lúc rồi trả lời, “Thích mặt mũi.”
“Vậy nếu hành vi phạm pháp của ông ta bị người trong giới biết thì ông ta còn mặt mũi sao?”
Diệp Sâm cười khổ, mắt mũi gần như ép sát vào nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ba, rốt cuộc anh muốn làm thế nào?”
Cố Mãng nhướng mày, “Để lão cáo già này trả tiền mua nhà cho Khương Xán, thì chúng ta sẽ không kiện ra tòa nữa.”
“Ý của anh chính là để ông ta mua nhà bịt miệng vợ chồng hai người à?”
Cố Mãng vui vẻ cười nói, “Chính là như vậy!”
Diệp Sâm đột nhiên cảm thấy thái dương đau nhói.
“Chuyện này giao cho cậu nhé.” Cố Mãng vỗ vai anh, “Nhớ kỹ, nhà ở phải ở vị trí tốt, nam bắc thông suốt, rộng rãi sáng sủa, quan trọng nhất chính là cái tên Khương Xán phải được viết trên giấy chứng nhận bất động sản, hiểu không?”
……….....
Năng lực làm việc của Diệp Sâm rất tốt, lại là một cao thủ đàm phán, chỉ dăm ba câu là đã cử lý mọi chuyện ổn thỏa rồi.
Khoảnh khắc Khương Xán nhận được giấy chứng nhận bất động sản thì cô cảm giác giống như một giấc mơ vậy, cô đọc đi đọc lại nhiều lần, lại nghe thấy Khương Minh Viễn không nóng không lạnh nói chuyện này với cô qua điện thoại, thì cô mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Tim cô đập thình thịch, Cố Mãng nhéo cô một cái.
Cố Mãng cười ôm lấy cô, thì thầm vào tai cô: “Yên tâm nhé, sau này mẹ và em trai em đã có nơi ở rồi, chắc là ba em lương tâm trỗi dậy, không đành lòng nhìn Khương Dao bắt nạt bọn em như vậy.”
Khương Xán ngơ ngác.
Nhưng mà dựa vào sự hiểu biết của cô đối với Khương Minh Viễn bao nhiêu năm nay thì trong từ điển của ông ta vốn không hề có mấy chữ “lương tâm trỗi dậy”.
“Ông xã,” Cô nhìn anh với đôi mắt to đầy sự hoài nghi, “Em cảm thấy đây không giống với phong cách làm việc của ba em……….không phải là anh đã tìm ai đó làm gì ở đằng sau đấy chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro